Mạc Phi hơi liếc nhìn về phía Nạp Lan Thiên Vũ một chút, giơ năm ngón tay, có chút giảo hoạt nói: “Cấp năm!”
Nạp Lan Thiên Vũ đừng gần đó nghe thấy lời Mạc Phi thì lập tức nhìn qua, ánh mắt trần đầy lửa giận.
Mạnh Phỉ Phỉ sùng bái nhìn Mạc Phi: “Cấp năm, cấp năm a! Mạc Phi, ngươi cư nhiên đã có thể điều chế dược tề cấp năm rồi sao? Ngươi thật lợi hại, hiện giờ ta chỉ miễn cưỡng điều chế được cấp bốn mà thôi.”
Mạc Phi khoát tay, khiêm tốn nói: “Ta cũng chỉ vừa mới thăng lên cấp năm mà thôi, ngẫu nhiên có thể điều chế thành công một hai lần, cũng không biết vòng này có được may mắn không nữa.”
Mạnh Phỉ Phỉ cười nói: “Chắc chắn là được, ta chưa thấy ai liên tục điều chế sáu loại dược tề mà không hề thất bại lần nào như ngươi, Mạc Phi, ngươi thật sự là thiên tài.”
“Nào có, nào có a! Trước đó nếu không phải vì phân lượng tinh thảo quá ít, ta bị áp lực khá lớn nên mới phát huy vượt mức mà thôi.” Mạc Phi cười gượng nói, chết tiệt, sau khi vòng đấu đó chấm dứt hắn mới biết người khác đều được cấp ba phần, chỉ có một mình hắn là một phần, đúng là khốn khiếp mà!
Mạnh Phỉ Phỉ có chút khinh thường liếc nhìn về phía Nạp Lan Thiên Vũ: “Có vài người ỷ vào địa vị mà lên mặt cắn xén phân lượng dược thảo, đúng là dọa người mà.”
Nghe Mạnh Phỉ Phỉ nói vậy, sắc mặt Nạp Lan Thiên Vũ đỏ lên, rõ ràng Mạnh Phỉ Phỉ ám chỉ Nạp Lan Hình.
Vương Gia trừng mắt lườm Mạnh Phỉ Phỉ: “Phỉ Phỉ, đừng nói lung tung.”
Mạnh Phỉ Phỉ nhún vai, bỉu môi nói: “Ta có nói sai đâu a.”
Vương Gia bất mãn: “Còn nói.”
Mạnh Phỉ Phỉ lè lưỡi, thức thời nói: “Rồi rồi, ta không nói nữa. Đúng rồi, sao Lâm Phi Vũ vẫn chưa tới, chẳng lẽ hôm nay có buổi biểu diễn của Thiên Diệp công tử nên Lâm Phi Vũ không thèm tới thi mà chạy đi xem? Nếu vậy thì ta cũng nên đi a.”
Vương Gia biến sắc: “Hồ nháo.”
Mạnh Phỉ Phỉ nũng nịu nói: “Sư tỷ, ngươi kệ ta đi! Dù sao có tham gia thì ba hạng đầu cũng không có phần của ta.”
Vương gia lạnh lùng trừng Mạnh Phỉ Phỉ, tức giận nói: “Thực là không có chút chí khí nào, Phỉ Phỉ, ngươi an phận một chút đi, Thiên Diệp công tử kia căn bản không có buổi biểu diễn gì cả, chính là hôm nay chỉ sợ Lâm Phi Vũ không thể tới được.”
Mạnh Phỉ Phỉ nghiêng đầu nhìn Vương Gia, khó hiểu nói: “Không tới được, vì sao a?”
“Chuyện của người ta, ngươi quản nhiều như vậy làm gì? Tự quản chính mình đi.”
Mạnh Phỉ Phỉ thực vô tội nói: “Sư tỷ, người ta tò mò a!”
“Nếu ngươi tò mò thì ta có thể nói cho ngươi biết.” Mạc Phi chớp mắt nói.
Mạc Phỉ Phỉ dùng ánh mắt nóng rực nhìn Mạc Phi: “Thật à? Mạc Phi, ngươi biết vì sao hắn không tới được à?”
Mạc Phi gật đầu: “Kỳ thực sự tình là vầy, Lâm thiếu ngẫu nhiên có được một loại dược tề cấp tám, tâm tình rất kích động. Lâm thiếu rất có lòng hiếu học với các loại dược tề, vì thế sau khi có được lọ dược kia liền thấp thỏm không yên, cư nhiên vì nghiên cứu dược tề mà tự lấy bản thân mình ra thử thuốc, chấp nhất theo đuổi với dược tề của Lâm thiếu thực sự làm người ta nể phục a!”
“Loại dược kia là gì vậy?” Mạnh Phỉ Phỉ khó hiểu hỏi.
“Là hóa công dược tề, sau khi dùng chẳng những sống không bằng chết mà còn tiêu tán toàn bộ công lực, sau khi Lâm thiếu dùng xong thì… ai… thôi không nói nữa. Ý tưởng thực sự rất tốt nhưng hành động lại có chút lỗ mãng.” Mạc Phi thở dài nói.
Mạnh Phỉ Phỉ trợn tròn mắt, vẻ mặt kinh ngạc: “A! Trước kia sao ta không phát hiện Lâm Phi Vũ nhiệt tình với dược tề tới mức như vậy a, ta đúng là quá xem thường hắn.”
Nhìn biểu tình kinh ngạc của Mạnh Phỉ Phỉ, Vương Gia nghiến răng thầm nghị, Lâm Phi Vũ khi không sao lại tự lấy bản thân thí nghiệm thuốc chứ, rõ ràng là hắn muốn kê đơn tam hoàng tử kết quả lại bị phản đòn, sư muội nhà mình đúng là dễ lừa, ngay cả chuyện xàm như vậy mà cũng tin tưởng.
Mạc Phi thực chân thành nói: “Ta cũng không phát hiện a! Sau khi dùng loại dược này, linh hồn lực sẽ bị suy yếu, sau này Lâm Phi Vũ rốt cuộc không có khả năng trở thành dược sư cao cấp được nữa, theo đuổi mục tiêu là chuyện tốt nhưng quá mù quáng cũng không hay a.”
Mạnh Phỉ Phỉ thực đồng ý: “Đúng vậy đúng vậy! Dược tề không thể dùng bậy! Bất quá không đúng lắm, dược tề cấp tám quý giá như vậy, sao Lâm Phi Vũ lại có được?”
Vương Gia liếc nhìn Mạnh Phỉ Phỉ: “Được rồi, đừng nháo nữa, cuộc thi đã sắp bắt đầu rồi.”
Nghe vậy, Mạnh Phỉ Phỉ lập tức an tĩnh lại.
Mấy ngàn gốc dược liệu thông thường được đặt trên một cái bàn thật lớn để các thí sinh chọn lựa.
Thí sinh tiến vào vòng chung kết lần lượt bước lên lựa chọn.
Nhìn thấy Mạc Phi quả thực lựa chọn dược thảo cấp năm, sắc mặt Nạp Lan Thiên Vũ muốn bao nhiêu khó coi thì có đủ bấy nhiêu.
Tam hoàng tử mạnh mẽ vùng dậy, Nạp Lan vương phi đang phải chịu áp lực rất lớn, cuộc thi lần này Nạp Lan gia vốn muốn nương theo chuyện nàng giật được hạng nhất để thuận tiện lập uy, thế nhưng Mạc Phi đột nhiên nhảy ra phá hoại toàn bộ kế hoạch của Nạp Lan vương phi.
Nạp Lan Thiên Vũ hít sâu một hơi, trong lòng hận tới nghiến răng, nếu Mạc Phi thật sự điều chế được dược tề cấp năm thì cho dù nàng chế ra dược tề cấp sáu cũng chỉ có thể chắp tay dâng vị trí hạng nhất cho đối phương, nghĩ tới đây, Nạp Lan Thiên Vũ không khỏi có chút buồn bực.
Nạp Lan Thiên Vũ do dự một chút, cuối cùng vẫn dọn dược thảo cấp sáu. Nạp Lan Thiên Vũ nghĩ, nếu mình có thể điều chế thành công, cho dù bị Mạc Phi giành lấy hạng nhất nhưng cũng có thể gỡ gạc lại chút mặt mũi cho Nạp Lan gia.
Mạc Phi không chút áp lực bắt đầu trích luyện tinh thảo, Nạp Lan Thiên Vũ vô thức nhìn Mạc Phi, nhìn dáng vẻt hong thong của đối phương, áp lực trong lòng nàng lại gia tăng thêm vài lần.
Nạp Lan Thiên Vũ cố gắng dứt bỏ tạp niệm trong lòng, bắt đầu điều chế dược tề.
Động tác của Mạc Phi nhanh gọn lưu loát, thoạt nhìn vô cùng cảnh đẹp ý vui.
“Ngô lão sư, đệ tử này của ngươi thực không đơn giản a! Cư nhiên có thể điều chế cả dược tề cấp năm.”
“Hắn cũng chỉ vô tình biết được vài phối phương dân gian hiếm thấy, vô tình điều chế được dược tề cấp năm mà thôi, không có gì đặc biệt cả đâu.” Ngô Câu Nguyệt đắc ý nói.
“Động tác này, thủ pháp này, vừa nhìn đã biết được mài dũa rất nhiều, một chút sai lầm cũng không có, có người rèn luyện suốt trăm năm cùng chưa chắc có được trình độ này.”
“Nào có nào có, không thể khen ngợi đám tiểu bối như vậy được đâu, vừa khen một cái liền kiêu ngạo không biết trời cao đất rộng là gì, cứ nghĩ mình là thiên hạ đệ nhất mà không biết núi này cao có núi khác cao hơn, tuyệt đối không thể kiêu ngạo tự mãn như vậy a!” Ngô Câu Nguyệt châm chọc khiêu khích nói.
Nghe lời Ngô Câu Nguyệt, sắc mặt Nạp Lan Hình đen xì xì.
Quá trình điều chế dược tề cấp sáu phức tạp hơn cấp năm rất nhiều, vì thế lúc Nạp Lan Thiên Vũ chỉ mới hoàn thành bước đầu tiên, Mạc Phi đã thành công điều chế ra dược tề cấp năm.
Nhìn thấy Mạc Phi hoàn thành phần thi của mình, dưới khán đài không ngừng vang lên tiếng kinh hô, Mạc Phi nho nhã lễ độ hướng về phía khán đài khom người chào một cái.
Mạc Phi thành công điều chế ra dược tề cấp năm, vị trí hạng nhất của cuộc thi đã được định ra, người ủng hộ Mạc Phi ở dưới khán đài không ngừng hô to.
Nhóm thí sinh bị tiếng ồn quấy nhiễu, bất quá người có thể tiến vào vòng này cũng không phải người đơn giản, rất nhanh liền bình tĩnh trở lại.
Thế nhưng Nạp Lan Thiên Vũ, bởi vì điều chế dược tề quá cao cấp, áp lực quá lớn, chỉ một sai lầm liền dẫn tới thất bại.
“Mạc Phi, ngươi không thể bảo người ủng hộ ngươi im lặng một chút à? Những người khác vẫn còn đang điều chế đấy! Biết điều một chút được không vậy?” Nạp Lan Thiên Vũ không chút khách khí quát.
Mạc Phi rùng mình, thực vô tội trợn tròn mắt, vội vàng lên tiếng nhắc nhở khán giả, nào ngờ đám người xem kia lại càng hô dữ dội hơn.
Thấy mình không thể nào khống chế được, Mạc Phi cũng có chút bất đắc dĩ.
Nhóm cao thủ cấp bảy của học viện lập tức thiết lập cấm chế, ngăn cách âm thanh bên ngoài với sân thi đấu.
Ngô Câu Nguyệt ngồi ở khu ban giám khảo cười toe toét: “Hừ, ai nói ta không biết dày đồ đệ, ngay cả vòng loại cũng không qua nổi vậy? Giờ nhìn xem hạng nhất là ai a, hừ…”
Nạp Lan Hình cau mày: “Cho dù chiến thắng thì sao chứ, hắn cùng lắm cũng chỉ là dược sư cấp năm mà thôi, Thiên Vũ đã thăng đến cấp sáu rồi.”
“Cấp sáu? Chờ nàng ta điều chế thành công rồi hãy nói, ta thấy tình trạng của nàng ta không được ổn cho lắm.” Ngô Câu Nguyệt lạnh lùng nói.
“Nếu không phải vừa nãy Mạc Phi kích động tình tự khán giả, Thiên Vũ đã thành công rồi.” Nạp Lan Hình tức giận nói.
“Nạp Lan lão nhân, ngươi đúng là biết nói đùa, đã thành công? Dược tề cấp sáu dễ điều chế như vậy à? Điều chế thất bại liền đổ tội lên đầu đồ đệ ta, ngươi không cảm thấy mình thái quá à?”
Nạp Lan Hình nhíu mày: “Mạc Phi kích động tình tự khán giả là hắn không đúng.”
“Đồ đệ của ta chẳng qua chỉ cúi chào với khán giả mà thôi, thân là dược sư, dễ dàng bị ngoại lực ảnh hưởng như vậy thì cũng không tiến được bao xa đâu.”
Nạp Lan Hình đỏ mặt, không cam lòng nhìn Ngô Câu Nguyệt.
Ngô Câu Nguyệt bắt chéo chân: “Hơn nữa cháu gái ngươi đã hơn hai mươi tuổi tồi, cho dù có thể thành công điều chế dược tề cấp sáu thì cũng bình thường thôi. Thế nhưng đồ đệ ta chỉ mới mười tám mà thôi, lúc hắn đạt tới độ tuổi của cháu ngươi, đừng nói cấp sáu, ngay cả cấp bảy cũng không biết chừng đấy.”
“Ngươi đúng là mạnh miệng.”
Ngô Câu Nguyệt cười cười: “Nạp Lan đại sư, ngươi quá đề cao ta rồi, ta nào có mạnh miệng như ngươi a!”
Nạp Lan Hình đen mặt, biểu tình tức giận không có cách nào che dấu được.
…
Lâu Phong ngồi dưới đài, sắc mặt vô cùng ngưng trọng, Nạp Lan gia là dược tề thế gia, nếu thất bại trong một cuộc thi dược tề thì sẽ bị ảnh hưởng rất lớn.
Lâu Phong nhìn qua Lâu Vũ, Lâu Vũ cũng đang bình tĩnh nhìn hắn.
Tâm Lâu Phong trầm xuống, trước kia mỗi khi mình tính kế Lâu Vũ, Lâu Vũ nhất định sẽ phẫn nộ chứ không phải bình tĩnh như vậy, bình tĩnh đến mức làm người ta bất an.
Tuy Mạc Phi đã hoàn thành phần thi nhưng cuộc thi vẫn còn tiếp diễn.
Nạp Lan Thiên Vũ thất bại ở lần đầu tiên, lần thứ hai ở bước dung hợp dược tề vẫn xảy ra sai lầm, một lần nữa thất bại.
Nhìn thấy Nạp Lan Thiên Vũ thất bại, khóe miệng Ngô Câu Nguyệt cong lên: “Lần đầu tiên có thể đổ thừa là đồ đệ ta ảnh hưởng tới cháu gái ngươi, thế nhưng lần này đồ đệ ta không hề làm gì cả a!”
Trán Nạp Lan Hình ứa mồ hôi lạnh, Nạp Lan Thiên Vũ là hậu bối xuất sắc nhất của Nạp Lan gia, lần này Nạp Lan gia bị ảnh hưởng rất nặng.
Nhóm dược sư vốn bất hòa với Nạp Lan Hình, tuy ngoài mặt cũng không biểu lộ gì nhưng sâu trong đáy mắt rõ ràng là vui sướng khi thấy người gặp họa.