Mục lục
Rất yêu, rất yêu em Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

23153.
Khương Thục Đồng không nói gì, để cho dì giúp việc đi tìm cái chăn, cô mang bình sữa và các thứ khác, chạy xuống lầu, chỉ cần chờ xe Cố Minh Thành đến là họ lên xe ngay để tiết kiệm thời gian.

Dì giúp việc che dù cho Khương Thục Đồng.

Nhanh như chớp, chiếc toyota dừng ngay trước cửa ngôi biệt thự của Khương Thục Đồng.

Cố Minh Thành cầm dù từ trong xe bước ra, che cho Khương Thục Đồng, anh kéo vai Khương Thục Đồng dìu cô lên xe.

Mặc dù khoảng cách từ cửa biệt thự ra xe rất ngắn, nhưng người Khương Thục Đồng vẫn bị ướt rất nhiều, cô chỉ lo theo dõi tình hình con mình, bé ngủ rất say không có gì bất thường

Trong chốc lát đã đến bệnh viện, Khương Thục Đồng bế con vô phòng kiểm tra, Cố Minh Thành đi đóng tiền viện phí.

Khi Cố Minh Thành quay lại, Khương Thục Đồng đang ngồi ở dãy ghế ngoài hành lang, dáng vẻ rất kiệt sức.

Hai bàn tay cô siết chặt, trông có vẻ rất lo lắng, rất hồi hộp, và cũng rất bất lực.

Tình huống cấp bách cũng đã qua, Cố Minh Thành bước đến đối diện Khương Thục Đồng nhìn cô.

Khương Thục Đồng vẫn cúi đầu, hai tay che mặt lại, vẫn chưa nhìn thấy anh.

Cố Minh Thành hơi nhíu mày, anh với tay kéo Khương Thục Đồng ôm vào lòng.

Khương Thục Đồng giật mình, cô cảm thấy thảng thốt, sự việc không như cô nghĩ ban đầu, hơn nữa, thông tin kết hôn của anh đã công bố, anh vừa mới lên giường với người phụ nữ khác, lại đến tìm cô, rốt cuộc có ý gì?

Hai tay Khương Thục Đồng giữ eo anh đẩy ra.

“Đừng động đậy!” Cố Minh Thành thốt lên một câu rồi kéo mạnh đầu Khương Thục Đồng gục vào bụng anh, vì cô đang ngồi mà.

Khương Thục Đồng làm thế nào cũng không thoát được.

Hình như cô bắt đầu nổi giận, chuẩn bị đánh Cố Minh Thành.

Cố Minh Thành cứ để cô đánh anh, anh không động đậy gì hết.

Mắt anh nhìn sang một bên, đôi mắt bắt đầu ươn ướt.

Khương Thục Đồng lại không biết Cố Minh Thành đã biết tất cả mọi chuyện, ít nhất những vấn đề mấu chốt anh đều biết hết, bây giờ cô chỉ muốn thoát khỏi anh.

Bởi vì sự kiêu ngạo của cô quá lớn, Cố Minh Thành cũng không muốn ép nên buông cô ra.

Sau đó Khương Thục Đồng nhìn Cố Minh Thành với ánh mắt thù hận, không nói một lời nào.

Cô nhìn về phía dì giúp việc, dì đang ngồi trên ghế hình như không thấy mọi chuyện.

Khương Thục Đồng lau nước mắt đứng dậy nói “Tôi đi xem con thế nào!”

Rồi cô quay lưng đi không nói với Cố Minh Thành lời nào nữa.

Bây giờ Khương Thục Đồng rất sợ dính líu đến Cố Minh Thành, sợ bất cẩn không chú ý sẽ bị trượt xuống vũng sâu, công sức cố gắng mấy lâu nay sẽ tiêu tan, cô bảo con tôi bây giờ đã qua khỏi nguy hiểm, Cố Minh Thành cứ về đi, vì cô có thể ở trong bệnh viện mấy ngày. Đến lúc đó cô sẽ tự gọi taxi về.

Thái độ Khương Thục Đồng rất quyết đoán, Cố Minh Thành cũng không phản bác nên anh đi luôn.

Trước khi kết hôn mấy ngày, Khương Vũ Vi nhận được rất nhiều hình ảnh và video qua điện thoại, người gửi khác nhau.

Khương Vũ Vi gặp rắc rối vì Cố Minh Thành muốn kết hôn, nhưng do nhà Lâm Mỹ Tố là tập đoàn tài chính lớn ở Thượng Hải, nên cô không thể manh động, không giống như Khương Thục Đồng cô biết rõ gốc gác, cô nắm được điểm yếu của Khương Thục Đồng.

Khương Vũ Vi xem mấy đoạn video đăng tải, cô rất vui bởi vì trong video có một người cô rất thân thuộc là đồng nghiệp cũ của cô, Đặng Hiển Vũ.

Nghe nói hôn lễ của Cố Minh Thành được tổ chức ở khách sạn năm sao lớn ở Hải Thành.

Đêm trước ngày kết hôn, Diệp Thu đến tìm Cố Minh Thành.

Trước đây bà cũng biết Cố Minh Thành có qua lại với Lâm Mỹ Tố, nhưng không ngờ lại kết hôn nhanh như vậy, tổ chức sớm nửa năm.

Biệt thự nhà họ Cố.

“Minh Thành, cậu quên mẹ cậu đã chết như thế nào à?” Diệp Thu giọng điệu nhấn mạnh gặng hỏi Cố Minh Thành, “năm đó mẹ cậu chết thảm như thế nào cậu quên rồi sao?”

Cố Minh Thành đang đứng rót nước, tay anh khựng lại, “không bao giờ quên. Nhưng tôi yêu cô ấy, làm thế nào đây?”

“Minh Thành, hồi đó cậu cũng nói cậu yêu Khương Thục Đồng, nhưng bây giờ lại nhanh chóng yêu một cô gái như thế, rốt cuộc cậu đang nghĩ gì vậy?” Diệp Thu bước tới bên cạnh Cố Minh Thành kéo cánh tay anh lại.

Nghe nói đến ba chữ “Khương Thục Đồng” tay Cố Minh Thành khựng lại.

“Thế nào, mỗi lần tôi yêu một cô gái là dì lại chen vào ngăn cản, dì không muốn thấy tôi hạnh phúc sao?” giọng Cố Minh Thành rất là thung dung, hình như tâm trạng anh không hề bị ảnh hưởng bởi Diệp Thu.

“Minh Thành, Khương Thục Đồng vì xuất thân, lý lịch hôn nhân của cô ấy, nhưng lần này nghiêm trọng hơn, nhà họ Lâm là kẻ thù của cậu, cậu tại sao lại lấy nó chứ? Mẹ nó năm đó đã giết hại mẹ cậu, cuộc hôn nhân này, không những tôi không chấp nhận mà ngày cả bố cậu cũng không chấp nhận.” Mặc dù Diệp Thu không thân thiết với Cố Minh Thành, nhưng mẹ anh là chị gái của cô, quyết không để cho Cố Minh Thành lấy con gái nhà họ Lâm.

“Tôi và cô ấy ...” Cố Minh Thành từ từ ngồi xuống ghế sofa “đã ngủ với nhau rồi, đã ngủ với người ta thì không thể không chịu trách nhiệm đúng không?”

“Minh Thành, ngủ với nhau thì sao chứ, con gái bây giờ còn được bao nhiêu trinh nữ, muốn lấy cô gái họ Lâm này cũng không chiếm vị trí trong tim cậu, nghe dì đi, đừng lấy cô ấy!” Diệp Thu thực sự không nghĩ ra cách nào khác.

Trái tim Cố Minh Thành chỉ lưu giữ lại kỷ niệm cái đêm điên cuồng cùng với Khương Thục Đồng, cô lật đật chạy trốn, để lại cành hoa đỏ trên giường, cô không nhớ anh, nhưng anh rất nhớ cô, nhớ cả cuộc đời này.

“Cuộc hôn nhân này tôi phải thực hiện!” Cố Minh Thành cúi đầu, trên khuôn mặt hiện lên nụ cười nhạt nhẽo, Diệp Thu đến là để ngăn cản anh kết hôn, không hiểu tại sao anh lại cười.

Diệp Thu tức chết đi được, “Minh Thành, dì nói thật với cậu, nếu cậu muốn kết hôn, thì dì sẽ ngăn cản. Như thế này đi Minh Thành, chỉ cần cậu không lấy cô ấy, sau này cậu yêu con gái nhà ai, dì đều không quan tâm có được không?”

Thái độ của Diệp Thu rõ ràng đang cầu xin Cố Minh Thành.

Cố Minh Thành chỉ nhếch mép cười, ngồi bắt chéo chân, không nói gì, “thực ra tôi yêu ai thì dì cũng không quản nổi đâu. Nhưng dì đến làm phiền tôi như vậy thực sự rất khó chịu.”

Diệp Thu giơ tay lên, “Minh Thành, dì xin thề, chỉ cần cậu không lấy con gái nhà họ Lâm, sau này con yêu ai làm gì dì đều không màng tới! Được chưa?”

“Không được!” Cố Minh Thành trả lời dứt khoát, “Tôi nhất định lấy Lâm Mỹ Tố!”

Nói rồi anh đi lên lầu.

Diệp Thu không sống trong nhà Cố Minh Thành, sau khi Cố Minh Thành đi lên lầu, bà cũng tức tối bỏ về.

Cậu muốn lấy thì dì sẽ tìm mọi cách ngăn cản.
……

Lúc này Khương Thục Đồng đang ở nhà ôm con, Khương Đóa Mễ đã hết sốt.

Vừa rồi Chúc Vân có gửi tin nhắn cho cô, bảo cô đến bệnh viện, bác sỹ Đàm có thuốc tốt lắm.

Khương Thục Đồng trả lời một câu: Cám ơn bác sỹ Chúc, không cần đâu, tôi bây giờ bận ở nhà chăm con.

Chúc Vân nghe thấy vậy liền lập tức gọi điện thoại cho Khương Thục Đồng: “Thục Đồng, sinh con là việc đại sự của người phụ nữ, tại sao cô lại không đi chứ?” Bác sỹ Đàm đã nghiên cứu loại thuốc này tốn biết bao nhiêu công sức, chuyên ứng phó với người có cơ địa lạnh như cô, đã làm thành viên, hiệu quả hơn thuốc bắc nhiều.”

Nghe đến đấy Khương Thục Đồng chợt nhớ đến một người bạn học của cô ấy, để có em bé, cô ấy đã bỏ ra cả một năm trời ngày nào cũng uống từng bát từng bát thuốc bắc, nghe cô ấy kể mà đã biết khổ đau như thế nào, Khương Thục Đồng cảm thấy sống theo kiểu đó giống như là công cụ để sinh em bé, không đi!

Chủ yếu là chuyện cô không thể sinh con cô đã nghĩ thông, và chấp nhận số mệnh.

“Bác sỹ Chúc, tôi nói cô nghe nè, chúng tôi bây giờ đã xin một đứa con nuôi, một trai một gái đã đủ rồi, nếu uống thuốc chúng tôi cũng phải tránh thai, rất khó chịu.” Khương Thục Đồng nói như vậy.

Chúc Vân cảm thấy bất lực, cô tường thuật lại lời nói của Khương Thục Đồng cho Cố Minh Thành nghe.

Thực ra trong lòng Khương Thục Đồng nghĩ, trải qua mối tình với Cố Minh Thành thì cả đời này cô sẽ không yêu ai, cho dù có lấy ai đi nữa, cô cũng sẽ không sinh con cho người đó.

Theo dự tính của bản thân thì cả đời này sẽ không kết hôn, mỗi ngày chăm sóc cho Khương Đóa Mễ, hai mệ con sống qua ngày.

Ngày mai Cố Minh Thành kết hôn rồi, cô cũng đã nói thẳng với Từ Mậu Thận, sau khi ly hôn cô sẽ mang Đóa Mễ đi Tam Á, sẽ sống xa họ.

Từ Mậu Thận im lặng, trong tình huống lúc đó anh rất muốn hút điếu thuốc, nhưng vì Đóa Mễ là trẻ con, nên anh không hút, trong lòng rất buồn.

Anh cũng không hiểu rốt cuộc Cố Minh Thành muốn cái gì, tại sao đột nhiên muốn kết hôn.

Khương Thục Đồng lên lầu, suy nghĩ một hồi, hay là gửi tin nhắn cho anh ấy, vì ngày mai là ngày trọng đại của anh ấy.

Nhưng cô không biết nên mở lời như thế nào để thể hiện lời chúc phúc của mình, không bộc lộ sự ích kỷ của bản thân, hơn nữa ngày mai anh kết hôn rồi, chắc chắn sẽ không có chuyện gì ngoài ý muốn, không thể chỉ vì lời nói của Khương Thục Đồng mà thay đổi bất cứ chuyện gì.

Thậm chí cô còn lên mạng tìm kiếm, cuối cùng gửi cho Cố Minh Thành một dòng: Cố tổng, chúc anh tân hôn hạnh phúc, bách niên hòa hợp, sớm sinh quý tử!

Một tin nhắn rất bình thường.

Cố Minh Thành bước lên cầu thang, điện thoại đột nhiên reo, anh rút điện thoại ra nhìn thấy tin nhắn của Khương Thục Đồng.

Sớm sinh quý tử!

Chỉ một câu sớm sinh quý tử, anh đủ biết cô ấy đang nghĩ gì!

Quả nhiên là sợ làm phiền anh!

Khương Thục Đồng cứ tưởng đêm nay cô sẽ ngủ ngon, Khương Đóa Mễ đêm nay ngủ rất ngoan.

Thời tiết mùa xuân hơi nóng, là mùa khiến người ta muốn nhìn thấy hy vọng

Nếu có thể thay đổi thời điểm gặp gỡ Cố Minh Thành, Khương Thục Đồng hy vọng là mùa xuân, như thế tưởng nhớ lại những kỷ niệm khi ở bên anh ấy sẽ cảm thấy rất tuyệt vời, còn đàng này quen nhàu mùa thu đông, ngoài trừ tuyết, lạnh lẽo, tưởng nhớ lại toàn là những ký ức không tốt, khắc sâu vào tim làm cô đau nhói.

Sự chu đáo, ngang tàng, chân tình, tất cả thuộc về anh ấy, từng cảnh từng cảnh giống như một bộ phim.

Nước mắt Khương Thục Đồng rơi xuống gối, ngày mai thực sự là một ngày trọng đại, cũng không biết anh mặc bộ lễ phục cô may có nóng không, vì bộ đồ này may cho mùa thu, Khương Thục Đồng khóc nức nở, mắt nhìn lên trần nhà tự nhiên cười.

Cô thẩn thờ lang thang, nhưng hy vọng anh có được ngày hôm nay, Khương Thục Đồng nghĩ tất cả những gì cô làm đều xứng đáng.

Ngày mai sẽ là hôn lễ của Cố Minh Thành, Khương Thục Đồng nói hết ngày hôm nay cô sẽ không ở nhà Từ Mậu Thận nữa. Cô nói với bên ngoài rằng hai người đã ly hôn, vì hôm nay Khương Thục Đồng muốn đi Tam Á, cô thấy đã làm phiền Từ Mậu Thận nhiều rồi, thật áy náy.

Từ Mậu Thận biết cô không muốn sống tại thành phố Cố Minh Thành tổ chức hôn lễ, nên không ép, chỉ nói đồng ý.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK