Nhiếp Ngôn cưỡi Ám Dực Chi Long hướng phương bắc bay vút đi. Qua hơn mười phút đồng hồ, phía dưới một cái trấn nhỏ hiện ra trong tầm mắt của hắn.
Trấn nhỏ Khắc Lạp Ti Tô.
Nói đây là một cái trấn nhỏ không bằng nói là một tòa trang viên rộng lớn. Trấn nhỏ này được bao bọc xung quanh bằng hàng rào gỗ. Mà phía sau hàng rào bố trí cự nổ bằng gỗ, rậm rạp chằng chịt. Phòng ngự tương đối nghiêm mật.
Nơi này thường xuyên có quái vật cấp lĩnh chủ tới công kích. Cho nên dân cư ở nơi này rất bưu hãn, NPC cũng đều là tinh anh cấp chín mươi trở lên, còn có trưởng trấn lĩnh chủ cấp 100.
Đây cũng là nguyên nhân vì sao Nhiếp Ngôn chọn trấn nhỏ Khắc Lạp Ti Tô.
Trấn nhỏ cấp một trăm rất ít nơi có phòng ngự mạnh như vậy. Trấn nhỏ đã ngoài cấp một trăm đủ là Du Hồn công chúa Ngải Na sợ hãi mà không dám công kích.
Nhiếp Ngôn để cho Ám Dực Chi Long đáp xuống bên ngoài trấn nhỏ. Đem Ám Dực Chi Long thu vào, sau đó hướng chỗ phương hướng trấn nhỏ Khắc Lạp Ti Tô.
Đội áo choàng màu đen, từ cửa trấn đi vào. Trong tiểu trấn có một con đường, hai bên phân bố từng nhà cửa hàng. Đều là cửa hàng quan trọng như tiệm thuốc, vũ khí đồ chuyên dụng. Nơi này rất ít người, ngẫu nhiên có một hai người chơi qua lại cửa hàng, đẳng cấp ít nhất cũng là cấp 70. Nơi phụ cận trấn nhỏ Khắc Lạp Ti Tô có mấy nơi xuất hiện quái vật đẳng cấp cao. Bình thường chỉ có những người chơi nhận nhiệm vụ mới đến đây, bọn họ là người đi thăm dò địa đồ.
Nhiếp Ngôn đi ở trên đường, quan sát mọi thứ xung quanh.
Không biết qua bao lâu Du Hồn công chúa Ngải Na mới đi đến nơi này. Trước khi Du Hồn công chúa Ngải Na đến nơi này, Nhiếp Ngôn còn phải tiếp tục chờ đợi. Lúc này hắn cũng không biết nên làm những gì.
Theo đường chính phía xa xa đi đến, nơi trung ương của trấn nhỏ Khắc Lạp Ti Tô, có một tòa kiên trúc giáo đường sừng sửng to lớn hiện ra trước mạt làm cho Nhiếp Ngôn chú ý.
Tòa kiến trúc này dùng đá trắng xây thành, so sánh với Thần Thánh Điện ở thành Tạp La Nhĩ. Tòa kiến trúc này không coi là đồ sộ, nhưng cũng coi như là tòa kiến trúc to lớn nhất trong tiểu trấn.
Kiếp trước hắn cũng đã tới nơi này, bên trong ngoài một cái bàn chẳng có gì cả.
Đi vào xem thử a! Nhiếp Ngôn thầm nghĩ. Cất bước đi vào. Bên trong là một cái đại sảnh, bày đặt hơn mười cái ghế dựa lớn, không có thêm bất kỳ đồ vật gì, có vẻ trống rỗng. Trong đại sảnh giáo đường có một pho tượng thánh mẫu, niên đại có thể hơi lâu. Cũng không còn người quét dọn, bức tượng điêu khắc hiện đầy tro bụi, có chút tổn hại.
Dù sao không có việc gì làm, Nhiếp Ngôn ở trên ghế ngồi xuống, nhẫn nại chờ đợi Du hồn công chúa Ngải Na đi tới cái trấn nhỏ này. Hắn cũng không thể rời đi.
Nhiếp Ngôn biết rõ, hắn đến khả năng sẽ cho tòa trấn nhỏ này mang đến một ít tai nạn. Hi vọng trong lúc đó NPC có thể thuận lợi xử lý Du Hồn công chúa Ngải Na a.
Không biết qua bao lâu, khoảng tầm hơn hai mươi phút, một ông lão khoảng tầm hơn năm sáu mươi tuổi, nhắm mắt đi vào giáo đường. Hắn liếc mắt nhìn Nhiếp Ngôn một cái, sau đó cũng không thèm tới hỏi. Đi tới phía trước đại sảnh của giáo đường, trong tay cầm một quyển thánh điển vô cùng cũ kỹ.
Lão giả này đã tuổi già sức yếu, trên mặt che kín từng tầng nếp nhăn, râu tóc toàn bộ là chuyển sang màu xám trắng ảm đạm. Thời điểm hắn bước đi trên đường, liền có cảm giác chỉ cần một trận gió lay liền sẽ bị đẩy ngã. Nhiếp Ngôn cho lão một cái trinh sát thuật.
Khắc Lan Tư Ngưng: Long tộc, tinh anh cấp 180.
Danh xưng cùng đẳng cấp của Khắc Lan Tư Ngưng làm cho Nhiếp Ngôn cảm thấy hoảng sợ. Gia hỏa mày thật mạnh. Hắn như thế nào cũng không nghĩ ra một cái ông lão tuổi già sức yếu lại mạnh mẽ đến như vậy.
Nhiếp Ngôn nhìn lại huyết lượng của Khắc Lan Tư Ngưng, chỉ có hơn mười vạn.
Khắc Lan Tư Ngưng sức chiến đấu cùng với danh xưng, đẳng cấp hoàn toàn không xứng đôi. Nhiếp Ngôn rất rõ ràng, Khắc Lan Tư Ngưng làm cho hắn hiểu được cái gì gọi là anh hùng tuổi xế chiều. Ở trong Tín Ngưỡng, trừ phi như Tạp Nhĩ Tư là những nhân vật tồn tại cường đại, có thể biến thái đến chống cự qua thời gian tuế nguyệt. Những người khác sẽ theo thời gian chậm rãi già đi, tựa như Khắc Lan Tư Ngưng ở trước mắt.
Những người này từng là anh hùng cường đại, cuối cùng cũng về lại với cát bụi.
“Khắc Lan Tư Ngưng tiên sinh tôn kính, ngài khỏe!”
Nhiếp Ngôn chắp tay, cung kính nói, tinh anh cấp 180, không biết sẽ có cái nhiệm vụ gì.
Khắc Lan Tư Ngưng giương mắt liếc nhìn Nhiếp Ngôn một cái. Không rãnh mà để ý đến hắn, tiếp tục cúi đầu xem thánh điển ở trong tay.
Nhiếp Ngôn đứng tại nguyên chỗ có chút xấu hổ. Hắn còn là lần đầu tiên gặp được người cố chấp như vậy, liền một chút cũng không thèm để ý đến hắn. Trực tiếp đem hắn xem như là không khí.
Càng như vậy, Nhiếp Ngôn trong lòng càng bướng bỉnh không chịu bỏ cuộc. Không tin không mở được miệng của ngươi. Hắn đứng ở bên cạnh Khắc Lan Tư Ngưng, nghe được Khắc Lan Tư Ngưng đang thì thào nói gì đó, cẩn thận lắng nghe.
Trong miệng Khắc Lan Tư Ngưng phát ra thanh âm chính là văn tự trong thánh điển.
“Dùng nhân ái chi tâm, thiện lương mà đối đãi mọi người. Muốn như Khắc Lạc Ân Ti Sơn Thánh Linh chi tuyền. Mỗi một thân cây trơn bóng, tồn tại vĩnh hằng.”
Khắc Lan Tư Ngưng thanh âm trầm thấp hữu lực. Chỉ dùng cổ ngữ thông dụng để nói, tràn đầy một loại kỳ dị ý nhị. Làm cho người ta sau khi nghe tâm thần thật sự yên lặng.
Nhiếp Ngôn có thể nghe hiểu cổ ngữ thông dụng. Những câu nói kỳ diệu này, làm cho lòng của hắn chậm rãi lắng đọng xuống.
Hắn lần đầu tiên phát hiện, thánh điển của Thần Thánh Điện, tràn đầy vận luật cùng hàm nghĩa, làm cho người ta dư vị vô cùng.
Nghe xong, Nhiếp Ngôn cũng có chút mê mẩn. Liền không quấy rầy Khắc Lan Tư Ngưng nữa, yên tĩnh mà nghe, những câu chuyện bên trong thánh điển, là những câu chuyện đã rất xa xưa.
Thời gian từng chút trôi qua, nghe Khắc Lan Tư Ngưng đọc thánh điển, tâm linh trở nên trong suốt thanh thuần.
Dù sao kế tiếp cũng phải tiếp tục chờ đợi, Nhiếp Ngôn cũng không có việc gì làm, không có chuyện gáp gáp gì phải đi làm, nghe một chút cũng không sao.
Đại khái qua hơn hai mươi phút đông hồ, Khắc Lan Tư Ngưng rốt cục đem một tờ thánh điển cuối cùng lật lên, một âm tiết cuối cùng cũng buông xuống. Hắn chậm rãi đem thánh điển thu vào, nhìn về phía Nhiếp Ngôn bên cạnh, ánh mặt đục ngầu cuối cùng tập trung trở lại trên người Nhiếp Ngôn, hỏi: “Dũng sĩ đi ngang qua nơi này, xin hỏi ngươi cần cái gì sao?”
Nghe được câu hỏi của Khắc Lan Tư Ngưng, Nhiếp Ngôn thoáng cái ngây ngẩn cả người. Sau nửa ngày mới kịp phản ứng. Kháo. Nguyên lai Khắc Lan Tư Ngưng chỉ là bán cái gì đó! Ngay từ đầu Khắc Lan Tư Ngưng sở dĩ không để ý đến Nhiếp Ngôn, là bởi vì con mắt của hắn không tốt, thẳng đến hiện tại, hắn mới nhìn thấy Nhiếp Ngôn rõ ràng!