“Ta quá đáng? Nói thật mà quá đáng à? Không phải ngươi cùng chiếc giày rách Doãn Nhu Hân kia vẫn luôn dây dưa không rõ à?” Thiên Diệp quở trách nói.
Đường Hoành Liệt lạnh lùng nhìn Thiên Diệp, tay chắp sau lưng, biểu tình cao ngạo: “Thiên Diệp, đừng tưởng có được chút thành tựu là giỏi, Đường gia có rất nhiều người, nhân tài kiệt xuất không phải chỉ có một mình ngươi, không nên quá tự đại như vậy.”
Thiên Diệp liếc mắt, lạnh lùng nói: “Nga, phải không? Đường gia có nhiều người tài giỏi vậy sao? Thế nhưng Đường gia có nhiều người giỏi thì có liên quan gì đến ta chứ?”
Tròng mắt Đường Hoành Liệt co rút, giọng điệu bắt đầu có chút khởi binh vấn tội: “Bây giờ ngươi định ruồng bỏ gia tộc à?”
Thiên Diệp siết chặt nắm tay, ruồng bỏ gia tộc, nếu hắn nhớ không lầm thì nguyên chủ đã bị trục xuất khỏi gia tộc đi?
Thiên Diệp vô tội trợn mắt: “Đường trưởng lão, ngươi đừng nói lung tung như vậy, người có đạo đức như ta sao có thể làm chuyện ruồng bỏ gia tộc chứ? Ta quyết chí phải đóng góp thật nhiều để gia tộc phát triển, chẳng qua ta là người Thiên gia, Đường gia với ta thực sự không có quan hệ gì cả a!”
Đường Hoành Liệt sắc bén nhìn Thiên Diệp, lạnh lùng nói: “Ngươi có thể không về Đường gia, thế nhưng chiến thuyền hoàng kim của ta thì ngươi phải giao ra.”
“Chiến thuyền hoàng kim là cái gì? Là thuyền làm bằng vàng à? Thế thì nhất định là rất sang trọng nhỉ?” Thiên Diệp tò mò tròn mắt hỏi.
Đường Thiên Minh cắn răng, tức giận đi tới trước nói: “Thiên Diệp, ngươi đừng giả vờ hồ đồ, chiến thuyền hoàng kim kia chính là do ngươi cùng đám đồng bạn của ngươi đánh cướp.”
Thiên Diệp nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Ngươi nói nhăng nói cuội gì vậy? ta là ai chứ? Ta chính là đồ đệ của viện trưởng Thiên Hà, là người quang minh lỗi lạc, đạo đức rất cao, thế mà ngươi cư nhiên lại dám bêu xấu ta là kẻ cướp bóc! Ngươi đúng là mất trí rồi.”
Đường Thiên Minh sa sầm mặt: “Ngươi tưởng viện trưởng của ngươi là người tốt à, từ nhỏ đã khinh thiện sợ ác, thích trộm cắp, còn vơ vét tài sản đồng học, không có chuyện khó nào không làm cả.”
Nhìn bóng người sau lưng Đường Thiên Minh, ánh mắt Thiên Diệp nhịn không được có chút sùng bái.
Thiên Diệp đảo mắt, thầm nghĩ, ai u, mình đúng là xem thường Đường Thiên Minh, cư nhiên dám mắng thẳng mặt lão mập này, quá gan dạ, đúng là quá gan dạ!
Nhìn sắc mặt cổ quái của Thiên Diệp, trong lòng Đường Thiên Minh đột nhiên dâng lên dự cảm bất thường.
Một đạo uy nghiêm nồng đậm đột nhiên ập tới, không đợi Đường Thiên Diệp kịp phản ứng thì cả người đã bị đánh bay ra ngoài.
Đường Thiên Minh bị béo viện trưởng đập văng ra ngoài, nặng nề đập lên một cây cột.
Nhìn Đường Thiên Minh lăn lông lốc như quả banh da ở dưới đất, miệng còn phun ra một ngụm máu, Thiên Diệp kiêng kỵ nhìn béo viện trưởng, thầm nghĩ, lão mập chết tiệt này ra tay nặng thật, cũng không sợ mang danh ỷ lớn hiếp nhỏ.
“Tên khốn khiếp này, dám ở địa bàn của bản hiệu trưởng nói xấu ta, đúng là tự tìm đường chết mà.” Béo viện trưởng tức giận nói.
Thiên Diệp thực đồng tình nhìn Đường Thiên Minh, thầm nghĩ, ngược lại cái tên xúi quẩy vô dụng này lại quá thành thực, đã nói xấu còn nói ngay trước mặt người ta, nếu là hắn thì nhất định chỉ dám nói sau lưng thôi.
Đường Hoành Liệt nhìn béo viện trưởng, nhíu mày: “Trần viện trưởng, Thiên Minh chẳng qua chỉ đùa một chút thôi, ngài cần gì phải chấp nhặt như vậy.”
Béo viện trưởng ưỡn bụng, cười lạnh: “Đùa? Dám lôi bản viện trưởng ra đùa, mặt mũi của hắn cũng lớn thật đấy!”
Sắc mặt Đường Hoành Liệt cứng ngắc, trong lòng nhịn không được tăng thêm vài phần bất mãn với Đường Thiên Minh, thầm mắng Đường Thiên Minh không biết phân nặng nhẹ.
Đường Thiên Minh là học viên của học viện Tinh Thần, viện trưởng Tinh Thần cùng Trần Thiên Hà chính là tử địch, lúc bình thường ở trong học viện viện trưởng Tinh Thần cũng không chút che giấu biểu lộ bất mãn của mình với Trần Thiên Hà, vì thế học viên của học viện Tinh Thần cũng bắt chước theo.
Thế nhưng viện trưởng Tinh Thần có thể nói vậy là vì người ta có thực lực, Đường Thiên Minh quở trách Trần Thiên Hà như vậy, lại còn ngay trước mặt thì đúng là chán sống, Trần Thiên Hà chưa bao giờ là người độ lượng cả…
“Chỉ là một đứa trẻ dốt nát mà thôi, Trần viện trưởng đại nhân đại lượng đừng trách tiểu nhân, tha thứ cho hắn đi.” Đường Hoành Liệt dè dặt nói.
Béo viện trưởng có chút khinh thường nhìn Đường Thiên Minh: “Đứa trẻ đốt nát? Hắn cũng không còn nhỏ, đã lớn vậy rồi mà vẫn không biết chừng mực như vậy, thực lực kém cỏi, đầu óc ngu xuẩn, vừa ngu lại vừa yếu như vậy sao có thể là học viên của học viện Tinh Thần được vậy?”
Mặt Đường Thiên Minh đỏ lên, nếu là người khác thì chắc chắn hắn sẽ liều mạng với đối phương, thế nhưng người này lại là viện trưởng Thiên Hà, mặc dù có thể không phải là đối thủ của viện trưởng Tinh Thần nhưng chỉ cần một ngón tay là có thể đè chết hắn.
Đường Hoành Liệt trầm mặt, sắc mặt lúc xanh lúc trắng.
Béo viện trưởng nhìn Đường Hoành Liệt, có chút bất mãn: “Rốt cuộc có phải người của học viện Tinh Thần không, nói chuyện đi a!”
Đường Hoành Liệt có chút khó chịu gật đầu: “Thiên Minh đúng là học viên của học viện Tinh Thần.”
“Biết ngay mà, ta vừa nhìn đã biết là học viên của học viện Tinh Thần, bên ấy cái gì không nhiều nhưng loại học viên giá áo túi cơm thế này thì nhiều đếm không hết.”
Thiên Diệp: “…”
Béo viện trưởng liếc mắt trừng Đường Hoành Liệt: “Ngươi tới đây làm gì?”
Đường Hoành Liệt có chút lúng túng nói: “Thiên Diệp cùng Đường gia có chút hiểu lầm, ta tới khuyên hắn về gia tộc.”
Thiên Diệp túm lấy cánh tay béo viện trưởng: “Sư phụ, ta họ Thiên tên Diệp, lão quỷ này vì Đường gia có một người tên Đường Thiên Minh mà cưỡng ép bắt ta đổi họ a!”
Béo viện trưởng lạnh lùng nhìn Đường Hoành Liệt: “Nghe thấy không, đồ đệ ta nói hắn không phải người Đường gia, Đường gia các ngươi không thể thấy đồ đệ của ta xuất sắc rồi nhận bừa được! Các ngươi làm vậy đúng là quá đáng mà.”
Đường Hoành Liệt nhíu mày, ánh mắt có chút lạnh lùng: “Hắn vốn chính là người Đường gia.”
Thiên Diệp lắc đầu lia lịa: “Sư phụ, ta không phải, ta thực sự không phải a.”
Béo viện trưởng chống nạnh, chỉ tay về phía Đường Hoành Liệt: “Nghe thấy không, đồ đệ ta nói là không phải, ngươi đừng có càn quấy.”
“Hắn nói láo.” Đường Hoành Liệt phản bác.
“Ai nha cái lão chết tiệt này, dám nói đồ đệ ta nói láo à? Ta nói cho ngươi biết, đồ đệ của ta nhất định phải thành thực thủ tín, trung hậu biết điều giống như ta, tuyệt đối không có chuyện nói láo.” Béo viện trưởng nghiêm trang đạo mạo nói.
Nhìn dáng vẻ béo viện trưởng, Tô Vinh thầm nghĩ, ngài nói vậy có thể thuyết phục người khác không?
Thiên Diệp tiến tới bên người béo viện trưởng: “Viện trưởng sư phụ, ta cảm thấy ngài nên nói là trường giang sóng sau xô sóng trước, đồ đệ đây so với ngài lại càng thành thực thủ tín trung hậu biết điều hơn.”
Béo viện trưởng híp mắt nhìn Thiên Diệp, giọng điệu không tốt lắm: “Ngươi muốn ăn đòn à?”
“Không muốn, sư phụ nói tiếp đi, nói tiếp đi ạ…” Thiên Diệp vội nói.
Béo viện trưởng trợn mắt nhìn Thiên Diệp, sau đó quay đầu lại cười híp mắt hỏi Đường Hoành Liệt: “Đường trưởng lão, ngươi còn chuyện gì nữa không?”
Đường Hoành Liệt cau mày: “Mấy tên đồ đệ của ngài cướp chiến thuyền của Đường gia ta…”
“Cướp, đồ đệ, ngươi cướp đồ của người ta à?” Béo viện trưởng hung ác hỏi Thiên Diệp.
“Không có, không có, viện trưởng sư phụ, ngài biết ta chính trực hệt như ngài mà, làm gì có chuyện cướp bóc chứ.”
Béo viện trưởng gật đầu: “Nói đúng lắm! Đường lão đầu, đồ đệ ta nói hắn là cao đồ của ta, đạo đức cũng chính trực giống ta, hoàn toàn không giống đám học viên do tên viện trưởng bại hoại Tinh Thần kia dạy dỗ, đồ đệ của ta tuyệt đối sẽ không làm mấy chuyện cướp bóc đó, nhất định là ngươi nhầm rồi.”
“…” Đường Hoành Liệt siết chặt nắm đấm, lửa giận hừng hực dâng lên trong lòng, tên mập khốn khiếp này đã quyết chí muốn ra mặt giúp Thiên Diệp, chiến thuyền hoàng kim của mình tạm thời không có cách nào lấy lại.
Nhìn sắc mặt khó coi của Đường Hoành Liệt, béo viện trưởng nói: “Đường lão đầu, còn chuyện gì nữa không?”
Đường Hoành Liệt cắn răng: “Không có.”
Béo viện trưởng gật đầu: “Nếu vậy thì ngươi mau đi, không có chuyện gì thì đừng tới quấy rầy đồ đệ của ta, thời gian của đồ đệ ta rất quý giá, hắn không rảnh rỗi như đám các ngươi, hắn phải nắm chặt thời gian để tu luyện trở thành cao thủ tuyệt đỉnh.”
Thiên Diệp không ngừng gật gì: “Nói đúng lắm a sư phụ, ngài nói thực chí lí!”
Béo viện trưởng quay đầu lại hung tợn nhìn Thiên Diệp: “Đúng, đúng cái gì mà đúng! Còn không mau đi tu luyện đi, cả ngày chỉ biết lười biếng.”
Thiên Diệp: “…”
Đường Thiên Diệp nhìn béo viện trưởng, mặc dù có chút không cam lòng nhưng vẫn dẫn Đường Thiên Minh rời đi.
“Sư phụ, ngươi lợi hại thật a!” Thiên Diệp sùng bái nhìn béo viện trưởng.
Béo viện trưởng ngẩng đầu, có chút đắc ý nói: “Đuổi hai tên phế vật đi thì có gì lợi hại chứ! Chênh lệch quá cách biệt.”
“Sư phụ, ngài quá khiêm tốn rồi, ngài thực sự rất lợi hại.” Thiên Diệp nịnh nọt.
Béo viện trưởng trừng mắt: “Nói ra thì bản lĩnh nói láo của ngươi đúng là không tệ a!”
Thiên Diệp không đồng ý: “Sư phụ, ngài nói gì vậy? Ta chính trực như vậy sao có thể nói láo chứ? Ta thực sự không có cướp mà, cùng lắm chỉ là trừ bạo an dân thuận tiện kiếm chút thu nhập thêm thôi mà.”
Béo viện trưởng vỗ vai Thiên Diệp: “Yên tâm đi, sư phụ hiểu, hiểu mà, chuyện cướp của người giàu chia cho người nghèo sao có thể xem là đánh cướp được chứ?”
Thiên Diệp: “…”