Mục lục
Rất yêu, rất yêu em Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

23581.Lúc nãy vào nhà Miêu Doanh Đông, Cố Nhị đã quan sát qua, quả thật không có dấu vết của phụ nữ ở đây.
Lẽ nào anh thực sự sai rồi?
Cố Nhị bất động thanh sắc.
“Tôi nói cô ấy dùng wechat dạy cậu!” Nói xong, Miêu Doanh Đông gửi tin nhắn cho Kiều Duyệt Nhiên, hỏi cô biết cách nấu canh hàu không, “Anh Cố Nhị ca ca muốn học cô nấu ăn!”
Kiều Duyệt Nhiên cảm thấy cách gọi Cố Nhi ca ca này nghe thật hay, tự dưng cảm thấy rất thân thiết, từ nhỏ cô không có người thân, đột nhiên bỗng có nhiều anh chị em như vậy.
Cô viết từng bước tỉ mỉ cho Cố nhị, nếu có chỗ nào Cố nhị không hiểu, cô sẽ dùng mở ngoặc ghi chú. Cách dạy của cô phù hợp cho những tư duy logic tiểu học, cho nên Cố Vi Hằng cầm lấy điện thoại của Miêu Doanh Đông, nhìn theo làm.
Miêu Doanh Đông lưu tên của Kiểu Duyệt Nhiên là “Tiểu Kiều”, tên Tiểu Kiều là do Tam Nhi đặt, anh cảm thấy cái tên này rất hay, rất dễ làm người ta liên tưởng đến mỹ nữ Tiểu Kiều thời Tam Quốc, cô lại trông rất đẹp, cho nên lưu lại cái tên Tiểu Kiều này.
Cố Nhị nhìn thấy hai chữ “Tiểu Kiều” liền liên tưởng đến ngay Kiều Duyệt Nhiên.
Cố nhị nói anh sợ mình làm không ngon, muốn cô đến làm hộ anh.
“Có những người tôi sai sử thì được! Cậu thì không được!” Miêu Doanh Đông ngồi trên sô pha nói.
Cố nhị chính là đang đợi câu nói này của anh!
Ha ha, Tiểu Kiều.
Khẩu vị của anh Đông…đúng là không giống người bình thường.
Cố nhị làm theo chỉ dẫn, quả nhiên nấu ra được món canh hàu rất không tệ, anh bảo Miêu Doanh Đông nhanh chóng đưa anh đến bệnh viện để đưa cho Tiểu Cửu ăn.
Cố nhị lúc bón canh cho Tiểu Cửu ăn, nói một câu: “Lần đầu của anh, cho em!”
Miêu Doanh Cửu rất muốn cười, nhưng đúng là cô cảm thấy món canh này rất ngon, ăn hết sạch!
Cố nhị ma mãnh, anh kêu Miêu Doanh Đông cùng đến là có mục đích, muốn Miêu Doanh Đông đem mọi chuyện phải báo lên Từ Thiến, như vậy chú ý về anh sẽ giảm xuống rồi!
Cố nhị định tối nay ngủ lại đây, Tiểu Cửu nói cô có thư kí chăm sóc rồi. Tối qua Cố nhị không ngủ, hôm nay nên ngủ bù đi.
“Nghe lời nào, anh về ở nhà anh của em đi!” Miêu Doanh Cửu dỗ dành Cố nhị.
Cố nhị lại lần lữa không muốn rời xa Miêu Doanh Cửu, quả nhiên, buổi tối Cố nhị phải về nhà Miêu Doanh Đông ở.
Sáng sớm ngày hôm sau, Cố nhị đến nhà Tam Nhi, anh cũng không biết vì sao bây giờ mình lại nhiều chuyện như vậy. Anh đem chuyện của Miêu Doanh Đông và Kiều Duyệt Nhiên, kể cả câu nói của Miêu Doanh Đông nói tối qua cũng đem nói lại cho Tam Nhi.
Tam Nhi sớm đã phát hiện rồi, biết được còn nhiều hơn cả Cố nhị nói.
Cho nên, ngày hôm đó, cô nói với Tiều Kiều, sau này cơm của cô để Lịch Viễn làm là được rồi, Tiều Kiều không cần phải đến nữa.
Kiều Duyệt Nhiên nghe thấy câu này, trong lòng thấp thỏm không yên. Có phải cô có chỗ nào làm không tốt, đắc tội với Tam Nhi? Hay là chuyện gì?
Đồng thời, Tam Nhi cũng trêu Miêu Doanh Đông, nói: Anh cả à, đã có người chỉ có mình anh mới được sai sử, chúng em làm sao có gan để nữ nhân của anh làm gì nữa. Tiểu Kiều em đã nói cô ấy không cần đến nữa, vạn nhất anh cần cô ấy làm cái gì, cô ấy ở nhà em không đi thì sao! Nhưng là một trăm vạn, anh trả lại cho em được không? Nghĩ dù sao anh cũng nhiều tiền như vậy, không để ý mấy khoản nhỏ lẻ này đi.
Miêu Doanh Đông nhìu mày, cái miệng của Cố Nhị cũng thật lớn. Là trước đây anh không phát hiện ra!
Miêu Doanh Đông đồng ý với ý của Tam Nhi, hẹn ngày nào đó sẽ đưa chi phiếu cho cô.
Nam Lịch Viễn ôm lấy eo Tam Nhi, kéo cô vào ngực mình.
“Sao vậy?” Tam Nhi hỏi, ánh mắt dịu dàng như nước.
“Đừng đùa mãi với anh cả như vậy. Anh ấy không muốn ai biết chuyện này, đùa lớn như vậy, sớm muộn cũng đem lại phiền phức cho anh ấy!” Nam Lịch Viễn ấn ấn khuôn mặt Tam Nhi, “Miêu gia mặc dù không quan niệm môn đăng hộ đối, nhưng không có nghĩa là Miêu Doanh Đông có thể cưới được một cô gái xuất thân như vậy, anh đoán Miêu Doanh Đông cũng chưa từng nghĩ sẽ cưới cô ấy!”
Miêu Doanh Đông quả thực chưa từng nghĩ đến sẽ cưới Tiểu Kiều, mối quan hệ của họ bây giờ chỉ là như “bao dưỡng”, Tiểu Kiều chính là tình nhân của anh.
Ngày thứ sáu hôm sau, anh lại mang Tiểu Kiều lên núi.
Anh đón cô ở cổng trường, Lúc lên xe, cô không vui mở miệng nói, “Tam Nhi không muốn tôi đến nhà cô ấy nữa, nói sau này cơm của cô ấy là do Nam tiên sinh phụ trách, có phải tôi đắc tội gì cô ấy rồi không?
“Chắc là không, là Lịch Viễn cảm thấy để cô nấu ăn cho Tam Nhi, cậu ta bị giảm bớt thời gian gần gũi với Tam Nhi thôi! Sao nào? Không được sao?” Miêu Doanh Đông hỏi.
“Thì ra là thế.” Tiểu Kiều thật thà cười trả lời.
Đến trên núi, chưa bật đèn lên, Miêu Doanh Đông đã ôm lấy Tiểu Kiều mà hôn.
Hóc môn đàn ông trỗi dậy, ôm chặt lấy thân hình lõa thể của Tiểu Kiều, khiến anh kích động mãi.
Rất lâu sau đó, hai người ở trên giường mới ngừng lại.
“Gần đây có phải lại sắp nộp học phí?’
“Vâng.”
“Tôi đưa tiền cho cô!”
Có những lời Miêu Doanh Đông không nói, không đại biểu là không có gì.
Tiểu Kiểu luôn ở bên anh, không thể để cô không công!
Kiều Duyệt Nhiên nằm trên giường, quay đầu qua, nói, “Không cần đâu.”
“Sao vậy?” Tiền của cô đều là Miêu Doanh Đông đưa cho, cô có bao nhiều tiền Miêu Doanh Đông đều biết, học phí lần này ít nhất cũng hai vạn đô la, cô căn bản không có tiền.
“Tôi nộp rồi!” Kiều Duyệt Nhiên chon đầu vào trong hai tay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK