2393.
Bước chân của Cố Minh Thành dừng lại, đứng yên tại chỗ, tiếp tục lắng nghe.
“Cố tổng đẹp trai quá, sao mà xấu được?” Nam người mẫu phản bác.
“Còn không xấu?” Khương Thục Đồng rất thành thật mà trả lời, “Dù sao cũng không đep!”
Nam người mẫu đại khá cảm thấy rằng ở anh và cô đều không cùng chung tiếng nói, nên cũng không nói điều gì nữa.
Khóe môi của Cố Minh Thành hiện lên một nét mặt khinh thường, không đẹp thì thôi, còn xấu, anh thực sự không đến nổi.
Câu nói này đã đi vào trong tâm trí của anh, anh rất để bụng.
Đi đến phòng làm việc của Từ Mậu Thận, trước hết không nói đến mục đích đến đây của mình mà trực tiếp hỏi một câu: “Anh làm ra nhiều người mẫu xinh như hoa thế này là muốn làm người mẫu cho anh sao?”
Từ Mậu Thận ngẩng đầu lên, nói: “Xinh như hoa sao? Không thấy thế. Cũng bình thường mà.”
Ôi, Cố Minh Thành anh ấy từ lúc nào mà tướng mạo của anh lại trở nên dưới mức bình thường rồi?
Khương Thục Đồng bước vào, nói: “Từ tổng, đều chuẩn bị hết rồi ạ, ngày họp báo về trang phục đang đến gần.”
Từ Mậu Thận im lặng trong chốc lát và nói: “Lần họp báo này chúng ta mở ra với danh nghĩa của Cố tổng, nhưng nếu như Cố tổng không đi, thì hiệu quả lần này nhất định giảm đi rất nhiều, có phải không Thục Đồng?”
Khương Thục Đồng hiểu được ý nghĩa của Từ Mậu Thận, có thể nói đây là một cách khích tướng của Từ Mậu Thận, anh ấy muốn Cố Minh Thành tham gia.
Với sự hiểu của Khương Thục Đồng đối với Cố Minh Thành, cái kiểu công việc xuất đầu lộ diện, anh ấy tuyệt đối sẽ không đi đâu, có khích động cũng bằng không.
Lập trường của Khương Thục Đồng, rất khó để nói gì đó, suy nghĩ của các chủ tịch, cũng không phải là điều mà cô ấy có thể can thiệp được.
Chỉ nghe thấy Cố Minh Thành nói một câu: “Nếu như tên tuổi của tôi đã loan ra rồi, mà tôi không đi, có phải là có lỗi với anh rồi không?”
Câu nói ấy đã khiến cho Từ Mậu Thận vô cùng kinh ngạc, anh vài Khương Thục Đồng ngơ ngác nhìn nhau, lần này cả hai người ai cũng không khích anh ta, tại sao anh ấy lại đột nhiên có ý tưởng xuất đầu lộ diện như thế?
“Thục Đồng, mau đi chuẩn bị đi, Cố tổng cần tham gia vào buổi diễn tập của chúng ta, nhất định phải để cho anh ta xếp vào tiết mục áp chót!” Từ Mậu Thận nhanh chóng phản ứng lại, trong lòng lo sợ Cố Minh Thành giở quẻ, nhanh chóng bảo Khương Thục Đồng đi chuẩn bị.
Khương Thục Đồng cũng hiểu được suy nghĩ của anh, có được chỗ dựa vựng chắc của Cố Minh Thành để nâng đỡ Amon thì mọi chuyện không sợ không thành.
Cô một lần nữa nhanh chóng vạch ra kế hoạch và đưa Cố Minh Thành vào vị trí chủ chốt trong sự kiện, nhưng lần này sẽ phải đi catwalk, có yêu cầu cao đối với người mẫu nam, còn anh ấy liệu có thể đi được không? Liệu anh có chịu nghe theo sự sắp xếp của cô không?
Khương Thục Đồng rất đau đầu.
Sau khi đã thỏa thuận, Từ Mậu Thận và Cố Minh Thành đã hoàn thành một số chi tiết, Cố Minh Thành nói rằng anh không thể tham gia vào buổi tập diễn, đến khi ấy trực tiếp lên thì được rồi.
Khương Thục Đồng lòng suy nghĩ, có thể là vì bản thân đang ở vị trí này mà anh ấy không muốn với bản thân mình xuất hiện cùng lúc, do đó mà anh không đến.
Khương Thục Đồng đưa hết trang phục cần mặc cho Cố Minh Thành, hoặc là anh ấy đang làm việc trong văn phòng, hoặc là đang viết chữ, dù thế nào thì cũng không quan tâm đến Khương Thục Đồng.
Mặc kệ anh ấy, chỉ cần anh chịu đi là được rồi.
Đến ngày diễn ra buổi biểu diễn chính thức, Khương Thục Đồng thân là người phụ trách kế hoạch chính, cô rất căng thẳng, tay vỗ nhẹ vào ngực.
Cố Minh Thành xuất hiện ở hậu trường, là lúc chương trình thời trang vừa mới bắt đầu, công ty của Từ Mậu Thận cũng vừa được đi vào nề nếp, show thời trang quy mô lớn hư thế này cũng là lần đầu tiên.
Đôi lông mày của Cố Minh Thành nhíu lại, anh đang gài lại tay áo của mình, như thường lệ, anh ấy đều không có gài tay áo đâu, thói quen này của anh ấy, Khương Thục Đồng đều biết, nhưng mà trình diễn thời trang cũng có quy định của nó, xem ra, Cố Minh Thành đã thuần thục rồi, nếu không thì sẽ không đề nghị là không tham gia vào buổi diễn tập theo yêu cầu, chắc hẳn là tự tin cực đỉnh rồi.
Anh ấy mặc bộ trang phục của Amon mà chính Từ Mậu Thận đã thiết kế cho, tự nhiên thoải mái, phong độ tự tin phóng khoáng, so với những ngày trước đó, vóc dáng thêm phần to lớn và mạnh mẽ.
“Cố tổng, tới lượt anh lên sân khấu rồi, anh nên chuẩn bị đi.” Khương Thục Đồng đã ước tính ở sân khấu trước.
Cố Minh Thành vốn dĩ không đưa mắt nhìn Khương Thục Đồng, chỉ vỏn vẹn một tiếng “Ừm”.
Khi MC vừa tuyên bố rằng người sau đây có mặt trên sân khấu là Cố Minh Thành thì dưới khán đài sôi nổi hẳn lên.
Suy cho cùng, vị khách được mời trong danh sách các khách mời của buổi tối đặc biệt hôm nay là Cố Minh Thành.
Danh tiếng của Cố Minh Thành ở bên ngoài, còn được xem là viên kim cương thứ 5, hiển nhiên sẽ có rất nhiều cô gái trẻ và phụ nữ đến xem, ngoài ra còn có rất nhiều mối quan hệ ở bên Từ tổng, thêm nữa, chính là các phu nhân ở Hải Thành, thậm chí là xung quanh thành phố, đều đến xem.
Những người này, trong tương lai có thể là những khách hàng tiềm năng của Amon.
Khương Thục Đồng đột nhiên cảm thấy, đêm nay, có một chút cảm giác phản lại nhan sắc.
Thông minh như Cố Minh Thành, tin rằng sớm đã nghĩ đến điểm này rồi, nhưng anh ấy vẫn đã đồng ý rồi.
Khương Thục Đồng về sau mới biết, cảm giác có chút … kỳ lạ.
Biểu hiện của Cố Minh Thành rất tốt, phong thái của anh rất ổn, đối mặt với tiếng chói tai ở phía dưới cũng không làm anh mất đi phong độ của mình, chỉ là anh ấy dưới ánh đèn sân khấu, khiến cho Khương Thục Đồng cảm thấy anh ở trên cao vời vợi, quá quyền quý, là nơi mà cô không bao giờ có thể với tới.
Những người ở dưới khán đài đều đang bàn tán, nói rằng Cố tổng không dễ gì mà tham gia vào những trường hợp như thế này, nhưng vì người ta với Từ Mậu Thận vốn là bạn tốt, nên mới đến, xem ra thể diện của Từ Mậu Thận rất lớn.
Đúng thế!
Sau khi Cố Minh Thành đi xong, từ sân khấu bước xuống, không nói thêm lời nào.
Buổi tối, Từ Mậu Thận mời Cố Minh Thành đến ăn tối, suy cho cùng đây là chương trình trình diễn thời trang đầu tiên mà đạt được thành công lớn, không thể không nói đến dung mạo của Cố Minh Thành, Cố Minh Thành chấp nhận đến.
Khách sạn lớn Thục Phương với ánh đèn sáng rực, một khách sạn to lớn nổi tiếng gần xa với phong cảnh và ánh sáng trang nhã.
Trong bữa tối, Khương Thục Đồng cùng với một nhóm quản lý cấp cao ở Amon đã ngồi ở đó đợi từ sớm.
Cố Minh Thành vừa đến, mọi người đều đứng dậy, xét cho cùng thì Cố Minh Thành là một công thần to lớn đối với công ty họ.
Cố Minh Thành ngồi ở kế bên Từ Mậu Thận, hai người nói chuyện qua lại.
Trong lúc hai nhân vật nặng kí nhất nói chuyện thì những người ngồi dưới vẫn chăm chú lắng nghe, còn Khương Thục Đồng vẫn đang gắp những viên thịt ăn, nguyên nhân là vì cô không muốn bắt gặp ánh mắt của Cố Minh Thành.
Rất rõ ràng, tâm trạng của Từ Mậu Thận hôm nay rất tốt, cùng với Cố Minh Thành nói chuyện thỉnh thoảng lại có thêm những câu nói đùa: “Cố tổng, tại sao những việc kiếm ăn bằng da thịt thế này, mà cũng làm vậy? Anh không phải luôn dựa vào tài năng kiếm ăn sao?”
Cố Minh Thành nhoẻn miệng khẩu khí như cười lại không cười: “Có người nói tôi xấu xí, hôm nay tôi chỉ muốn chứng minh cho người đó thấy, rốt cuộc là tôi có xấu hay không.”
Anh ta vẫn chưa nói hết câu thì đúng lúc Khương Thục Đồng bị sặc bởi một viên thịt, cô bắt đầu ho, người kế bên Khương Thục Đồng cũng giúp cô vỗ nhẹ vào lưng.
“Thục Đồng, cô có sao không?” Một cô đồng nghiệp ngồi bên cạnh hỏi cô.
“Không sao, không sao.” Viên cá vẫn còn nghẹn ở cổ họng của Khương Thục Đồng, cô dùng tay vuốt nhẹ.
Câu nói này anh ấy nghe rồi sao? Vì thế mà ngày hôm nay việc tham dự trong show thời trang này là để trả thù cho mình?
Cũng giống như cách anh ấy đối xử với Lục Chí Khiêm, trả thù rất đáng sợ.
Nhưng đối với Amon thì chỉ có trăm lợi ích mà không có thiệt hại nào.
Từ Mậu Thận không biết nội tình, nên hỏi một câu: “Thục Đồng, cô có sao không?”
Khương Thục Đồng gượng cười, nói: “Không có gì, chỉ là vừa nãy ăn thịt viên nên bị sặc.”
Cố Minh Thành thản nhiên cầm lấy ly rượu uống mà nhắm mắt làm ngơ khi Khương Thục Đồng đang bị sặc.
“Em suy nghĩ thế nào về lời đề nghị mà anh đưa ra rồi” Từ Mậu Thận hỏi cô.
“Đề nghị gì?” Khương Thục Đồng không biết.
“Đi du học.” Từ Mậu Thận vừa nói xong câu thì chỉ thấy Cố Minh Thành tay cầm ly nước bỗng ngừng lại.
Vấn đề này, Khương Thục Đồng vẫn chưa nghĩ đến, nhưng mà, học ngành thiết kế thời trang thì cô rất thích, vả lại trước đây cô cũng từng là một người thiết kế sân vườn, tuy hai việc nhưng chắc đều có hiệu quả như nhau mà.
Khương Thục Đồng nhận thấy đây thực sự là cơ hội rất tốt liền nói: “Vâng!”
“Quyết định rồi nhé. Ngày mai tôi sẽ bắt đầu làm thủ tục.” Từ Mậu Thận trả lời.
Khương Thục Đồng nghiến răng, gật gật đầu.
Nguyên nhân cô nghiến răng là vì cô không biết bản thân phải học trong bao lâu.
Cố Minh Thành căng thẳng nghiến răng, trên trán hiện lên những đường gân xanh.
Để cô ấy đi nước ngoài sao?
Ai lại đưa ra cái chủ ý tồi tệ như vậy?
Sau bữa tối, Từ Mậu Thận cùng với Khương Thục Đồng đi xuống cầu thang, trên đường luôn cùng với Khương Thục Đồng nói về chuyện đi du học, nếu như KhươngThục Đồng chịu đồng ý, anh ấy sẽ lập tức làm thủ tục.
Khương Thục Đồng “Uhm”, trong lòng hiện tại cô đang rất muốn biết việc học tập sẽ kéo dài trong bao lâu, chắc là không thể nào..
Cô cũng không hỏi, trong lòng lo sợ Từ Mậu Thận sẽ trách cô, vẫn chưa đi học tập mà đã nghĩ đến chuyện quay về rồi.
Đi đến phía dưới lầu, thấy bóng dáng của một người, vóc dáng dong dỏng cao đứng ngay trước của khách sạn.
Từ Mậu Thận chào Cố Minh Thành, Cố Minh Thành không quay đầu chỉ “Ừm” một tiếng.
Từ Mậu Thận vừa muốn cùng với Khương Thục Đồng đi qua thì nghe thấy tiếng của Cố Minh Thành nói một câu: “Tôi có chuyện muốn nói."
Đối tượng mà anh cần nói cũng không có đề cập là ai, nhưng Khương Thục Đồng biết người anh gọi là cô.
Vì thế, mà cô ở lại, Từ Mậu Thận chỉ nói “Hai người nói chuyện đi.” rồi đi khỏi.
Đúng vào tháng 6, gió đầu mùa hạ thổi nhè nhẹ, rất dễ chịu, cơn gió ấm áp thổi lên gương mặt của Khương Thục Đồng, cô đang đứng cách Cố Minh Thành một bậc thềm, nhìn theo anh một tay để vào túi quần còn một tay thì cầm điếu thuốc.
“Đi bao lâu?” Rất lâu sau, Cố Minh Thành mới mở miệng nói.
“Cái gì?” Khương Thục Đồng ngẩng đầu lên nhìn anh.
“Không phải sắp đi nước ngoài sao? Đi bao lâu?”
Thì ra là hỏi về vấn đề này.
“Về cái này thì vẫn chưa biết, Từ tổng nói rằng ngày mai mới bắt đầu làm thủ tục việc ra nước ngoài.” Khương Thục Đồng trả lời rất nghiêm túc và thành thật.
“Đi Mỹ rồi thì có thể cùng với anh ấy tự do bay nhảy rồi, đúng không?” Cố Minh Thành nói xong một câu, giọng điệu đặc mùi châm chọc.
Khi Khương Thục Đồng vừa muốn hỏi là ai, thì tiếng chuông điện thoại reo lên.
Có thể nói, khi tán dóc với người khác, thường xuyên xem điện thoại cũng không đúng, thể hiện không tôn trọng đối với người đối diện. Thế nhưng đối với Khương Thục Đồng thì tính bắt buộc “xem điện thoại trước tiên” đã thành thói quen rồi. Đồng thời, cô cũng không biết người mà Cố Minh Thành nhắc đến là ai, mịt mờ mịt mù, vì thế mà dứt khoát xem điện thoại trước.
Voice của Khương Vũ Vi gửi đến, nói rằng Đặng Hiển Vũ cần phải ra nước ngoài rồi, muốn cùng với Khương Thục Đồng ăn một bữa cơm để tiễn cậu ta, hỏi Khương Thục Đồng có muốn đi không.
Cố Minh Thành vừa nhắc đến là với anh ây tự do bay nhảy, lẽ nào đó là Đặng Hiển Vũ?
Vốn dĩ Cố Minh Thành đối với Khương Thục Đồng sớm đã có ấn tượng này, cô không cần phải giải thích, nhưng cô lần này thật sự rất muốn giải thích, cô ấy có thể cảm thấy rằng nếu như cô không giải thích thì khi cô đi nước ngoài rồi sẽ không còn cơ hội nữa, cũng có thể cô không muốn anh ấy tiếp tục hiểu lầm cô nữa, cho rằng lần này cô đi là có mục đích khác, rằng là lần này cô đi có thể là để học tập.
“Không có!” Cô trả lời.
Cố Minh Thành không nói gì, cười giễu cợt trước câu trả lời của Khương Thục Đồng, hai tay đặt vào túi, từ trên bậc thềm bước xuống.
Khương Thục Đồng cảm thấy lòng tự trọng của cô đã bị anh chà đạp, cô nắm lấy cổ tay của Cố Minh Thành mà nói: “Thật sự không có.”
Tay cô không giữ được Cổ tay của Cố Minh Thành, nhưng vì cô ấy dùng lực khá mạnh. Cho nên, dù giữ không chật, nhưng vẫn rất gắng sức.Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK