Mục lục
Võng Du Đạo Tặc
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Trường trung học Hoa Đại hôm nay rất đông đúc, người ra người vào vô cùng náo nhiệt. Ngoài học sinh tại đây thì học sinh của mười mấy trường trung học xung quanh cũng đến tham gia thi tuyển vào Đệ nhất giáo quan, nên trên sân trường rất nhiều những khuôn mặt xa lạ.

Sức hấp dẫn của trường Đệ nhất giáo quan rất lớn, loài người vẫn không ngừng phát triển ra ngoài vũ trụ, cho nên tầm quan trọng của trường quân đội càng lúc càng rõ ràng. Một khi có thể tiến vào trường quân đội thì địa vị xã hội sẽ được quốc gia thừa nhận. Còn nếu có thể trở thành học viên đứng đầu trường thì sẽ được xếp vào hàng ngũ nhân tài đặc biệt, được quốc gia ra sức bảo vệ.

Đệ nhất giáo quan là một trường đại học tổng hợp, chương trình học trong đó vẫn giống đa số các trường đại học khác nhưng tập trung đào tạo kỹ thuật quân sự nhiều hơn.

Ở cửa vào tầng hầm gửi xe có ba nữ sinh đang tụ tập chém gió với nhau, cả ba là học sinh cùng ban với Nhiếp Ngôn và Tạ Dao.

“Nghe nói Lưu Thụy mới mua một chiếc Ni Tô hơn hai ba trăm vạn đó.”

“Không nghĩ tới nhà Lưu Thụy lại có tiền như thế.”

Các nàng lộ ra vẻ mặt hâm mộ, tủm tỉm nói chuyện với nhau. Đột nhiên một nữ sinh trong đó nhìn về một phía xa liền thấy trong tầng hầm, Nhiếp Ngôn đang bước xuống từ một chiếc Tác Long, xoay người khóa cửa xe lại.

Nàng dụi dụi mắt một hồi mới dám xác nhận đó là Nhiếp Ngôn. Nàng quả thật là khó tin, xe Tác Long không phải hai ba trăm vạn có thể mua được, một chiếc Tác Long bình thường ít nhất cũng phải hai nghìn vạn.

Đúng lúc ấy, một chiếc xe càng thêm bá đạo gầm rú lao vào trong tầng ngầm, bề ngoài giống như một cụ thú vậy. Mãnh Hổ! Không ngờ ở đây có thể thấy một chiếc Mãnh Hổ! Mấy nữ sinh mở to mắt ra nhìn.

Chiếc xe này đỗ lại bên cạnh Nhiếp Ngôn, hắn vừa mới đóng cửa xe lại, nhìn thoáng qua thì thấy đây không phải là xe của Đường Nghiêu sao?

Đường Nghiêu từ trên xe bước xuống.

“Nghiêu tử, sao ngươi cũng tới?” Nhiếp Ngôn cười nói.

“Còn không phải lão gia tử nhà ta bắt ta đến đây mở rộng tầm mắt sao. Hắn còn nói nếu ta có thể thi đậu thì hắn sẽ ở sau lưng giúp ta một chút, sau này tốt nghiệp đường đi sẽ rộng mở. Cho nên ta phải tới a, thật không có biện pháp.”

Đường Nghiêu nhún nhún vai, bất đắc dĩ nói. Thừa dịp lão đầu tử khuyến khích, hắn liền mượn chiếc Mãnh Hổ chạy ra ngoài, lão đầu tử tất nhiên là không dám nói gì.

Nhiếp Ngôn hiểu, Đường Nghiêu cũng không phải là nói khoác gì, phụ thân hắn đúng là có cái bổn sự đó. Đáng tiếc dù sao ông ấy cũng là một thương nhân, mà địa vị của thương nhân thì so sao vẫn kém xa những tên quan chức nhà nước. Cho nên ông ta rất hy vọng Đường Nghiêu có thể thi đậu vào trường Đệ nhất giáo quan, dù sao sau này cũng có thể làm rạng rỡ tổ tông.

“Chúng ta đi thôi.”

Nhiếp Ngôn cùng Đường Nghiêu vừa nói chuyện phím vừa hướng thang máy đi tới.

“Người kia là Nhiếp Ngôn trong ban của chúng ta?”

“Còn tên mập mạp kia là ai?”

“Không biết a.”

“Lái Mãnh Hổ đó, thật lợi hại nha, trong trường chúng ta sợ rằng không tìm được mấy người mua được đâu.”

Ánh mắt ba nữa sinh từ đầu tới cuối vẫn dõi theo bóng lưng của Nhiếp Ngôn và Đường Nghiêu tới tận khúc rẽ.

“Nhìn Nhiếp Ngôn khiêm tốn như vậy, không ngờ là có thể mua được Tác Long nha.”

“Bất quá mục tiêu của hắn lại chẳng phải chúng ta mà là đóa hoa của ban, Tạ Dao.” Một nữ sinh dáng người cao gầy có chút ghen tỵ nói.

“Tên bên cạnh hắn là ai nhỉ?”

“Không biết, nói không chừng chúng ta còn có cơ hội nha.”

Nhiếp Ngôn cùng Đường Nghiêu xuyên qua một hành lang dài đi vào nơi tổ chức thi. Khu thi tuyển là một đại sảnh, chỉ cần quẹt thẻ học sinh lưu lại thông tin là có thể tham gia cuộc thi rồi. Trong khu thi tuyển đang có khoảng năm sáu trăm người, đều là học sinh của những trường trung học gần đây, còn những trường trung học khu khác thì không thi ở đây.

Nhiếp Ngôn nhìn lướt qua trường thi liền thấy nhóm người Tạ Dao, Hạ Linh, Địch Hạo đang tập trung một chỗ, có điều bên cạnh còn một người làm cho người ta không thoải mái, đó chính là Lưu Thụy.

Lưu Thụy muốn quấn lấy Tạ Dao nhưng lại bị mấy người Hạ Linh và Địch Hạo tách ra, hai người họ đem Tạ Dao kẹp vào giữa, không cho Lưu Thụy có chút cơ hội nào.

Nhiếp Ngôn đột nhiên cảm thấy cặp đôi Hạ Linh cùng Địch Hạo thật sự là rất đáng yêu nha.

Tạ Dao như đang lo lắng tìm kiếm cái gì, lúc nhìn thấy Nhiếp Ngôn, ánh mắt nàng chợt sáng lên. Vẻ mặt kinh hỉ của nàng toàn bộ đều rơi vào trong mắt Nhiếp Ngôn, làm cho tâm tình hắn liền trở lên vui vẻ.

Nhiếp Ngôn hướng về phía đám người Tạ Dao đi tới.

“Ngươi tới rồi à, ta đang chuẩn bị điện thoại cho ngươi đấy.” Tạ Dao vui vẻ nói.

Thấy nụ cười sáng lạn của Tạ Dao, vẻ mặt Lưu Thụy liền nhăn nhó, nắm tay hắn siết chặt lại sau đó liền thả lỏng ra. Hắn ghen tỵ với Nhiếp Ngôn, hận không thể đánh Nhiếp Ngôn một trận nhưng một cước kia của Nhiếp Ngôn làm cho hắn vẫn còn nhớ rõ. Hắn sợ đến nổi trong lòng không sinh nổi bất kỳ ý tưởng nào dám đối đầu với Nhiếp Ngôn.

Nhiếp Ngôn mỉm cười gật đầu với Tạ Dao, sau đó nhìn sang phía Lưu Thụy, nở một nụ cười nhiệt tình:

“Ai da, bạn học Lưu Thụy, chuyện lần trước thật là xin lỗi nha. Ta không ngờ một cước đó lại nặng như vậy, làm cho ngươi nằm một đống.”

Vẻ mặt Nhiếp Ngôn hết sức chân thành, người ngoài đều cho rằng hắn đang thực tâm xin lỗi.

Thấy Nhiếp Ngôn đi tới, Lưu Thụy liền sợ hãi lui một bước. Chợt hắn mới nhớ rằng đây không phải là sàn đấu, liền xấu hổ cười: “Không có gì đâu.”

Hắn cười thật sự là khó coi. Trong lòng hắn lúc này hận Nhiếp Ngôn đến nghiến răng nghiến lợi, câu nói của Nhiếp Ngôn thật sự là quá chói tai.

Nhiếp Ngôn quàng cổ Lưu Thụy, đấm đấm vào ngực hắn, cười nói: “Bạn học là người rộng lượng, tất nhiên là sẽ không để chuyện nhỏ này trong lòng, phải không?”

Chuyện nhỏ? Nằm viện lâu như thế mà là chuyện nhỏ hả?

Bộ ngực Lưu Thụy bị đánh hai quyền thật mạnh làm cho hắn cảm thấy muốn phun máu. Hắn liền lấy hai tay gạt ra nhưng thấy đám người Tạ Dao còn bên cạnh liền cố gắng nhịn lại, miễn cưỡng cười nói:

“Không sao, chuyện này tôi cũng không để trong lòng, đến phiên tôi dự thi rồi, xin phép đi trước nhé.”

Lưu Thụy đẩy Nhiếp Ngôn ra, làm bộ chạy về hướng thi tuyển.

Nhiếp Ngôn nhìn theo bóng lưng của Lưu Thụy, miệng nhếch lên cười một cách xấu xa. Tạ Dao nhìn hắn như thế, mặt lộ ra vẻ trách giận, Nhiếp Ngôn mờ mờ ám ám làm sao nàng không nhìn ra nhưng dù sao nàng đối với Lưu Thụy chẳng có tí cảm tình gì, cho nên nàng mới im lặng không thèm nói. Nhiếp Ngôn, Tạ Dao, Địch Hạo, Hạ Linh một đám người túm tụm lại chém gió.

Một lát sau, Nhiếp Ngôn cùng Tạ Dao mới ngẩng đầu nhìn về phía khu vực thi, thì ra Lưu Thụy đã bắt đầu thi, từng điểm số được công bố lên trên.

Lực đấm 230 kg, lực chân 260 kg, lực tấn 320 kg… Một đám số liệu làm cho vài người bên cạnh phải kinh hô. Dù sao những số liệu này đều vượt qua tiêu chuẩn vào Đệ nhất giáo quan.

“Đó chính là Lưu Thụy người mạnh nhất trong ban 3, người có thể cạnh tranh cùng với Triệu Long bên ban 7 đó. Thật là lợi hại, thành tích thế này đảm bảo là trúng tuyển vào Đệ nhất giáo quan rồi.”

“Nghe nói bên ban 3 còn có một học sinh mới chuyển vào còn mạnh hơn Lưu Thụy.”

“Chém gió à? Sao có thể được.”

Sau khi bị Nhiếp Ngôn đánh bại, Lưu Thụy mỗi ngày đều nếm mật nằm gai, ngày qua ngày sử dụng dưỡng dịch tốt nhất, liều mạng rèn luyện để có thể đạp đổ Nhiếp Ngôn nên thành quả luyện tập tăng lên rất nhanh.

Đám người Nhiếp Ngôn đang nghe xung quanh nhỏ giọng bàn tán, chỉ thấy Địch Hạo vỗ bả vai Nhiếp Ngôn, ghé tới nói nhỏ: “Huynh đệ, đợi lát nữa lên thi ngươi cố gắng phát huy tốt một chút, ta cảm thấy ngươi nhất định là mạnh hơn tên Lưu Thụy kia rất nhiều.”

Hắn mặc dù biết Nhiếp Ngôn rất mạnh, một chiêu đã đánh ngã Lưu Thụy nhưng cũng không biết rốt cuộc là Nhiếp Ngôn đạt đến trình độ nào nên chỉ có thể cổ vũ cho Nhiếp Ngôn.

Thành tích của Lưu Thụy có chút kinh người, so với trước kia thì mạnh hơn không ít.

Nhiếp Ngôn chỉ cười cười không nói, mấy cái điểm số này của Lưu Thụy căn bản là hắn không thèm đặt vào mắt.

Một lát sau, đến phiên Tạ Dao lên thi. Điểm số của Tạ Dao thì kém hơn Lưu Thủy rất nhiều, nhưng do là nữ sinh nên chỉ cần bao nhiêu đó là đã trúng tuyển rồi. Còn về phần thành tích văn hóa thì nàng không để vào mắt.

Địch Hạo, Hạ Linh cũng kéo nhau đi thi tuyển, Nhiếp Ngôn thì ở cùng một chỗ với Tạ Dao vừa nói chuyện phiếm vừa nghe xung quanh bàn tán đủ thứ chuyện.

“Không có gì đáng xem, chả có ai so được với Lưu Thụy cả.”

“Đúng vậy, người nào cũng kém cỏi như nhau.”

Đám người này đứng cách đó không xa, giọng nói rất lớn, giống như là cố ý nói cho Tạ Dao nghe. Lưu Thụy thì ở xa xa nhìn sang đây, bởi vì Nhiếp Ngôn đứng đây nên hắn cũng không dám mò tới.

Tạ Dao nghe thấy mấy lời này liền hơi nhíu mày.

“Đến phiên ta rồi, ta đi sang đó thi một chút, nếu như ta có thể vượt qua Lưu Thụy thì ngươi có thưởng không?” Nhiếp Ngôn ghé vào tai Tạ Dao cười cười.

“Thưởng gì a?” Tạ Dao hơi chột dạ, thâm ý trong nụ cười của Nhiếp Ngôn làm tim nàng đập nhanh thêm mấy phần.

Lời nói của Nhiếp Ngôn có chút mập mờ, hắn cười cười không nói thêm gì nữa, chỉ hướng khu thí luyện đi tới.

Nhiếp Ngôn cất bước đi vào trong vòng thi.

Thấy Nhiếp Ngôn rời đi, Lưu Thụy mới từ xa đi tới, làm bộ lơ đãng hỏi: “Nhiếp Ngôn vào thi rồi sao? Hy vọng hắn đạt được thành tích tốt.”

Dĩ nhiên đó chỉ là nói mồm mà thôi, hắn lại chả ước Nhiếp Ngôn gặp sự cố gì đó ấy chứ.

“Ừm.” Tạ Dao nhàn nhạt đáp một tiếng rồi không nói thêm gì nữa.

“Hôm nay ta phát huy cũng không tốt lắm, thật ra ta có thể làm tốt hơn như thế. À Tạ Dao, ngươi cũng vào trường Đệ nhất giáo quan vậy chúng ta sẽ trở thành bạn học rồi.” Lưu Thụy vừa nói vừa dòm phản ứng của Tạ Dao bên cạnh.

Tạ Dao thì ngược lại không để ý đến hắn mà chăm chú nhìn vào khu thi tuyển, bộ dạng hơi lo lắng làm cho Lưu Thụy cảm thấy khó chịu.

Nhiếp Ngôn đi vào khu thí luyện liền hồi tưởng lại kiếp trước, lúc ấy hắn cũng đi thi vào Đệ nhất giáo quan nhưng lại không đủ sức. Dựa theo trí nhớ kiếp trước thì Tạ Dao cùng Lưu Thụy sẽ vào cùng một trường quân đội, Nhiếp Ngôn sao có thể không đi được chứ.

Hắn nhìn mấy cái bao cát trước mặt, trên đó gắn máy cảm ứng đặc biệt, dù lực lượng nhỏ như kiến cũng bị máy dò ra.

Nhiếp Ngôn dùng tư thế tiêu chuẩn tạo thế sau đó hít sâu một hơi. Hắn đánh một quyền lên trên bao cát, một tiếng “bành” vang lên, bao cát bị hắn đánh mạnh mẽ rung lắc.

Lực đấm: 511,3 kg

Sau khi Nhiếp Ngôn đánh ra một quyền, bên ngoài chợt loạn thành một đám.

“Ta chửi cái con mợ nó chứ! Cái này không thể nào, máy móc bị hư rồi sao?”

“Đúng đó, máy có bị hư rồi, điều này sao có thể?”

Đúng là chưa từng có học sinh trung học nào có lực đấm đạt đến mức này.

Lúc này một thầy giáo trong ban giám khảo đi xuống kiểm tra máy móc, sau khi xác nhận mọi thứ bình thường thì liền kinh ngạc nhìn qua Nhiếp Ngôn. Hắn ra hiệu cho những vị khác trong ban giám khảo, ý bảo cuộc thi có thể tiếp tục.

Thành tích được chấp nhận, lực đấm 511,3 kg

Xung quanh lại ồn ào một trận.

“Đinh Công Mạnh, tên nào mà biến thái vậy.”

“Nghe nói là một người trong ban 3 tên là Nhiếp Ngôn.”

“Có người nói hắn dùng một cước đá bay Lưu Thụy, làm cho Lưu Thụy nằm nhà hết mấy ngày.”

“Có chuyện như vậy à?”

“Thật quá bá đạo, lực đấm hơn 511, dù tham gia hiệp hội thi đấu cũng không có vấn đề gì.”

“Tiếp tục xem đi, coi lực chân rồi lực tấn của hắn đạt đến cỡ nào.”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK