Mục lục
Võng Du Đạo Tặc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chiến tranh ở thành Nguyệt Quang đang hừng hực khí thế, Nhiếp Ngôn dùng hết các loại phương pháp sưu cao thuế nặng tiền tài, muốn chèo chống chiến tranh một hồi, nếu như không đủ tài lực thì khó mà trụ nổi.

Tại thời điểm Nhiếp Ngôn đang bận rộn nghĩ cách kiếm tiền, Quách Hoài đột nhiên truyền đến tin tức, vài người chơi của Ngưu Nhân Bộ Lạc muốn rời công hội, hướng hắn yêu cầu xin đi. Xin rời hội cần phải có sự đông ý ký tên của Nhiếp Ngôn mới có thể thông qua, cho nên hắn mới gửi tin tức cho Nhiếp Ngôn.

“Là ai muốn rời khỏi công hội?” Nhiếp Ngôn trong lòng giật mình, hỏi.

Người chơi Ngưu Nhân Bộ Lạc yêu cầu rời khỏi công hội, đây là chuyện từ trước tới nay chưa hề xảy ra, lần trước Thủy Sắc Yên Đầu rời hội là không tính. Đối với Thiêu Bính, Nhiếp Ngôn vẫn có vài phần quen thuộc, là đội viên cũ của Ngưu Nhân Bộ Lạc, hắn từng để Thiêu Bính dẫn theo đám người Địch Hạo thăng cấp.

“Là Thiêu Bính và năm người khác!” Quách Hoài nói, tâm tình của hắn cũng có chút trầm trọng, bọn người Thiêu Bính ở tuyến hai của Ngưu Nhân Bộ Lạc được coi là đỉnh tiêm, là Ngưu Nhân Bộ Lạc từng điểm từng điểm bồi dưỡng lên, những người này rời khỏi Ngưu Nhân Bộ Lạc, không khác nào đâm một dao vào trong lồng ngực Quách Hoài.

“Bọn họ hiện tại ở đâu?” Nhiếp Ngôn hỏi, hắn đại khái đã triệt biết được chuyện gì xảy ra, bọn người Thiêu Bính nhất định đã lấy được chỗ tốt từ tập đoàn Thế Kỷ, những tên đó thấy tiền sáng mắt, nên mới có ý định rời khỏi Ngưu Nhân Bộ Lạc.

Nếu Nhiếp Ngôn đồng ý ký tên, bọn họ có thể nhẹ nhàng rời đi, tiết kiệm một số tiền lớn, nếu Nhiếp Ngôn không đồng ý ký tên, bọn họ nhất định sẽ vi phạm hợp đồng mà rời đi, về phần tiền trả vi phạm hợp đồng, đứng sau lưng là một tập đoàn Thế Kỷ giàu có như vậy, bọn họ không đến mức vì vi phạm hợp đồng mà phiền lòng.

“Tại tổng bộ công hội ở cứ điểm Khắc Lý Phổ Tư.” Quách Hoài nói, hắn đang khuyên giải bọn người Thiêu Bính.

“Lạc Phi, mỗi người đều có chí riêng của mình!” Tên Đạo tặc gọi là Lão Dư một mực cúi đầu không nói, xúc động thở dài: “Ta thành thật xin lỗi hội trưởng cùng với Đao Quang lão đại.”

“Ngươi nếu trở về, vẫn là huynh đệ của Lạc Phi ta, nếu ngươi hôm nay rời khỏi Ngưu Nhân Bộ Lạc, đừng trách từ đây về sau, gặp ngươi lần nào sẽ giết ngươi lần đó.”

Nghe Lạc Phi chửi bới, Lão Dư vẫn một mực cúi đầu không nói, hắn thẹn trong lòng, căn bản không có cách nào trả lời được.

Chứng kiến phản ứng của Lão Dư, Lạc Phi nhịn không được chửi bới: “Ta xem ngươi là quyết tâm rời khỏi Ngưu Nhân Bộ Lạc, từ nay về sau đừng trách ta không khách khí.”

Trong đại sảnh công hội có chút huyên náo, Nhiếp Ngôn hiểu rõ, bọn người Thiêu Bính là nhóm đầu tiên rời khỏi Ngưu Nhân Bộ Lạc, bọn họ tuyệt đối không phải một đám cuối cùng, từ nay về sau nhất định sẽ có nhiều người hơn rời khỏi Ngưu Nhân Bộ Lạc, nếu là hắn xử lý được không tốt, khả năng sẽ sinh ra hậu quả rất nghiêm trọng.

“Niết Viêm lão đại đến đây.” Cũng không biết là ai hô một câu.

“Niết Viêm lão đại.”

Chứng kiến Nhiếp Ngôn tiến đến, bọn người chơi của Ngưu Nhân Bộ Lạc đều lui ra một con đường. Nhiếp Ngôn hướng bọn người Thiêu Bính đi tới.

Thiêu Bính sau khi nhìn thấy Nhiếp Ngôn, cúi đầu, hắn đối với Nhiếp Ngôn trong lòng còn có kính sợ, không dám có bất kỳ cử động quá mức nào, hắn lúc này căn bản không dám trực tiếp nhìn Nhiếp Ngôn, đối với Ngưu Nhân Bộ Lạc mà nói, hắn là một người phản bội.

Thiêu Bính đã chờ đợi Nhiếp Ngôn mưa to gió lớn quát mắng, bị chửi một trận, tâm tình của hắn có thể tốt hơn không ít, đi được cũng có thể thoải mái một chút. Năm người khác cũng suy nghĩ giống như là hắn, bọn họ cũng đều không còn mặt mũi nào đối mặt Nhiếp Ngôn.

Làm cho bọn người Thiếu Bính không nghĩ tới là, Nhiếp Ngôn cũng không có như trong tưởng tượng, chửi mắng bọn hắn, mà là nhẹ nhàng cười. “Thiếu Bính, ta nhớ được lúc trước ngươi vừa mới vào Ngưu Nhân Bộ Lạc, bị ta mắng mấy lần, hôm nay muốn đi, ngươi sẽ không ghi hận ta chứ?” Nhiếp Ngôn cao giọng cười nói.

Thiêu Bính vội vàng lắc đầu, nói: “Tuyệt đối không có!”

“Còn có Lão Dư, ngươi là một trong số ít người chơi theo ta sáng lập công hội cho tới bây giờ, ta còn nhớ rõ lúc trước thời điểm Ngưu Nhân Bộ Lạc bị Khải Hoàn Đế Quốc phong tỏa, ngươi liên tục rơi rụng hơn mười lần, bất quá cũng giết chết hơn hai mươi người Khải Hoàn Đế Quốc.”

Nhiếp Ngôn có chút hoài niệm nói ra. Têm Đạo tặc gọi là Lão Dư hốc mắt ửng hồng, nhẹ gật đầu.

“Còn ngươi nữa Môn, Âm Dưa, Nồi Man, Lão Lâm, Lão Liễu, các ngươi đi theo Niết Viêm ta cũng không ngắn, là ta bạc đãi các ngươi, phải không? Ta đã không còn lời nào để nói.” Nhiếp Ngôn xúc động thở dài, hắn là chân tâm thật ý, hắn hiểu được những đội viên này đều sống không dễ dàng.

“Niết Viêm lão đại, ngươi đừng nói như vậy, chúng ta rất xin lỗi ngươi, rất xin lỗi Ngưu Nhân Bộ Lạc.” Vài người có chút khổ sở nói.

“Ta biết rõ mọi người sở dĩ rời khỏi Ngưu Nhân Bộ Lạc, khẳng định có rất nhiều lý do cá nhân, ta có thể hiểu được. Người thường đi chỗ cao, nước hướng chỗ thấp mà chảy, người có chí riêng, ta sẽ không miễn cưỡng các ngươi. Các ngươi lúc còn ở Ngưu Nhân Bộ Lạc, Niết Viêm ta vẫn luôn xem các ngươi là huynh đệ, các ngươi nếu rời, ta tuyệt đối sẽ không làm khó các ngươi, các ngươi trước khi đi ta không có gì tốt tiễn các ngươi, các ngươi đi kho hàng công hội chọn vài món trang bị cần dùng đến đi a. Từ hôm nay trở đi, đều vì chủ mình, không thể là huynh đệ của nhau nữa, mọi người đều tự bảo trọng.” Nhiếp Ngôn vỗ vỗ bả vai bọn người Thiêu Bính, thấp giọng nói.

Nghe được lời nói của Nhiếp Ngôn, bọn người Thiêu Bính có chút nghẹn ngào lên tiếng. “Lão đại, thực xin lỗi.”

Thiêu Bính lau nước mắt, hướng Nhiếp Ngôn bái một bái thật sâu.

“Thiêu Bính, Lão Dư, bảo trọng.” Một Chiến sĩ Ngưu Nhân Bộ Lạc đứng một bên hô lên.

“Bảo trọng.” Những người chơi khác của Ngưu Nhân Bộ Lạc bắt đầu lục tục hô lên, thanh âm bên trong có bất đắc dĩ, cũng có thở dài.

Dù sao cũng là cùng một chỗ tổ đoàn, hạ qua phó bản, là huynh đệ ăn nằm trên chiến trường, gặp bọn người Thiêu Bính phải đi, bọn họ trong nội tâm cũng không tốt bao nhiêu.

Thiêu Bính hướng những đội viên khác bái thật sâu, con mắt đã bị nước mắt mơ hồ không thấy rõ: “Mọi người bảo trọng.”

Tại thời khắc này, Thiếu Bính mới thật sự cảm nhận được các huynh đệ của Ngưu Nhân Bộ Lạc tình sâu nghĩa trọng, hắn cảm thấy, mình làm một cái quyết định sai lầm, nhưng mà hắn đã không cách nào quay đầu lại. Trừ Thiêu Bính bên ngoài, năm người chơi khác cũng là khóc không thành tiếng.

Nhiếp Ngôn ở trên đơn xin rời hội của bọn người Thiêu Bính ký tên, đồng thời bọn người Thiêu Bính cũng gở xuống huân chương công hội giao ra.

Nhìn thấy huân chương công hội theo thời gian mài mòn cũ nát bị lấy về, trong mắt nhóm người Thiêu Bính lộ ra vẻ thất lạc, trong lòng phảng phất nhưng bị ai đó hung hăng khoét đi một lổ lớn, trống rỗng.

Từ nay về sau, bọn họ cũng không phải là ngưu nhân bộ lạc người.

Bọn người Thiêu Bính nhớ tới lời nói vừa rồi của Nhiếp Ngôn, từ hôm nay trở về sau, đều vì chủ mình, không có cách nào làm anh em được nữa. Nghĩ tới đây, trong lòng bọn người Thiêu Bính cảm thấy đau xót, bọn họ lúc này mới cảm nhận được, cái gì gọi là hoảng sợ như chó nhà có tang. Rời khỏi Ngưu Nhân Bộ Lạc, trong lòng của bọn họ, đã thiếu đi một phần để ỷ lại và dựa vào.

Ngưu Nhân Bộ Lạc, rốt cuộc không trở về được. Thiêu Bính rất muốn tìm một chỗ khóc lớn một hồi, năm người còn lại cũng khó trôi qua lệ rơi đầy mặt.

Nhiếp Ngôn nhịn xuống trong lòng bi thương, quay đầu đối Địch Hạo nói: “Địch Hạo, tiễn bọn họ đi thôi, nếu như bọn họ cần, đến kho hàng công hội cầm vài món trang bị tốt cho bọn hắn.”

Địch Hạo nhẹ gật đầu, đối với bọn người Thiêu Bính nói, “Thiêu Bính, ta tiễn các ngươi đi ra ngoài một đoạn.”

Thiêu Bính đang muốn nói chút gì đó, nhưng là lời nói đến trước mắt, lại không biết nên nói những thứ gì.

Địch Hạo lắc đầu, thở dài: “Đi thôi, từ nay về sau không cần xưng hô như vậy.”

Thiêu Bính trong lòng một hồi đau đớn, từ nay về sau hai chữ anh em, đã trở thành một loại xa xỉ. Nghĩ đến phần hợp đồng của tập đoàn Thế Kỷ, rời đi! Trong lòng hổ thẹn vô cùng, lúc trước thật là bị nóng đầu, Ngưu Nhân Bộ Lạc đãi ngộ, tuy so với tập đoàn Thế Kỷ hơi kém, nhưng cũng coi như là rấy hậu đãi, Ngưu Nhân Bộ Lạc cũng không có bạc đãi bọn hắn.

Mọi người đưa mắt nhìn Địch Hạo đưa bọn người Thiêu Bính ra ngoaig, tâm tình đều có chút trầm xuống.

Nhiếp Ngôn nhìn về phía những đội viên bên cạnh, nói: “Phải đi cứ để cho bọn họ đi thôi, tuy bọn người Thiêu Bính đi, nhưng Ngưu Nhân Bộ Lạc vẫn còn nhiều anh em như vậy, mọi người giữ vững tinh thần, cẩn thận Pháp Sư Liên Minh cùng Thần Thánh Thủ Hộ trở mình, đồng thời chuẩn bị chiến với Thiên Sứ Phách Nghiệp cubgf tập đoàn Thế Kỷ! Con đường của chúng ta hiện tại giờ mới bắt đầu! Ngưu Nhân Bộ Lạc chúng ta không có một người nào, không có một ai sợ hãi mà đầu hàng!”

“Nhiếp Ngôn lão đại nói đúng, chúng ta còn có nhiều anh em như vậy!” Những người chơi này cuối cùng cũng chấn phấn tinh thần.

Nhiếp Ngôn nhìn về phía Quách Hoài đang đứng một bên, nói: “Động tác của chúng ta cần phải nhanh lên, tập đoàn Thế Kỷ cũng không phải là đèn đã cạn dầu.” Thế Kỷ Tập Đoàn uy hiếp đã gần ngay trước mắt, bọn họ nhất định phải làm tốt chuẩn bị ứng phó.

Quách Hoài biểu lộ có chút ngưng trọng gật đầu, Ngưu Nhân Bộ Lạc rốt cuộc có bao nhiêu người chơi đã tiếp xúc qua tập đoàn Thế Kỷ rồi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK