Ngay cả Hắc Thành từ nhỏ luyện võ cũng không dám nói mình có cước lực như vaayj, đem một người bình thường đá bay đã là cực khó rồi, huống chi Sở Chấn Phi lại thuộc đội bóng rổ, còn tập luyện quyền Thái, tố chất cơ thể rất tốt. Một cước vừa rồi, đá quá nhanh, Hắc Thành đánh giá một chút nếu mà mình gặp phải Nhiếp Ngôn thì chỉ sợ cũng bị một cước đá bay ra ngoài không có gì phải nghĩ.
Mấy chục đứa bạnnhojc cấp hai của Nhiếp Ngôn ngây hết cả người, tromg lòng khó có thể tin nổi, kẻ này thực sự là Nhiếp Ngôn sao?
Sở Chấn Phi ở giữa đống đổ nát giãy giụa cố đứng dậy, cuối cùng lại lảo đảo ngã xuống, một cú đá này khiến hắn cảm giác như lục phủ ngũ tạng bị lệch đi, ngực bị chẹn hơi thật không thở nổi.
- Đừng động đậy nữa, cứ nằm dưới đất nửa tiếng đi!
Tiếng nói của Nhiếp Ngôn cực kỳ lạnh lùng.
Một cú đá này của Nhiếp Ngôn nếu mà người bình thường gặp phải thì xương sườn đã gãy rồi, hơn nữa vừa rồi khi đá thì hắn đã thu lại một ít lực. Sở Chấn Phi thường xuyên tập luyện, tố chất thân thể tốt hơn người thường, người tập quyền Thái cái khác thì không ổn chứ việc chịu ăn đòn thì rất giỏi, vì vậy chỉ bị chút nội thương, nằm lại dưới đất khoảng nửa tiếng thì khỏe lại coi như không tệ rồi. Đằng xa có mấy nhân viên phục vụ và bảo vệ vội vàng chạy đến, Nhiếp Ngôn vỗ vỗ vai Quách Hoài nói:
- Phương pháp xử lý sự việc của tớ và vậu có chút khác nhau, cái loại tiểu nhân vật này cứ giải quyết nhanh chóng và lưu loát là xong. Còn Trầm Duyệt, đến cả quyết đoán theo đuổi cậu cũng không có, tương lai làm sao có thể làm được việc?
Không nghĩ ra Nhiếp Ngôn lại công khai nói ra như thế, mọi người ở đây hầu hết ai cũng nghe thấy.
Vẻ mặt Trầm Duyệt lộ ra mê mang, nàng đúng là có ấn tượng tốt với Quách Hoài nhưng chưa bao giờ nghĩ tới tình cảm trai gái.
Quách Hoài nhìn thoáng qua Trầm Duyệt, trầm tư không nói gì.
Nhiếp Ngôn mỉm cười, nhìn thoáng qua nhân viên phục vụ và bảo vệ nói:
- Mấy ngườ đó giao cho cậu đó!
- Cái này chuyện nhỏ!
Quách Hoài gật đầu nói, hắn được Nhiếp Ngôn giảng giải, có cảm giác hiểu thông mọi thứ, thật sự muốn trở thành một tên kiêu hùng, chỉ có ẩn nhẫn thì không thể đủ, còn phải có khí thế không gì sánh nổi, hủy diệt tất cả, biết mình muốn cái gì, cần phải làm gì, “tiến đánh và chinh phục”.
Mấy tên nhân viên phục vụ và bảo vệ khí thế hùng hổ đi tới, nhưng sau khi phát hiện là Quách Hoài thì trên mặt lập tức nở nụ cười
- Thiếu gia, ngài sao lại tới đây?
Một tên bảo vệ khom lưng, cúi đầu nói.
- Tôi họp mặt cùng bạn học ở đây, dọn lại chỗ này một chuta đi, thay cho chúng tôi một chỗ khác, còn hắn, kêu xe cấp cứu đi!
Quách Hoài trầm giọng nói, rất có khí thế của cấp trên.
- Vâng, chúng tôi lập tức thi hành!
Tên bảo vệ kia gật đầu nói chuyện. Các bạn học tròng mắt muốn rơi cả xuống đất, đây là chỗ nào chứ? Bích Thủy Vân Gian! Là nơi giải trí xa hoa bậc nhất của thành phố, gần như tất cả các danh nhân, quán lớn gặp mặt thì đều chọn chỗ này. Riêng giá trị bất động sản cũng ít nhất mấy trăm triệu, quan hệ tư nguyên đằng sau càng không thể đánh giá được. Bọn họ không thể tưởng tượng nổi chỗ này là do nhà của Quách Hoài mở, chẳng trách bọn họ lại chọn địa điểm này làm nơi gặp mặt, trước đây Quách Hoài luôn giấu diếm, hơn nữa trầm mặt kiệm lời, mọi người còn cho rằng gia đình bình thường, không gờ rằng tài lực vủa nhà Quách Hoài lại khủng bố đến như vậy.
- Thôi bỏ đi, buổi họp mặt bị phá hỏng rồi, chắc là mọi người cũng chẳng còn tâm tình gì nữa đâu. Tôi và Đường Nghiêu cũng phải đi rồi, bọn mình gặp lại trong game sau, các cậu cứ pm cho Đường Nghiêu là được.
Nhiếp Ngôn thì lại chẳng hề cảm thấy lạ, hắn sớm đã biết rồi, kiếp trước Quách Hoài từng muốn sử dụng thế lực của nhà cậu ta nhằm bảo vệ Nhiếp Ngôn, đáng tiếc, thế lực nhà hắn tuy nhiên cũng tính là số 1 ở thành phố nhưng so với tỉ phú châu Á Tào Húc, kém không phải chỉ là một cấp bậc. Nhưng Nhiếp Ngôn vẫn nhận cái tình đó của Quách Hoài.
- Uhm Quách Hoài gật đầu nói.
Nhiếp Ngôn và Đường Nghiêu muốn đi, đám bạn học cũ thấy ở lại cũng chẳng có ý nghĩa gì, cũng lần lượt tạm biệt đi về, có mấy tên bạn học thực dụng liền sán lại nói chuyện phiếm với Quách Hoài, cũng có mấy cô nàng nữ sinh mạnh mẽ can đảm chạy đến tìm Đường Nghiêu và Nhiếp Ngôn nói chuyện, bởi vì Nhiếp Ngôn hôm nay đã cho bọn họ quá nhiều bất ngờ.
Nhiếp Ngôn nhìn lướt qua một cái, hắn đối với mấy cô nữ sinh chẳng có mấy hứng thú, nhưng mà dù sao cũng là bạn cùng lớp cho nên bên ngoài cũng phải phụ họa vào.
- Chúng ta đi thôi!
Nhiếp Ngôn và Đường Nghiêu lên xe, khởi động Mãnh Hổ, theo đường cao tốc rộng rãi mà phóng vụt đi.
- Là Mãnh Hổ, nghe nói một chiếc trị giá mấy chục triệu, hóa ra Quách Hoài, Đường Nghiêu, Nhiếp Ngôn nhà đều giàu có sao?
- Đúng thế, lúc trước chúng ta sao lại không phát hiện ra.
- Năm người bọn họ luôn ít nói trừ Hắc Thành thì thích đánh nhau, Triệu Lê thì đẹp trai.
Sự thật bọn họ để ý Triệu Lê nhiều hơn một chút, sau đó là Hắc Thành, chứ còn Quách Hoài, Nhiếp Ngôn, Đường Nghiêu là cái loại mà vứt vào đám đông là mất tích luôn.
- Cú đá vừa rồi của Nhiếp Ngôn lợi hại thật. Sở Chấn Phi trực tiếp bay luôn, tớ thấy mấy mấy tên đai đen Triệt Quyền đạo cũng không lợi hại bằng.
Mấy cô nữ sinh râm ran tán phét, bởi vì chuyện xảy ra hôm nay đối với bọn họ mà nói, thực sự là quá bất ngờ. Cái nhìn của mấy người này chẳng ảnh hưởng gì đối với Nhiếp Ngôn, kiếp trước khi hắn nghèo túng, bọn người này tránh hắn còn không kịp, kiếp này hắn cần gì phải để ý bọn chúng? Nhưng mà lần họp lớp này đối với Nhiếp Ngôn mà nói, thu hoạch cũng khá lớn. Gặp lại được mấy thằng bạn thân, xác định được phương án phát triển công hội.
Đường Nghiêu đưa Nhiếp Ngôn về tận nhà sau đó mới đi làm, Nhiếp Ngôn ở nhà rèn luyện, học tập đến tận đêm mới lại vào game.
Nhiếp Ngôn di chuyển đến tiểu trấn Đặc Tác Y, Mê Vụ trần của hắn dùng gần hết rồi cần phải bổ sung thêm. Xuyên qua con đường trung ương của trấn, theo cái cầu gỗ, Nhiếp Ngôn nhìn thoáng qua, so sánh với kiếp trước một chút, chẳng thấy có thay đổi gì. Chiếc cửa căn nhà gỗ dưới sự ăn mòn của mưa gió bị che kín bởi các vết nứt, trước cửa viết: Nhà của luyện kim sư Tang Địch Phất Tư. Luyện kim sư Tang Địch Phất Tư là một lão già cổ quái, thường xuyên mặc một chiếc áo khoác den, trốn ở góc tường nghiên cứu luyện kim thuật, trong các trung cấp NPC thì vật phẩm luyện kim do lão chế tạo ra không ai so được. Mê Vụ trần mà hôm đó Nhiếp Ngôn sử dụng là 1 trong số đó.
Các game thủ ít nhất đến 20, 30 cấp mới đến chỗ này, hơn nữa đồ ở đây đắt không tưởng nổi, ít nhất cũng vài kim, thậm chí mấy chục kim, loại hàng cao cấp này ít người có thể xài được.
Nhiếp Ngôn đẩy cửa vào, trông thấy cái lão già đang nghiên cứu thuật luyện kim ở góc tường, nhìn không rõ mặt mũi của lão, chỉ nhìn được đôi bàn tay khô đét như vỏ cây.
- Xin hỏi cậu cần gì?
Một giọng khàn khàn trầm thấp vang lên. Tang Địch Phất Tư không quay lại vẫn bận bịu như trước. Mở danh sách vật phẩm tiêu thụ ra, Nhiếp Ngôn nhìn lướt qua, chỉ có mấy loại đầu tiên là hắn mua nổi, Mê Vụ trần, trung cấp Thiểm Quang trần là có vẻ dễ dùng, Mê Vụ trần 5 kim 1 tổ (1 tổ 20 cái), trung cấp Thiểm Quang trần 3 kim 1 tổ, trung cấp Thiểm Quang trần và sơ cấp Thiểm Quang trần hiệu quả không khác nhau là mấy, đối với quái cấp 30 đổ lại đều có tác dụng. Nhiếp Ngôn mua mỗi thứ một tổ, lưu lại bên mình dùng dần còn những thứ khác vẫn chưa cần xài đến.
Nhìn lướt qua danh sách vật phẩm ô cuối cùng, một vật phẩm đập vào mắt hắn. Cái đồ chơi này trông như viên bi sắt, có vẻ bình thường nhưng Nhiếp Ngôn lại biết cái này là thứ để cày level rất tốt.
Sơ cấp AOE lựu đạn ma pháp: trong chu vi 5*5m tạo thành 200 điểm thương hại, yêu cầu trí lực 10, đối quái cấp 50 đổ lại có tác dụng, đối với các loại máy móc thì thương tổn cộng dồn thêm 300, đối với Tinh Anh sinh vật vô hiệu. Cự ly ném quan hệ với lực lượng. Mang thêm nguyền rủa của thuật luyên kim: không thể sử dụng vật phẩm này công kích người chơi khác, nếu không sẽ chịu lời nguyền cái chết đau đớn.
Lời nguyền cái chết đau đớn: lập tức tử vong, tất cả thuộc tính giảm vĩnh viễn 10.
Sơ cấp AOE lựu đạn ma pháp công kích có hiệu quả rất tốt, nhưng mà giá cả cũng đắt kinh người, cần 10 kim 1 tổ, nghĩa là 1 kim 2 viên, tạm thời chả có mấy gamer nào dám dùng, hàng đắt như thế này Nhiếp Ngôn cũng phải cẩn thận tính toán. Nhưng đợi đến khi có tiền rồi thì cái thứ này có thể dùng di train quái, dùng lựu đạn ma pháp đối phó quái thường thì có chút lãng phí, nhưng đối phó quái dạng máy móc thì không tệ chút nào, nhất là khi train ở tòa thành Vĩnh Hằng. Về lời nguyền cái chết đau đớn, nếu mà dùng lựu đạn ma pháp tấn công người chơi khác luôn luôn được không bằng mất, đó cũng là một loại hạn chế, nếu không dùng cái này đi PK thì quả thật là đáng sợ.
Nhiếp Ngôn mua xong Mê Vụ trần và trung cấp Thiểm Quang trần thì từ ngôi nhà gỗ đi ra sau đó dùng truyền tống trận về thành Tạp La Nhĩ.
Kênh riêng của Nhiếp Ngôn vang lên, là Đường Nghiêu gọi:
- Bọn họ pm qua rồi, nick của Hắc Thành là Tử Sắc Cuồng Đao (cuồng đao màu tím), nick Triệu Lê là Tiểu Trùng, nick Quách Hoài là Vọng Phong Oa Ngưu (cuối cùng cũng thấy Ốc Sên rồi). Tớ bảo bọn họ đi lập công hội rồi, danh nghĩa là của cậu, bang chủ là tớ, bảo bọn họ cứ lập công hội trước, bắt đầu tuyển người. Tớ cũng mời Vũ Lam mấy người họ gia nhập luôn rồi.
- Quách Hoài làm việc rất có chừng mực, bọn mình cứ thả cho cậu ta làm.
- Cậu xem trên trang chủ nhà phát hành đi, là bọn Quách Hoài làm.
Nhiếp Ngôn nghe Đường Nghiêu nói vậy thì mở trang chủ ra, click vào khu vực Lâm Lan đế quốc, chỉ thấy toppic hot nhất ở đấy có tiêu đề “Xuất hiện một tên trâu bò, Áo Pháp Diêu Tử nhất phi trùng thiên”.
Dưới đó là một đống comment ủng hộ, Áo Pháp Diêu Tử làm thế nào “cày” lvl đây, hắn liệu có vượt được Phá Thiên. Phía dưới là một loạt thank, ủng hộ Đường Nghiêu vượt Phá Thiên thành người đứng đầu bảng, không ngờ có hơn mấy chục vạn người. Khải Hoàn hay làm việc bất nghĩa tuy nhiên vững chãi chiếm cứ ngôi số 1, nhưng phía dưới sóng ngầm ầm ầm, chỉ cần có người mang lực lượng đó tụ tập lại thì nó cũng đủ để lay động đến cột móng của Khải Hoàn.
- Chúng ta làm gì tiếp theo đây?
Đường nghiêu hỏi.
- Bọn mình liệu có cần quay về giúp bọn Quách Hoài không, dù sao công hội mới thành lập, công việc bộn bề.
- Cái này không quan trọng, chúng ta cứ “cày” cấp trước, đợi cậu thăng đầu bảng qua mặt Phá Thiên thì đó mới là sự ủng hộ lớn nhất.
Nhiếp Ngôn bình tĩnh nói.