Mục lục
Rất yêu, rất yêu em Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

23272.
Nửa đêm, Cố Minh Thành đến phòng của Ken nhìn xem chứng hen suyễn của nó có còn tái phát hay không, con trai bị bệnh suyễn, toàn bộ trách nhiệm đều do hắn.

Ánh đèn ngủ ấm áp soi xuống chỗ Khương Thục Đồng đang nằm, môi khẽ động, lặp đi lặp lại, Cố Minh Thành cố gắng đọc khẩu hình miệng của Khương Thục Đồng xem cô đang lẩm bẩm gì---Adam!

Cố Minh Thành không có đánh thức Khương Thục Đồng, anh có cảm giác, Adam vẫn chưa chết, hơn nữa, từ hành vi cử chỉ của Adam, Cố Minh Thành nhìn ra anh có xuất thân cao quý, chỉ là Adam chưa bao giờ nói với Khương Thục Đồng về xuất thân của mình.

Lần trước anh gọi điện thoại cho Diệp Thu hỏi Adam đang ở đâu, Diệp Thu nói cô chỉ có thể ngăn cản không cho Adam dùng thuốc, cô còn có thể giấu một người Hoa ngoại tịch* ở đâu chứ? Như vậy không phải đồng nghĩa với tự tìm phiền phức sao?
người Hoa ngoại tịch*: Là người gốc Hoa nhưng đã nhập quốc tịch nước khác.

Việc Khương Thục Đồng nhớ thương Adam, Cố Minh Thành không hề để ý, cho dù có bốn năm tình cảm, Cố Minh Thành trước giờ vẫn không tin giữa nam nữ có cái gọi là tình bạn, cho dù là tình bạn thật, cũng đã bị lẫn lộn với cái tình yêu không thể nói ra.

Việc như vậy, càng nói ra sẽ khiến Khương Thục Đồng để tâm, sẽ khích lệ cô ta biến giả thành thật mất.

Cố Minh Thành trở về phòng của mình.

Mấy ngày sau, tập đoàn Minh Thành có một bữa tiệc.

“Đèn đỏ” của Khương Thục Đồng cũng vừa hết.

Tập đoàn đã gửi thiếp mời chủ tịch và phu nhân đến tham dự, Khương Thục Đồng cũng đã đồng ý.

Lần trước, Vinh Trăn đã nói, phải quay về Hồng Kông, nhưng sau khi nghe Khương Thục Đồng nói bản thân mang thai đứa thứ hai rồi, cô ta liền không đi nữa.

Nghe nói bữa tiệc lần này, cô ta cũng đến.

Tất nhiên Khương Thục Đồng phải trang điểm cho thật lộng lẫy rồi, đến phòng làm việc của Cố Minh Thành, sợ lớp trang điểm bị trôi, nên cô vào phòng vệ sinh trong phòng làm việc của Cố Minh Thành dặm lại, váy ngắn, sơ mi trắng viền ren, Khương Thục Đồng xoay xoay eo, ngắm mình trong gương, phong tình vạn chủng!

Hôm nay cô chính là muốn đến cho Vinh Trăn xem.

Chút tâm tư đó của cô, Cố Minh Thành biết.

Son môi đang đặt trên bàn đá cẩm thạch, lăn lăn rơi xuống dưới, lúc Khương Thục Đồng cuối xuống nhặt có cảm giác váy mình đã bị rách.

Cô đứng lên, từ trong gương nhìn thấy Cố Minh Thành đang ở sau lưng dần bước đến tiếp cận cô.

“Cố tổng muốn làm gì?” Bởi vì lần trước uống phải thuốc kích dục, lên giường với anh, Khương Thục Đồng vô cùng hối hận.

Không phải bản thân không muốn, mà sau khi làm chuyện này, trong lòng luôn áy náy, suy nghĩ, hối hận, khiến cho Khương Thục Đồng phải chịu nhiều tầng dày vò.

Ban ngày ban mặt, lại còn ở nơi này, Khương Thục Đồng không muốn.

“Cố phu nhân không phải là phụ nữ sao? Không phải phụ nữ nên biết nhu cầu của đàn ông sao?” hai người đối mắt nhìn nhau trong gương.

Bóng người trong gương, anh và cô.

Lúc ớ Đức, Khương Thục Đồng đã từng nghĩ đến khoảnh khắc này rất nhiều rất nhiều lần, nhưng đến khi nó thực sự đến, cô lại sợ hãi.

Không phải cô giả dối, Cố Minh Thành khẳng định cũng biết cô không giả dối.

Khương Thục Đồng cũng hiểu rõ, nếu cô không tuân theo, anh ta cũng sẽ cưỡng đoạt.

Anh đang vuốt ve cô.

Khương Thục Đồng sợ cái cách đối mặt nhau trong gương như thế này, nó làm cho cô tim đập mặt đỏ.

Tất cả biểu cảm của cô đều rơi vào trong mắt của anh, chắc đã bị xem thành một người phụ nữ “lẳng lơ”.

Khương Thục Đồng sợ bị cho là “lẳng lơ”.

Lúc này, nghe thấy tiếng gõ cửa, Khương Thục Đồng liền căng thẳng.

Cố Minh Thành cau mày hỏi một câu, “Ai?”

“Cố tổng, ngài có tham dự yến hội không?” một giọng nói ngọt ngào từ cửa truyền vào.

Là Vinh Trăn.

Cố Minh Thành nhếch môi cười tà mị, anh ở phía sau thân thể Khương Thục Đồng cắn lên tai cô, “Cố phu nhân, muốn cho cô ta vào không?”

Cái cô Vinh Trăn này khát khao Cố Minh Thành từ rất lâu rồi, chuyện này Khương Thục Đồng biết.

Chỉ là chuyện Vinh Trăn ở dưới lầu nghe cô rên rỉ cả một buổi chiều, Khương Thục Đồng lại không biết gì.

Cố Minh Thành sợ Khương Thục Đồng cảm thấy mất mặt, nên cũng không nói với cô chuyện này.

Khương Thục Đồng cắn một cái, trả lời “ Cho vào!”

“Còn anh thì sao?” Cố Minh Thành lại cắn vành tai của Khương Thục Đồng, dây dây dưa dưa, như một trận điện lưu xoẹt qua.

“Cho vào!”

Cố Minh Thành nhìn Khương Thục Đồng trong gương, vào rồi.

Cố Minh Thành nói với người bên ngoài, “Mời vào!”

Vinh Trăn tiến vào, không nhìn thấy ai, trong phòng vệ sinh lại truyền đến tiếng thở gấp gấp cùng với tiếng khóc nức nở, còn có tiếng va đập.

Mặt của Vinh Trăn liền nóng rực.

Hai người họ lại làm chuyện này?

Không để ý hoàn cảnh, không để ý thời gian sao?

Vinh Trăn đi cũng không được, mà ở lại cũng không xong.

Cô nghĩ rằng Cố tổng cùng với Khương Thục Đồng ngày nào cũng làm chuyện này, nên hôm nay nhịn không được mới làm ở đây.

Cô không biết tác dụng thúc đẩy của mình trong chuyện này, không biết Khương Thục Đồng vì có hận ý với cô, nên mới cố ý làm cho cô xem.

Khoảng bốn năm chục phút sau, Cố Minh Thành vừa chỉnh quần áo vừa bước ra từ phòng vệ sinh, nhìn thấy Vinh Trăn, hỏi một câu, “Cô vẫn còn ở đây?”

Khương Thục Đồng ở trong phòng vệ sinh thu xếp chỉnh tề xong rồi mới đi ra, mặt vẫn còn ửng đỏ.

Nhìn thấy Vinh Trăn, tí nữa dọa cô giật mình, liền nói, “Vinh tiểu thư ở đây sao không lên tiếng?”

Câu này của Khương Thục Đồng, có ý châm chọc Vinh Trăn.

Hơn nữa, là cô cố ý làm cho cô ta nghe, không phải cô ta muốn đánh chủ ý lên người Cố Minh Thành sao?

“Cố phu nhân sắc mặt hồng hào, chứng tỏ sống rất hạnh phúc.” Vinh Trăn không thật lòng nói ra một câu.

“Tôi nay đã là tàn hoa bại liễu, sao so được với Vinh tiểu thư dung mạo như hoa cỏ xanh tươi mơn mởn!” Khương Thục Đồng chỉnh đầu tóc của mình, một bộ dáng vừa bị “hiếp đáp”.

Đây đúng là một chiêu mắng người cao minh, cô đang mắng Vinh Trăn là bà già còn trinh, Vinh Trăn liền nghe ra được, bực tức cắn chặt răng đi ra ngoài!

“Cố phu nhân đối với người phụ nữ khác cũng ác độc như đối với người đàn ông của mình! Có phải tôi nên cảm ơn sự giúp đỡ của cô ta, nên lần này em mới phối hợp như vậy?? Cố Minh Thành đóng cửa, ôm lấy eo của Khương Thục Đồng.

“Người phụ nữ mà anh đã chơi qua, tất nhiên phải đối xử khác biệt so với người khác, không phải sao? Cố tổng?” Khương Thục Đồng ngước mặt nói.

Vô cùng kiêu ngạo!

Lúc khiêu vũ, Khương Thục Đồng ôm chặt lấy eo của Cố Minh Thành, giống như vừa mới tân hôn, dáng vẻ vô cùng ân ái.

Tất cả đều làm cho người phụ nữ kia xem.

Cố Minh Thành nói hai ngày nữa anh phải đi công tác, mở một cuộc họp quan trọng, hỏi Khương Thục Đồng có nhớ anh không.

“Tôi có con trai, có sự nghiệp của bản thân, không cần phải nhớ nhung người đàn ông như anh!” Mặt Khương Thục Đồng dựa vào trong lòng Cố Minh Thành.

Ha, đúng vậy, trong giấc mơ còn nhớ đến Adam.

Sẽ không cô đơn.

Cố Minh Thành phát hiện, Khương Thục Đồng có một đặc điểm, không bao giờ cãi nhau hay tranh chấp với anh trước mặt người khác, ở trước mặt người ngoài, có thể ân ái với anh bao nhiêu liền ân ái bấy nhiêu, so với lúc ở nhà, không đến mức như hai người khác nhau, nhưng ít nhất cũng không nhiệt tình như lúc cô ở bên ngoài.

Người khác đều nói hai người vô cùng tôn trọng nhau, chỉ có Cố Minh Thành biết, anh khổ như thế nào.

Buổi tối ngủ một mình anh liền không chịu nỗi!

Cái thời thiếu nữ của cô giống như đã đi qua từ rất lâu.

Đối với chuyện yêu đương, cô càng ngày càng lạnh nhạt, cùng lắm là chủ động ôm một cái, điều này làm cho Cố Minh Thành hận đến ngứa ngáy.

Lúc Cố Minh Thành ở trên máy bay, chầm chậm suy nghĩ đến vấn đề này.

Thời gian đẹp nhất của anh và Khương Thục Đồng, lại bị bỏ không mất bốn năm, mà đối với anh bốn năm đó cứ như ma quỷ.

Ít nhất bên cạnh cô còn có một người đàn ông!

Anh chưa từng tặng hoa cho cô, cũng chưa từng tặng quà cho cô.

Có lẽ ở trên cao quen rồi, không có thói quen này.

Lần này anh mở cuộc họp ở Anh quốc, người Anh vô cùng kiểu cách, trên bàn họp còn đặt một bình hoa mẫu đơn.

Cố Minh Thành nhìn bình hoa đó đến xuất thần, trong lúc súng môi dao lưỡi* với người nước ngoài, lại cứ nhớ đến cô.

súng môi dao lưỡi*: bàn bạc, tranh luận một cách gay cấn

Tặng hoa thật sự là một hành động dung tục, nhưng nếu trộm hoa thì sao, hình như không như vậy!

Khoảng cách giữa cuộc họp, người khác đều đến phòng nghỉ để nghỉ ngơi, chỉ có Cố Minh Thành quay lại phòng họp, cầm lấy đóa hoa, bỏ vào trong túi mình, hy vọng nó sẽ không héo.

Anh biết trong phòng họp có camera, ghi lại hình ảnh tên trộm hoa là anh.

Không sao cả!

Nụ cười của mỹ nhân quan trọng hơn.

Khương Thục Đồng ở nhà, cũng thường xuyên xuất thân.

Cô cũng không rõ bây giờ mình đối với Cố Minh Thành nghĩ như thế nào.

Vừa yêu vừa hận.

Lúc ở Đức, cô và anh xa cách cả bầu trời, lúc đó trong lòng không có chút nhớ nhung.

Sau khi ở bên anh, muốn cùng anh hợp nhất làm một, muốn khiến anh cả ngày đều ở trên người cô, nhưng mà vừa nghĩ tới liền nhớ đến một cái tên, cô sẽ ngay lập tức nhớ đến Adam, trong lòng có cảm giác tội lỗi.

Cho nên tất cả hành động của Khương Thục Đồng thường rất mâu thuẫn.

Cô chính là một kẻ giả dối. Khương Thục Đồng hận bản thân mình là một người như vậy.

Rõ ràng vô cùng yêu một người, lại không thể biểu hiện ra, nếu như để anh biết được, nhất định sẽ vô cùng vui vẻ, nhất định sẽ giống như bốn năm trước lúc bọn họ mới bắt đầu, mỗi ngày ngoại trừ yêu ra không làm gì cả.

Hai ngày này anh đi rồi, Khương Thục Đồng điên cuồng nhớ anh.

Nhớ đến phát điên, đêm không ngủ được.

Lúc anh về liền trực tiếp đến công ty, anh còn gọi điện thoại cho cô, muốn cô đến công ty.

Khương Thục Đồng đi đến đó mới thấy trong phòng anh có rất nhiều người, mỗi người đều đang đợi anh ký tên, hoặc là hỏi han chăm sóc.

Khương Thục Đồng cô đơn ngồi trên sofa, có chút lười biếng buồn chán, cầm một cuốn tạp chí lên xem.

“Cố phu nhân, đến bà rồi.” Cố Minh Thành quay người sang nói với Khương Thục Đồng.

“Cố tổng trăm công ngàn việc, có lẽ không cách nào nhớ đến tôi đâu.” Khương Thục Đồng nhàn nhã nói ra một câu.

Mười phần oán khí, mười phần ghen tuông!

“Qua đây!” Cố Minh Thành nói một câu.

Khương Thục Đồng đi qua.

Cố Minh Thành mở một quyển sách ra, bên trong có một bông hoa.

Khương Thục Đồng không cần nghĩ cũng biết, còn tưởng là hoa gì quý giá, mặc dù cô thích mẫu đơn, nhưng mà đóa hoa này cũng chẳng có gì đặc biệt, cũng không phải dùng chất liệu gì đặc biệt làm ra.

Cố Minh Thành vuốt ve hông cô.

“Ở đâu ra vậy?”

“Trộm được. Trộm trên bàn họp ở Anh quốc.”

Khương Thục Đồng cười ngất, hai mắt híp lại thành hình mặt trăng, “Cố tổng cũng trộm hoa sao?”

“Trước giờ luôn thích trộm! Nhưng trước kia chưa từng làm bao giờ, bây giờ cũng đã trộm rồi. Cố phu nhân có thích không?” Anh hỏi.

Khương Thục Đồng biết Cố Minh Thành đang ẩn dụ với cô, quay người muốn rời đi, nhưng eo lại bị Cố Minh Thành ôm lấy.

Thân mật hôn xuống, “Cố phu nhân, đời này, nếu như em chạy một lần nữa, tôi sẽ không đuổi theo đâu!”

“Tại sao?”

“Không tin tưởng! Trong lòng mệt mỏi!”

Khương Thục Đồng hiểu ý của anh, hai người không tin tưởng nhau nữa mới rời đi, trong lòng mệt mỏi, cho nên không đuổi theo nữa.

Khương Thục Đồng cho rằng đời này của cô sẽ không rời xa Cố Minh Thành nữa!

Cô không biết, ngày hôm nay, Adam đã tỉnh lại!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK