23520.Miêu Doanh Cửu nhìn thấy người đàn ông khoác vai người phụ nữ kia, liền quỳ xuống trên đất, cúi đầu khóc lên.
Chẳng qua là dáng vẻ giống anh ấy thôi, sao có thể là anh ấy được chứ?
Cô như vậy cũng chỉ là tự mình lừa mình, Cố Vi Hằng sẽ không dễ dàng khoác vai người khác như vậy, sao có thể là anh ấy chứ?
Tất cả nhưng gắng gượng, tất cả kiên cường những ngày tháng qua, giờ phút này đều sụp đổ rồi!
Hơn nửa năm rồi, cô rất nhớ anh ấy. Với lại, về mặt tình cảm, cô xưa nay chậm chạp, đặc biệt khi đối diện người đó, cô làm sao cũng không nắm bắt được trái tim của Cố Vi Hằng.
“Tiểu Cửu, em hà tất phải như vậy? Chẳng qua là một hình bóng giống cậu ta thôi, sao lại khóc đến như vậy?” Miêu Doanh Đông vẫn nhìn theo hai người phía trước mặt đang dần dần rẽ hướng, sau đó không thấy nữa.
Anh lạnh lung nhìn Kiều Duyệt Nhiên, hôm nay…là thứ sáu!
Miêu Doanh Cửu vẫn ngồi đó, khóc đến không thể tự chủ được!
Thì ra, nếu không nhìn thấy thân ảnh ấy, cô cũng không biết rằng cô nhớ anh nhiều đến thế.
Miêu Doanh Cửu đứng dậy, nói, “Em không sao.”
Lúc Cố Vi Hằng rẽ ngang, anh quay lại nhìn cô một cái, mặc dù cách rất xa nhưng anh dường như vẫn nghe được tiếng khóc tê tâm phế liệt của cô.
Vì sợ Miêu Doanh Cửu nhìn thấy anh, anh đặc biệt bảo tài xế công ty kia lái một chiếc xe bình thường thôi, chiếc này Miêu Doanh Cửu chưa bao giờ thấy qua, nên rất dễ che dấu.
“Lên xe, tôi muốn đi sân bay, cô muốn đi đâu?” Cố Vi Hằng khởi động xe.
“Anh cho tôi xuống chỗ nào cũng được!” Kiều Duyệt Nhiên nói.
Cố Vi Hằng để Kiều Duyệt Nhiên ở ngã tư đường lớn số năm, rồi chiếc xe nhanh chóng đến sân bay.
Có thể nhìn thấy cô ấy, vậy là đủ rồi.
Miêu Doanh Đông và Miêu Doanh Cửu đều đi xe riêng, Miêu Doanh Cửu sau khi điều chỉnh lại tâm trạng của mình, nói không sao, để anh trai yên tâm.
Sauk hi Miêu Doanh Đông lên xe, Cố Vi Hằng liền gọi điện thoại đến, nói anh đừng nói chuyện này với Doanh Doanh.
“Sợ mất mặt sao? Trước mặt cô gái mình thích, cậu làm cái trò gì thế? Tiểu Cửu vẫn luôn cho rằng, cô ấy không giữ được cậu.” Miêu Doanh Đông nói với Cố nhị.
Cố Vi Hằng không nói gì, cúp điện thoại.
Miêu Doanh Đông gọi cho Kiều Duyệt Nhiên, lạnh lùng hỏi: “Ở đâu?”
Bởi vì Miêu Doanh Đông nói với Kiều Duyệt Nhiên hôm nay có việc, cho nên Kiểu Duyệt Nhiên đã xin phép Tam Nhi nghỉ, không đi nhà cô ấy nữa. Đợi Cố Vi Hằng đi rồi, cô đang chuẩn bị về nhà Miêu Doanh Đông.
“Miêu tiên sinh, tôi đang ở đường số năm, chuẩn bị đi đến nhà anh.”
“Phát vị trí qua, tôi qua đón cô!” Miêu Doanh Đông ra lệnh.
Kiều Duyệt Nhiên lặng lẽ gửi vị trí cho anh, nói cô đang đứng đối diện một cửa tiệm.
Không lâu sau, xe Miêu Doanh Đông lên, cô lên x anh.
Hai người im lặng không nói gì.
Kiều Duyệt Nhiên vẫn luôn nhìn bên ngoài cửa sổ, lúc nãy biểu tình Cố Vi Hằng nhìn thấy của Miêu Doanh Cửu vẫn luôn trong lòng cô. Có lẽ tuổi còn nhỏ, đối với chuyện tình yêu khắc cốt ghi tâm đến tê tâm phế liệt như vậy, cô chưa từng tưởng tượng ra. Suy cho cùng, bốn chữ phong hoa tuyết nguyệt thôi cũng đủ trêu người rồi.
Miêu Doanh Đông lái xe rất chậm.
“Cô đưa nhiều tiền cho bạn trai cô như vậy, anh ta không hỏi tiền từ đâu ra sao?” Miêu Doanh Đông đột nhiên hỏi.
Kiều Duyệt Nhiên lúc này mới hồi thần, nói một tiếng, “Hả?”, đồng thời cũng nói lại những lời ngày ấy nói lại với Miêu Doanh Đông, “Tôi nói ông chủ của công ty tôi rất tốt, vợ ông ấy bị bệnh cao huyết áp nhưng rất ấm áp. Biết tôi khó khăn nên ông chủ cho tôi mượn tiền, với lại ông chủ rất giàu.”
Miêu Doanh Đông cười khẩy một tiếng, “Đúng là một cao thủ nói dối! Đã từng lừa dối tôi chưa?”
Kiều Duyệt Nhiên không ngờ Miêu Doanh Đông sẽ hỏi câu này, cô ngẫm nghĩ, trừ lần đầu tiên gặp gỡ, sau đó đến nhà anh ấy, ngoại trừ cô chuyên tâm làm việc ra, chưa bao giờ lừa dối anh cái gì, bao gồm cả việc của bạn trai, cô cũng thật thà khai báo.
Cô lắc đầu, “Không có đâu Miêu tiên sinh”.
Miêu Doanh Đông nói, “Không có là tốt nhất!”
“Tiền này của cô, bạn trai cô thật sự tin tưởng sao? Hay là tự mình lừa dối mình không dám hỏi? Đã biết cô ở bên ngoài làm gì đó?” Miêu Doanh Đông đột nhiên cười hỏi.
Bởi vì anh chính là người đàn ông bên ngoài đó của Kiều Duyệt Nhiên, nên anh có một loại cảm giác chinh phục âm thầm trong lòng.
Những gì bạn trai cô không có được, anh đều có được.
Sớm muộn có một ngày, anh sẽ để bạn trai của Kiều Duyệt Nhiên biết, bạn gái của anh ta, Kiều Duyệt Nhiên, ở bên ngoài làm cái gì với Miêu Doanh Đông anh!
“Không biết nữa!” Kiều Duyệt Nhiên cúi thấp đầu.
Tiền đâu ra, từ lần đó, Hứa Thế An xác thật không hỏi đến nữa.
Đến nhà, Kiều Duyệt Nhiên bắt đầu dọn dẹp. Cô xắn tay áo lên, bắt đầu lau nhà, lau bàn.
Miêu Doanh Đông hôm nay quyết định không đến công ty, anh ngồi trên ghế sô pha, nhìn Kiều Duyệt Nhiên.
“Đến đây một chút!” Anh nói.
Kiều Duyệt Nhiên đang rửa tay, “Gọi tôi ạ?”
“Trong nhà còn có ai khác sao?” Anh nhướng mày.
Kiều Duyệt Nhiên đến, Miêu Doanh Đông ngồi trên ghế sô pha, hai chân bắt chéo. Nói, “Thiết lập một số quy tắc đi.”
“Quy tắc gì ạ?”
“Mặc dù cô thứ sáu mới ở lại đây một ngày, nhưng có một số thứ không thể thay đổi được. Đồ của tôi, người của tôi, người khác không thể chạm vào. Hiểu không?” Anh nhìn Kiều Duyệt Nhiên nói.
Kiều Duyệt Nhiên liền đỏ mặt, hai tay nắm chặt, gật đầu.
Cô đoán, hôm nay anh nhìn thấy Cố Vi Hằng khoác vai cô.
Đàn ông đều thích phụ nữ sạch sẽ, điều này cô hiểu, không thì anh sẽ không năm lần ba lượt nhấn mạnh, muốn xử nữ.
Bởi vì chuyện này mà trong lòng cô thấy ngại, nên buổi tối ra sức hết mình với Miêu Doanh Đông.
Suy cho cùng, anh chính là kim chủ của cô.
Anh cho cô một món tiền mà cả đời này cô cũng không kiếm nổi. Lúc cô hôn vào trước ngực anh, anh nhẹ rên một tiếng.
Kiều Duyệt Nhiên hoang mang hỏi, “Sao vậy Miêu tiên sinh, tôi không làm tốt sao?”
“Không có, cô làm rất tốt! Tiếp tục.”
Kiều Duyệt Nhiên tiếp tục hạ người xuống.Ngày thứ hai, hai chân của Kiều Duyệt Nhiên vẫn đau, cô cảm thấy ba lần ở nhà Miêu Doanh Đông, lần sau lại đau hơn lần trước, lần sau lại lâu hơn lần trước, tối qua hầu như làm suốt hết cả đêm.
Cô với Miêu Doanh Đông như thế này, là do cô bắt đầu, sau đó Miêu Doanh Đông liền giày vò cô làm đi làm lại.
Loại giày vò này khiến cô sống không bằng chết. Quả thật làm cô không dám mở miệng nói ra.
Lần này, cô tự mình đi xe bus đến bệnh viện, trên xe, hai tay cô nắm chặt lấy thanh tay cầm.
Đến bệnh viện, Hứa Thế An nhìn thấy cô răng trắng môi hồng, nói, “Gần đây em đẹp ra đấy.”
Cô liền đỏ mặt, “Thật sao?”
“Đương nhiên.”
“Có thể do anh nhập viện rồi, em an tâm nên buổi tối ngủ ngon hơn”. Kiều Duyệt Nhiên nói.
Hứa Thế An nắm lấy tay Kiều Duyệt Nhiên, cô theo bản năng thụt tay lại, Miêu tiên sinh nói, không được để…
Người của anh ta, đồ của anh ta không được để người khác chạm vào.
“Em sao vậy Duyệt Nhiên?” Hứa Thế An hỏi.
“À, không gì, anh sờ đúng lúc em đang thụt tay lại…”
Cùng lúc duy trì kiểu quan hệ này với hai người đàn ông, Kiều Duyệt Nhiên cảm thấy cô rất đê tiện.
Đặcn việt là Hứa Thế An, anh không biết mối quan hệ giữa cô và Miêu Doanh Đông, rõ ràng bị đội mũ xanh nhưng lại không biết gì cả.
Miêu Doanh Đông thì sao?
Anh hầu như không để ý. Anh chỉ quan tâm địa vị của bản thân, quan tâm người phụ nữ có sạch sẽ hay không. Cho nên, hôm qua anh ta mới ra quy tắc cho mình.
Càng như vậy, Kiều Duyệt Nhiên càng cảm thấy cô rất: Đê tiện.
Tình cảm và thân thể cô chia ra như vậy đấy!
…
Hải Thành.
Cố Vi Hằng ở trong trang viên trên núi của mình đang chạy trên máy chạy bộ.
Nhà anh không thể về, vì sẽ bị chịu đả kích.
Cơ bắp màu lúa mạch, mặc một chiếc quần đùi đã chạy suốt một tiếng đồng hồ.
Bảo Bảo bây giờ đã đến tìm anh để chơi rồi, như một viên trân châu đáng yêu.
Anh lại thấy cô đơn rồi.
Trên cơ bắp anh đều là mồ hôi, trên cổ vắt một chiếc khăn long.
Lúc anh làm máy móc, video của Miêu Doanh Cửu gửi đến.
Anh mở video, đi xa ra, tiếp tục làm máy móc.
“Hôm qua anh làm gì?” Miêu Doanh Cửu hỏi.
“Hôm qua?” Cố Vi Hằng giả vờ không để ý, “Hôm qua họp ở công ty, khảo sát. Anh còn có thể làm gì chứ? Ngoài việc luyện tập sức khỏe để làm với em đây!”
Miêu Doanh Cửu liền đỏ mặt.
Dáng vẻ của Cố Vi Hằng, vẫn luôn luôn trong lòng cô, nhưng người hôm qua, Miêu Doanh Cửu nhìn thế nào cũng chính là anh. Nếu thật sự là anh, trong tình huống đó, anh khoác vai người phụ nữ khác cũng sẽ không quay đầu lại.
Thứ nhất, Miêu Doanh Cửu và Kiều Duyệt Nhiên cũng không phải thân thiết lắm. Thứ hai, hôm qua cô chỉ chú ý đến dáng vóc người đàn ông, căn bản không chú ý đến Kiều Duyệt Nhiên. Với lại Miêu Doanh Đông đứng đó, nói là cô tự mình lừa mình, nhưng sau đó cô lại nghĩ, người đó chắc chắn là Cố Vi Hằng.
Cố Vi Hằng nhớ lại lời Miêu Doanh Cửu, nói anh không đem lại cảm giác an toàn cho cô.
Đại khái là trong tình yêu, đều sẽ có một chỗ nào đó không như ý, nhưng nếu hai người đều chú ý đến, thì có thể sửa được.
Cố Vi Hằng ấn máy đi bộ, giảm chậm lại.
Sau đó, anh nói một câu, “Không có người khác!”
“Gì cơ?”
“Đời này, yêu và hôn mình em thôi! Không có người khác.” Cố Vi Hằng nghiêng người qua nhìn Miêu Doanh Cửu nói.
Vì vậy, anh đang thay đổi.
Anh đang cố gắng thay đổi sự kiêu ngạo của mình.
Lời yêu thương cần phải nói.
Tuy nhiên, đây không phả lời yêu thương, mà là sự thật.
Mặc dù Miêu Doanh Đông nghe vào là lời yêu đương, nhưng là lời của Cố Vi Hằng,mỗi câu nói ra đều có khí chất giày vò người khác đến thế.
Miêu Doanh Cửu muốn cười nhưng không cười được, đáy mắt có chút lệ rơm rớm.
Vốn định hôm nay chất vấn Cố Minh Thành, nhưng giờ đây, cô lại bị anh dắt mũi rồi. Chẳng qua đối với những lời nói này, cô lại lần nữa đi sâu vào trong đó, không cách nào thoát ra.
Đời này, cô thật sự trúng độc của Cố Vi Hằng mất rồi.
Tâm tình cô nhanh chóng hồi phục lại.
Thật sao?
Từng chỉ hôn qua một mình cô, chuyện này cô không tin, không thể lúc làm chỉ có làm thôi, mà không có hôn được.
Nhưng bây giờ xem ra, câu này có lẽ là từ trong tim anh nói ra. Cho nên, chắc không phải là giả đi? Lúc anh làm với người phụ nữ khác, đều là phát tiết, còn trái tim của mình vẫn luôn giữ gìn.
“Anh thật dẻo miệng!” Miêu Doanh Cửu cao giọng nói. Sau đó cúp máy.
Cố Vi Hằng cúi đầu, dần mất nụ cười, nói câu này xong, sau này anh không có tư cách để kiêu ngạo nữa rồi. Cả trái tim và người đều là của cô ấy rồi!Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK