23160.
Khương Thục Đồng không nói gì.
"Dù sao thì chuyện của cô ấy, đều do tôi ra mặt, như vậy có thể yên tâm ký hợp đồng rồi chứ? " Cố Minh Thành hỏi.
"Được, đương nhiên là được! " đối phương nói.
Sự xuất hiện của Cố Minh Thành đã giúp ích rất nhiều cho hiệu quả và tiến độ của cuộc đàm phán, bởi vì đối phương đã trực tiếp bỏ qua việc khảo sát nhà xưởng khác, giảm đi rất nhiều sự uy hiếp đối với Khương Thục Đồng.
Khương Thục Đồng đã chuẩn bị xong hợp đồng từ trước rồi nên liền lấy ra.
Nhưng đối phương dường như vẫn còn chút ngần ngại, bởi vì dù sao thì quy mô nhà xưởng của Khương Thục Đồng cũng rất nhỏ, giao tình là giao tình, nhưng suy cho cùng thì thương trường vẫn rất tàn khốc, không đi khảo sát nhà xưởng khác đã là rất nể mặt Khương Thục Đồng rồi, ánh mắt của đối phương nhìn chằm chằm vào Cố Minh Thành, nói với Cố Minh Thành có thể nào đem trách nhiệm trong việc này giấy trắng mực đen viết vào hợp đồng hay không?
Loại việc này, trên thương trường rất thường gặp, Cố Minh Thành rất hiểu.
Hợp đồng Khương Thục Đồng đã soạn ra từ trước, nhưng đối phương lại yêu cầu Khương Thục Đồng thêm vào một điều khoản --- nếu xảy ra bất kỳ sự cố nào, Cố Minh Thành sẽ chịu trách nhiệm liên đới vô hạn.
Ý chính là, nếu Khương Thục Đồng xảy ra chuyện gì, thì tất cả trách nhiệm đều do Cố Minh Thành bồi thường.
Tuy là không công bằng như vậy, nhưng Cố Minh Thành vẫn chấp nhận ký tên.
Đối phương cẩn thận xem xét, sau đó ký tên.
Hợp đồng chính thức thành lập.
Có lẽ đối phương đã đoán ra được mối quan hệ giữa Khương Thục Đồng và Cố Minh Thành, nên nói một câu, "Cô Khương thật là hạnh phúc! "
Khương Thục Đồng chỉ nhếch môi cười lấy lệ.
Cô hoàn toàn không nghĩ là sẽ cảm ơn Cố Minh Thành, dường như đây đều là những việc Cố Minh Thành cần phải làm, nên liền rời khỏi.
Cố Minh Thành cũng không mong cô cảm ơn.
Chỉ có Bạch Mi ở lại để cảm ơn Cố Minh Thành, nói Thục Đồng vậy mà cũng không biết nói tiếng cảm ơn, còn cười đùa nói: Sau này gặp những chuyện như vầy, Cố tổng cũng không cần giúp cô ấy nữa.
Cố Minh Thành cúi đầu cười gượng, anh thiếu tự trọng, từ sau khi Khương Đóa Mễ mất đi anh đã bắt đầu thiếu mất lòng tự trọng rồi.
Hơn nữa bị xem thường đến mức cam tâm tình nguyện.
Khương Thục Đồng lập chí muốn hoàn thành thật tốt đơn hàng này, cô đi sớm về trễ, mỗi ngày đi đi về giữa hai nơi là phòng thiết kế và phân xưởng, chất lượng quần áo quả thật tốt không chỗ chê.
giữa biển lại gặp phải rủi ro cực lớn, rất nhiều quần áo đã bị ướt, trên cơ bản không còn mấy bộ nguyên vẹn.
Bởi vì hợp đồng ký kết với đối tác là hợp đồng CIF, có nghĩ là hàng hóa vận chuyển đến nơi, thì rủi ro mới được chuyển dời, hiện tại hàng hóa vẫn đang ở giữa biển, cũng có nghĩa là, Khương Thục Đồng cần phải chịu trách nhiệm hết tất cả nguy cơ, tuy đã báo cho cơ quan bảo hiểm, nhưng quá trình chờ đợi bồi thường rất lâu, mà đối tác do đã ký kết hợp đồng cung ứng hàng hóa cho trung tâm thương mại, nếu hàng không đến, Khương Thục Đồng sẽ phải chịu con số bồi thường tổn thất cực kỳ lớn.
Nhưng gần đây, cửa hàng ở Thượng Hải không có tiền, nhà xưởng vẫn chưa thể xoay vốn, Khương Thục Đồng trước mắt đang gặp khó khăn về tài chính.
Từ khi Khương Thục Đồng bắt đầu đi làm đến nay, mọi thứ đều khá thuận lợi, từ trước đến nay chưa từng phải nhận sự thất bại lớn như vậy, cô cảm thấy hết sức chán chường.
Vì sự việc của Khương Đóa Mễ đã làm năng lực chịu đựng của Khương Thục Đồng giảm đến mức thấp nhất, cho nên, bất kỳ chuyện gì sau đó đều không làm cô cảm thấy ưu sầu, mà chỉ có sự chai sạn.
Cô cảm thấy tiền mất đi còn có thể kiếm lại được, nhưng người mất đi rồi thì không còn gì cả!
Nhưng mà sự này căn bản không cần cô phải lo nghĩ, món nợ ba triệu này Cố Minh Thành đã trả thay cô, nhân viên tài vụ vẫn đang cả ngày chạy tới chạy lui ở chỗ bảo hiểm, số quần áo này xem như là Khương Thục Đồng đã phí công làm, không lời không lỗ.
Lúc đó, cô cũng vẫn cảm thấy số của mình không tốt, rất là sa ngã.
Lúc Cố Minh Thành đến nhà xưởng của Khương Thục Đồng, Khương Thục Đồng chính là đang nằm dài trên bàn làm việc, đang xoay bút, có cảm giác như bình nứt không sợ bể, dù sao cô cũng đã gánh vác đến mức này rồi, cô thật muốn xem xem còn có thể gánh đến khi nào?
Cố Minh Thành hai tay đút cào túi, đứng sau lưng Khương Thục Đồng, Khương Thục Đồng đã nhìn thấy bóng dáng Cố Minh Thành qua cửa sổ bằng kính rồi, cô khẽ híp mắt nhìn.
"Hiện tại em ngoại trừ bất động sản ra thì đã không một xu dính túi, muốn tiếp tục sản xuất cũng rất khó. " Cố Minh Thành hút thuốc, làn khói thuốc dày đặc vây quanh anh.
Khương Thục Đồng không nói gì.
"Thiếu nợ anh nhiều như vậy, em tính trả bằng cách nào? " Cố Minh Thành hỏi cô.
"Anh muốn tôi trả như thế nào? "
"Ở cùng anh, em thấy sao? " Cố Minh Thành rất thản nhiên hỏi một câu, anh thong thả ngồi lên sofa.
"Cố tổng muốn bao nuôi tôi sao? " ngữ khí của Khương Thục Đồng cũng như anh, rất thản nhiên.
Sự ân ái, ngọt ngào trước đây của hai người đều đã biến mất rồi, trong lòng Khương Thục Đồng, chỉ còn lại hai chữ "bao nuôi" lạnh thấu xương này.
Hơi thở lạnh lẽo của Cố Minh Thành dường như đã làm không khí trong phòng giảm xuống mấy độ, anh ngồi ở ghế sofa phía sau, khói thuốc trước mắt càng dày đặc, "Em nói vậy cũng không phải không thể! "
"Nếu như đã muốn bao nuôi, đương nhiên phải có điều kiện, anh có thể cho tôi những gì? "
"Những gì em nói ra, anh đều có thể cho! " Cố Minh Thành nói.
"Nhà, xe, phí bao nuôi mỗi tháng một trăm ngàn. Ngoài ra, tôi không … cùng anh! " Khương Thục Đồng vẫn giữ thái độ như cũ, những điều kiện mới đưa ra, đối với Cố Minh Thành, người muốn bao nuôi cô thì dường như là không thể chấp nhận, nhưng nói như vậy là để đánh tan ý nghĩ của Cố Minh Thành.
Cô cứ tùy ý như thế mà đối đãi với Cố Minh Thành, có lẽ là muốn xem xem ranh giới cuối cùng của Cố Minh Thành là ở đâu.
Nhà, xe cùng mỗi tháng một trăm ngàn đối với Cố Minh Thành là không thành vấn đề.
Điều quan trọng là --- không quan hệ.
Không quan hệ vậy tại sao lại bao nuôi?
Khương Thục Đồng vẫn đang xoay bút, trong tiếng nói, có một loại cảm trạng như đang ở dưới đáy cuộc sống, Cố Minh Thành trong thoáng chốc liền nghe ra.
"Không phát sinh quan hệ? Em xem anh là kẻ ngốc sao? " Cố Minh Thành vừa thong thả vừa lạnh lẽo hỏi
"Anh không phải vẫn luôn làm một kẻ ngốc sao! Bởi vì anh cảm thấy có lỗi với tôi! " Khương Thục Đồng lạnh lùng nói, "Dù sao thì chuyện lúc đó, anh có trách nhiệm! Hơn nữa còn rất lớn. "
Căn phòng im lặng như tờ.
Khương Thục Đồng đã biết được đáp án của Cố Minh Thành là --- Từ chối.
Bởi vì cô không muốn lôi kéo bất kỳ mối quan hệ nào với anh nữa, "bao nuôi" cũng chỉ là hùa theo lời nói của anh mà thôi.
"Hiện tại anh sẽ chuyển một trăm ngàn qua tài khoản của em! Nhà ở Quốc tế Phong Thành em thấy sao, gần chỗ của em, cũng thuộc loại căn hộ cao cấp, xe, BMW đời thứ bảy, nếu em chê đẳng cấp thấp có thể đổi sang Bentley! Yêu cầu cuối cùng, anh cũng đồng ý! " nói xong anh liền rời đi.
Dường như là sợ Khương Thục Đồng hối hận đổi ý.
Khương Thục Đồng ngược lại đang ngây ra, vốn nghĩ dùng điều kiện này để làm anh thoái lui, nhưng anh không những không lùi bước mà thậm chí còn chấp nhận điều kiện vô lý nhất của cô.
Sau một thoáng, điện thoại của Khương Thục Đồng nhận được một tin nhắn, tài khoản của cô nhận được một trăm ngàn tệ.
Có một loại cảm giác "tiền trao cháo múc", Khương Thục Đồng cảm thấy, cô đã bức chính mình bước lên con đường chết, cô không ngờ rằng phản ứng của Cố Minh Thành lại cương quyết như vậy.
Rất nhanh, Khương Thục Đồng đã nhận được một xâu chìa khóa, là phong thư có ký hiệu lớn của Quốc Tế Phong Thành, bên trong còn có catalog của các căn hộ.
Cố Minh Thành gử tin nhắn qua wechat cho Khương Thục Đồng, căn nhà đã được trang trí tinh tế, nhưng mà anh vẫn muốn trang trí lại một lần nữa, nên cần phải chờ một khoảng thời gian nữa, xe đã mua xong rồi, BMW đời thứ bảy màu đỏ, qua vài ngày nhân viên sẽ lái xe đến xưởng Khương Thục Đồng giao.
Khương Thục Đồng cảm thấy cả người mơ hồ, cô chưa từng nghĩ đời này vẫn còn mối quan hệ vướng mắc thế với Cố Minh Thành.
Thời điểm chiếc xe BMW được lái đến, thì Khương Thục Đồng có một loại cảm giác --- cô thật sự đã bị người đàn ông này bao nuôi rồi, nếu không, xưởng của cô một năm chỉ có thể kiếm được một chiếc BMW đời thứ bảy.
Khương Thục Đồng bắt đầu sợ sệt, cô không muốn lại cùng người đàn ông này có bất kỳ mối quan hệ gì.
Cô muốn cự tuyệt, nhưng mỗi lần những lời cự tuyệt chưa nói ra thì Cố Minh Thành dường như rất hiểu suy nghĩ của cô, đúng lúc cô đang muốn nói ra, thì liền ngăn lại lời của cô, hơn nữa, sẽ đem những nghi ngại cùng vấn đề trong lòng cô, dùng một cách khác đưa ra một đáp án rất chính xác.
Anh mỗi lần đều là đánh rắn đánh dập đầu, chuẩn xác đánh vào điểm yếu chí mạng của Khương Thục Đồng.
"Không phải em muốn từng chút, từng chút một giày vò Khương Vũ Vi sao, ở cùng anh rồi, mới có thể triệt để giày vò cô ta về mặt tinh thần!" đây là câu nói chí mạng nhất của Cố Minh Thành, chính vì câu nói này đã khiến Khương Thục Đồng động lòng, đăng dòng trạng thái về chiếc vòng tay đó, không phải là để giày vò Khương Vũ Vi sao?"
Khương Thục Đồng không nói gì nữa, cô đã đồng ý.
Sự khác biệt giữa bạn gái và người tình là: bạn gái có lẽ có một ngày sẽ trở thành vợ, nhưng người tình thì vĩnh viễn không thể.
Bởi vì người tình ngay từ lúc bắt đầu đã có mục đích khác, hoặc vì tiền, hoặc vì mục đích khác, cả đời này của Khương Thục Đồng đã cách xa Khương Đóa Mễ thì cô không định gả cho ai nữa, đặc biệt là Cố Minh Thành, vì Khương Đóa Mễ mà hai người đã cách nhau như núi với biển, là khoảng cách mãi mãi không thể vượt qua.
Khương Thục Đồng lúc bắt đầu mặc kệ nhà xưởng làm ăn thua lỗ, là vì muốn trả thù Cố Minh Thành, quần áo đóng gói không may chịu tổn thất, tuy không phải là cô cố ý, nhưng rõ ràng cô biết Cố Minh Thành trả nợ thay cô, thế nhưng lại không chút áy náy, tâm lý của cô đã bị chai sạn.
Lúc Khương Thục Đồng đặt chân bước vào Quốc Tế Phong Thành, đã là một tháng sau.
Quả nhiên là phong cách trang trí của Cố Minh Thành, phong cách độc đáo, điệu bộ như cùng anh hòa thành một thể, ngay cả người từng làm trang trí như Khương Thục Đồng cũng không có chỗ nào có thể soi mói, màu sắc rèm cửa sổ, màu sắc của ga giường, đều là loại cô thích.
So sánh với căn hộ của Lâm Mỹ Tố, không biết là tốt hơn gấp bao nhiêu lần.
Kỳ thực Khương Thục Đồng vẫn luôn cảm thấy bất công, trước khi Đóa Mễ xảy ra chuyện, trong lòng cô đã từng lén ghen tuông, ganh tị, cảm thấy Cố Minh Thành thật sự yêu thương cưng chiều người phụ nữ đó, căn nhà đẹp nhất, xe hơi tốt nhất.
Cô dường như vẫn chưa từng chú ý, chiếc xe mà Lâm Mỹ Tố lái, chính là chiếc xe trước đây Cố Minh Thành tặng cô, là chiếc xe mà cô không cần.
Hiện tại trong lòng Khương Thục Đồng ít nhiều cũng đã có sự cân bằng.
Cô có nhiều lúc cũng không biết trong lòng mình rốt cuộc là nghĩ gì nữa, cô rất mâu thuẫn, về mặt lý trí, cô cần phải cách Cố Minh Thành càng xa càng tốt, cả đời này cũng không muốn có vướng mắc gì với anh, nhưng về mặt tình cảm, trong vô thức, cô không thể khống chế được tình cảm của mình mà chấp nhận ý kiến "bao nuôi" này.
Đi ngược hoàn toàn với ý nghĩ ban đầu của cô, điều này khiến cho Khương Thục Đồng không ngừng đau khổ, thường giày vò bản thân.
Khương Thục Đồng bây giờ rất ít khi nói chuyện với Cố Minh Thành, không muốn nói, không có gì để nói và cũng không có tâm trạng nói.
Cố Minh Thành vẫn luôn quay lưng đứng ngoài ban công hút thuốc, biết được Khương Thục Đồng đi vào, anh nói, "Diện tích của căn nhà này rất lớn, nhưng không có nhiều phòng, chỉ có hai phòng ngủ một phòng khách, phòng em ở là căn có nhiều ánh sáng mặt trời nhất, thỉnh thoảng anh sẽ đến, nên ở phòng còn lại. "
Khương Thục Đồng gật đầu, xem như anh nói lời giữ lời!
Đối với cuộc mua bán vừa lỗ vốn vừa ngược đãi trái tim anh như vậy, vậy mà anh lại cam tâm chấp nhận!Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK