23562.
Hứa Thế An mặc nhiên một hồi, quay người rời đi.
Miêu Doanh Đông vừa định đóng cửa, Kiều Duyệt Nhiên như điên kéo cửa mở ra rồi chạy vào trong
Cô nhìn thấy Hứa Thế An đang đi ở hành lang, vừa ho, vừa loạng choạng bám vào tường bước đi.
Nước mắt của Kiều Duyệt Nhiên bỗng chốc tuôn ra, cô chạy đến phía trước, ôm chặt lấy cánh tay của Hứa Thế An, "Anh có sao không?"
Hứa Thế An hất tay mình một cái, "Tôi không sao!"
"Em chưa từng nghĩ là muốn rời bỏ anh, thật sự em chưa từng nghĩ qua! Tài liệu e đưa cho anh là do em ăn trộm, bị anh ta phát hiện rồi! Anh ta trừng phạt em, em chưa từng nghĩ rằng cái giả phải trả lớn đến như thế!" Hứa Thế An ngồi xuống, dựa vào tường, trên khuôn mặt của anh lộ ra nụ cười bi thảm, "Duyệt Nhiên, anh biết, em đều là vì anh, nếu như không có em, anh sớm đã chết rồi! Em về đi, quay về bên cạnh anh ta, anh ta hiện tại đang trừng phạt em, nhìn thấy em đi theo ra ngoài, sẽ còn phạt em nặng hơn, cũng sẽ phạt cả anh!" Hứa Thế An ôm ngực và nói.
Kiều Duyệt Nhiên sững lại một chút, Hứa Thế An nói đúng, nếu như Miêu Doanh Đông phạt Hứa Thế An, cơ thể của Hứa Thế An sẽ chịu đựng không nổi.
Cô khóc nước mắt nước mũi ròng ròng, "nhưng em thực sự lo lắng cho anh. Anh ở đâu?"
"Anh ở lầu dưới, căn phòng bình thường thôi, một nhân viên như anh, làm sao có thể ở căn phòng giống như ông chủ được chứ ? Còn nữa, em nói với anh ta, chuyện của anh đã làm xong, nên quay về công ty trước rồi! Bây giờ anh coi như đã biết tại sao lần này anh ta lại đưa anh ra ngoài rồi, công việc của anh vốn dĩ chính là có cũng như không mà. Cái mà anh ta muốn anh nhìn thấy anh cũng đã nhìn thấy rồi, được rồi, em về đi." Hứa Thế An dựa vào tường.
Kiều Duyệt Nhiên cứ khóc mãi, bây giờ cô phát hiện, Miêu Doanh Đông sao lại nhẫn tâm đến thế?
"Duyệt Nhiên" Hứa Thế An lại hỏi thêm một câu, "Em có yêu anh ta không?"
Kiều Duyệt Nhiên lặng im một lúc, rồi lắc đầu
Hứa Thế An cười cười, vật vã đứng dậy, "Anh không sao rồi, em mau về đi! Nếu như anh ta nổi giận, thì không tốt đâu! Xin lỗi, Duyệt Nhiên, xin lỗi!
Hứa Thế An cũng khóc theo.
Mười tám năm nay, Hứa Thế An và Kiều Duyệt Nhiên đã cùng nhau đối mặt với biết bao nhiêu khó khăn, đều là Hứa Thế An ở phía trước, Kiều Duyệt Nhiên ở phía sau, đây là lần đầu tiên, anh bị rời khỏi đội hình, cũng mất đi người mình yêu.
Anh vừa nhặt mạng từ quỷ môn quan về, anh đã không thể đem lại hạnh phúc cho Kiều Duyệt Nhiên nữa rồi, chỉ có thể đem Kiều Duyệt Nhiên đẩy về phía Miêu Doanh Đông.
Nhưng mà, loại đàn ông như Miêu Doanh Đông, sẽ đối xử tốt với Duyệt Nhiên chứ?
Kiều Duyệt Nhiên nhìn theo bóng dáng của Hứa Thế An, anh bệnh nặng, lại bị đả kích thế này, hy vọng anh sẽ không sao.
Cũng giống như Hứa Thế An nói, trước mặt Miêu Doanh Đông cô cần phải tỏ ra ngoan ngoãn, nếu không, Miêu Doanh Đông sẽ trừng phạt cô, cũng sẽ trừng phạt anh, mặc dù bây giờ có buồn muốn chết, về đến phòng rồi, cũng chỉ có thể làm ra vẻ như người không có chuyện gì xảy ra.
Kiều Duyệt Nhiên về đến phòng, Miêu Doanh Đông đã thay đồ xong.
Bộ vest thẳng tắp, dáng vẻ của anh cao quý lạnh lùng
"Về rồi à?" Miêu Doanh Đông dùng ánh mắt lạnh lùng nhìn cô, "thật vậy, mười tám năm thanh mai trúc mã người khác khó mà có thể so sánh."
Kiều Duyệt Nhiên đã lau sạch nước mắt, nhưng mắt cô vẫn còn đỏ hoe, "Anh Miêu, anh ấy nói công việc của anh ấy làm xong rồi, nên về công ty trước!"
Kiều Duyệt Nhiên ra vẻ thản nhiên bước về phía cạnh cửa sổ, cô lo lắng cho Hứa Thế An, muốn nhìn từ bên trong cửa sổ xem anh đã đi hay chưa.
Dù sao hai người cách nhau mười mấy tuổi, suy nghĩ của cô, Miêu Doanh Đông hiểu rõ mồn một.
"Hôm nay anh vẫn phải đi đàm phán, em đợi ở đây nhé." Anh nói
"Dạ." Kiều Duyệt Nhiên trả lời.
Cô vẫn đứng bên cạnh cửa sổ, thực sự trong chuyện này không thể trách ai được, Miêu Doanh Đông chưa từng ép buộc cô, là lúc cô thiếu tiền chủ động đến cầu cứu anh, cho nên, cô không hận Miêu Doanh Đông một chút nào, là do cô tự chuốc vạ vào thân.
Hứa Thế An tìm được một chiếc taxi, lúc ở dưới lầu, nhìn theo hướng phòng của Kiều Duyệt Nhiên, tay của Kiều Duyệt Nhiên đặt ở trên tấm kính cửa sổ.
Lúc xe của Miêu Doanh Đông ra khỏi cửa, đã nhìn thấy Hứa Thế An đứng bên cạnh xe, chào tạm biệt Kiều Duyệt Nhiên.
Anh liếc mắt nhìn một cái, không nói gì cả, lái xe rời đi.
Đó là món đồ đã nằm trong tay tôi rồi, người khác cho dù có ham muốn cũng chẳng có cơ hội đâu!
Kiều Duyệt Nhiên gửi tin nhắn wechat cho Hứa Thế An, mong anh giữ gìn sức khỏe, đừng có suy nghĩ lung tung
Miêu Doanh Đông cho Kiều Duyệt Nhiên một số tiền, để cô mua vài bộ quần áo, tối hôm nay sẽ dẫn cô đi tiếp khách.
"Tại sao muốn đưa em theo?" Kiều Duyệt Nhiên hỏi.
Cô và Miêu Doanh Đông chẳng qua chỉ là duyên tình ngắn ngủi, có thể qua đêm nay, hai người họ cũng chẳng còn quan hệ gì đâu.
"Chẳng có tại sao cả! Đi mua quần áo." Miêu Doanh Đông ra lệnh.
Có thể là do anh không thích người khác hỏi tới hỏi lui.
Kiều Duyệt Nhiên đi ra cửa hàng, mua vài bộ quần áo, cô không được tập trung cho lắm, cơ bản là nhân viên giới thiệu cái gì, cô liền mua cái đó, người ta giới thiệu tất nhiên toàn là những thứ đắt nhất, đương nhiên, quần áo mắc tiền, cô mặc lên người cũng rất là đẹp.
Buổi tối Miêu Doanh Đông đợi cô dưới lầu, Kiều Duyệt Nhiên mặc bộ đầm màu xanh mực và đi giày cao gót, từ trên lầu bước xuống, mái tóc tung bay, Miêu Doanh Đông trong xe nghiền ngẫm nhìn cô, mới ăn mặc vậy thôi, mà đã có chút khí chất.
Sau khi lên xe, cô gọi một tiếng "anh Miêu", sau đó nhẹ nhàng gật đầu.
Miêu Doanh Đông không trả lời, nhưng sau khi xe chạy đi, nói một câu, "cười một cái"
"Cái gì?" Kiều Duyệt Nhiên không hiểu lắm.
"Anh muốn em cười một cái! Mang cái mặt bí xị đi, người khác nghĩ rằng anh bắt nạt em." Miêu Doanh Đông nói.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK