Mục lục
Võng Du Đạo Tặc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lúc này, Mạt La Đặc nhìn về phía Nhiếp Ngôn.

“Mạt La Đặc tiên sinh tôn kính, ngươi ổn chứ? Ta tới giải cứu ngươi đây.” Nhiếp Ngôn chào hỏi, thử dùng Trạch Ân Nạp Đức kiếm chặt đứt song sắt bằng thép. Trạch Ân Nạp Đức kiếm chém vào thanh thép thô to, phát ra một tiếng keeng to giòn, thép không hề nhúc nhích.

Nhiếp Ngôn giật mình, kiểu này không chém đứt được rồi.

Hắn thử phương pháp khác, thử ném thuấn gian truyền tống quyển trục vào, lại phát hiện ra có một bức màn chắn ma pháp phía trước, ngăn cản thuấn gian truyền tống quyển trục.

“Thợ săn ác ma, đại học giả tiên sinh, ngươi khỏe. Đừng cố, cửa sắt này có ma pháp phòng hộ, trừ phi đánh chết Hắc Diễm Ác Khuyển thủ hộ nơi này, lấy được chìa khóa trên người nó, còn không thì không có cách nào có thể mở ra.” Mạt La Đặc ngậm ngùi thở dài nói.

Giết Hắc Diễm Ác Khuyển mới có chìa khóa, Nhiếp Ngôn nhức hết cả đầu, hắn tuyệt đối không bằng con chó, à nhầm, không đối phó được con chó này, trừ phi có phương pháp đặc thù mới có thể giết được Hắc Diễm Ác Khuyển, đây là boss lĩnh chủ level 70 cơ mà.

Việc giết một con boss lĩnh chủ level 70 ở trong thông đạo nhỏ hẹp là việc vô cùng khó khăn.

Nhiếp Ngôn lại nhìn cửa sắt, ma pháp phòng hộ sao?

Chắc là một loại kết giới ma pháp.

Liệu có phương pháp gì thông qua kết giới ma pháp không?

Nhìn thời gian, chỉ còn 20 phút nữa là đến thời gian logout. Nhiếp Ngôn suy nghĩ, tìm tòi trên mạng trước đã, xem có cách nào xử lý kết giới ma pháp không, mai online rồi tính.

“Mạt La Đặc tiên sinh tôn kính, ta đi tìm biện pháp mở kết giới đã.”

“Tốt, cảm tạ ngươi, thợ săn ác ma, đại học giả tiên sinh.”

Từ giọng nói uy nghiêm, thâm trầm của Mạt La Đặc, Nhiếp Ngôn có thể đoán được, nhất định hắn là một người có địa vị cao. Nhiệm vụ chuyển chức này quá khó khăn, không biết là nếu cứu được Mạt La Đặc, hệ thống sẽ ban thưởng gì đây.

Nhiếp Ngôn bỏ nón an toàn xuống, rửa mặt, ăn điểm tâm, giờ là lúc đến trường.

Mặc dù đã tám, chín giờ, nhưng bởi vì gần hồ nên sương mù ở Bích Thủy Vân Gian không thể tan được, không khí hết sức trong lành, nhìn về phía hồ, chỉ thấy một màu trắng xóa, ánh vàng le lói xuyên thấu qua màn sương mù, chiếu xuống đất.

Thỉnh thoảng có mấy chiếc xe chạy qua khu biệt thự.

Nhiếp Ngôn lái xe hơn 20 phút, đến lầu dưới nhà Tạ Dao, nhà Tạ Dao là biệt thự hai tầng, diện tích 100m2, song sắt vây quanh, bên trong trồng nhiều loại cây cối, hoa cỏ. Từng đóa hoa ngát hương nở rộ trong sương mù, cho người ngắm một cảm giác thanh u, an tĩnh, một con đường nhỏ cong cong trải đá dẫn thẳng đến cửa nhà nàng.

Nhiếp Ngôn bước xuống xe, nhìn thoáng qua cửa sắt, bấm điện thoại gọi Tạ Dao.

Giây lát, Tạ Dao bắt cuộc gọi video.

Nhiếp Ngôn nhìn màn hình di động, trên màn hình, Tạ Dao mặc một bộ đồ ngủ màu hồng, lộ ra bả vai tinh xảo và cánh tay trắng nõn, dưới là một chiếc quần short jean, bắp đùi thẳng tắp, thon dài làm lòng người nổi bão, miệng cô phình ra, ngậm chiếc bàn chải đánh răng, khóe miệng cũng toàn bọt kem đánh răng.

“Niết Viêm, chờ xíu, em xuống ngay.” Tạ Dao mơ màng nói.

Nhiếp Ngôn cười cười, lần đầu tiên hắn thấy Tạ Dao chật vật như vậy, hẳn là cô mới rời giường.

Nhiếp Ngôn chợt thấy thinh thích, đã từng trải qua nhiều sóng gió trong kiếp trước, kiếp này lại ăn ý như vậy, hắn cảm thấy rất hạnh phúc.

Hắn đợi một hồi, chỉ thấy Tạ Dao bối rồi chạy ra, mặc một bộ đồ thể thao màu lam nhạt, tràn đầy thanh xuân và sức sống.

Quần vận động thật dài càng làn tôn lên đôi chân thon dài của cô, ngực tấn công, mông phòng thủ làm Nhiếp Ngôn nghĩ đến lần say rượu, mười ngón tay đã từng mơn trớn trên làn da đàn hồi, mát rượi của cô, lại nhớ đến lúc dưới mật thất ở Địa Hạ thành, hắn không thể quên được thân thể mềm mại không xương của Yểu Yểu, như rượu mạnh tinh khiết, ngào ngạt, chỉ cần đụng nhẹ đã say mê.

“Sao anh không thấy gia đình em đâu?” Nhiếp Ngôn hỏi, từ khi tới đây, hắn chưa từng nhìn thấy cha mẹ của Tạ Dao.

“Hai người bọn nó á, đang chìm đắm trong thế giới của riêng họ rồi.” Tạ Dao cong môi, phụng phịu nói.

Bộ dáng của Tạ Dao lúc này trông rất khả ái.

Nhiếp Ngôn hiểu ý, cười cười, nói: “Đi thôi, đi học nào, nghe nói hôm nay sẽ công bố thành tích đợt thi văn hóa.” Hắn ngồi vào trong xe.

“Ừ.” Tạ Dao mở cửa xe, ngồi vào ghế lái phụ.

Xe lao nhanh đi.

Hai người tới trường học, đỗ xe trong ga-ra, rồi sánh bước đi.

Cặp đôi Nhiếp Ngôn và Tạ Dao lập tức hấp dẫn ánh mắt mọi người, cả Tạ Dao và Nhiếp Ngôn đều là người nổi tiếng khắp trường, hai người ở cùng một chỗ tất nhiên sẽ gây sự chú ý của mọi người. Tạ Dao cảm nhận được ánh mắt khác thường xung quanh, lập tức nói khẽ với Nhiếp Ngôn: “Đi nhanh chút được không?” Tạ Dao có chút không tự nhiên, cô sánh bước cùng Nhiếp Ngôn không khác gì tuyên bố quan hệ giữa hai người.

Đúng lúc ấy, một nữ sinh đi về phía hai người, trông cô cũng rất đẹp, mặc một bộ trang phục nhẹ nhàng, tóc dài rủ xuống, tạo cho mọi người cảm giác nhã nhặn, lịch sự.

Tạ Dao thấy cô tới gần, chỉ thấy mặt nóng rát, có cảm giác không có chỗ trốn.

Nữ sinh kia nhìn Tạ Dao trêu chọc, sau đó đánh giá Nhiếp Ngôn, nói: “Dao Dao, bạn trai ngươi à?”

Nữ sinh kia gọi hai chữ Dao Dao làm Nhiếp Ngôn giật mình, cách xưng hô này chỉ có bạn thân mới gọi, thiếu chút nữa hắn nhầm thành Yểu Yểu, Dao là tiếng thứ hai, Yểu là tiếng thứ ba, nghe thật giống nhau. (*)

“Hi, mình là Nhiếp Ngôn.” Nhiếp Ngôn lên tiếng chào.

“Niết Viêm?” Nữ sinh kia sửng sốt, nhìn Tạ Dao nghi ngờ.

“Hắn là Nhiếp Ngôn, Nhiếp là lỗ tai, Ngôn là nói ý.” Tạ Dao cuống cuồng giải thích, lòng cô rối bời, nếu Nhiếp Ngôn biết cô là Yểu Yểu chắc cô chết.

“Ra là vậy, chào bạn, mình là Đường Nguyệt.” Nữ sinh kia đưa tay ra, nụ cười của cô làm người đối diện cảm giác như tắm gió xuân.

Nhiếp Ngôn bắt lấy tay nàng, tên của Đường Nguyệt khá quen, hắn nhớ đã nghe qua ở đâu rồi. Hình như tên thật của Nguyệt Nhi là Đường Nguyệt, hắn nhìn Tạ Dao đang cúi gằm mặt bên cạnh, lại nhìn Đường Nguyệt, rốt cuộc hắn cũng chắc chắn Tạ Dao là Yểu Yểu. Có lẽ Tạ Dao đã biết từ trước, nhất định có Tạ Dao tác động thì tập đoàn Long Dược mới bơm tiền cho Ngưu Nhân Bộ Lạc.

Nghĩ tới đây, lòng Nhiếp Ngôn cũng ngổn ngang, hắn lại nhớ tới một số chi tiết ở kiếp trước.

Kiếp trước, sau khi hắn và Tạ Dao tách ra, thông qua bằng hữu Hạ Linh nhận thức Yểu Yểu. Hắn ở cùng Yểu Yểu rất lâu, có cảm giác vô cùng ăn ý. Khi đó chắc chắn Tạ Dao đã biết Niết Viêm là hắn, lại còn che giấu sự thật, yên lặng bên hắn nhiều năm như vậy. Nhiếp Ngôn nghĩ lại, chỉ muốn bạt tai mình mấy cái, tại sao ngày đó hắn không nhận ra, Tạ Dao, người hắn luôn theo đuổi vẫn ở ngay bên cạnh. Khi đó hắn rất hờ hững với Yểu Yểu, kể cả khi hai người phát sinh quan hệ dưới mật thất ở Địa Hạ thành thì hắn vẫn thờ ơ. Chính vì hắn làm tổn thương trái tim Yểu Yểu nên Yểu Yểu mới bỏ đi.

Có thể nói Yểu Yểu rất quan tâm hắn, khi hắn chán nản nhất vẫn lặng lẽ bên hắn, chỉ tiếc lúc đó, trong lòng hắn chỉ có Tạ Dao.

Nghĩ lại Nhiếp Ngôn cực kỳ áy náy. Rốt cuộc kiếp trước hắn đã làm sai bao nhiêu chuyện! Không thể tính hết được.

Nhiếp Ngôn hít sâu, nhìn Tạ Dao động lòng người bên cạnh, tinh khiết như hoa sen, cả đời này, chắc chắn hắn sẽ không làm cô buồn!

Đường Nguyệt và Tạ Dao buôn một vài chuyện của con gái, Nhiếp Ngôn theo sau, ba người cùng vào phòng học.

Đường Nguyệt nhìn Nhiếp Ngôn, cười duyên nói: “Mình nói chuyện cùng Dao Dao một lúc, bạn có phiền không khi mình ngồi chỗ của bạn?”

“Mấy người cứ buôn đi, ta đi tìm Địch Hạo đây.” Nhiếp Ngôn cười nói, đi về phía sau.

Đám Địch Hạo đang tụ tập ở phía sau chém gió, hình như có người lớp khác. Nhiếp Ngôn nhớ Địch Hạo cũng không có nhiều bằng hữu lớp khác mà.

Địch Hạo thấy Nhiếp Ngôn lại gần, lập tức cười, tiến lại đón, hâm mộ nói: “Sáng nay có đứa nhìn thấy ngươi đến trường cùng hoa khôi của lớp. Đinh Công Mạnh, giỏi lắm, vậy mà cưa được hoa khôi của lớp.”

Nhiếp Ngôn cười, nói: “Đừng nói ta, ngươi với Hạ Linh thế nào, có tiến triển gì không?”

Địch Hạo lập tức xoắn xuýt, nói: “Vẫn vậy.”

Địch Hạo vẫn thế, bình thường hổ báo cáo chồn thế nào, chứ cứ nói đến Hạ Linh là lập tức nhăn như khỉ ăn ớt. Nhìn thằng bạn thân, Nhiếp Ngôn không khỏi nghĩ đến kiếp trước, lúc hai người cùng nhau chơi game, cùng nhau xông pha các loại. Tuy Địch Hạo có chút tật xấu, nhưng là bạn tốt.

Cả đời này, dưới sự ảnh hưởng của Nhiếp Ngôn, Địch Hạo đã khá hơn, nghe nói thành tích thi văn hóa không tệ. Các trường khác cũng rất để mắt đến kỳ tuyển sinh của trường Đệ Nhất Quân Giáo. Chỉ cần thành tích ở Đệ Nhất Quân Giáo không tệ, cho dù không đậu vào Đệ Nhất Quân Giáo cũng sẽ có những trường đại học có tiếng khác tìm đến. Không biết Địch Hạo chọn trường nào, hẳn là khá hơn kiếp trước.

Có một đám đông tụ tập quanh Nhiếp Ngôn. Cả đám thấy Nhiếp Ngôn lại gần, lập tức lân la sán đến.

Nhân vật nổi tiếng như Nhiếp Ngôn, bọn họ không nhận ra cũng khó, trước đây có rất nhiều người không để ý đến Địch Hạo, nhưng nghe nói Địch Hạo là bạn thân của Nhiếp Ngôn thì lập tức lân la gạ chuyện, muốn kết bạn với Địch Hạo, tiện thể xem có thể bám được Nhiếp Ngôn không. Mục đích chủ yếu của bọn họ là Nhiếp Ngôn.

Địch Hạo nhìn Nhiếp Ngôn cười bất đắc dĩ, Nhiếp Ngôn hiểu ý, trong trường học quý tộc này, người có thế lực cũng không thiếu.

Đối với những người này, Nhiếp Ngôn chỉ xã giao, không có nhu cầu quan hệ sâu sắc.

Chú thích: (*) Dao Dao (瑶瑶) phiên âm là Yáo yáo, còn Yểu Yểu (杳杳) phiên âm là Yǎo Yǎo, đây là hai từ đồng âm khác nghĩa trong tiếng Hoa.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK