Từ lúc bắt đầu cuộc họp, Lôi Thần Phong đã chú ý đến biểu cảm bất thường của cô. Chưa bao giờ cô mang những tâm trạng tiêu cực vào cuộc họp, nhưng hôm nay lại khác, ắt hẳn phải có chuyện nghiêm trọng. Cảm giác bị giấu giếm một thứ gì đó thực sự khó chịu, nếu không phải đang trong cuộc họp thì Lôi Thần Phong đã bức cung cô rồi.
Đợi sau khi Tôn Khả Thiên rời khỏi, anh liền nhắn tin cho Ám Dạ, yêu cầu anh ta theo sát những hành động của cô.
Tôn Khả Thiên vội vã đến bệnh viện, lúc xuống xe còn không chú ý, suýt chút nữa bị taxi đụng trúng. Cũng may tài xế dừng kịp lúc nên đầu gối chỉ bị trầy xước một xíu.
Tài xế taxi thấy cô ngã lăn ra đất thì hốt hoảng xuống xe, chưa kịp hỏi cô có bị gì không thì cô đã đứng dậy, bước thẳng vào sảnh bệnh viện, mặc cho vết thương đang rướm máu.
Trước cửa phòng Lăng Ngạn Nhiên, Tôn Khả Thiên lại bỗng nhiên khựng lại. Cảm giác sợ hãi khiến đối chân cô cứng đờ. Vì sao cô lại sợ hãi như vậy?
Đã có những giây phút cô thực sự hy vọng trên đời này còn một người thân ruột thịt. Năm ấy em gái bị Lâm Hùng mang đi để thay thế Lâm Nhã Kỳ vào vị trí đó. Cô vẫn còn nhớ như in những lời Quan Tịnh Nghi đã nói với mẹ, rằng em gái đã bị bán cho bọn buôn người. Nếu em gái là Lâm Nhạn Tuyết thì ít ra nó vẫn còn khỏe mạnh, cô vẫn còn cơ hội để bù đắp lại cho nó.
Cuối cùng vẫn phải đối diện với sự thật. Lý trí thôi thúc, lấn át đi những nỗi sợ đang ngự trị trong tim. Tôn Khả Thiên dùng hết sức lực để mở của phòng bước vào.
Xuất hiện trước mặt Lăng Ngạn Nhiên, vẫn là cô gái với bộ dạng vội vã như ngày hôm qua, có điều so với hôm qua lại có chút thảm hại hơn một chút. Với bản năng của một bác sĩ, Lăng Ngạn Nhiên nhanh chóng nhìn ra đầu gối của cô đang chảy máu, thậm chí bàn tay cũng có vài vết xước.
– Em mau ngồi xuống đây. Vì sao lại để mình bị thương nữa vậy?
Lúc này Tôn Khả Thiên mới nhìn xuống đầu gối rướm máu của mình mình, nhưng cô lại không cảm giác được chút đau đớn nào. Ánh mắt cô chăm chăm vào phong thư trên bàn Lăng Ngạn Nhiên.
Ắt hẳn đó là kết quả giám định ADN rồi.
– Em không sao đâu, anh có thể cho em xem kết quả giám định ngay bây giờ không?
Tôn Khả Thiên vội vã.
– Được rồi, sau khi xem xong phải cùng anh đi rửa vết thương đấy.
Cô khẽ gật đầu, sau đó nhận phong thư từ phía Lăng Ngạn Nhiên. Giấy trắng mực đen trên tay, thậm chí phần kết luận còn được in đậm.
“Người có mẫu ADN ký hiệu 5684A và người có mẫu ADN ký hiệu 5684B: Có quan hệ huyết thống chị em sinh đôi cùng trứng (*), với độ tin cậy 99,9999%”.
(*) Sinh đôi cùng trứng: hai bào thai được hình thành từ một phôi gốc, sau khi sinh ra sẽ giống nhau về giới tính, ngoại hình, ADN gần như 100%.
Tôn Khả Thiên siết chặt kết quả trong tay, lực đạo mạnh khiến tờ giấy bị nhàu đến mức không còn hình dạng ban đầu. Cô ngồi sụp xuống đất, hai tay dày vò mái tóc đến mức thảm thương. Trong đầu cô lúc này là một mớ hỗn độn, hơi thở cũng vì thế mà trở nên loạn nhịp.
Sắc mặt cô tái mét, nếu không thấy cô mở mắt thì cứ tưởng đó là gương mặt của một người đã chết. Cô cắn chặt vào cẳng tay để kìm chế không cho bản thân mình rơi lệ.
Lăng Ngạn Nhiên đỡ cô ngồi lên ghế, cố gắng kéo tay cô ra, chỉ sợ cô sẽ thực sự cắn nát tay mình mất.
– Khả Thiên à, em phải thật bình tĩnh. Có chuyện gì nói anh nghe, anh sẽ cùng em giải quyết.
Hai mắt cô đỏ ngầu nhưng tuyệt nhiên không có một giọt nước mắt nào rơi xuống. Trong đầu cô vẫn văng vẳng lời nói của Lôi Thần Phong, anh không thích nhìn phụ nữ khóc. Vậy nên cô đành nén hết tất cả cảm xúc lại, mang từng ngụm từng ngụm nuốt xuống.
Qua một hồi lâu, Tôn Khả Thiên dần bình tĩnh lại. Cô thôi không tự cắn vào vẳng tay của mình nữa, hơi thở cũng dần trở về đúng quỹ đạo, chỉ có hốc mắt là vẫn đỏ ngầu.
Nhìn cô như vậy Lăng Ngạn Nhiên không khỏi đau lòng. Cô không khóc, mặc dù tất cả những đau đớn đang thể hiện rõ ngoài khuôn mặt, giống như biểu cảm lúc đó, khi bị họng súng lạnh lẽo hướng thẳng vào đầu.
Lăng Ngạn Nhiên hy vọng cô sẽ tựa đầu vào vai anh mà khóc một trận đã đời, chứ không phải gắng gượng cười tỏ ra mình ổn như thế này.
Cô gái ngốc nghếch này tại sao lại khiến người ta đau lòng đến thế.
– Anh có thể giúp em đừng nói chuyện này với ai có được không.
Cô đang lo lắng điều gì? Kết quả này rốt cuộc là của ai mà khiến cô vội vã để rồi đau lòng như vậy. Mặc dù có nhiều nghi vấn nhưng Lăng Ngạn Nhiên biết đây không phải lúc thích hợp để hỏi. Anh khẽ gật đầu như sự đảm bảo cho bí mật này sẽ được giữ kín.
Cuộc họp với hội đồng quản trị chưa kết thúc, Duật Trác Minh vẫn đang xử lý các câu hỏi được đặt ra. Dẫu sao anh ta cũng là tổng giám đốc, có câu hỏi nào làm khó được cơ chứ.
Từ sau khi cô rời đi, dường như sắc mặt Lôi Thần Phong đăm chiêu hơn trước, ánh mắt thỉnh thoảng liếc qua màn hình điện thoại.
Điện thoại rung lên, cuộc gọi này là của Ám Dạ, chắc chắn anh ta có chuyện gấp cần báo nên mới gọi điện trực tiếp thay vì nhắn tin.
Lôi Thần Phong nhấc điện thoại lên, cả phòng họp liền im phăng phắc, ngay cả hào quang của người chủ trì là Duật Trác Minh cũng bị dập tắt mất. Mỗi khi chủ tịch nghe điện thoại thì mặc định tất cả mọi thứ đều phải dừng lại, đó là quy luật bất thành văn.
Thấy đầu dây bên kia đã bắt máy, Ám Dạ liền thông báo về tình hình của Tôn Khả Thiên.
– Thưa chủ tịch, phu nhân… à là cô Tôn sau khi rời khỏi công ty đã đến bệnh viện ShinWa, trên đường đi vô tình bị một chiếc xe taxi đụng phải…
Tút tút tút…
Ám Dạ chưa kịp nói tiếp rằng Tôn Khả Thiên hiện tại không có vấn đề gì thì đầu dây bên kia chỉ còn những tiếng tút dài.
Lôi Thần Phong đột nhiên tắt máy, không nói thêm câu nào liền rời khỏi. Phòng họp lại xôn xao, không biết có chuyện gì mà khiến một người luôn tỏ vẻ điềm tĩnh lại trở nên vội vã như vậy.
Trước khi rời khỏi bệnh viện Tôn Khả thiên đã đến thăm bé Giai Nhi trong khu nội trú của bệnh viện. So với lần đầu gặp mặt thì dường như cô bé chẳng khác trước là mấy, chỉ có điều gò má hơi hốc hác hơn một chút. Vẫn nụ cười tỏa nắng và ánh mắt trong veo như nước mùa thu, cô bé chạy đến ôm trầm lấy cô, rồi khẽ thổi thổi lên vết thương vừa được băng bó trên đầu gối của cô.
– Chị Khả Thiên, em thổi cho chị bớt đau nhé.
Cô bé ngoan ngoãn và hiểu chuyện khiến người ta đau lòng. Chẳng hiểu sao khi nhìn nụ cười của Giai Nhi, trong lòng cô lại nhẹ nhõm hẳn. Cô nhớ về lúc mình còn bé, thường cùng mẹ và Lâm Nhã Kỳ chơi ở công viên. Thì ra giữa cô và Lâm Nhã Kỳ đã có những giây phút thực sự vui vẻ bên nhau, cho dù sau đó chính cô ta đã đẩy cuộc đời cô vào địa ngục. Giá như ngay từ đầu người ở bên cạnh cô là Lâm Nhạn Tuyết thì mọi thứ đã khác rồi.
Tôn Khả Thiên khẽ vuốt ve vầng trán nhô xương của Giai Nhi, trên đầu cô bé đã sớm không còn cọng tóc nào nữa rồi.
– Nếu một ngày nào đó, em gái của Giai Nhi xuất hiện và cô ấy rất thích chiếc đầm công chúa của em, thì em sẽ làm thế nào?
Cô hỏi, sau đó lại cười, không phải cười với Giai Nhi mà cười chính bản thân mình. Một kẻ trưởng thành lại đi hỏi một đứa bé về vấn đề của bản thân, thử hỏi có nực cười không.
Giai Nhi khẽ cau mày suy nghĩ, biểu cảm như một bà cụ non đã trải sự đời. Biểu cảm ấy chẳng phù hợp với đôi mắt trong veo ấy chút nào.
– Giai Nhi cũng mong mình có em gái. Nếu một ngày em gái Giai Nhi xuất hiện, nhất định Giai Nhi sẽ nhường hết những thứ tốt nhất cho em ấy.
Tôn Khả Thiên thở dài một tiếng, nụ cười trên môi cũng dần nhạt đi. Đôi mắt nhìn xuyên qua vạt nắng chói chang, khẽ thì thầm.
“Ừ, phải dành hết những thứ tốt đẹp cho nó nhỉ…”
Lời thì thầm khẽ tan vào trong gió rồi biến mất như chưa từng hiện diện. Nếu định mệnh trớ trêu, không đối xử với cô một cách công bằng, vậy thì hãy chấp nhận thôi.
Tôn Khả Thiên bước ra khỏi cổng bệnh viện, đầu gối đang bị băng lại một cục to đùng. Thực ra đây chỉ là vết trầy xước nhỏ, nhưng chính vì nó và Lăng Ngạn Nhiên bắt cô đi chụp X-quang khớp gối, sau đó tự mình rửa và băng bó vết thương cho cô. Lăng Ngạn Nhiên được mọi người biết đến là một bác sĩ ngoại khoa giỏi toàn diện, nhưng hôm nay cô đã phát hiện ra sở đoản của người bác sĩ hoàn hảo này.
“Băng bó vết thương xấu quá”.
Đó là câu nhận xét của Tôn Khả Thiên dành cho Lăng Ngạn Nhiên sau hơn hai mươi phút anh ta cố gắng để băng bó vết trầy xước và khiến nó trông có vẻ như một vết thương nghiêm trọng.
Mặt trời đã lên cao. Thật sáng.
Cô đưa tay lên, che bớt vài vệt nắng chói chang để đôi mắt không bị cay xè. Dường như dưới tác động của ánh sáng mặt trời, con người ta lại sinh ra ảo giác, một ảo giác mang hình hài của anh.
Chiếc xe Lamborghini dừng ngay trước mặt, khoảnh khắc cửa xe mở ra, người đàn ông mặc âu phục đen tuyền đặt gót giày xuống mặt đường. Từng đường nét trên khuôn mặt hiện ra rõ mồn một.
Đó là anh, người đàn ông cô đã từng quên đi nhưng bây giờ lại không thể quên được nữa.
Hàn sương bao phủ xung quanh con người ấy khiến cô không rét mà run, thậm chí ánh nắng chói chang kia cũng không thể nào khiến người ta ấm lên.
Cô cảm nhận được từng hơi thở lạnh lẽo ngày một đến gần. Chỉ là ảo giác thôi, xin đừng chân thực như thế.
Bất giác cô muốn chạy trốn. Cô sợ hãi bản thân mình sẽ bị nuốt chửng trong bóng hình của người ấy. Cô dường như có chút hối hận rồi.
Lôi Thần Phong không ngờ vừa nhìn thấy anh, cô đã vội né tránh đi đường khác. Anh không cho phép cô được né tránh anh, càng không thích cảm giác bị giấu giếm, thế nên không ngần ngại giữa chốn đông người mà đuổi theo và tóm lấy con mồi đang chạy trốn.
Cô bị anh giữ chặt lấy cẳng tay, muốn bước tiếp cũng không được. Đến lúc này mới ý thức được người đàn ông này không phải ảo ảnh mà chính là người thật một trăm phần trăm.
Anh không thích cô gái không biết nghe lời, muốn chạy trốn khỏi vòng tay anh thì cô chưa có cửa. Mặc kệ Tôn Khả Thiên kháng cự, Lôi Thần Phong bế xốc cô lên rồi vứt vào trong xe. Hành động nhanh gọn lẹ khiến cô không có cơ hội chạy trốn.
Ầm!
Tiếng đóng cửa xe mạnh đến mức khiến tim cô như muốn nhảy ra ngoài lồng ngực. Linh cảm cho thấy con ác quỷ đang ngồi bên cạnh của cô đang nổi cơn thịnh nộ. Cô đặt tay lên ngực mình, cố trấn tĩnh bản thân không được sợ hãi, cố gắng nở một nụ cười tự nhiên nhất có thể.
– Thần…Thần Phong, sao anh lại ở đây?
Tôn Khả Thiên không dám nhìn thẳng vào mắt anh.
– Vì sao lại né tránh anh?
Câu nói nhẹ nhàng nhưng cô thừa hiểu đó chỉ là sự dịu dàng mở đầu cho cơn đại hồng thủy mà thôi.
– Em… em đâu có né tránh.
– Nhìn thẳng vào mắt anh! Nói!
Lôi Thần Phong như dùng hết sức lực mà thét ra từng từ một.