Sau khi Nhiếp Ngôn và Aun giết chết Thị Huyết Cuồng Đao thì Nhiếp Ngôn nhanh tay nhặt trang bị rơi xuống lên, bật Tật Phong Bộ chạy ra khỏi giữa trận doanh của Chiến Đao Thị Huyết, biến mất tích.
Aun lại càng chơi sang hơn, trực tiếp dùng Tùy cơ Truyền tống quyển trục rời khỏi chiến trường.
Thị Huyết Cuồng Đao đột nhiên chết làm cho thành viên của Chiến Đao Thị Huyết đều ngây dại ra, bọn họ thật sự không nghĩ tới Nhiếp Ngôn và Aun có thể trong thời gian ngắn như vậy giết chết Thị Huyết Cuồng Đao.
Thị Huyết Cuồng Đao dù sao cũng là một Đại kiếm sĩ HP hơn 4200, đằng sau còn có hơn 10 Mục sư luôn tay buff mà vẫn bị giết chết, chuyện này có chút khó tin.
Bình thường, mạnh mẽ như Thị Huyết Cuồng Đao đứng đó cho Đạo tặc chém thì Đạo tặc trình độ kha khá cũng phải hơn hai mươi giây mới giết được hắn.
Thị Huyết Cuồng Đao bị giết chết khiến Chiến Đao Thị Huyết quần long vô thủ, tuy nói là vẫn có Ngang Dực Thiên Sứ chỉ huy nhưng dù sao hắn muốn hạ lệnh cũng phải pm qua cho Thị Huyết Cuồng Đao. Giờ Thị Huyết Cuồng Đao chết rồi thì ai cũng không đủ quyền uy để ra lệnh cho thành viên Chiến Đao Thị Huyết.
Đội hình Chiến Đao Thị Huyết dần hỗn loạn.
Thành viên Ngưu Nhân Bộ Lạc thì lại khác, thấy Nhiếp Ngôn và Aun giết chết Thị Huyết Cuồng Đao, ai nấy đều phấn chấn.
“Niết Viêm lão đại uy vũ!”
“Aun cũng quá ngon lành!”
…
Ngưu Nhân Bộ Lạc dù thua kém về số lượng, luôn rơi vào thế yếu nhưng vẫn rất cố gắng ổn định đội hình.
Trận chiến kéo dài đến lúc này, hơn 1000 thành viên Ngưu Nhân Bộ Lạc đã bị tổn thất, nhưng chiến tích lại vô cùng phi phàm, giết chết hơn 800 tinh anh của Chiến Đao Thị Huyết.
Còn ở chiến trường chính ngoài cổng cứ điểm Khắc Lý Phổ Tư, sau khi Chiến Đao Thị Huyết công kích lần thứ nhất xong liền ổn định trận tuyến, dựa vào xe bắn đá bọc thép đánh cho thành viên của Ngưu Nhân Bộ Lạc vô cùng chật vật.
Dưới tình huống chính diện đánh nhau như này, máy ném đá phát ra uy lực rất lớn, không ngừng oanh kích về phía trận doanh Ngưu Nhân Bộ Lạc, một tảng đá bọc thép rơi xuống là một đám người ngã ra.
Đã có năm sáu ngàn thành viên Ngưu Nhân Bộ Lạc bị bắn chết, thây chất đống, tình cảnh vô cùng thảm thiết. Bất quá họ cũng không ngừng lao sâu vào đội hình Chiến Đao Thị Huyết, giết cũng không ít.
Nhìn người của Ngưu Nhân Bộ Lạc đạp lên núi thây lao đến ngợp cả con đồi, người trước ngã thì người sau lại lao lên, bất kể xe bắn đá có oanh kích cỡ nào họ vẫn như thủy triều dâng lên khiến cho người của Chiến Đạo Thị Huyết có chút sợ hãi.
“Không, không, đám Ngưu Nhân Bộ Lạc thật sự nổi điên rồi!”
Trận hình của Chiến Đao Thị Huyết từng chỗ từng chỗ bị xé rách, mà dưới uy lực của máy bắn đá, mỗi lần Ngưu Nhân Bộ Lạc lao lên thì cũng phải nằm lại một số.
Đang lúc hai bên chém giết khó phân thắng bại thì bốn phương tám hướng vang lên tiếng hò hét kinh thiên động địa, từng đoàn đội chi chít người xông tới chiến trường bên này. Già Lam Thần Điện và Thần Thánh La Mã Đế Quốc tới rồi!
Trong kênh pm của Nhiếp Ngôn vang lên tiếng cười hào sảng của Hồ Ly Bán Tỉnh: “Cuối cùng cũng đến kịp, không muộn chứ? Tên Pháp Lam cũng tới rồi.”
Người của Già Lam Thần Điện và Thần Thánh La Mã Đế Quốc từ khắp nơi lao tới hỗn chiến với người của Chiến Đao Thị Huyết, khắp núi đồi đâu đâu cũng là chiến trường, tràng diện ngày càng hỗn loạn, không phân rõ được ai với ai nữa.
Lúc đầu, nhân số của Chiến Đao Thị Huyết gấp ba lần Ngưu Nhân Bộ Lạc, nhưng sau khi Già Lam Thần Điện, Thần Thánh La Mã Đế Quốc và năm phân hội gộp vào thì cán cân dần nghiêng về phía Ngưu Nhân Bộ Lạc.
Người của Ngưu Nhân Bộ Lạc thấy viện quân đến liền hưng phấn, xung phong càng hung mãnh hơn.
“Anh em Ngưu Nhân Bộ Lạc, anh em Già Lam Thần Điện và Thần Thánh La Mã Đế Quốc đến rồi, lên chém chết hết lũ Chiến Đao Thị Huyết!”
“Giết sạch lũ Chiến Đao Thị Huyết!”
Nhất thời tiếng “Giết” vang lên rung trời, người của Chiến Đao Thị Huyết dần bị đẩy lùi lại phía sau.
Pháp Lam nhắc nhở trên kênh pm: “Chúng ta không nên cao hứng quá sớm. Cẩn thận một chút, đoàn đội Pháp Sư Liên Minh và Thần Thánh Thủ Hộ cũng đi theo phía sau chúng ta, rất nhanh sẽ xuất hiện.”
“Tới càng nhiều càng tốt, ta còn đang sợ không đủ để giết đây!” Nhiếp Ngôn cười lạnh, nhìn thời gian một chút, xem ra Địa Huyệt Lãnh Chủ cũng nên đi ra rồi.
Pháp Lam kinh ngạc, Nhiếp Ngôn tự tin vậy sao? Dù sao bốn công hội Chiến Đao Thị Huyệt, Pháp Sư Liên Minh, Thần Thánh Thủ Hộ và Thiên Sứ Phách Nghiệp hợp lại, số lượng cao thủ hơn bọn họ nhiều, ngoài ra còn có hơn mười lăm mười sáu vạn thành viên bình thường, lại có hai chiếc xe bắn đá bọc thép, thực lực hơn hẳn bọn họ bên này.
Hồ Ly Bán Tỉnh nghe Nhiếp Ngôn nói xong liền cười vui vẻ: “Có mấy lời này là được rồi, tiểu tử ngươi hẳn là còn hậu chiêu nhỉ?”
Hồ Ly Bán Tỉnh tương đối hiểu rõ con người Nhiếp Ngôn, tên này chưa bao giờ làm chuyện gì mà chưa chắc chắn.
Nghe Hồ Ly Bán Tỉnh nói thế, Pháp Lam cũng không nói gì thêm, bộ dạng của Nhiếp Ngôn xem ra đã có tính toán trước.
Trong lúc bọn hắn nói chuyện phiếm thì nơi bình nguyên xa xa xuất hiện một lượng lớn người chơi đang chạy tới đây, lúc nhúc như kiến.
Người của Pháp Sư Liên Minh và Thần Thánh Thủ Hộ tới rồi! Số người chắc cũng phải tới sáu bảy vạn, lực lượng cũng khá cao, trang bị rõ ràng cao hơn bất cứ công hội nào ở đây.
Thêm một biển người gia nhập chiến trường khiến quang cảnh cuộc chiến lại thêm phần hoành tráng.
Bình nguyên rộng lớn phía trước cứ điểm Khắc Lý Phổ Tư là chiến trường chủ yếu của Ngưu Nhân Bộ Lạc và Chiến Đao Thị Huyết, bên ngoài thì là khu vực hỗn chiến của Già Lam Thần Điện, Thần Thánh La Mã Đế Quốc, năm phân hội của Bộ Lạc Ngưu Nhân với Pháp Sư Liên Minh, Thần Thánh Thủ Hộ…
Mặt khác, Khải Hoàn Đế Quốc cũng phái đoàn đội gia nhập trận chiến, ước chừng hơn bảy vạn người, xem ra là dốc ngược túi rồi.
Về phần Quang Minh Thánh Diễm lại án binh bất động bên ngoài chiến trường, đây đều là ý của Nhiếp Ngôn.
Chỉ thấy bên ngoài cứ điểm Khắc Lý Phổ Tư là một biển người trải dài không dứt về tận phía cuối chân trời.
Lúc này, ở một sườn núi xa tít, quá trình gọi về Địa Huyệt Lãnh Chủ đã đến thời khắc mấu chốt. 20 Đại pháp sư đứng ở từng vị trí đặc biệt được chỉ định, ở giữa vòng là Đường Nghiêu. MP của Đường Nghiêu đã hơn 6000, có thể nói là nhiều nhất trong tất cả mọi người, cộng thêm lượng MP của Áo Thuật Tinh Linh, cho nên hắn chính là chủ lực để triệu hồi Địa Huyệt Lãnh Chủ.
Ba Đại pháp sư gồm Yểu Yểu, Nhiễm Chỉ Thanh Xuân, Ái Tình Giang Nam đứng thành hình tam giác, bọn họ đưa tay ra, lòng bàn tay hướng về trước, từng đạo ma pháp nguyên tố tập trung lại trong tay họ, ở giữa từng vòng xoáy ma pháp nguyên tố chính là ba Vật phẩm thông linh của Phỉ Na Tư: Nanh độc của Phỉ Na Tư, Con mắt của Phỉ Na Tư, Túi độc của Phỉ Na Tư!
Còn 16 Đại pháp sư khác thì mỗi người đứng cách nhau khoảng một mét tạo thành vòng tròn, lấy Đường Nghiêu làm trung tâm, vây bốn người kia vào giữa. Bọn họ tay cầm pháp trượng, cùng nhau đọc một đoạn chú ngữ.
Mặt đất dưới chân bọn họ khắc một cái siêu cấp Lục Mang Tinh Trận bốc lên ma lực cường đại. Lục Mang Tinh Trận dần dần phát ra quang mang chói mắt tựa như một nghi thức tế tự cổ đại, không gian xung quanh liên tục xảy ra ba động khác thường.
Trong một dị giới xa xăm, một thân thể đang ngủ say dần dần thức tỉnh.
Nó là một tồn tại thuộc về cổ đại, mang theo lực lượng vô cùng bá đạo.
Lục Mang Tinh Trận phát ra lực lượng xuyên thấu không gian, tạo thành cánh cửa chậm rãi dẫn nó tới thế giới này.
Hai mươi Đại pháp sư ngâm nga chú ngữ hơn một tiếng đồng hồ, đến bây giờ Đường Nghiêu mới phun ra một âm tiết cuối cùng.
Lúc này trên chiến trường, bởi vì thực lực của Pháp Sư Liên Minh và Thần Thánh Thủ Hộ hơn xa Già Lam Thần Điện và Thần Thánh La Mã Đế Quốc nên tràng diện bên đây có chút dấu hiệu bị đẩy lùi.
Pháp Lam hơi lo lắng, nói: “Chúng ta sắp không trụ nổi rồi.”
Hắn nhìn về Nhiếp Ngôn vẫn đang bình tĩnh đứng đó. Không biết tên này thế nào chứ hắn thì vội đến sắp chết rồi, cứ thế này thì chẳng mấy chốc Già Lam Thần Điện và Thần Thánh La Mã đế quốc sẽ thua tan tác.
Một khi việc đó xảy ra, kết quả trận chiến sẽ không thể vãn hồi nữa.
“Chờ một chút!”
Nhiếp Ngôn nhìn qua đồng hồ, khóe miệng nhếch lên, xuất hiện đi!
Chỉ thấy ngay lúc ấy, đất trời rung chuyển, một khí tức tử vong bao trùm mọi nơi khiến ai cũng lạnh gáy.
Khí tức này đến từ một thế giới khác, thế giới tràn ngập hơi thở tử vong hủ thực, lực lượng hắc ám khiến cho mọi người đều biến sắc.
Rất nhiều người bị lực lượng cường đại này dọa sợ, bọn họ nhìn về nơi sườn núi xa xa, nơi đó như sơn băng địa liệt, hơi thở tử vong tràn tới làm tâm thần bọn họ run rẩy, có cảm giác như chính mình sắp chết. Tất cả người chơi đều phát hiện thuộc tính của mình giảm xuống một khoảng lớn.
“Chuyện gì xảy ra?”
“Không biết!”
Một cột sáng màu đen từ trên trời chiếu xuống, rơi thẳng xuống núi tạo ra một cái hố khổng lồ. Dần dần, một con quái vật to khủng bố cao hơn 10 mét, nhìn qua như bọ cánh cứng chui từ trong hố ra. Cả người nó màu ám kim sáng bóng, vài chỗ điểm trắng, vô số gai nhọn mọc tua tủa, trên tám chân cũng thế, trên đỉnh đầu là một cái sừng dài tựa như viễn cổ cự thú.
Rốt cuộc nó cũng xuất hiện rồi! Nhiếp Ngôn mỉm cười, hắn đang muốn xem xem đám Chiến Đao Thị Huyết, Pháp Sư Liên Minh và Thần Thánh Thủ Hộ làm sao đối phó với con Lĩnh chủ level 100 này!
Địa Huyệt Lĩnh Chủ, boss cấp Lĩnh chủ level 100, HP 260 vạn!
Sự xuất hiện của nó khiến cho mọi người run rẩy!
Pháp Lam hoảng sợ nhìn về phía Nhiếp Ngôn, lắp bắp nói: “Cái này… là hậu chiêu của ngươi?”
Chưa bao giờ hắn nghĩ Nhiếp Ngôn lại có thể triệu hồi ra một sinh vật cường đại như thế. Từ đầu cuộc chiến, xe bắn đá bọc thép luôn đóng vai trò cỗ máy xay thịt khiến người của Ngưu Nhân Bộ Lạc tổn thất trầm trọng. Nhưng có đem cả đống xe bắn đá bọc thép tới đây đặt trước mắt Lĩnh chủ level 100 thì cũng chỉ là rác rưởi.
Lúc này, Địa Huyệt Lĩnh Chủ chính là chúa tể trên chiến trường!