Nhiếp Ngôn hiểu rõ, nếu hắn dùng tài lực để liều mạng với tập đoàn Thế Kỷ chắc chắn sẽ không thắng nổi, tập đoàn Thế Kỷ so với bất kỳ ai cũng có rất nhiều tiền, muốn thắng thì chẳng khác nào đang nói đùa.
Dùng tài lực của Ngưu Nhân Bộ Lạc, đội viên tuyến hai như Thiêu Bính, tiền lương hai vạn đã là rất cao, còn cao hơn nữa thì Ngưu Nhân Bộ Lạc đã không đủ sức. Tập đoàn Thế Kỷ lấy ra tiền lương cao gấp sáu lần, cái này chính là đang ném tiền, cái giá tiền này chỉ dành cho nhóm thành viên chủ lực. Tào Húc tiêu nhiều tiền như vậy mới làm cho Thiêu Bính động tâm, Thiếu Bính có thể đáng giá để cho tập đoàn Thế Kỷ chi nhiều như vậy sao?
Nói cách khác tập đoàn Thế Kỷ đào đi một thành viên của Ngưu Nhân Bộ Lạc, bọn họ đơn giản là đang ném tiền.
Có số tiền kia, Nhiếp Ngôn có thể mời chào được rất nhiều cao thủ.
Tập đoàn Thế Kỷ muốn làm khó Ngưu Nhân Bộ Lạc, bọn họ biết rõ là đang ném tiền nhưng bọn họ cũng chẳng cần quan tâm, đơn giản vì bọn họ có tiền.
Tập đoàn Thế Kỷ không phải muốn đào góc tường của Ngưu Nhân Bộ Lạc sao, tốt, vậy cứ để cho hắn đào đi!
Nhiếp Ngôn đối với Quách Hoài đứng bên cạnh, nói: “Ngươi dùng danh nghĩa của ta, hướng cả Tạp La Nhĩ thành truyền ra tin tức. Cứ điểm Khắc Lí Phổ Tư cần nhân lực, Ngưu Nhân Bộ Lạc muốn chiêu một thêm bốn vạn thành viên, nhân số đem tăng đến mười vạn. Điều kiện chiêu mổ cũng giảm xuống, hiện tại bắt đầu chọn lựa đi!”
Quách Hoài sau khi nghe xong mấy lời của Nhiếp Ngôn, cẩn thận suy nghĩ một chút, mỉm cười nói: “Chiêu này không sai. Tập đoàn Thế Kỷ đào đi bao nhiêu người, chúng ta lại bổ sung trở về. Nhìn hắn có thể kiêu ngạo đến bao lâu.” Nhiếp Ngôn hiểu rõ, chiêu mộ nhiều người chơi như vậy, thực lực chưa hẳn có thể so với trình độ của đội viên cũ. Nhưng lúc đó cũng sẽ xuất hiện một ít người chơi có tiềm lực, đem những người này chọn lựa ra. Bổ sung hao tổn thực lực cho Ngưu Nhân Bộ Lạc là được rồi.
Cùng lúc đó, Nhiếp Ngôn lại gia tăng phúc lợi cho người chơi Ngưu Nhân Bộ Lạc, Ngưu Nhân Bộ Lạc nắm giữ nhiều tòa cứ điểm như vậy, lợi nhuận vẫn là tương đương khả quan. Cứ điểm thu vào đủ để duy trì chi tiêu phúc lợi cho người chơi Ngưu Nhân Bộ Lạc.
Sau khi bọn người Thiêu Bính rời đi, Ngưu Nhân Bộ Lạc trong thời gian ngắn tựa hồ bình tĩnh lại.
Quân đoàn Ngưu Nhân Bộ Lạc dưới sự chỉ huy của Kỵ Sĩ Đích Vãn Ca tấn công Liên Minh Pháp Sư, đánh đâu chắc đó. Sau khi phá tan hai tòa cứ điểm, lại tiếp tục hướng về tòa cứ điểm thứ ba xuất phát.
Cuồng Pháp chỉ có thể trơ mắt nhìn một tòa lại một tòa cứ điểm dưới sự oanh kích của Xe ném đá Băng Sương hóa thành tro bụi, bọn họ chỉ có thể buông tha cho những cứ điểm kia, đem chủ lực tập trung ở cứ điểm thành Nguyệt Quang. Chuẩn bị cùng Ngưu Nhân Bộ Lạc quyết một trận tử chiến
Nhưng mà Ngưu Nhân Bộ Lạc lại không có có một chút ý định quyết chiến. Thong thả phá hủy từng tòa cứ điểm. Thành Nguyệt Quang ít nhất cũng có mười cái công hội tuyến hai, Ngưu Nhân Bộ Lạc cùng Pháp Sư Liên Minh khai chiến, bọn họ mừng rỡ tọa sơn quan hổ đấu. Nhưng nếu như Ngưu Nhân Bộ Lạc đóng quân tại thành Nguyệt Quang, bọn họ nhất định sẽ tập trung lại, cùng một chỗ chống lại Ngưu Nhân Bộ Lạc. Ngưu Nhân Bộ Lạc muốn hoàn toàn khống chế thành Nguyệt Quang trước mắt còn rất khó, có thể khống chế được vài toà cứ điểm, cũng đã rất giỏi. Cho nên những cứ điểm dư thừa này. Nhiếp Ngôn thà rằng trước đem chúng hủy diệt. Chờ sau này có thực lực khống chế thành Nguyệt Quang, mới xây lại mấy tòa cử điểm này.
Vì vậy, Xe ném đá Băng Sương của Ngưu Nhân Bộ Lạc ném đá đến mức, khắp nơi đều là phế tích.
Theo chiến đấu xâm nhập, Xe ném đá Băng Sương của Ngưu Nhân Bộ Lạc ở tiền tuyến số lượng không ngừng tăng nhiều. Từ mười lăm khung biến thành mười chín khung. Hơn nữa chuyên môn đại sư còn đang không ngừng sản xuất. Mặt khác còn có năm khung đã mới hoàn thành.
Pháp Sư Liên Minh xác định là một hồi bi kịch, thời gian kéo được càng lâu, bọn họ lại càng bị động. Nhưng là muốn làm cho bọn họ đến bên trên bình nguyên cùng Ngưu Nhân Bộ Lạc quyết chiến, bọn họ lại không có dũng khí. Ngưu Nhân Bộ Lạc xuất mười chín Xe ném đá Băng Sương, đây cũng không phải là hay nói giỡn! Ở trên bình nguyên, cho dù có nhiều người cũng cũng chỉ là chịu chết.
Sau khi chứng kiến uy lực của mười chín Xe ném đá Băng Sương, tất cả công hội của Cách Lâm Lan đế quốc đều có một loại cảm giác nguy cơ vô cùng mãnh liệt, bọn họ điên cuồng mà chạy nhanh tìm kiếm các loại dụng cụ có thể đối phó Xe ném đá Băng Sương, Pháp Sư Liên Minh cũng đi tìm. Nhưng đối mặt tình huống hiện tại, bọn họ cũng là vô kế khả thi.
Muốn đem toàn bộ cứ điểm của Pháp Sư Liên Minh đánh rơi cần ít nhất phải hai ba ngày nữa. Trong khoảng thời gian này, không phát hiện tình huống dị thường cũng như vấn đề cần giải quyết, Nhiếp Ngôn ngẫu nhiên còn có thể đi ra ngoài luyện cấp.
Tập đoàn Thế Kỷ hoạt động ở Tạp La Nhĩ thành càng lúc càng rộn ràng. Bọn họ liên tục cùng người chơi của Ngưu Nhân Bộ Lạc liên lạc, dụng vô số tiền tài đào góc tường của Ngưu Nhân Bộ Lạc.
Rất nhiều người không kiềm được sự hấp dẫn của tiền tài, một số người lặng lẽ rời khỏi Ngưu Nhân Bộ Lạc. Nhiếp Ngôn thông kê một chút, rời khỏi Ngưu Nhân Bộ Lạc, tổng cộng đã đạt đến hơn một trăm người, cũng may không phải là đám người chơi tuyến đầu. Những người rời đi kia đa phần đều không có nhiều tình cảm với Ngưu Nhân Bộ Lạc. Cảm giác tồn tại ở Ngưu Nhân Bộ Lạc rất thấp, tiền lương cũng không cao. Nếu là đi đến tập đoàn Thế Kỷ, bọn họ liền có thể đạt được thù lao rất tốt, cớ sao mà không làm.
Đối với những người rời đi này, Nhiếp Ngôn cũng chẳng thèm để ý, bọn họ cũng không phải là người có năng lực đặc biệt gì. Ở trong Ngưu Nhân Bộ Lạc có cũng được không có cũng được.
Nhiếp Ngôn đem tin tức phong tỏa, tin tức này nếu truyền bá đi ra ngoài, tất nhiên sẽ làm lòng người bàng hoàng. Tập đoàn Thế Kỷ đem tin tức đào người của Ngưu Nhân Bộ Lạc phát tán đi ra. Người chơi của Ngưu Nhân Bộ Lạc có chút nghi hoặc. Nhưng là không nhận được sywj xác nhận của cao tầng Ngưu Nhân Bộ Lạc, đều cho rằng đó là tin tức giả.
Thời điểm Nhiếp Ngôn còn đang ở chuyện này sứt đầu mẻ trán, Nhiếp Ngôn nhận được Quách Hoài gửi tới tin tức. “Tập đoàn Thế Kỷ tiếp xúc với đám người Lý Duệ. Tình huống trước mắt như thế nào, còn không biết. “Ta cảm thấy được Lý Duệ người này có chút không đáng tin cậy, lần trước hắn muốn tìm ngươi, ta hỏi hắn chuyện gì. Hắn lại ấp úng không nói, đoạn thời gian gần đây hắn cùng với người của tập đoàn Thế Kỷ nhiều lần gặp mặt” Quách Hoài nói ra hoài nghi trong lòng, hắn đối Lý Duệ một mực không có tốt. Lý Duệ, Địch Hạo, Lưu Thành Húc ba người là cùng nhau gia nhập Ngưu Nhân Bộ Lạc. Địch Hạo cùng Lưu Thành Húc cũng đã tiến nhập hạch tâm của Ngưu Nhân Bộ Lạc, thiên phú của bọn hắn không cần bàn cãi, thế nhưng Lý Duệ vẫn còn chỉ là một tiểu đội trưởng. Trong nội tâm ắt hẳn sẽ đối với Ngưu Nhân Bộ Lạc tràn ngập oán khí. Nhiếp Ngôn nghe xong lời này của Quách Hoài, cười một chút rồi nói: “Ta tín nhiệm Lý Duệ. Hắn tuyệt đối không phải loại người thấy lợi quên nghĩa.” Hắn và Lý Duệ chính là hai đời huynh đệ. Lý Duệ làm người hắn biết được rất rõ ràng.
Quách Hoài nghe xong lời này của Nhiếp Ngôn. Cãi lại nói: “Lòng người khó dò, nếu thật là như vậy, hắn trực tiếp cự tuyệt tập đoàn Thế Kỷ, tại sao phải lần nữa cùng người của tập đoàn Thế Kỷ tiếp xúc?”
Quách Hoài còn muốn nói gì, bị Nhiếp Ngôn cắt đứt. Nhiếp Ngôn kiên định nói: “Nếu như Lý Duệ thật sự phản bội Ngưu Nhân Bộ Lạc. Cả Ngưu Nhân Bộ Lạc sợ là không có ai có thể tín nhiệm được.”
Quách Hoài nghe Nhiếp Ngôn nói như vậy, bất đắc dĩ nói: “Được rồi, chỉ mong ngươi nói đúng.”
Bên trong sân rộng của tửu quán Ân Lạc Ti thành Tạp La Nhĩ. Nơi này cung cấp rất nhiều rạp, có thể làm nơi nói chuyện tư mật giữa các người chơi.
Lý Duệ là một trong vài thành viên lưu thủ tại thành Tạp La Nhĩ. Thành Nguyệt Quang bên kia đánh túi bụi, cuộc sống của hắn lại rất thanh nhàn. Thậm chí có thể tới quán trà tâm sự. Dù sao trong Ngưu Nhân Bộ Lạc hắn cũng là nhân vật nhàn rỗi. Địch Hạo cùng Lưu Thành Húc cũng đã là nhân vật trọng yếu của Ngưu Nhân Bộ Lạc. Hắn y nguyên vẫn là như cũ, tại Ngưu Nhân Bộ Lạc mò mầm lăn lộn, dùng thời gian nhàm chán để tiêu khiển.
Hắn ban ngày đi vào tửu quán Ân Lạc Ti, nhìn quét cả sảnh rộng. Trong hành lang đang có mấy người chơi uống rượu nói chuyện phiếm. Xác định không có nhân vật khả nghi, hắn đi vào trong rạp.
“Ngươi tốt! Hoan nghênh hoan nghênh.”
Trong rạp vài cái người chơi nhiệt tình đứng lên chào đón Ký Duệ. Bọn họ đều là người của tập đoàn Thế Kỷ. Bọn họ mặc trang phục áo vải bình thường, không có bất kỳ trang sức hoặc là huân chương. Người thường mặc dù thấy bọn họ, cũng sẽ không nghĩ tới bọn họ là người của tập đoàn Thế Kỷ.
“Các ngươi đều tốt!”
Lý Duệ ánh mắt đảo qua khuôn mặt của những người này. Khiêm tốn nói.
“Về chuyện kia. Ngươi nghĩ như thế nào? Nếu như ngươi nguyện ý là nội gián cho tập đoàn Thế Kỷ của bọn ta, tìm hiểu tình báo về Cuồng tặc Niết Viêm. Giá tiền gấp mười lần là tuyệt đối không có vấn đề gì.” Bên cạnh một cái mặc áo vải Pháp sư nói.
“Chúng ta cũng coi như từng có mấy lần hợp tác rồi. Ngươi cũng thu không ít tiền. Chúng ta nếu đem những chuyện này toàn bộ công bố ra. Kết quả sẽ như thế nào?” Bên cạnh một cái Mục sư mắt chuột nói.
“Ngươi đây là uy hiếp ta!” Lý Duệ sắc mặt lạnh lẽo, nhìn về phía mục sư kia lạnh giọng nói.
Tên mục sư kia ha ha cười, nói: “Ta chỉ là đang nói giỡn. Nếu như triển khai, mở rộng hợp tác toàn diện. Tất cả mọi người mới có lợi. Chúng ta bên này sẽ không đem tin tức tiết lộ ra ngoài. Mọi người theo như nhu cầu. Chúng ta muốn tình báo. Ngươi thì kiếm nhiều tiền. Cớ sao mà không làm?”
“Đúng vậy. Huynh đệ, ngươi có thể suy nghĩ cho thật kỹ!” Tên Pháp sư mặc áo bào màu tím nói thêm vào.
Lý Duệ chần chờ hồi lâu. Nhìn về phía hai ngươig bên cạnh, nói: “Các ngươi phải đảm bảo an toàn của ta.”
“Tốt, không có vấn đề. Cùng lắm thì rời khỏi Ngưu Nhân Bộ Lạc là được.” Mục sư cùng Pháp sư nhìn nhau. Lộ ra vẻ mừng như điên.
Chứng kiến nét mặt của bọn hắn, Lý Duệ trong nội tâm hừ lạnh một tiếng. Hiện tại đáp ứng được ngược lại rất dứt khoát. Nếu hắn thực sự rời khỏi Ngưu Nhân Bộ Lạc, hắn đối với tập đoàn Thế Kỷ sẽ mất đi giới trị lợi dụng. Phỏng chừng tập đoàn Thế Kỷ sẽ không một chút do dự vứt bỏ hắn.
“Dựa theo giá tiền các ngươi đã nói. Nếu như ta cung cấp tình báo hữu dụng. Các ngươi phải trả thêm tiền cho ta.” Lý Duệ nói.
“Đó là đương nhiên, ngươi cứ yên tâm, chuyện này tuyệt đối không có vấn đề!”
Lý Duệ lúc trước cung cấp cho bọn họ không ít tình báo hữu dụng. Kể cả bọn người Thiêu Bính, cũng là Ký Duệ cung cấp cho bọn họ một chút tin tức hữu dụng mới xúi giục được. Cho nên bọn họ đối với Lý Duệ tin tưởng không nghi ngờ. Một lát sau, Lý Duệ cùng những người này đạt thành hiệp nghị. Bọn họ lại hàn huyên hơn mười phút sau. Hắn lúc này mới đội áo choàng màu đen rời đi, người của tập đoàn Thế Kỷ cũng đều lặng yên ly khai, cả quán quán dường như chuyện gì cũng đều không có xảy ra. Theo trong quán rượu đi ra, Lý Duệ lại một lần nữa gửi tin cho Quách Hoài.
“Có chuyện gì không?” Quách Hoài vừa thấy là Lý Duệ, lộ ra vài phần không kiên nhẫn. Hắn vưad rồi từ bên dưới thu được tin tức truyền đến, Lý Duệ cùng người của tập đoàn Thế Kỷ gặp nhau ở quán rượu Ân Lạc Ti.
“Chấp hành hội trưởng. Niết Viêm lão đại có thì giờ rãnh không. Ta muốn gặp mặt hắn.” Lý duệ thành khẩn nói.
“Hắn…” Quách Hoài đang muốn nói Nhiếp Ngôn bề bộn nhiều việc. Nghĩ lại, nói: “Niết Viêm lão đại hiện tại đang tại đang ở trong phòng đấu giá hội của thành Tạp La Nhĩ. Để ta gọi cho hắn liên lạc với ngươi”
“Cảm ơn chấp hành hội trưởng.” Lý Duệ cảm kích nói.