2335.
Cố Minh Thành rõ ràng đã biết được đáp án,nhưng anh ta lại hỏi,anh ta tính lại thời gian cũng tính ra được đó là con của anh ta。
Khương Thục Đồng thông qua giọng điệu lạnh lùng của anh ta,liền biết rằng,anh ta đang nổi nóng。
Chẳng qua chỉ là cái núi băng,hiện tại chỉ lộ ra một góc nhỏ thôi,cũng đủ khiến Khương Thục Đồng sợ đến phát khóc。
“Anh--Của anh-- ” Khương Thục Đồng cắn môi dưới lại,dùng tiếng nhỏ nhẹ như muỗi nói 。
“ Của tôi?Cô biết là của tôi,sao cô dám tự ý bỏ đi?” Khuỷu tay của Cố Minh Thành tựa lên cần số xe,nhích gần Khương Thục Đồng,giọng điệu lạnh giá đó,khiến Khương Thục Đồng vô cùng sợ hãi。
Khương Thục Đồng cảm thấy,hành động anh ta quyết liệt huỷ đi dự án của Lục Chí Khiêm,không bao lâu sẽ báo phục đến người cô ta。
“ Tôi-- ” Không khí trở nên khẩn trương và lạnh lùng,Khương Thục Đồng sợ đến mức trong miệng chỉ còn lại một chữ。
“ Cô thì như thế nào?Có con rồi không nghĩ đến thương lượng với tôi,một mình làm ra quyết định?Đây là tư duy vốn có của phụ nữ như cô sao?Anh ta chăm chút nhìn vào đôi mắt của Khương Thục Đồng nói。
Cô ta vốn dĩ muốn nói không phải do cô ta tự ý bỏ đi cái thai,đó là lỗi của Lục Chí Khiêm,nhưng lời đã nói đến đậy rồi,Cố Minh Thành cũng nghĩ rằng cái thai do cô ta tự ý bỏ đi,anh ta rất tức giận,khiến Khương Thục Đồng cũng không còn muốn phản bác nữa,nếu như anh ta đã nghĩ như vậy,vậy thì cứ như vây đi。
Cũng may trong xe ánh sang rất tối,còn anh ta,không có mở đèn xe,không thôi,Khương Thục Đồng cũng không biết nên đối mặt với anh ta như thế nào。
“ Cần tư duy sao?Tôi và Lục Chí Khiêm vốn dĩ là vợ chồng,nhưng tôi lại có thai của anh,tôi nên đối mặt với cuộc đời sau này của tôi như thế nào?Tuy rằng tôi và anh ta không thể tiếp tục sống chung,nhưng đây cũng không phải là lý do tôi đi có con với người đàn ông khác。” Khương Thục Đồng ngồi thẳng lưng lên,nhìn thẳng vào đôi mắt của Cố Minh Thành。
Cô Minh Thành chặt chẽ bụm môi lại,gì cũng không nói,xe nhanh chóng lái đi,đến ngoài phạm vi hệ thống giám sát của nhà Khương Thục Đồng,Cố Minh Thành không nói gì,Khương Thục Đồng cảm nhận được sắc mặt anh ta như sắt đá,và những nóng giận trong lòng mà anh ta đang nhịn lại。
Sau khi Khương Thục Đồng quay về,Cố Minh Thành chưa lái xe rời khỏi,anh ta đang nhìn cái bóng của Khương Thục Đồng,dù sao cũng là phụ nữ vừa mới sảy thai。
Không phải không nghĩ đến chuyện của đứa con,chuyện anh ta nghĩ là,nếu như đã có thai rồi,anh ta sẽ thúc thành chuyện ly hôn của hai người họ,không ngờ là động tác của cô ta lại nhanh như vậy。
Về đến nhà,Lục Chí Khiêm nói muốn tổ chức một buổi tiệc,lần này anh ta xảy ra tai nạn,đại nạn không chết,ắt có hậu phúc,kêu Khương Thục Đồng thứ bảy hôm đó nhất định phải trang điểm thật xinh đẹp。
Khương Thục đồng không muốn đi,nhưng Lục Chí Khiêm nói,hôm nay cô ta là trọng điểm,nếu như cô ta không đi,sao có thể được?
Khương Thục Đồng không hiểu trong lòng Lục Chí Khiêm đang nghĩ gì,cuối cùng cũng quyết định đi。
Thứ bảy,khách sạn Húc Nhật。
Trên người Khương Thục Đồng mặc một bộ váy đen dài bằng tơ lụa,trên vai khoác lên một áo khoác da chồn trắng,trên cổ đeo một viên ngọc trai lớn,cả người đều rất xin đẹp và trắng trẻo,cô ta đứng cạnh Lục Chí Khiêm,Lục Chí Khiêm tuy rằng cũng là những thiếu gia hào phóng phong lưu,nhưng nhìn từ ngoại hình,anh ta cũng không xứng với Khương Thục Đồng。
Cô ta như một viên ngọc trai vừa trắng vừa tròn đang đứng giữa mọi người,những ánh mắt của khách mời theo bản năng đều nhìn sang hướng của Khương Thục Đồng,chỉ là,cách ăn mặc hôm nay của cô ta,y như những phụ nữ do người giàu có bao dưỡng vậy,đôi mắt lạnh lùng,lộng lẫy và vô cùng tự do。
Chỉ là Khương Thục Đồng không ngờ là,Lục Chí khiêm cũng mời Cố Minh Thành đến,cô ta xưa nay đối với những người quen biết với Lục Chí Khiêm đều không quan tâm。
Khi cô ta đứng ngoài cửa đón khách,Lục Chí Khiêm nhìn thấy Cố Minh Thành đến,liền miễn Cưỡng cười nói:“ Đến rồi sao,Cố Tổng,tôi và phu nhân của tôi đợi anh rất lâu rồi,lần nay tôi gặp nạn không chết,cũng nhờ sự tận tình chăm sóc của phu nhân tôi,cực khổ chăm sóc,buổi tiệc lần này,chỉ vì muốn cám ơn cô ta mà tổ chức đó。”
Đầu Khương Thục Đồng cúi nhẹ xuống,đôi mắt từ từ nhìn lên,liền gặp ngay ánh mắt của Cố Minh Thành,“ Cố Tổng,cám ơn anh có thể đến tham gia buổi tiệc của vợ chồng tôi!”
Cố Minh Thành liền nắm lấy bàn tay nhỏ và mềm mịn của Khương Thục Đồng,dùng giọng điệu như kết băng nói,“ Khương Tiểu Thư hôm nay rất xin đẹp?”
Khương Thục Đồng trả lời,“ Cám ơn Cố Tổng!”
Nhưng mà,cách xưng hô “ Khương Tiểu Thư ” đã đâm đau Lục Chí Khiêm。
Cố Minh Thành ngồi vào bàn tiệc。
Tối nay điệu nhảy mở màng đầu tiên đương nhiên do Lục Chí Khiêm và Khương Thục Đồng đảm nhận,hai người đứng giữa sàn nhảy nhẹ nhàng nhảy múa,anh ta nhìn Khương Thục Đồng cười và nói:“ Có biết vì sao hôm nay tôi tổ chức buổi tiệc này không?”
“ Đương nhiên biết ! Thể hiện tình yêu ân ái?” Còn một câu Khương Thục Đồng không có nói ra,“ Trước mặt người đó!”
Lục Chí Khiêm đích thân bỏ đi đứa con của người đó,hiện nay lại muốn đuổi cùng giết tận,trước mặt người đó thể hiện tình yêu,để Cố Minh Thành rời xa Khương Thục Đồng một tí,hơn nữa,Lục Chí Khiêm còn mời Khương Vũ Vi đến,vì mục đích gì,đương nhiên vì mục đích anh ta đem Khương Vũ Vi giới thiệu cho Cố Minh Thành là giống nhau rồi。
Từ khi biết được sự tồn tại của Cố Minh Thành,cả người Lục Chí Khiêm đều thay đổi。
Khi Khương Thục Đồng và Lục Chí Khiêm đang nhảy,Khương Vũ Vi cũng kịp thời mời Cố Minh Thành nhảy cùng,Cố Minh Thành quả nhiên không từ chối,hai người luôn trò chuyện vui vẽ,đầu của Khương Vũ Vi dựa vào cổ của Cố Minh Thành—
Khương Thục Đồng luôn cảm thấy hiếu kỳ,hai người họ đang nói gì。
Vì khi Cố Minh Thành quay về,Khương Thục Đồng phát hiện ánh mắt của Cố Minh Thành đã thay đổi,ánh mắt anh ta liền nhìn vào Lục Chí Khiêm,có thêm chút lạnh giá,với cái lạnh giá đó,khiến Khương Thục Đồng cảm thấy ớn lạnh。
Cho nên,buổi tiệc vừa kết thúc,Khương Thục Đồng liền gấp rút chạy đi hỏi Khương Vũ Vi đã nói với Cố Minh Thành những gì rồi。
“ Không nói gì hết,chỉ nói chuyện anh rể đã ép chị đi bỏ cái thai,đây không phải là chuyện của vợ chồng chị sao,tôi nói cho Cố Tổng nghe,anh ta xem như tin tức nhàm chán để nghe, chị,chị không giận em mà,đúng không?” Khương Vũ Vi nhìn Khương Thục Đồng dí dỏm cười。
Chân mày của Khương Thục Đồng nhíu lại,Khương Vũ Vi luôn nghĩ đứa con mà cô ta mang là của Lục Chí Khiêm,cô ta vốn dĩ không biết rõ sự uẩn khúc trong chuyện này,cũng không biết đứa con đó vốn dĩ là của Cố Minh Thành。
Hiện nay Cố Minh Thành đã biết được đứa con là do Lục Chí Khiêm ép buộc bỏ đi,anh ta sẽ đối phó với Lục Chí Khiêm như thế nào?
Khương Thục Đồng nghĩ sắp có một trận bão chứa đầy mùi vị máu tanh đang kéo đến!
Quả nhiên,sáng mai,khi Khương Thục Đồng về đến nhà,đèn trong nhà chưa mở,cô ta cứ nghĩ trong nhà không có người。
Đợi khi cô ta bỏ túi xách xuống,mới nghe được một giọng nói từ phòng khách truyền đến “ Về rồi sao?”
Giọng nói này,như người ở tuổi già vậy,mặt mày ủ rủ,không có chút sinh khí。
Khương Thục Đồng bật đèn lên,liền hỏi,“ Sao rồi?”
“ Công ty như núi đỗ,những tiền hàng lúc trước nợ của người ta,hôm nay toàn bộ chủ nợ đều đến đòi lại,khoảng một tỷ,tất cả tiền của tôi cũng đang xoay chuyển,giờ biết kiếm tiền từ đâu ra,hơn nữa,trước đây ký được mấy dự án,hiện nay đều muốn huỷ hợp đồng với tôi,đây có nghĩa là,tôi không chỉ mất đi cả vốn,đến cả những lợi nhuận của mấy tháng đầu đều mất hết。” Một chân của Lục Chí Khiêm đặt chéo lên chân kia,những khói thuốc nồng nàn che đi hơn nữa khuôn mặt của anh ta。
Khương Thục Đồng hoảng hốt,thủ đoạn của Cố Minh Thành quả nhiên lợi hại,hôm qua anh ta vừa biết được do Lục Chí Khiêm làm chết con anh ta,hôm nay liền phản đòn đẹp đẽ như vậy,nhanh chuẩn tàn nhẫn,khiến Lục Chí Khiêm không kịp trở tay。
Khương Thục Đồng cũng biết,nếu như cứ như vậy,Lục Chí Khiêm chắc chắn sẽ phá sản,nhưng cô ta không muốn lo,vốn dĩ do Lục Chí Khiêm ép buộc cô ta bỏ đi đứa con đó,trong lòng cô ta cũng cảm thấy rất hận。
Nhưng Lục Chí Khiêm không biết đây là do Cố Minh Thành bày trò với anh ta,anh ta cũng không bao giờ biết,nhưng mà,chuyện này cũng không giấu được bao lâu。
Đến Khương Thục Đồng cũng nghi ngờ,anh ta vì một đứa con,hay còn là con riêng của anh ta,Cố Minh Thành đã làm ra động tĩnh lớn như thế này rồi,có đáng không?
Nhưng cô ta không ngờ là ba lại đến cầu xin cô ta,hôm đó sau khi tan sở,ba liền gọi cô ta về nhà。
Vì trên bảy mươi phần trăm tài sản của ba đều đầu tư vào công ty của Lục Chí Khiêm。
Vì ba biết rằng bản thân không phải là nhân tài trong kinh doanh, thà đem tiền ra đầu tư,nhờ người khác kiếm tiền giúp mình,ông ta chia lợi nhuận,nhưng hiện nay,mở to mắt ra nhìn mấy trăm triệu đều mất đi。
Ba cao một mét tám mươi,trong giây lát đã quỳ trước mặt Khương Thục Đồng,nước mắt chảy xuống,“ Đồng Đồng,con đi cầu xin Cố Minh Thành,quan hệ giữa con và anh ta không phải tốt lắm sao?Anh ta giàu có và rất có quyền thế,tài sản của Lục Chí Khiêm rõ ràng không thể so sánh với một ngón tay nhỏ của anh ta,con nhờ anh ta nghĩ cách giúp đỡ đi。”
Hiện nay ba vẫn chưa biết người đối phó Lục Chí Khiêm,là Cố Minh Thành。
Khương Thục Đồng cười chua xót,há,hiện giờ biết đi cầu xin người ta rồi sao?Lúc trước không phải còn muốn cô ta với Lục Chí Khiêm,trước mặt của người ta,uống rượu giao bôi sao?
Vì ly rượu giao bôi lần đó,khiến Cố Minh Thành đã làm qua động tác gì với Khương Thục Đồng,sợ rằng chắc cũng không có người biết。
“ Con không đi!” Khương Thục Đồng không muốn đi cầu xin Cố Minh Thành,lần trước đã vì chuyện công ty của Lục Chí Khiêm,đã cầu xin qua Cố Minh Thành một lần rồi。
Khương Lịch Niên bỗng dưng từ dưới đất đứng lên,nói,“ Tốt lắm,con không đi cầu xin,thì đợi ba của cô phá sản,dù sao phần lớn tiền của ba đều đầu tư vào công ty của Lục Chí Khiêm,ba trúng gió,đi nhảy lầu, sau này tất cả chuyện gì cũng không cần con lo!”
Khương Thục Đồng nôn nóng,liền gọi,“ Ba--”
Cô ta đúng là bị ép đến nóng vội,liền dặm chân,nói,“ Giờ con đi cầu xin có được chưa?”
Những nước mắt đã bắt đầu xoay chuyển trong khoé mắt。
Người ta toàn là con hại cha,sao đến cô ta lại là cha hại con chứ,nếu như không phải lần trước ba ép cô ta uống ly rượu giao bôi với Lục Chí Khiêm,hôm nay cũng sẽ không xảy ra chuyện Cố Minh Thành nóng giận phía sau này,cô ta cũng sẽ không có con với anh ta,cũng càng không thể để cho Lục Chí Khiêm ép buộc bỏ đi。
Khương Thục Đồng cảm thấy,đây là những nghiệp chướng do ba tự làm ra,giờ khiến con gái của mình nhận lấy hậu quả。
Nhưng lần này khương Thục Đồng không thể trắng trợn đi cầu xin được,vốn dĩ cô ta cũng không cam tâm tình nguyện đi cầu xin,cô ta cảm thấy trực tiếp đi cầu xin Cố Minh Thành đó không phải là một lựa chọn sáng suốt,dù sao chuyện này cũng do anh ta tạo ra mà。
Cô ta cảm thấy trước tiên cũng nên từ từ kéo gần quan hệ giữa cô ta và Cố Minh Thành。
Trong giờ làm việc。
Mạc Đại Sư có bản vẽ cần đưa đến chỗ của Cố Minh Thành,thường ngày những công việc này,cũng do một Thực tập sinh làm。
Nhưng mà lần này,Khương Thục Đồng chủ động nhận lấy nhiệm vụ đó,liền đi đến phòng làm việc của Cố Minh Thành。
Khương Thục Đồng gõ cửa,Cố Minh Thành vốn dĩ đang viết gì đó,chỉ nói “ Vào đi。”
Sau khi Khương Thục Đồng bước vào,anh ta vẫn đang cúi đầu viết,tuỳ miệng nói:“ Đem bản vẽ để lên trên kệ đựng bản vẽ。”
Khi anh ta ngẩng đầu lên,lại nhìn thấy Khương Thục Đồng,trong lòng không nhịn được cũng có chút hiếu kỳ。
“ Sao lại là cô?” Cố Minh Thành nhìn thấy Khương Thục Đồng bước vào,không nhịn được liền hỏi。
Khương Thục Đồng biết,Cố Minh Thành hiện nay vẫn còn vì chuyện đứa con đang hận cô ta,dù sao cũng nên để Cố Minh Thành chấp nhận cô ta trước,sau đó mới có thể bỏ qua chuyện báo phục Lục Chí Khiêm,như vậy tiền của ba mới được đảm bảo。
Khương Thục Đồng cười,khi cô ta cười lên nụ cười của cô ta như bầu trời tươi sáng vào tháng tư vậy,trong sáng lay động lòng người,“ Vì sao lại không thể là tôi?”Xem thêm...
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK