23143.
“Thục Đồng là vợ tôi, dùng vợ mình để dọa người đàn ông khác, đây không phải là việc làm của một người đàn ông, nếu như anh cảm thấy tôi đang dọa anh, vậy đó là vấn đề của anh, không phải tôi! Một câu nói, tháng cuối cùng, cho hay không?” Từ Mậu Thận lên tiếng.
Từ Mậu Thận cũng tự thừa nhận, khi nãy bản thân quả thật là đang dọa Cố Minh Thành.
Trên đời này, có thể dọa được Cố Minh Thành, cũng chỉ có “ Khương Thục Đồng” 3 từ này thôi.
“Giữa tháng tư, toàn bộ trả về hết cho tôi!” Lời nói của Cố Minh Thành rất cứng rắn, cũng rất hậm hực.
Vốn dĩ một màn thắng thua sớm đã phân định được, bởi vì “Khương Thục Đồng” 3 từ này, Cố Minh Thành đã thua toàn tập rồi.
Từ Mậu Thận đồng ý rồi, anh ta biết, Cố Minh Thành tuyệt đối không phải vì 200 người mà tức giận với anh ta, mà là vì Khương Thục Đồng, vì Khương Thục Đồng đã lấy anh ta, trong lòng Cố Minh Thành có một cơn giận, mới muốn dồn anh ta đến đường cùng.
Từ Mậu Thận về nhà rồi, để Khương Thục Đồng an tâm sử dụng số công nhân này, đến khi hoàn thành đơn hàng ở Thượng Hải.
Lúc làm xong lô hàng này ở Hải Thành, giao hàng ở Thượng Hải, là Khương Thục Đồng và Từ Mậu Thận cùng đi với nhau, vì Khương Thục Đồng sau khi suy xét kĩ lưỡng, không muốn may đồ nam nữa, thời gian trước tâm tư cũng không đặt vào đồ nam nữa, dẫn đến lượng tiêu thụ của amon xuống dốc trầm trọng.
Hơn nữa căn nhà đó nằm ở đoạn đường đắt đỏ, là mua từ tay Cố Minh Thành, lời ít đồng nghĩa bồi thường, ngược lại thương hiệu “Đồng” đối diện, lượng tiêu thụ tăng nhanh vùn vụt, dẫu sao thương hiệu “Đồng” này đã kết tụ quá nhiều tâm huyết của Khương Thục Đồng rồi, thứ mà làm bằng cả trái tim, tự nhiên sẽ lớn mạnh.
Từ Mậu Thận lái xe, dẫn theo Khương Thục Đồng đi cùng.
Trên đường, Từ Mậu Thận đều hối thúc Khương Thục Đồng mua một chiếc xe, bản thân anh cũng biết, anh mua cho Khương Thục Đồng, Khương Thục Đồng nhất định không chịu nhận, cô và Cố Minh Thành lúc trước yêu nhau như vậy, Cố Minh Thành tặng xe cho cô, cô cũng không lấy.
Khương Thục Đồng nói sẽ suy nghĩ đề nghị này, lần trước bị theo đuôi, trong lòng vẫn còn nỗi sợ dai dẵng, một lần bị đứt tay thì cả đời cũng sợ dao.
Từ Mậu Thận đến lần này, là để thu hồi tư cách đại lí của cửa tiệm Khương Thục Đồng, Khương Thục Đồng quyết định rồi, từ đây về sau cả 2 căn tiệm, đều bán đồ nữ hiệu “Đồng”, cô phải đưa đồ nữ của mình bán ra khắp thế giới.
Dĩ nhiên Từ Mậu Thận cũng chỉ muốn đến xem cách bố trí cửa tiệm của Khương Thục Đồng, dù sao thì trong giới thời trang, anh ta cũng là lão làng rồi.
Bận rộn cả một ngày trời.
Buổi chiều, Từ Mậu Thận nhận được điện thoại của Cố Minh Thành, hỏi anh ta đang ở đâu.
Từ Mậu Thận lúc này, vừa ở trong cửa tiệm sắp xếp quần áo cùng với Khương Thục Đồng xong, khá là mệt, Khương Thục Đồng vẫn còn ở bên kia xử lí những công đoạn cuối, về cơ bản đều đã xong xuôi rồi.
Gần đây Cố Minh Thành gọi điện cho Từ Mậu Thận, đó quả là chuyện cực kì hiếm thấy.
Cố Minh Thành hỏi anh ta đang ở đâu, Từ Mậu Thận ngước đầu lên nhìn Khương Thục Đồng, nói đang ở Thượng Hải, giúp việc bố trí trong tiệm cho Khương Thục Đồng, một mình cô lo không xuể.
Đầu dây bên kia, Cố Minh Thành ngưng một hồi, tiếp đó nói, tối nay muốn mời hai người dùng cơm, anh đang ở Thượng Hải, hôm nay đến gặp một người, tối nay 4 người cùng dùng cơm.
Từ Mậu Thận che điện thoại lại hỏi Khương Thục Đồng một câu.
Trong lòng Khương Thục Đồng có chút bác bỏ việc gặp lại Cố Minh Thành, nhưng mà nghĩ lại, cô càng trốn tránh chứng tỏ cô có điều mờ ám, cô bây giờ đã là phụ nữ có chồng, có gì phải sợ chứ?
Cũng đồng ý rồi.
Cô và Từ Mậu Thận đến khách sạn đối diện cửa tiệm tắm rửa, tối đi dự tiệc.
Trước giờ cô không có thói quen sấy tóc sau khi gội đầu, vì tóc càng sấy càng khô, chất tóc dễ trở nên xấu đi, vì vậy, lần nào cô cũng để tóc khô tự nhiên, hơn nữa, gió mùa xuân rất ấm áp, thổi vào cũng rất dễ chịu.
Lúc đến nhà hàng, Cố Minh Thành đã đến rồi, ngồi kế bên anh là một cô gái trẻ đẹp.
Cô gái này, Khương Thục Đồng chưa gặp qua, cũng không phải là người từng đến đặt may đồ ở cửa tiệm của cô.
Một chiếc váy liền màu đen, làm tôn lên nét uyển chuyển thon thả trên cơ thể cô ta, ngực cũng khá đầy đặn.
Khương Thục Đồng trong lòng bỗng nhận ra, đây chắc là bạn gái mới của anh ta rồi, gần đây chẳng phải anh ta đang rầm rộ đi xem đó sao.
Cùng Từ Mậu Thận ngồi vào ghế.
Ánh mắt của Cố Minh Thành căn bản không nhìn Khương Thục Đồng.
“Giới thiệu một chút, đây là bạn thân của anh Từ Mậu Thận, vị này là –“ tay của Cố Minh Thành lướt về phía Khương Thục Đồng, “Phu nhân của anh ta, cô Khương Thục Đồng. Hai vị, đây là Lâm Mỹ Tố. Thiên kim của tập đoàn Lâm Thị.”
Không nói, Khương Thục Đồng cũng hiểu hai người là quan hệ gì rồi.
Cô Lâm Mỹ Tố đó xem ra rất đàng hoàng lịch sự, đứng dậy bắt tay với Khương Thục Đồng, liếc qua tóc của Khương Thục Đồng, vừa cười vừa nói, “Bà Từ tóc vẫn chưa khô, đã ra đây rồi à?”
“Chúng tôi vừa đến cửa tiệm dọn dẹp quần áo, cùng vào khách sạn tắm rửa.” Từ Mậu Thận ở kế bên tiếp lời.
“Ồ, ra vậy!” Lâm Mỹ Tố ngồi xuống, “Bà Từ thật xinh đẹp, Từ Tổng có phúc quá!”
Khương Thục Đồng cảm thấy Lâm Mỹ Tố này hình như không biết chuyện trước đây của cô và Cố Minh Thành.
Cũng hình như Lâm Mỹ Tố này là người Thượng Hải, cũng tốt, không biết càng ít phiền não hơn.
Cố Minh Thành đưa một phần cá đến kế bên Khương Thục Đồng, “Không phải mang thai rồi sao, con cá này là gọi cho cô đó, tất cả các món ăn đều không bỏ nước cốt gà.”
“Cảm ơn sự chăm sóc của Cố Tổng.” Khương Thục Đồng còn chưa kịp phản ứng lại, Từ Mậu Thận đã đỡ lời giúp cô rồi.
Từ Mậu Thận cũng biết chắc chắn là lần nào đó Khương Thục Đồng đã nói dối Cố Minh Thành, Cố Minh Thành mới ra được kết quả “Cô đã mang thai rồi” này.
Khương Thục Đồng cầm đũa lên, bắt đầu ăn cá.
Cá Duobao, thân hình vừa phẳng phiu và mập mạp, chưng tươi vẫn rất ngon, hơn nữa, mùi vị rất tươi ngon, trước đây cũng từng ăn qua, không biết có phải chỗ này làm đặc biệt ngon hay không, hay là gì, Khương Thục Đồng cảm thấy ăn rất ngon miệng.
Không chịu được ngẩng đầu lên xem, nhìn tên của nhà hàng này: Ý Hải Cư!
Hình như Cố Minh Thành luôn có thể tìm được nhà hàng ngon, dù chỉ là một tiệm mì nhỏ, cũng có thể tìm thấy nơi có hương vị khác những tiệm khác.
Tiệm mì nhỏ đó, chứa đựng rất nhiều quá khứ của cô và anh.
Lâm Mỹ Tố cười nói vào tai Cố Minh Thành, hình như đang nói đề tài “Tối qua”, vì hai từ này loáng thoáng truyền vào tai Khương Thục Đồng.
Bộ dạng Lâm Mỹ Tố khá ngượng ngùng, dường như đang tán tỉnh Cố Minh Thành.
Cố Minh Thành không ngừng gấp thịt viên cho Lâm Mỹ Tố, bản thân ăn rất ít.
Khương Thục Đồng cúi đầu ăn cá, nhưng đột nhiên ngẩng đầu lên, cử chỉ của hai người đối diện vẫn lọt vào tầm nhìn của cô, sự ân ái như vậy, làm sao cô không nhìn ra chứ?
Tối qua, hai người họ đã ngủ với nhau rồi.
Là ở tòa chung cư của công ty con sao? Chỗ đó đủ lớn.
Nơi mà cô và anh từng ngày đêm đến không biết mệt mỏi, bây giờ đã đổi nữ chủ nhân rồi.
Kĩ thuật của Cố Minh Thành trên giường quả là rất tốt, lần nào cũng làm cô như chìm vào đám mây bồng bềnh, không biết mệt mỏi.
Nhưng mà, anh có thể bước ra từ mối tình với cô nhanh như vậy, Khương Thục Đồng cảm thấy rất toại nguyện.
Bữa cơm này là đến để xem Cố Minh Thành và Lâm Mỹ Tố ân ái với nhau, Khương Thục Đồng cố ý không ngẩng đầu lên, Từ Mậu Thận luôn chú ý cảm xúc của Khương Thục Đồng, dùng cơm xong, hai người ra về rất nhanh.
Cố Minh Thành đứng trước cửa nhà hàng, hai tay đúc vào túi quần, nhìn theo bóng dáng Từ Mậu Thận và Khương Thục Đồng rời khỏi.
“Đi thôi, Minh Thành.” Lâm Mỹ Tố nói với anh một câu.
Cô lấy chìa khóa ra, nhấn điều khiển, lái xe.
Chiếc xe Benz màu đỏ, là chiếc mà Cố Minh Thành đã từng định tặng cho Khương Thục Đồng.
……
Khương Thục Đồng không ở được nhà ở Thượng Hải, hơn nữa đã lâu không ở rồi, Từ Mậu Thận quyết định, tối nay về Hải Thành gấp.
Cố Minh Thành cũng đã có đối tượng rất tốt rồi, Khương Thục Đồng nên toại nguyện.
Xe của Từ Mậu Thận rất đẹp, êm ả không tiếng rè, giống như một chiếc máy bay yên tĩnh bay qua một đám hỗn loạn, cảm giác phóng trên đường vào ban đêm tuyệt biết bao, tất cả con người đều núp rất sâu về phía sau, không ai có thể nhìn thấy Khương Thục Đồng ở trong xe, cái cảm giác lẩn trốn này, quả thật rất tuyệt.
Từ Mậu Thận lái xe.
Đường cao tốc khép kín, từ Thượng Hải đến Hải Thành, 300km.
Màn đêm rất yên tĩnh, trong xe rất tối.
Lúc Từ Mậu Thận lái xe, không thích trò chuyện, sợ bị phân tâm, Khương Thục Đồng yên lặng ngồi trong đêm, phóng nhanh trên đường cao tốc.
Hình ảnh người đó lại hiện lên trong đầu.
Cũng từng lái xe về Hải Thành trong đêm với anh ta, cũng từng vì anh ta mà đâm mẹ của Lục Chí Khiêm, từng mang hai đứa con của người đó, từng khóc từng cười vì người đàn ông đó, anh ta từng đi vào khoảng sâu nhất trong cơ thể cô, anh ta từng thì thầm gọi cô “Đồng” trên giường, bộ dạng yêu đến tột độ đó, rõ ràng lúc đó, cô nhắm mắt lại không nhìn thấy, nhưng bây giờ nghĩ lại, tất cả đều là góc nhìn của một người ngoài cuộc, anh ta quả thật rất nặng tình.
Chính bởi vì nặng tình, Khương Thục Đồng mới cảm thấy không thể cả đời không có con.
Có thể tạm thời là hạnh phúc, nhưng nỗi đau lâu dài này, Khương Thục Đồng có thể cảm nhận được, cô biết, làm cha mẹ sẽ vì chuyện con cái mà cãi nhau suốt đời.
Nói ra đều cảm thấy không có con là một chuyện đơn giản, tình yêu đích thực, nhưng mà cũng sẽ có một ngày, hai người sẽ vì cơm áo gạo tiền, đó là cuộc tranh cãi không có hồi kết.
Anh ta đã từng chạm vào cơ thể cô, đi sâu vào cơ thể cô, tiến vào tử cung của cô.
Cũng đã đi vào trái tim, vào vùng trời của cô.
Từ đây về sau, trên thế gian này, sẽ không còn có người thứ hai, mang tên Cố Minh Thành.
Cố Minh Thành của ngày hôm nay, đã trở thành người đàn ông của người khác rồi.
Anh và người phụ nữ kia – đã ngủ với nhau rồi!
Vô tình nước mắt lăn dài trên mặt Khương Thục Đồng, cô nghiêng người lại, chỉnh ghế ra sau, lấy chiếc áo khoác từ băng ghế sau, đắp lên người.
Do hướng mặt vào kính xe, nên không để ý thấy hình ảnh Từ Mậu Thận lái xe, bộ dạng vô cùng chăm chú.
Màn đêm như vậy, dễ làm trái tim của con người ta sát lại gần bên nhau.
Bóng của Từ Mậu Thận, cùng với những chiếc xe đan xen vù vù chạy qua xuất hiện trên cửa kính.
Bỗng nhiên, câu nói của Bạch Mi vang lên bên tai cô: thay vì tìm một người mình thích, chẳng thà tìm một người thích mình.
Nhưng mà để cô và Từ Mậu Thận phát triển, Khương Thục Đồng quả thật không làm được!
Về đến nhà, đã rất khuya rồi, Từ Tranh Dương đã ngủ rồi, Khương Thục Đồng đi lên lầu, đắp chăn rồi bắt đầu mơ.
Giấc mơ rất lộn xộn, lại mơ thấy người đó, mơ thấy anh cười, anh ôm cô.
Nghĩ lại tối nay bản thân và anh ta đã cùng dùng cơm với nhau.
Có một ý nghĩ trong lòng Khương Thục Đồng dần hiện ra: Anh ta đã qua rồi, với anh thật sự đã chấm hết rồi.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK