Mục lục
Rất yêu, rất yêu em Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

23660.
Đồng Kỳ Lân là một nhà thư pháp Miêu gia quen biết mà lần trước đã viết thư mời cho Cố Nhị.

Khâu Đông Duyệt rất nhanh liền dựa theo kích cỡ Miêu Doanh Đông quy định và cả kiểu chữ nói cho Đồng Kỳ Lân rồi.

Muốn làm thì cần có một khoảng thời gian, không thể lập tức lấy ngay được.

Thời gian này, Khâu Đông Duyệt cùng Miêu Doanh Đông đi bệnh viện một chuyến, kiểm tra tình trạng mắt của anh.

Lúc đi kiểm tra, bác sĩ nhẹ nhàng tháo băng xuống, nói với Kiều Duyệt Nhiên, “Bây giờ là mùa hè, vải băng quấn mỏng một tí thì không sao cả, nhưng nếu bệnh nhân có thể nhìn thấy, thì không phát huy được tác dụng làm cân đối hai mắt rồi!”

Câu nói này Khâu Đông Duyệt không hiểu rồi, là cô cảm thấy thời tiết rất nóng, cô cảm thấy Miêu Doanh Đông quấn băng dày như vậy, quá nóng, thế là, cô đặc biệt quấn mỏng một chút, nhưng mắt của Miêu Doanh Đông sao lại nhìn thấy chứ?

Không lẽ lúc trước, anh đều nhìn thấy rồi sao?

“Rất kì lạ sao? Anh ấy chỉ có một con mắt bị thương, mắt còn lại, thị lực không hề bị ảnh hưởng! Còn nữa, vấn đề giác mạc, còn phải đợi! Dù sao thì giác mạc của anh ấy bị khí nóng làm bỏng, vẫn đề nghị cô nên thay, nhưng trước khi thay, nhất định làm vệ sinh mắt thật tốt, nhờ cô đấy!”

Bác sĩ nói với Khâu Đông Duyệt .

“Điều này tôi biết, bác sĩ, thời gian dài rồi, có ảnh hưởng đến thị lực của anh ấy không?” Khâu Đông Duyệt đứng sau lưng Miêu Doanh Đông, hai tay vịn vai anh, rất lo lắng hỏi.

“Không đâu, chúng tôi cũng hy vọng nhanh nhất, hai người định kì đến bệnh viện kiểm tra!”

Khâu Đông Duyệt ra về.

Trên đường về, hai người vẫn là gọi taxi.

Khâu Đông Duyệt có chút không muốn ngó ngàng đến Miêu Doanh Đông, nhìn ra bên ngoài cửa sổ.

“Là lỗi của em, không quấn mắt cho anh dày! Thì ra anh thật sự có thể nhìn thấy!” Khâu Đông Duyệt không chịu được nhớ lại mỗi ngày cô đều không mặc đồ lót, giống như chốn không người đi qua đi lại, có lúc còn nhìn chằm chằm vào anh nhìn rất si mê, cảm thấy anh rất đẹp trai.

Thì ra anh đều nhìn thấy cả rồi.

Bởi vì mắt quấn băng, cô thật sự sơ xuất chuyện anh còn một con mắt có thể nhìn thấy.

“Em hy vọng anh nhanh như vậy thay giác mạc sao?” Miêu Doanh Đông hỏi.

“Đương nhiên!”

“Không phải là nói anh không nhìn thấy, trong lòng em mới không có áp lực sao? Như vậy không phải mới tốt sao?” đầu Miêu Doanh Đông xoay qua bên cửa sổ còn lại.

“Đó là chuyện khác, hơn nữa, em nói như vậy là để an ủi anh!” Khâu Đông Duyệt rất phiền muộn, cô sợ chuyện này đêm dài lắm mộng, mắt của Miêu Doanh Đông càng trì trệ sẽ càng bị ảnh hưởng hơn, tuy là bác sĩ nói không ảnh hưởng, nhưng Khâu Đông Duyệt không lạc quan như vậy, có lẽ bác sĩ cũng giống như cô vậy, an ủi bệnh nhân mà thôi.

“Sao lại hy vọng anh thay như vậy?” mắt Miêu Doanh Đông vẫn nhìn ra bên ngoài cửa sổ, hỏi.

“Em đau lòng!” Khâu Đông Duyệt từ tận đáy lòng nói một câu.

Miêu Doanh Đông không nói gì, chỉ là ánh mắt nhìn ra ngoài cửa sổ, môi hơi nhếch lên một tí.

Sau đó, Miêu Doanh Đông trên xe gọi điện thoại, hình như là chuyện của akk.

Khâu Đông Duyệt không chú ý nghe, chính là cảm thấy, anh rất nhàn rỗi, cả ngày rất ít người tìm anh, dù sao thì anh cũng là tầng lớp “Không gặp người bình thường”.

Taxi đưa họ đến dưới núi, Khâu Đông Duyệt dìu Miêu Doanh Đông lên núi.

Bước chân hai người rất chậm, vừa đi vừa nói chuyện.

“Sao em lại cảm thấy anh cả ngày rất nhàn rỗi vậy?”

“Bệnh rồi, em còn muốn anh thế nào?” Miêu Doanh Đông hỏi, dường như đang phàn nàn Khâu Đông Duyệt vô tình.

“Trước đây cũng không cảm thấy anh rất bận! Bây giờ tiếp quản một akk lớn hơn, dường như lại càng nhàn rỗi rồi.”

“Aio là công ty khởi nghiệp, tất nhiên phải bận một chút, có điều, anh bán hai mươi phần trăm cổ phần rồi, bây giờ rất ít tham gia vào việc quản lí, chỉ chia lợi nhuận! Aak không giống vậy, công ty mang tính vững vàng! Rất nhiều chuyện anh đã phân công hết rồi, sau này những chỗ cần anh cũng không nhiều!” Miêu Doanh Đông trả lời.

Khâu Đông Duyệt hình như hiểu cũng hình như không hiểu gật gật đầu, “Hèn chi anh lại nhàn rỗi như vậy!”

“Anh nhàn rỗi không tốt sao?”

Khâu Đông Duyệt không nói gì, chuyện rảnh rỗi có tốt không, cô căn bản không nghĩ ngợi, cô là thấy kì lạ, sao anh lại rảnh rỗi như vậy.

“Có điều, tối nay, em có việc rồi!” Miêu Doanh Đông hình như bỗng dưng có hứng.

“Cái gì?”

“Đến lúc đó em sẽ biết!”

Khâu Đông Duyệt và Miêu Doanh Đông về đến nhà rồi.

Lúc tối, Khâu Đông Duyệt không biết tối nay làm món gì ăn, lại thêm trời nóng, bệnh tình Miêu Doanh Đông không có chuyển biến tốt, làm cô không có tâm trạng.

Cô nói cô không muốn nấu cơm rồi.

“Ra ngoài ăn đi! Em muốn ăn gì?”

“Em không có yêu cầu gì, anh muốn ăn gì thì em ăn đó.” Nghe đến ra ngoài ăn cơm, Khâu Đông Duyệt rất vui.

“Lấy thẻ của em! Người ta sẽ không để một người mù thanh đoán đâu.”

Khâu Đông Duyệt lấy chiếc thẻ phụ mà anh cho mình, bởi vì trước giờ chưa từng sử dụng qua, cho nên quên mật mã rồi.

Trên xe, Khâu Đông Duyệt lại hỏi anh một lần nữa mật mã là gì.

“Một lát nói cho em biết.” Miêu Doanh Đông hờ hững nói.

Đây dù sao cũng đang trên xe.

Vả lại, thẻ của Miêu Doanh Đông, tiền khá nhiều.

Trước cửa nhà hàng, Miêu Doanh Đông đột nhiên xoay người sát cô, nói mấy chữ bên tai Khâu Đông Duyệt “520101”

Khâu Đông Duyệt mới nhớ ra, đây là mật mã.

Đến nhà hàng, Miêu Doanh Đông nói với phục vụ mấy món ăn kinh điển, tên gọi rất khó đọc, Australia gì đó tôm gì đó, cá ở đảo nào đó, có điều Khâu Đông Duyệt cho rằng, những món này là ăn cho có cảm giác mới lạ, không thể ăn thường xuyên, vẫn là cơm ở nhà làm hợp khẩu vị mình nhất.

Sau khi lên món, phục vụ đặt món ăn ở vị trí giữa hai người.

Bởi vì là bàn vuông, nếu đặt ở giữa, Miêu Doanh Đông rất khó thích ứng.

Phục vụ cũng không có kinh nghiệm xử lý tình huống này.

Khâu Đông Duyệt nhấc ghế của mình dời đến bên cạnh Miêu Doanh Đông, dời mấy món ăn về phía anh.

Sau đó, cô đứng dậy, đứng ra sau lưng Miêu Doanh Đông, khom lưng, giống như tối qua Miêu Doanh Đông làm vậy, hai tay cô nắm lấy tay anh.

Đặt tay trái của anh lên vị trí con dao, nói một câu, “Đây là dao!”

Lại đặt tay phải của anh lên vị trí nĩa, “Đây là nĩa”

Duỗi cánh tay anh ra, đến vị trí món ăn, “Đây là cá hồi anh gọi, đây là món Tôm Australia gì đó, đây là bò tiêu đen, tám phần chín, món bên phải này là sa lát trái cây, biết rồi chứ?”

Cả một quá trình, Miêu Doanh Đông không nói lời nào.

Lúc trước có thể nhìn thấy được, là vì cô quấn băng mỏng, có điều bây giờ, anh thật sự không nhìn thấy được rồi.

“Là thật sự coi anh không thể tự mình lo liệu cuộc sống sao?” Miêu Doanh Đông hỏi.

“Nếu đã không cảm kích, vậy chính là em tự đa tình rồi.” Nói xong Khâu Đông Duyệt liền ngồi xuống ghế của mình ăn cơm.

Miêu Doanh Đông cười, nói, “Em cũng thật biết chăm sóc người khác đấy!”

Anh bắt đầu ăn cơm, lúc xiên một miếng bò tiêu đen, Miêu Doanh Đông sao cũng không thể xiên được, không phải xiên ra ngoài đĩa thì vị trí của nĩa không đúng, lại xiên vào chổ trống trong đĩa.

Khâu Đông Duyệt vừa định lấy lại nĩa của anh, giúp anh xiên, tay anh liền rụt lại.

“Đút anh!” Anh nói.

Mệnh lệnh này ban ra có chút ngang tàng, Khâu Đông Duyệt nghe xong sững người.

Có điều, anh không nhìn thấy, anh lại thích ăn thịt bò, có thể làm sao chứ?

Khâu Đông Duyệt cầm lấy nĩa của anh, xiên một miếng, sau đó đặt vào đĩa của anh, từng miếng từng miếng đút anh.

Sợ anh không thấy được thịt bò đến, cho nên, Khâu Đông Duyệt mỗi lần xiên một miếng thịt bò là dùng tay nhè nhẹ sờ một cái mặt phải của anh, ý là : Đến rồi, có thể ăn rồi!

Rất chu đáo.

Lúc ăn xong về nhà, điện thoại của Miêu Doanh Đông reo lên, là thư ký của akk gọi đến, là nữ thư ký, từng là thư ký của Miêu Doanh Cửu.

Cô ta nói cô ta đến rồi, bây giờ đang ở ngoài cửa nhà Miêu Doanh Đông đợi.

Miêu Doanh Đông “Biết rồi”, liền cúp máy.

“Một lát nữa em học thư ký làm sao làm app, ngày mai thay anh đi họp!” Miêu Doanh Đông nói một câu.

Khâu Đông Duyệt bị dọa không hề nhẹ, ho nhẹ một cái, “Em không thể họp được!”

“Chuyện tiền vốn, rất dễ, Miêu gia từ thời nhà Thanh đã bắt đầu mở tiền trang, vận hành vốn đã nằm trong xương cốt của những đời con cháu rồi! Em nói anh rất nhàn, cũng không sai, bởi vì chuyện này, đối với anh mà nói, rất dễ dàng, nhưng bộ dạng này của anh, anh không hy vọng bị người khác nhìn thấy, nghĩ tới nghĩ lui, em thay anh đi là quá thích hợp rồi!” Miêu Doanh Đông nói.

Khâu Đông Duyệt không biết nói gì, cô trước giờ không cảm thấy dễ, lúc Từ Thiến dạy cô, cô cảm thấy hình như đang nghe thiên thư, cô là miễn cưỡng gặm nhấm, cho dù một cao thủ như Từ Thiến, cô chẳng qua cũng chỉ học được một phần mười thôi, rất khó đấy.

“Cuộc họp ngày mai rất dễ, tối em và thư ký cùng làm app, để cô ta dạy em, anh lại tiếp tục nói em biết nội dung chính một chút, là em có thể hiểu rồi, ngày mai thư ký sẽ đến đón em!” Miêu Doanh Đông nói.

Khâu Đông Duyệt rất không phục, anh thay cô sắp xếp, cô đã đồng ý chưa vậy?

Sau khi quay về, thư ký quả nhiên đang đợi trước cửa.

Sau khi ba người vào nhà, Khâu Đông Duyệt dìu Miêu Doanh Đông ngồi trên ghế sô pha trong phòng khách, dáng vẻ của anh vô cùng nhàn hạ, cao quý, dường như chuyện cần làm chẳng qua chỉ là chuyện không liên quan đến anh vậy.

Khâu Đông Duyệt và thư ký vào phòng sách, chủ yếu là thư ký đang làm app, Khâu Đông Duyệt đang nghe, có lúc, bản thân Khâu Đông Duyệt cũng bắt tay vào làm một chút nội dung.

Nội dung app Khâu Đông Duyệt đã lưu trong thư điện tử của mình rồi, nhưng cô cũng có rất nhiều vấn đề không hiểu, ghi lại rồi, một lát đi hỏi Miêu Doanh Đông.

Miêu Doanh Đông ngồi trong phòng khách, hai tay đặt ngang nhau trên ghế sô pha, hai chân bắt chéo.

“Ethan, em có mấy vấn đề không hiểu”

“Ừm, nói”

“Ví dụ có một công ty mà tập thể rất tốt cũng có năng lực khởi nghiệp, nhưng người đầu tư này anh không hợp nhãn, vậy anh có đầu tư không?”

“Không đầu tư!”

“Tại sao?”

“Em cũng nói rồi đó, không hợp nhãn!”

“Nhưng em cảm thấy như vậy quá tùy hứng rồi!”

“Đầu tư mạo hiểm là một ngành nghề rất tùy hứng, thế giới rộng lớn, cũng sẽ tìm được nơi em thấy thuận mắt, giống như thế giới rộng lớn, em sẽ tìm thấy người thích hợp với em vậy!” ánh mắt Miêu Doanh Đông hướng ra ngoài cửa, hờ hững nói với Khâu Đông Duyệt .

“Nếu ngày mai em gặp phải vấn đề này thì sao? Ngay lúc đó gặp phải vấn đề?”

“Ngay lúc đó gặp phải vấn đề, vậy cứ.....làm bừa đi!”

“Sao làm bừa?” Khâu Đông Duyệt không hiểu hỏi, “Người dự họp có lẽ là cấp dưới anh”

“Tác phong làm việc của anh, bọn họ đều nắm rõ rồi, sẽ không vì cuộc họp này mà thay đổi, họ cũng biết em là biện pháp cứu cánh lúc, sẽ không làm khó em! Còn về chuyện cử em đi, là muốn nói với những người đó, cuộc họp anh để trong lòng, chỉ vậy thôi!” nói xong, Miêu Doanh Đông liền đứng dậy, chuẩn bị vào phòng ngủ của mình.

Khâu Đông Duyệt vội vàng đi theo, đỡ lấy anh.

Buổi tối lúc ngủ, Khâu Đông Duyệt nửa đêm tỉnh giấc rồi, cô phát hiện Miêu Doanh Đông hình như không ngủ ngon, vẫn luôn vịn mắt mình.

“Không thoải mái sao?” Khâu Đông Duyệt nghiêng người hỏi, cô cũng biết, mắt bị quấn băng dày như vậy, không thoải mái là đúng rồi.

Tay Miêu Doanh Đông gác lên trán, “Có một chút!”

Khâu Đông Duyệt nói, “Vậy mai em giúp anh thay?”

Trời nóng, nếu như mãi không tháo xuống, rất dễ bị nhiễm trùng, vả lại quấn dày như vậy nữa.

“Ừm!”

Khâu Đông Duyệt cảm thấy Miêu Doanh Đông lúc này thật sự rất đáng thương, không hề giống chút nào mới Miêu Doanh Đông ngày trước cao cao tại thượng.

Khâu Đông Duyệt từ trên giường ngồi dậy, ôm Miêu Doanh Đông dậy, ôm lấy đầu anh, “Làm anh chịu khổ rồi! Nếu em có thể thay anh, em sẽ thay anh, nhưng em không thể!”

Tiếp đó cô bắt đầu rơi nước mắt.

Miêu Doanh Đông không nói gì.

Hôm sau, sau khi Khâu Đông Duyệt thức dậy, làm xong bữa sáng.

Lúc ăn cơm, Miêu Doanh Đông lại dặn dò cô mấy vấn đề cho lúc họp, Khâu Đông Duyệt vẫn luôn không tập trung “Ừm” “Ừm” gật gật đầu.

“Sao vậy?” Miêu Doanh Đông hỏi cô.

“Anh một mình ở nhà, em không yên tâm, sợ anh đụng phải nước nóng, sợ anh đi bộ bị ngã, sợ anh không ăn cơm.....tối em về sẽ thay băng cho anh!”

Miêu Doanh Đông tối hôm qua, làm cô rất đau lòng.

“Anh năm nay ba tuổi sao? Ba tuổi hay năm tuổi?” Miêu Doanh Đông có chút không vui, “Em đi họp sẽ không quá hai tiếng, đoán là những người cấp dưới cũng không có vấn đề gì hỏi em! Hỏi em em cũng không trả lời được.”

“Đích thật!” Khâu Đông Duyệt dùng đũa chọt chọt vào thức ăn, cô bây giờ rất hối hận, nếu lúc ban đầu theo Từ Thiến học, cố gắng thêm chút nữa, cũng có thể giúp anh được một số việc rồi, “Em....sẽ cố gắng hết sức!”

Cô trình độ gì, Miêu Doanh Đông rất rõ, anh không có quá nhiều đòi hỏi.

Thư ký cho người đến đón Khâu Đông Duyệt rồi.

Trên đường, cô lại gọi điện thoại cho Miêu Doanh Đông, bảo anh ngồi ở nhà, đừng di chuyển, trên bếp trong nhà bếp có nước nóng, đừng động vào.

Lời dặn dò vạn phần không yên tâm, giống như cô phải đi một nơi rất xa, cả đời cũng không quay về vậy.

Thật ra không đến hai tiếng thôi!

Khâu Đông Duyệt tổng cộng cũng không đến akk được mấy lần, lúc vào, rất sợ hãi, dù sao là một người ngay cả họp báo cũng không sắp xếp được.

May mà cuộc họp hôm nay, còn có một đối tác, anh ta rất hứng thú nhìn chằm chằm cô gái mới xuất hiện.

Con dâu chính thức mà Từ Thiến dẫn đến, anh nhớ.

“Ethan sao rồi?”

“Ồ, chuyện của anh ấy hôm nay, để tôi thay anh ấy!” Khâu Đông Duyệt nói, cô biết chuyện của Miêu Doanh Đông, không muốn cho quá nhiều người biết.

Dù sao thì tối qua, cô và thư ký đã làm rất nhiều bài tập rồi, vả lại, Miêu Doanh Đông còn dạy cho cô, cho nên, nội dung cô làm rất trôi chảy, chỉ là cái “Tác phong cuộc họp” này không được, kém hơn nhiều so với Miêu Doanh Đông rồi, có lẽ Miêu Doanh Đông hôm nay là muốn cho cô đi thay anh điểm danh có mặt thôi, căn bản không nghĩ đến đạt được hiệu quả gì.

Quả nhiên, cấp dưới không hề hỏi vấn đề gì, giống như Miêu Doanh Đông đoán trước vậy.

Khâu Đông Duyệt thở một hơi dài, nhìn đồng hồ một cái, mười một giờ hơn rồi, cũng không biết anh buổi trưa làm sao ăn cơm?

Cô muốn nhanh chóng quay về làm cơm cho anh.

Lúc trên đường, Khâu Đông Duyệt gọi điện cho Miêu Doanh Đông, muốn bảo anh ở nhà đợi một lát.

Nhưng điện thoại anh bận, tuy anh có hai điện thoại, nhưng Khâu Đông Duyệt bình thường chỉ gọi số này.

Vả lại, anh đang nói chuyện cùng người khác, nhất định không tiện nghe điện thoại.

Là người hợp tác của akk gọi điện cho Miêu Doanh Đông, hỏi Miêu Doanh Đông rốt cuộc như thế nào? Cử một cô gái đến thay anh họp.

“Cô gái như thế nào?” Miêu Doanh Đông tiện miệng hỏi.

“Rất ngại ngùng, rất căng thẳng, vừa nhìn là biết người mới, có điều mọi người đều không làm khó cô ấy! Con dâu của cô Từ, chính là vợ anh? Lần trước là cô Từ dẫn cô ấy ra, lần này là anh trực tiếp cho cô ấy ra mặt, là muốn tất cả người của aak biết cô ấy là bà chủ sao?” đối phương pha trò với Miêu Doanh Đông.

Miêu Doanh Đông chỉ cười cười, “Cô ấy sắp về chưa?”

“Chắc là đang trên đường rồi!”

Cúp máy xong, điện thoại của Khâu Đông Duyệt liền gọi đến rồi, hỏi anh sáng giờ như thế nào, không xảy ra chuyện ngoài ý muốn chứ?

“Treo anh lên dây nịt của em được không?” Miêu Doanh Đông hỏi lại một câu.

Câu nói này mang theo sự giận dỗi, cũng mang theo niềm tự hào.

“Anh không sao là tốt! Em sắp về đến rồi!” Khâu Đông Duyệt cúp máy.

Tài xế sẽ đưa Khâu Đông Duyệt đến trước cửa biệt thự, Khâu Đông Duyệt vội vã xuống xe, xem xét Miêu Doanh Đông có gì bất thường không.

Nhìn thấy Miêu Doanh Đông mọi thứ bình thường, cô vuốt vuốt ngực.

“Chiều giúp anh thay băng, thay băng hoài không có lợi cho hiệu quả thuốc!” Khâu Đông Duyệt vừa rửa tay vừa chuẩn bị nấu cơm.

Vì để cho mắt Miêu Doanh Đông không bị nhiễm trùng, bác sĩ đắp thuốc cho anh, cũng là vì để thuận tiện cho việc vệ sinh, dù sao thì mắt anh cũng bị bỏng không nhẹ.

Lúc ăn cơm, Khâu Đông Duyệt nhận được điện thoại của Đồng Kỳ Lân, nói bàn cờ làm xong rồi, bảo cô đến lấy.

Khâu Đông Duyệt rất vui mừng, trong lòng nghĩ, hai người cuối cùng có chuyện làm rồi.

Có điều, cô cần phải giúp anh thay băng trước.

Miêu Doanh Đông ăn cơm xong, liền ngồi trên sô pha.

Để phối hợp với phòng cách bày trí của ngôi nhà này, bộ sô pha này thật sự là ghế mây, loại giản lược nhưng không hề đơn giản.

Miêu Doanh Đông vẫn là hai cánh tay dựa vào lưng ghế, đầu dựa vào tường phía sau.

Khâu Đông Duyệt rửa xong chén, đem thuốc và băng quấn đến, chuẩn bị thay thuốc cho anh.

“Anh có thể khom người chút không?” Khâu Đông Duyệt nghiêng người ngồi bên cạnh anh.

“Không thoải mái!”

“Em dùng khăn nóng giúp anh lau mắt, đắp thuốc cho anh, anh như vậy, làm sao em làm đây?”

“Em tự nghĩ cách đi!”

Quả nhiên, rất ngang tàng.

Có điều, ai bảo anh bây giờ là bệnh nhân chứ?

Khâu Đông Duyệt đã làm nóng khăn lông rồi, khói nóng bốc nghi ngút.

Sao cũng không hài lòng á?

Hết cách, hai chân cô dang ra, ngồi lên đùi của Miêu Doanh Đông.

“Anh chịu đựng chút nha, em ngồi trên đùi anh, anh có tiện không?” Khâu Đông Duyệt trưng cầu ý kiến của anh trước.

“Rất tiện”

“Vậy thì được!”

Đầu của Khâu Đông Duyệt dựa vào một bên đầu của anh, nhè nhẹ thở, mang theo mùi hương của thiếu nữ, bay vào mũi của Miêu Doanh Đông.

Khâu Đông Duyệt tháo băng quấn của Miêu Doanh Đông ra rồi, vì sợ anh đụng phải đầu, một tay cô dính lên tường phía sau, như vậy, cho dù Miêu Doanh Đông dựa ra sau, cũng sẽ không đụng trúng đầu anh.

Sau khi tháo băng quấn ra, mắt anh đang nhắm.

May mà anh không mở mắt ra, nếu mở mắt, Khâu Đông Duyệt không biết làm sao đối diện với đôi mắt đó.

Khâu Đông Duyệt đem khăn nóng đắp lên mắt anh.

“Nóng thì anh nói nhé!” Khâu Đông Duyệt nói.

“Không nóng!”

Đắp khoảng năm phút, đến khi khăn lông nguội rồi.

Khâu Đông Duyệt vẫn luôn ngồi trên đùi Miêu Doanh Đông, có lẽ là quên bước xuống rồi, có lẽ là vẫn luôn chú ý đến cảm giác của Miêu Doanh Đông mà sơ xuất rồi, Miêu Doanh Đông cũng không nói gì.

Sau khi lấy khăn nóng ra, Khâu Đông Duyệt giúp anh lau mắt, đắp thuốc, quấn khăn lại từ đầu!

Quấn không chặt lắm, sợ anh khó chịu!

Sau khi đắp xong thuốc cho Miêu Doanh Đông, bảo Miêu Doanh Đông ngủ, Khâu Đông Duyệt đi lấy bàn cờ.

Quay về, Miêu Doanh Đông vừa ngủ dậy, Nam Lịch Viễn đến rồi, lại mua cho Miêu Doanh Đông rất nhiều đồ ăn và đồ dùng sinh hoạt.

Lúc đến, Miêu Doanh Đông và Khâu Đông Duyệt đang đánh cờ.

Bàn cờ rất tốt, Miêu Doanh Đông dùng tay sờ liền biết trên mặt cờ là gì.

Khâu Đông Duyệt cứ thua mãi, sắp thua đến hết tự tin rồi.

“Anh sao vậy chứ? Đều không muốn để em thắng một bàn sao?” Khâu Đông Duyệt không hài lòng rồi.

Ai thua mãi cũng dễ mất lòng tin mà!

“Nhường em? Hay là em đem tất cả mọi thứ của anh đi?” Miêu Doanh Đông rất nghiêm túc nói.

“Thật sao, vậy còn đánh gì nữa, nhưng em thua mãi! Hôm nay không chơi nữa, đau lòng quá” Khâu Đông Duyệt không muốn đánh nữa rồi.

Lúc Nam Lịch Viễn đến, vừa hay nhìn thấy cảnh này, anh cảm thấy hai người trong cơn gió mùa hạ mát mẻ, ở trong một nhà gỗ đánh cờ, đúng thật là một chuyện tràn đầy lãng mạn, thú vị.

Mới bắt đầu, anh rất không thích hai người này.

Ngược lại là Tam Nhi, có lẽ là người không hiểu sự đời nên không sợ gì, cũng có thể hai người này đích thật có duyên phận.

Trong tên đều có mang chữ “Đông”, sinh cùng một ngày.

“Nhị Đông quá lãng mạn rồi, đang chơi cờ vay, người khác cả ngày bận chết đi được, hai người lại có những tháng ngày yên bình!” Nam Lịch Viễn nói.

Khâu Đông Duyệt vẫn chưa định thần được “Nhị Đông” là nói ai.

Là Miêu Doanh Đông tiếp lời, “Tôi là một người già cô đơn, còn không cho tôi đánh cờ? Tôi không thể sánh với anh và Tam Nhi, ngày ngày thể hiện tình cảm!”

“Nhị Đông hai người ở đây không phải cũng rất ân ái sao?”

Khâu Đông Duyệt bây giờ mới phản ứng kịp, anh Nam nói “Nhị Đông” là ai.

Còn nữa cô sao lại cảm thấy trong câu nói của Miêu Doanh Đông lại có ý khác?

Khâu Đông Duyệt đỏ mặt, nói, “Anh Nam đến rồi, hai người nhất định có chuyện cần bàn, tôi đi trước đây!”

Đứng dậy liền đi vào phòng của Miêu Doanh Đông, dọn dẹp đồ đạc.

Nam Lịch Viễn quả nhiên cùng Miêu Doanh Đông thảo luận về chuyện thu mua, nói tiền vốn của anh đã đủ rồi, bất cứ lúc nào cũng có thể thu mua.

Có điều, thu mua Diệp gia, cần tiêu rất nhiều tiền, may mà anh có thể bỏ ra được.

“Vậy cứ đợi thông báo đi!” Miêu Doanh Đông vừa uống trà vừa nói, tiếp theo đổi chủ đề nói chuyện, “Tôi bây giờ ngày càng thích ứng với những ngày tháng mắt không nhìn thấy rồi, tôi có phải sa đọa rồi không?”

Nam Lịch Viễn cười khó hiểu, không nói gì.

Sau khi Nam Lịch Viễn đi, Khâu Đông Duyệt và Miêu Doanh Đông nói chuyện phiếm.

“Em rất hy vọng anh nhanh chóng khỏi!” Khâu Đông Duyệt vừa tháo khăn trải giường vừa nói.

“Sao vậy”

“Em ở đây quá lâu rồi, không có đến trường, đến trường đi học, em còn phải thực tập!”

Miêu Doanh Đông trêu ghẹo một chút, “Sao? Hầu hạ mệt rồi?”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK