Nhiếp Ngôn đánh một trận ở Dung Nham Hỏa Diễm rừng rậm mà thành danh, tạo nên một ký ức khó phai mờ trong lòng các người chơi.
Trận chiến ấy, Nhiếp Ngôn đã giết chết Hắc Trác trước mắt bao người, rồi bỏ đi một cách ngênh ngang.
Danh xưng Cuồng tặc cũng lưu truyền từ đó.
Cách một đoạn thời gian dài như vậy, Nhiếp Ngôn lại lần nữa làm ra động tác kia, ý nghĩa là gì, chẳng lẽ hắn muốn giết Lưu Manh Đi Đêm?
Hơn mười công hội ở một bên đứng nhìn, bọn họ thấy được Nhiếp Ngôn dẫn động Hoàng Kim Địa Long, mang theo nó quét ngang Quang Minh Thánh Diễm, khiến Quang Minh Thánh Diễm rối loạn. Đồng thời, bọn họ cũng tận mắt thấy Nhiếp Ngôn làm động tác kia với Lưu Manh Đi Đêm.
Đây là đang tuyên chiến hay chỉ là khiêu khích?
Nhiếp Ngôn muốn trình diễn lại một màn ở Dung Nham Hỏa Diễm rừng rậm trước đó hay sao?
Nhưng Quang Minh Thánh Diễm không phải là Tung Hoành Thiên Hạ, Lưu Manh Đi Đêm càng không phải là Hắc Trác.
Lúc Nhiếp Ngôn là một tên tiểu tốt vô danh thì Lưu Manh Đi Đêm đã là một cao thủ được mọi người công nhận với tiếng tăm lừng lẫy. Chỉ là hắn rất ít khi xuất thủ mà thôi.
Trong mắt các ngoạn gia, thì thực lực của Lưu Manh Đi Đêm dưới trạng thái Thiêu Đốt Ma Lực mạnh mẽ vô cùng, Nhiếp Ngôn bị hắn công kích cực kỳ chật vật, có mấy lần còn suýt nữa đã bị giết chết.
Tuy rằng Quang Minh Thánh Diễm tổn thất thảm trọng nhưng vẫn còn rất nhiều người ở bên cạnh Lưu Manh Đi Đêm. Trong đó có rất nhiều Chiến sĩ, Thánh kỵ sĩ. Được nhiều người bảo hộ như vậy, có thể nói Lưu Manh Đi Đêm không có gì phải lo lắng.
Nhiếp Ngôn ở vào tình thế bất lợi như thế, lại có thể chuyển bại thành thắng sao?
Muốn giết Lưu Manh Đi Đêm, nói thì dễ hơn làm rất nhiều.
Mọi người đều không tin, còn Lưu Manh Đi Đêm thì mặt trầm như nước, nhìn Nhiếp Ngôn đầy lạnh lẽo.
Rốt cuộc, hắn cũng bị Nhiếp Ngôn chọc giận.
Ma lực di chuyển trên người Lưu Manh Đi Đêm, tỏa ra khí tức ma pháp cường đại. Thân thể hắn từ từ bay lên, lơ lửng ở độ cao khoảng nửa mét, khiến các người chơi xung quanh đều cảm thấy một áp lực cực lớn.
Các Chiến sĩ và Thánh kỵ sĩ ở bên cạnh đều không tự chủ được mà lui lại mấy bước, trong lòng nổi lên cảm giác sợ hãi với loại ma pháp đó. Không ai trong bọn họ biết được đây là kỹ năng trạng thái gì.
“Cuồng tặc Niết Viêm! Muốn giết ta ư? Tới đây đi!”
Lưu Manh Đi Đêm quát lên như sấm. Lúc này, hắn tựa như một thiên thần đang cúi nhìn chúng sinh.
Thiên Thần Ma Lực!
Từ trong cổ họng của Lưu Manh Đi Đêm liên tục phun ra những âm tiết mạnh mẽ. Khiến ma lực trong vòng trăm mét đều bị dẫn động một cách dữ dội.
Nhiếp Ngôn nhìn thấy trạng thái của Lưu Manh Đi Đêm, rốt cuộc cũng biến sắc, tên này vậy mà lại có được kỹ năng Thiên Thần Ma Lực. Thiêu Đốt Ma Lực và Thiên Thần Ma Lực là hai phần thưởng của một nhiệm vụ liên hoàn, tổng cộng sáu vòng, có phần tương tự như nhiệm vụ Tạp Nhĩ Tư chúc phúc. Thiêu Đốt Ma Lực và Thiên Thần Ma Lực là phần thưởng của hai trong số sáu nhiệm vụ đó, độ khó rất cao. Nghe đâu kiếp trước, rất hiếm người có thể hoàn thành được hai vòng này.
Thiên Thần Ma Lực có thể cấp cho người chơi một khoảng thời gian chỉ định, trong khoảng thời gian đó người chơi sẽ có ma pháp vô tận. Đồng thời, cũng khiến ba ma pháp được chỉ định (trừ ma pháp cao cấp) biến thành thuấn phát, thời gian cooldown giảm xuống hết mức. Tất nhiên, khi thi triển Thiên Thần Ma Lực cũng sẽ kèm theo tác dụng phụ rất lớn.
Trên bầu trời, từng vòng ma pháp va chạm kịch liệt, phát ra âm thanh vang động.
Nguyên tố ma pháp trong không khí ào ào cuộn tới chảy vào người của Lưu Manh Đi Đẻm, cơ thể của hắn giống như một xoáy nước, nhanh chóng hấp thu hết ma pháp ở xung quanh.
Lưu Manh Đi Đêm vung pháp trượng, Bạo Phong Tuyết!
Không trung đột nhiên trở nên u ám, gió lạnh rít lên, băng tuyết đầy trời đổ xuống một cách cuồng bạo.
“Má nó, lại khiến loại ma pháp phạm vi như Bạo Phong Tuyết trở nên thuấn phát, đủ lợi hại mà.”
Thấy Bạo Phong Tuyết cuồng nộ ập tới, Nhiếp Ngôn vội nhảy từ trên cây xuống, tiềm hành biến mất, thi triển Tử Vong Vũ Bước, chạy như điên ra ngoài.
Bạo Phong Tuyết cuộn tới cây đại thụ sau lưng Nhiếp Ngôn, khiến nó trong nháy mắt bị đông cứng thành một tượng băng.
Không ngờ Lưu Manh Đi Đêm lại có được kỹ năng ma pháp mạnh mẽ như Thiên Thần Ma Lực. Nhiếp Ngôn đang cân nhắc xem có nên sử dụng Thiên Thần Trọng Tài hay không? Chỉ có kỹ năng này mới có thể khắc chế được ma pháp cuồng bạo kia của Lưu Manh Đi Đêm mà thôi. Sớm biết thế này đã tốn ít thời gian để mở thêm vài kỹ năng trên Ám Chi Lược Ảnh rồi. Bao nhiêu kỹ năng cũng không đủ để dùng mà.
Công kích ma pháp từ xa của Lưu Manh Đi Đêm chưa hề ngừng lại, vô số ma pháp liên tục trút xuống.
Băng Đống Chi Xúc!
Hắn không có cách nào biết chính xác được vị trí của Nhiếp Ngôn, chỉ có thể dùng ý thức cường đại để phán đoán phương hướng công kích.
Một đôi Hàn Băng Chi Thủ bay vụt tới chỗ Nhiếp Ngôn đang chạy trốn, hắn liền nhanh chóng lách sang một bên, trở mình lăn ra ngoài. Một tiếng ầm vang lên, Băng Đống Chi Xúc nổ tung, hoa tuyết lập tức lan tràn, giống như một đóa Băng Liên to lớn nở rộ trên mặt đất, bao phủ một vùng với chu vi khoảng 55 mét.
May mắn là vị trí công kích của Băng Đống Chi Xúc lệch một chút, Lưu Manh Đi Đêm hẳn nhiên là vẫn còn đánh giá thấp tốc độ của Nhiếp Ngôn, nhưng cũng suýt chút nữa là tiêu đời Nhiếp Ngôn rồi.
Trong lúc Lưu Manh Đi Đêm và Nhiếp Ngôn giao thủ, lúc Nhiếp Ngôn tiến vào trạng thái tiềm hành thì cừu hận của Hoàng Kim Địa Long cũng thay đổi.
Lưu Manh Đi Đêm đẩy nhanh tàn suất công kích, các ma pháp hệ băng liên tiếp được phóng ra, khiến người khác nhìn hoa hết cả mắt.
Hội trưởng các công hội ở một bên, vừa đối phó với Hoàng Kim Địa Long vừa quan sát cuộc chiến, tất cả đều đờ cả ra, không ai ngờ được một người luôn ẩn mình như Lưu Manh Đi Đêm khi bùng nổ lại mạnh mẽ tới vậy.
Dưới những đợt công kích cuồng bạo như thế, e rằng cũng chỉ có Nhiếp Ngôn mới có thể sống tới giờ.
Hàn Băng Chi Lang!
Từ trong miệng của Lưu Manh Đi Đêm phun ra những âm tiết nặng nề, nguyên tố băng ở xung quanh nhanh chóng ngưng tụ, biến thành một con Băng Lang to lớn, toàn thân nó đều do hàn băng tạo thành, cao khoảng hai mét, long lanh trong suốt. Nó gầm nhẹ một tiếng trầm thấp, lộ ra răng nanh sắc bén.
Băng Lang to lớn nhào tới chỗ Nhiếp Ngôn, lập tức một luồng khí rét lạnh cũng ập tới.
Vù, vù, vù! Từng quả cầu màu trắng bay lên trời không, mang theo tên của Nhiếp Ngôn, rơi lên trên thân thể to lớn của Băng Lang. Làm bắn ra từng chùm sáng bảy màu, rực rỡ mê hoặc.
Cừu hận của Hoàng Kim Địa Long không còn tập trung ở chỗ Nhiếp Ngôn nữa, lúc này nó đang công kích người của Tung Hoành Thiên Hạ và Hắc Ám Sát Lục.
Khu vực bên cạnh được Hoàng Kim Địa Long thanh lý một cách sạch sẽ chính là chiến trường của Nhiếp Ngôn.
Thấy Băng Lang to lớn nhào tới, Nhiếp Ngôn nhanh chóng thoái lui, Băng Lang có tới 600 máu, lại còn có hộ giáp bằng hàn băng, phòng ngự vật lý rất cao, Nhiếp Ngôn thật không dám khinh thường.
Lưu Manh Đi Đêm rốt cuộc ẩn giấu tới đâu? Hắn có nhiều ma pháp cường đại như vậy, còn mạnh hơn rất nhiều các người chơi thuộc pháp hệ trong công hội Nhiếp Ngôn, nhưng kiếp trước lại không có ai thấy hắn thi triển những kỹ năng này. Thế mới biết, tâm tư của hắn thâm sâu đến mức nào. Nếu như không phải do Nhiếp Ngôn khiêu khích, sợ là hắn sẽ không bao giờ để lộ ra thực lực chân chính.
“Ngày hôm nay, nơi đây chính là mồ chôn thây của Cuồng tặc Niết Viêm!”
Giọng nói của Lưu Manh Đi Đêm vang lên lạnh lẽo, giống như âm thanh từ địa ngục vọng về.
Nếu như Cuồng tặc Niết Viêm bỏ xác nơi đây, hắn sẽ còn là Cuồng tặc Niết Viêm sao?
Thần thoại sụp đổ, cũng sẽ chỉ còn lại vách nát tường xiêu.
Băng Lang nhảy lên, nhào tới chỗ Nhiếp Ngôn, khí lạnh cũng tràn tới ập vào mặt.
Móng vuốt của Băng Lang sắc lạnh kinh người, răng nanh nhọn hoắt của nó nhanh như chớp cắn tới cổ Nhiếp Ngôn, chỉ nháy mắt, tưởng như Nhiếp Ngôn sẽ đổ máu tại chỗ.