Mục lục
Rất yêu, rất yêu em Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

23304.

Ngày hôm sau khi Cố Hành Cương đến công ty đã 10 giờ sáng, trông có vẻ không có sức sống.

“Thế nào, đêm qua ngủ lại nhà người đẹp hả?” Thẩm Khoa hỏi.

“Hôm qua đi ra từ nhà lão Đỗ, lại bị viện trưởng kéo đi làm một cuộc phẩu thuật, lúc về đã gần sáng, ngủ không đủ giấc.” Cố Hành Cương ngồi tren ghế sofa, vò trán.

“Lão Đỗ là ai?” Thẩm Khoa thắc mắc.

“Nhạc phụ đại nhân của tôi! À đúng rồi, cậu sắp xếp công việc chiều hôm nay của cô ấy! Buổi chiều tôi đã hứa với hiệu trưởng trường đại học y khoa đi báo cáo!” Cố Hành Cương luôn vò trán.

Đêm qua sau khi làm xong phẩu thuật, mới đọc tin nhắn của hiệu trưởng, để chiều mai anh đi báo cáo, anh đã đồng ý rồi, cả đêm làm ppt, cho nên mệt là phải.

“Ai?” Thẩm Khoa hỏi.

“Cậu nói ai.”

“Người nào của bộ phận quan hệ công chúng?”

Cố Hành Cương không trả lời, đã biết còn hỏi.

Công việc thực tập của Đỗ Nhược đều được xếp vào buổi sáng, đối với sự sắp xếp của Thẩm Khoa có chút kỳ lạ, nhưng Thẩm Khoa đã gánh trọng trách “Việc này ngoài cậu ra không ai làm được”, không để Đỗ Nhược ở lại, DDN nghĩ buổi học buổi chiều cũng không quan trọng, nên xin nghỉ, ngồi ở công ty chờ.

Người giúp cô xin phép là cô gái lần trước được Đỗ Nhược đưa tới bệnh viện, đối với ân tình cứu mạng, cô không cần báo đáp, cô nói không có gì, buổi học chiều đã hủy rồi, muốn nghe báo cáo buổi chiều, Đỗ Nhược ngây ngất vui sướng, cô cực kỳ ghét việc mọi người ngồi nghe báo cáo trong giảng đường lớn.

Mặc dù chiều hôm nay công việc trong công ty không có quan trọng như Thẩm Khoa nói, nhưng cô đã thành công khi trốn nghe báo cáo, nên gật gù tự mãn.

Việc buổi chiều, bạn học gửi tin nhắn cho Đỗ Nhược, đều là hình ảnh, 10,20 tấm, bên dưới có chú thích: Wow, bác sỹ Cố thật là đẹp trai, đẹp trai chết đi được...buổi chiều làm đốn tim hết tất cả nữ sinh trường đại học y khoa.

Tim Đỗ Nhược lắng xuống, ai?

Bác sỹ Cố?

Bỏ lỡ buổi thuyết trình của ai cũng được, cô lại bỏ lỡ buổi thuyết trình của bác sỹ Cố?

Có phải ông trời có ý sắp đặt như thế?

Cô lật đật mở hình ra xem, nhưng chụp xa quá nhìn không rõ, tim Đỗ Nhược đập thình thịch, bởi vì cô cảm thấy người đó rất giống Khương Triều Nguyên, bất kể là vóc dáng hay tư thế đứng, điều duy nhất khác nhau là thần thái, ánh mắt bác sỹ Cố xem ra rất lạnh lùng, là một sự lạnh lùng mang tính uy quyền, có chút kiêu ngạo trong mắt không có ai, tuyệt đối không phải thứ hormone bộc phát bất cứ lúc nào của Khương Triều Nguyên.

Tối hôm qua, cha và bác sỹ Cố đã nói muốn tác hợp cho hai người.

Nhưng rốt cuộc anh ta có phải là Khương Triều Nguyên không?

Hình ảnh phóng to rất mờ, xem không rõ.

Buổi chiều khi tan ca, Đỗ Nhược lại gặp Khương Triều Nguyên trong sảnh, Đỗ Nhược hỏi một câu, “anh thật sự là tài xế hả?”

Thực ra kể từ tối hôm qua bắt đầu từ khi anh nói ra một câu tiếng anh lưu loát, Đỗ Nhược đã bắt đầu nghi ngờ rồi.

“Nếu không phải thì sao?” Khương Triều Nguyên khoanh tay, dáng vẻ điềm đạm.

“Anh có anh em song sinh nào không?” Đỗ Nhược hỏi tiếp, bản thân cũng thấy mắc cười, một người họ Cố, một người họ Khương, làm sao mà là anh em song sinh?

“Khẩu vị nặng vậy? Một mình tôi không đủ sao mà còn muốn hai người? Hả?” Khương Triều Nguyên sáp lại gần Đỗ Nhược trả lời.

“Anh...” Đỗ Nhược đã bị Khương Triều Nguyên làm cho chân khập khiễng.

A, cô đúng là người điên rồ hoang tưởng, bác sỹ Cố đáng kính vững chãi thế kia làm sao mà có mối liên quan với Khương Triều Nguyên? Đa số các chàng trai đẹp trên thế giới này đều giống nhau, mặt mũi cân đối, tuấn tú, vóc dáng cao ráo cao hơn 1m8.

Đỗ Nhược đi rồi, nhưng càng nghĩ càng không đúng, nhiều thắc mắc không lý giải được.

Đỗ Nhược đột nhiên nghĩ ra còn có một người biết rõ chân tướng sự việc, chính là Hà Trại.

Hà Trại đã gặp qua Khương Triều Nguyên, loại báo cáo khoa học này anh chắc chắn đi nghe, nếu nhìn người ở hiện trường chắc chắn có thể biết Khương Triều Nguyên có phải là Cố Hành Cương không.

Cho nên buổi tối lúc về, Đỗ Nhược đến phòng của Hà Trại, hỏi xem hôm nay người thuyết trình rốt cuộc là ai?

Thực ra sự kỳ lạ của Hà Trại không kém gì Đỗ Nhược, bởi vì hôm nay anh ta nhìn thấy rất rõ Khương Triều Nguyên hay bác sỹ Cố, anh từ đó giờ là sinh viên ưu tú, vị trí luôn ở phía trước, anh khẳng định đây là cùng một người, nhưng Khương Triều Nguyên và bác sỹ Cố Hành Cương, rốt cuộc thân phận người nào mới là thật?

Anh tự xưng với Đỗ Nhược là tài xế của Cố Minh Thành, còn cưỡng hôn Đỗ Nhược.

Việc này đối với Hà Trại mà nói không thể dễ dàng chấp nhận.

Đỗ Nhược vào nhà Hà Trại, câu đầu tiên chính là, “Hà Trại, bác sỹ Cố thuyết trình chiều hôm nay rốt cuộc có phải là Khương Triều Nguyên không?”

Hà Trại trầm ngâm một chút, anh xoa tay, rồi nói chắc như đinh đóng cột, “không phải”

Nếu Đỗ Nhược biết Cố Hành Cương chính là Khương Triều Nguyên, nhất định sẽ nói tốt cho Khương Triều Nguyên, đối với người đàn ông thông thái như Cố Hành Cương Đỗ Nhược luôn có sự kính trọng vô hạn.

Đỗ Nhược thất thểu “uhm” một tiếng, một trái tim đã thoải mái.

Nếu Cố Hành Cương là Khương Triều Nguyên, cô thật sự không biết làm sao đối mặt với anh ấy.

Nhớ tới một câu, anh đi rồi cô sẽ không bận tâm nữa, nếu anh chưa đi cô sẽ luôn lo sợ anh sẽ đi.

Đỗ Nhược biết cái cảm giác bị con dao cùn cứa từng nhát là khó chịu nhất.

Cũng may anh không phải, may mắn thay anh không phải!

Tim cô thoải mái.

Nếu bác sỹ Cố là người thích động tay động chân thì Đỗ Nhược chắc chắn đã không thích.

Cô về phòng mình.

Ngày hôm sau, lúc Đỗ Nhược đến văn phòng Thẩm Khoa nộp báo cáo, anh không có ở đó, chắc là ở văn phòng chủ tịch.

Đỗ Nhược gõ cửa phòng chủ tịch, đúng lúc Cố Hành Cương đang thay đồ hình như muốn đi ra ngoài.

Đỗ Nhược bây giờ đối với Cố Hành Cương có một thái độ thận trọng và nghi ngờ, cô buột miệng hỏi, “Anh đi đâu vậy?”

Câu hỏi này khiến Thẩm Khoa và Cố Hành Cương nhìn nhau.

“Đang hỏi ai vậy?” Cố Hành Cương hỏi.

“Đương nhiên là anh rồi!” Đỗ Nhược trả lời.

“Đi Hải Thành, đón cô ba nhà họ Cố, cô ấy từ Mỹ về, đến Ninh Thành chơi.” Cố Hành Cương đáp.

“Em có thể đi không?” Đỗ Nhược lại hỏi.

Cố Hành Cương biết cô bắt đầu hoài nghi thân phận của anh, muốn theo dõi anh?

“Cô hai Đỗ muốn đi đương nhiên là được, nhưng cô phải hỏi chủ tịch Thẩm có đồng ý không.” Cố Hành Cương liếc nhìn Thẩm Khoa.

“Đồng ý, đồng ý, đương nhiên đồng ý!” đối với những việc thành nhân chi mỹ này, Thẩm Khoa rất vui vẻ.

“Vậy đi thôi.” Cố Hành Cương nói.

Đi cùng với Cố Hành Cương xuống hầm đỗ xe, khi anh chọn xe Đỗ Nhược mới phát hiện xe của anh rất nhiều, một hàng 7-8 chiếc mới chọn chiếc Bentley.

“Lên xe!” Cố Hành Cương nói với Đỗ Nhược.

Đỗ Nhược nghi ngờ nhìn Cố Hành Cương, sau khi lên xe anh liền mang một cặp mắt kính râm, trông càng ngầu hơn, nhưng thấy lạ lẫm.

Trong thành phố đèn đỏ nhiều, khi chờ đèn đỏ, Đỗ Nhược len lén quan sát Cố Hành Cương, cô phát hiện anh có một thói quen nhỏ, lúc ngừng xe cánh tay để lên khung kính, tay cống cằm.

Qua hàng chục cái đèn đó, không ngoại lệ.

Khi lên đường cao tốc, Cố Hành Cương lên tiếng, “Quan sát anh có thu hoạch được gì không?

“Tự tác đa tình!” Đỗ Nhược quay đầu ra nhìn bên ngoài cửa sổ.

Đột nhiên cô nhớ ra mình đã từng đoán mối quan hệ giữa Cô ba Cố và Khương Triều Nguyên, cô hỏi, “Em đi theo, anh và cô ba có thấy bất tiện gì không?”

“Có gì mà bất tiện?”

“Không có gì!”

“À đúng rồi, anh nói anh là tài xế, có thể biểu diễn một chút tay nghề của anh cho em xem không?” Đỗ Nhược thăm dò.

Cố Hành Cương trêu đùa một chút, chơi thủ đoạn với anh, cô vẫn còn quá sớm!

“Đừng có hối hận nha!” anh nói.

Đỗ Nhược vừa muốn hỏi hối hận cái gì, xe liền phóng nhanh như chớp, Đỗ Nhược cảm thấy toàn thân mình đều bị đẩy về ghế ngồi phía sau, cô lật đật bám chặt vào tay cầm phía trên, hét lên, “dừng xe, dừng xe, chạy chậm lại! Em hối hận rồi!”

“Cầu xin anh hả!” Cố Hành Cương quỷ quái trả lời.

Sắc mặt Đỗ Nhược trắng bệch, bữa cơm sáng đã chạy lên tới cổ họng, chực chờ nôn ra, cô không thể nói chuyện, sợ mở miệng ra là toàn thân sẽ nôn ra hết, tay cô lay lay tay Cố Hành Cương đang giữ cần số, nhẹ nhàng nói, “xin anh đấy!”

Cố Hành Cương quay qua nhìn cô, mặt trắng nhợt, anh liền dừng xe bên đường.

Đỗ Nhược xuống xe liền “ọe” nôn ra hết.

Người đàn ông này thực sự không thể kích động!

Kích động anh ta bản thân sẽ phải trả giá, thật là đáng ghét.

Đỗ Nhược cảm thấy trong bụng mình như trời rung đất chuyển, vô cùng khó chịu.

Cố Hành Cương ở phía sau vỗ lưng cô, sau khi Đỗ Nhược nôn xong hết, đẩy mạnh anh một cái, điệu bộ tức giận và căm ghét.

Cố Hành Cương lùi về sau mấy bước, khoanh tay đi lên phía trước, “Bây giờ hối hận rồi hả? Không phải muốn thử anh sao?”

Hóa ra anh đã biết từ sớm!

Hình như anh là một người đáng tin cậy lắm!

Bây giờ trước không có thôn, sau không có điếm, nếu Đỗ Nhược có đủ năng lực cô sẽ vè Ninh Thành, sẽ tốt hơn bị anh ta tra tấn ở con tàu cướp biển ác quỷ này.

Từ đó Cố Hành Cương lái xe rất ổn định, quan tâm sức khỏe và tâm trạng Đỗ Nhược, Đỗ Nhược đã ngủ trên xe rồi.

Cố Niệm Đồng ngồi trên ghế kế bên tài xế của xe Cố Vi Hằng, chờ anh hai trên con đường trong khu mới phát triển.

“Niệm Đồng, đi Ninh Thành lần này không ở nhà anh hai, nhất định phải cẩn thận, có chuyện gì phải kiếm anh hai!” Cố Vi Hằng đang phổ cập cho Cố Niệm Đồng.

“Dạ em biết rồi, La Thụy Hy bạn học em kêu đến nhà nó chơi, bọn em là bạn bè tốt ở harvard, anh yên tâm.” Cô ba Cố vẫn ăn mặc bộ đồ mấy ngày trước, nhưng bên ngoài khoác áo phong tay phồng, công chúa, phong cách ăn mặc đương nhiên cũng là công chúa.

Từ xa thấy xe anh hai chạy đến, cô xuống xe, vẫy tay theo hướng anh hai.

Cố Vi Hằng thấy hình như có một cô gái ngồi kế bên tài xế, không kiềm chế được liền hỏi, “Đây là ý gì? Chính thức rồi à? Sao về ra mắt phụ huynh nhanh thế?”

Cố Hành Cương và Đỗ Nhược xuống xe, Cố Tam Nhi bước lên, nói, “Anh đến trễ rồi đó Khương Triều Nguyên!”

Bố cũng từng nói nếu Cố Hành Cương muốn nói dối thì để anh nói dối, dầu sao mớ lộn xộn sau này cũng do anh tự dọn!

Mớ lộn xộn càng lớn, thì anh càng dọn không xuể!

Mọi người đang chờ đợi một ngày Cố Hành Cương rũ bỏ mô dạng mập mờ lộn xộn này!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK