Mục lục
Rất yêu, rất yêu em Full dịch
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

2336.
Chân mày của Cố Minh Thành nhíu lại,anh ta làm không hiểu rõ sự thay đổi đột ngột của Khương Thục Đồng。

Khương Thục Đồng nhìn thấy trong phòng làm việc của cố Minh Thành không có những cây xanh,liền nói,“ Ừ,tôi nhìn thấy trong phòng làm việc của Cố Tổng không có những cây xanh,cho nên hai hôm trước tôi từ trên mạng mua được mấy chậu xương rồng và mấy chậu hoa nữa,bữa nào tôi sẽ đem mấy chậu qua đây có không được không ? ”

Cố Minh Thành đặt viết xuống,lúc trước Khương Thục Đồng chưa từng trước mặt anh ta chủ động nói qua những chuyện nay。

Thân thể của anh ta dựa vào ghế phía sau lưng,chăm chút nhìn Khương Thục Đồng。

Điều này khiến Khương Thục Đồng cảm thấy không được tự nhiên, “ Có lấy không ? ”。

Đôi tay của Khương Thục Đồng để qua sau lưng,cúi đầu xuống,có chút dí dỏm của một cô gái lười biếng。

“ Lấy。 ” Cố Minh Thành không do dự nói ,“ Đem qua đây,cô chăm sóc ! ”

“ Hả ? ” Khương Thục Đồng không thể không ngạc nhiên,cô ta làm sao chăm sóc ?

Cô ta không thể nào ngày nào cũng đến phòng làm việc của Chủ Tịch chỉ vì đến chăm sóc cho hoa ? Ngươì ta sẽ nói lời bàn tán như thế nào hả ?

“ Nhưng,nhưng mà Cố Tổng—Một khi tôi đã tặng hoa cho anh,thì đó đã thuộc về anh rồi ,vì sao còn muốn tôi chăm sóc nữa ? ”

“ Thì tôi muốn cô chăm sóc,có ý kiến gì sao ? ” Ánh mắt sắc bén của Cố Minh Thành nhìn cô ta ,hờ hững nói。

Đôi mắt của Khương Thục Đồng híp lại,tự đào một cái hang,để bản thân tự chui vào,cô ta chỉ còn cách gật đầu,“ Được thôi。”

“ Rất khó khăn sao ? ” Cố Minh Thành nói,“ Nếu như cô cảm thấy khó khăn,tôi có thể nhờ người khác đến chăm sóc 。”

“ Ho Ho,không khó khăn,một chút cũng không khó khăn。” Nghĩ lại mục đích của bản thân,Khương Thục Đồng cảm thấy điều gì cô ta cũng có thể nhẫn nhịn được,với lại,chẳng qua chỉ là chuyện chăm sóc cho hoa cỏ thôi,Cố Minh Thành cũng không thường đến văn phòng mà。

“ Nếu như không khó khăn,vậy từ chăm sóc cây cỏ bắt đầu ,ngày nào cũng đến phòng làm việc của tôi 。” Cố Minh Thành mệnh lệnh nói。

Ả,chủ ý ban đầu của Khương Thục Đồng không phải như thế này mà,nhưng Cố Minh Thành lại đặt ra yêu cầu đó。

Sau khi Khương Thục Đồng quay về,cô ta vốn dĩ muốn từ trên mạng huỷ đi đơn đặt hoa cỏ đó,như thế này thì có thể tránh tiếp xúc với Cố Minh Thành rồi ,nhưng sau đó mới phát hiện,chủ hàng đã gửi hàng đi rồi。

Ông trời không thuận lòng người mà 。

Lần trước Cố Minh Thành đối xử với cô ta như thế này,đã khiến cô ta sợ hãi vô cùng,hiện nay cô ta đang trong thời kỳ hôn nhân còn tồn tại,cô ta không muốn quá gần gũi với anh ta,chuyện có con,cô ta không muốn xảy ra nữa。

Nhưng công ty của Lục chí Khiếm đang sụp đổ với tốc độ rất nhanh,anh ta mỗi lần về đến nhà,cũng hút nhiều hơn bình thường hai điếu thuốc,vẻ mặt này,Khương Thục Đồng nhìn thấy cũng cảm thấy đáng thương。

Đêm đó,Khương Thục Đồng tăng ca đã thiết kế được một bản vẽ,khi cô ta tan sở,đã hơn tám giờ tối rồi。

Khi thang máy vừa xuống đến tầng trệt,cô ta la lên,“ Đợi tí ” ,liền chạy chậm vào trong thang máy。

Vào trong thang máy,cô ta mới gấp rút thở và nhìn thấy,người đang đứng bên trong là Cố Minh Thành,vừa nãy là Cố Minh Thành giữ thang máy giúp cô ta。

Mặt Khương Thục Đông đỏ lên,không dám nhìn Cố Minh Thành。

Dù sao họ cũng từng có một đứa con,mặc dù đứa con đó đã không còn tồn tại,nhưng quan hệ của hai người vẫn không thể thay đổi 。

Khi Khương Thục Đồng đang suy nghĩ về điều này,đột nhiên trong giây lát,đèn trong thang máy tắt đi,thang máy đang lao xuống rất nhanh,bóng tối đang đến rất nhanh khiến người không thể ngăn chặn。

Khương Thục Đông “ Á ” hét lên,cả con người đều ngồi xỏm xuống vào trong gốc thang máy。

“ Đừng sợ。” Cố Minh Thành nói,liền lấy điện thoại ra,chiếu qua chiếu lại,sắc mặt của Khương Thục Đồng tái nhạt。

“ Qua đây。” Cố Minh Thành đưa tay ra,nhìn Khương Thục Đồng nói。

Khương Thục Đồng sợ thang máy tiếp tục rơi xuống,cô ta không dám bước qua。

Cố Minh Thành liền bước đến bên cạnh Khương Thục Đồng,kéo cô ta đứng dậy。

Khi Khương Thục Đồng vừa đứng lên,đôi tay liền ôm lấy cổ của Cố Minh Thành,trọng lượng của cả con người đều đè lên trên người Cố Minh Thành。

Cố Minh Thanh ôm cô ta vào lòng, “ Đừng sợ ,Đừng sợ ! ”

Anh ta nhẹ nhàng vỗ vào lưng cô ta,miệng thì nói bên cạnh tai cô ta,xuyên qua mái tóc dài mê hoặc của cô ta,bốn chữ này mang theo sự gợi cảm của đàn ông,khiến trái tim của Khương Thục Đông đập thình thịch。

Khương Thục Đồng đang khóc thút thít,Cố Minh Thành nắm tay cô ta bước lên trước hai bước,liền nhìn vào máy đối thoại trong thang máy nói mấy câu,nhờ họ tìm người đến sửa chữa。

Trước khi nhân viên sửa chữa đến,Khương Thục Đồng trong lòng Cố Minh Thành,vốn dĩ là rất sợ hãi,nhưng vì đang trong lòng Cố Minh Thành,cả con người lại không sợ như trước nữa,hay là thời gian này là thơi kỳ yếu đuối nhất trong trái tim của con người,hoặc là,đây là thời cơ tốt nhất cô ta nhắc chuyện nhờ anh ta tha cho Lục Chí Khiêm và ba。

“ Cố Tổng -- ” Khương Thục Đồng nhón chân lên,dựa vào vai của Cố Minh Thành。

“ Ừm。” Giọng nói của Cố Minh Thành cũng vô cùng dịu dàng。

“ Tôi cầu xin anh có thể đừng đả kích Lục Chí Khiêm nữa được không ? ” Khương Thục Đồng nói 。

Trầm lặng,trong thang máy lại một lần trầm lặng khiến người kiếp sợ。

Khương Thục Đồng có thể nghe thấy tiếng nghiến răng của Cố Minh Thành,nếu như là dưới tình trạng bình thường,anh ta nhất định sẽ đẩy cô ta ra,nhưng dưới tình trạng này—

Khương Thục Đồng vừa nói xong,nhân viên sửa chữa đã đến,khi họ mở cửa thang máy ra,Khương Thục Đồng vẫn đang ôm lấy Cố Minh Thành,cử chỉ thân mật mà ám muội của hai người khiến nhân viên sửa chữa đều sững sờ。

Trên mặt Khương Thục Đồng vẫn đang treo đầy nước mắt。

Nhân viên sửa chữa luôn nói xin lỗi với Cố Minh Thành。

Cố Minh Thành không nói gì ,kéo tay Khương Thục Đồng liền nhìn phía ngoài bước đi。

Khương Thục Đồng lảo đảo theo sau,bước lên xe của Cố Minh Thành。

“ Hôm nay đây là mỹ nhân kế sao ? ” Sau khi lên xe,Cố Minh Thành châm chọc cạnh khoé nói, hôm nay khi Khương Thục Đồng chủ động nói muốn tặng hoa cho anh ta anh ta đã sớm phát hiện được rồi。

Trái tim của Khương Thục Đồng đã lạnh đi một nữa,tâm sự đã bị người khác nhìn xuyên thấu hết,sau đây cô ta nên tiếp tục tiến hành như thế nào nữa。

Cô ta cúi đầu,đang chơi đùa những ngón tay của mình, “ Tôi là vì ba,tiền của ông ta đều đầu tư vào công ty của Lục Chí Khiêm,chuyện của Lục Chí Khiêm,tôi không quan tâm nhiều,chỉ là ba của tôi,ông ta cầu xin tôi—Tôi biết anh là vì đứa con đó ,tôi cũng không nghĩ đến -- ”

Chuyện ban đầu Khương Thục Đồng muốn nói ,“ Tôi cũng không nghĩ đến,lần trước lại có đứa con đó với anh 。”

Liền bị Cố Minh Thành ngắt đoạn, “ Có đau không ? ”

Khương Thục Đồng vẫn còn đang cúi đầu,đang khuấy động những ngón tay của cô ta ,cô ta biết chuyện Cố Minh Thành hỏi là quá trình bỏ cái thái đó,cô ta lắc đầu,nói “ Tôi không biết 。”

“ Cô không biết ? ” Cố Minh Thành cảm thấy kinh ngạc,chuyện đứa con bị bỏ đi,Khương Vũ Vi chỉ đại khái nói sơ qua với anh ta,cụ thể như thế nào anh ta không rõ。

“ Vì hôm tôi biết chuyện,là đang nằm ngủ trên giường,Lục Chí Khiếm đã chích thuốc mê vào trong người tôi,khi tôi tỉnh dậy,là đang trong bệnh viện。” Khương Thục Đồng nói , “ Những nổi đau trong lòng chỉ là hậu tri hậu giác,sự đau đớn trên thân thể,chỉ rất ngắn ngũi mà thôi 。”
Cố Minh Thành mạnh tay nắm chặt nắm đấm của mình,liền nói ,“ Tôi sẽ không buông tay đâu,tôi sẽ đợi đến khi anh ta tán gia bại sản,ăn xin bên lề đường -- ”

“ Nhưng ,Cố Tổng ,anh ta tán gia bại sản ,vậy tiền của ba tôi cũng xem như mất đi luôn。” Khương Thục Đồng quay lưng lại,nắm chặt tay áo của Cố Minh Thành。

Ánh mắt của anh ta nhìn vào bàn tay của Khương Thục Đồng,khẩu khí nguội lại ,“ Cô không muốn bỏ đứa con đó ? ”

“ Ừm。” Khẩu khí của Khương Thục Đồng so với ngày thường cũng vô cùng dịu dàng。

“ Ngoan。” Cố Minh Thành sờ lên mái tóc dài của Khương thục Đồng,nhưng Khương Thục Đồng lại né qua một bên。

Khẩu khí của anh ta cũng dịu lại rất nhiều。

“ Xin lỗi ,Cố Tổng,tôi là một người tâm tư rất yếu đuối ,tôi rất dễ mềm lòng,lại không có chủ kiến,luôn làm theo sự sắp đặt của người khác。”

“ Cô ,Cô mới không phải như thế。” Cố Minh Thành trước tiên là cười,sau đó lại là khẩu khí trách mắng 。

Khương Thục Đồng không biết ý của anh ta,Cố Minh Thành đưa cô ta về nhà,liền lái xe rời đi。

Khương Thục Đồng không nghĩ đến,những cây cỏ sáng sớm đã giao đến,cô ta cũng mua không ít,một là để trong phòng làm việc của mình để thêm chút sinh khí,để giảm bớt đi sự khúc xạ của máy tính,ngoài ra còn trồng tí hoa,cũng có thể chiêm ngưỡng trong phòng làm việc,cô ta còn đặt rất nhiều hoa cho đồng nghiệp,hôm qua Cố Minh Thành cũng nói là anh ta muốn lấy。

Sau khi lựa chọn tỉ mỉ,đã chọn được một chậu xương rồng,một chậu trầu bà,và một chậu cua phong lan đang nở rất rực rở tặng đến phòng làm việc cảu Cố Minh Thành,ngoài ra,vì hoa mà Khương Thục Đồng đã đặt rất nhiều,chủ hàng còn tặng thêm một bó hoa bách hợp,một bó rất lớn,nếu để trong phòng làm việc của Khương Thục Đồng,sẽ che đi tầm nhìn của cô ta,hơn nữa cô ta lại không có bình hoa,cho nên,Khương Thục Đồng quyết định,tặng bó hoa bách hợp đó cho Cố Minh Thành。

Ai bảo phòng làm việc của anh ta lại lớn như thế này ?

Cô ta đã vận chuyển hai lần,mới chuyển hết tất cả hoa đến phòng làm việc của Cố Minh Thành。

Nhưng mà hoa bách hợp không có chậu,phải tự tìm bình hoa。

“ Cố Tổng,bó hoa này là chủ bán hàng tặng,nhưng mà cần đến binh hoa,trong phòng làm việc của anh có không ? ” Đôi mắt của Khương Thục Đồng chăm chút nhìn Cố Minh Thành。

Vì trước đây cô ta chưa từng đi qua làm việc,cũng có thể vì tính cách cô ta như vậy,trong ánh mắt của cô ta luôn chứa một nỗi lo âu và ngây thơ,bình thường nhìn vào,ánh mắt cô ta trong sáng như nước suối mùa xuân vậy。

Cố Minh Thành dường như đang bận việc trên tay,có khi trả lời có khi lại không, “ Tuỳ ý ,tự mình tìm 。”。

Cuối cùng anh ta cũng không ngẩng đầu lên。

Cho nên Khương Thục Đồng đã từ từ tìm trong phòng làm việc của anh ta。

Quả nhiên là có ,nằm ngày phía bên phải bàn làm việc của Cố Minh Thành,bên đó có một cái kệ đựng sách rất lớn,bên trong một ngăn đang có cái bình hoa thuỷ tinh。

Khương Thục Đồng vô cùng vui mừng,muốn nhanh chóng lấy qua binh hoa thuỷ tinh,cắm hoa bách hợp vào trong bình。

Có thể do bình thuỷ tinh vừa đổ nước vào,hoặc là do cái kệ quá cao,cho nên Khương Thục Đồng không biết nên làm như thế nào,cái bình thuỷ tinh liền từ trong tay cô ta trượt xuống đất,trên tấm thảm của Cố Minh Thành,liền phát ra một tiếng vỡ của bình。

“ Ầm ” một tiếng đã vỡ hết rồi !

Sắc mặt cuả Khương Thục Đồng vô cùng ngại ngùng,dù sao đây cũng là lần đầu tiên cô ta chủ động làm việc cho Cố Minh Thành,liền xảy ra chuyện như thế này,Cố Minh Thành chắc không nghĩ rằng,cô ta là một người làm việt vô tích sự chứ ?

Trời ơi !

Khương Thục Đồng ban đầu là quay lưng lại với Cố Minh Thành,cô ta từ từ xoay người lại,trên mặt đang mang theo một nụ cười rất miễn cưỡng,cộng thêm sự ngại ngùng,tóm lại,tất cả tình huống dỡ khóc dỡ cười ,đều đang đợi sự xử lý của Cố minh Thành。

Ánh mắt cô ta quay lại,mới nhìn thấy đôi mắt của Cố Minh Thành đang nhìn vào cô ta。

Ỷ,anh ta rõ ràng đang cúi đầu viết chữ mà,hiện nay lại nghiêng đầu nhìn Khương Thục Đồng,một vẻ mặt không biết nói như thế nào。

“ Xin –Xin lỗi,Cố --Cố Tổng,tôi không phải cố ý-- ” Khương Thục Đồng một cách không rõ ràng nói xin lỗi。

Hơn nữa,Cố Minh Thành lại là cấp trên đầu tiên của cô ta từ khi làm việc đến nay。
Khương Thục Đồng đang muốn rời khỏi,liền bị Cố Minh Thành gọi lai,“ Uống cái này vào。”

“ Cái gì thế ? ” Khương Thục đồng hỏi 。

Chẳng lẽ vì cô ta đã làm vỡ binh hoa,cho nên đã ban cho cô ta uống rượu độc sao ?

Anh ta cũng nhỏ mọn quá đi !

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK