Nhìn Tô Vinh lòng nóng như lửa đốt, Mạc Phi nghiêng đầu cười khẽ: “Vinh Vinh! Xảy ra chuyện gì? Đừng gấp, không có gì phải gấp cả, trời chưa sập mà.”
Nhìn dáng vẻ nhàn nhã của Mạc Phi, Tô Vinh vội vàng nói: “Thiên Diệp không thấy đâu.”
Mạc Phi trợn to mắt, có chút mờ mịt: “Thiên Diệp biến mất? Sao đang yên đang lành lại biến mất chứ?”
“Hắn cùng Tiểu Kim đi trộm trứng rồi.” Tô Vinh khổ sở nói.
“Ngươi nói cái gì, hắn với Tiểu Kim đi trộm trứng?” Mạc Phi cất cao giọng, gấp tới mức sắp văng tục.
Tô Vinh gật đầu: “Ừm, đi rồi.”
Trịnh Huyên khoanh tay, nghi hoặc nói: “Trước kia sao ta không nhận ra chỉ số thông minh của Thiên Diệp ngang ngửa con tiểu giao chưa cai sữa kia nhỉ, đúng là uổng phí biết bao nhiêu cơm gạo.”
Tô Vinh thực bất đắc dĩ: “Trịnh thiếu, bây giờ không phải lúc thảo luận chuyện Thiên Diệp ăn cơm nhiều hay ít, chúng ta phải nghĩ xem nên làm gì a.”
Trịnh Huyên không đồng ý phản bác: “Yên tâm đi, tên Thiên Diệp kia không dạng đoản mệnh, không có chuyện gì đâu, ngươi không cần lo phải thủ tiết.”
Tô Vinh đỏ mặt tức giận nói: “Ai thèm lo cái này.”
Trịnh Huyên nhìn Tô Vinh, nhún vai.
“Sao Tiểu Kim lại cứ măm me ổ thanh thiên bằng như vậy?” Mạc Nhất nghi hoặc lẩm bẩm.
“Rồng cùng kim sí đại bằng là tử địch, trên người Tiểu Kim có huyết mạch của rồng, trên người thanh thiên bằng có huyết mạch kim sí đại bàng, vì thế Tiểu Kim cùng thanh thiên bằng cũng là tử địch.” Đới Nhiêu giải thích.
“Ra là vậy.” Mạc Nhất hiểu ra.
“Đối với thanh thiên bằng, Tiểu Kim chính là đại bổ, đối với Tiểu Kim thì thanh thiên bằng cũng vậy.” Đới Nhiêu suy tư một chút rồi bổ sung.
Mạc Nhất gật đầu, có chút suy nghĩ: “Khó trách!”
Mạc Phi tỏa linh hồn lực dò xét xung quanh.
“Thế nào?” Lâu Vũ hỏi.
Mạc Phi thở dài: “Lần này bọn họ lấy cả hai quả trứng.”
Lâu Vũ kinh ngạc: “Đám thanh thiên bằng này cũng quá sơ suất đi, hết lần này tới lần khác để người ta dễ dàng cướp trứng như vậy.”
Mạc Phi nhún vai: “Ba con thanh thiên bằng cấp chín đều đuổi theo, Tiểu Kim cùng Thiên Diệp bị chúng lùa như lùa như vịt ấy.”
Lâu Vũ suy tư nói: “Đều đuổi theo à? Tốt quá, lần trước quá hỗn loạn, rất nhiều linh thảo tốt chưa kịp hái, bây giờ chúng ta chạy qua bên đó là vừa vặn.”
Tô Vinh trơn to mắt, không dám tin nói: “Như vậy chúng ta không quản Thiên Diệp sao?”
Lâu Vũ thờ ơ: “Không cần gấp, mạng hắn lớn lắm, tuyệt đối không có việc gì đâu.”
Tô Vinh: “Nhưng mà…”
Mạc Phi nhíu mày: “Bọn họ ở rất gần, bất quá lại tránh bên chúng ta.”
Con ngươi Lâu Vũ lóe lên một tia kinh ngạc: “Tên Thiên Diệp này cư nhiên có lương tâm a, không dẫn thanh thiên bằng tới chỗ chúng ta.”
Trịnh Huyên nhíu mày, không đồng ý: “Tam hoàng tử, ngươi cảm thấy Thiên Diệp vì sợ liên lụy chúng ta nên mới không chạy qua bên này sao?”
Lâu Vũ gật đầu, sau đó nhìn Trịnh Huyên: “Bằng không thì sao? Ngươi có cao kiến gì à?”
Trịnh Huyên nhún vai, giọng điệu lạnh nhạt nói: “Cao kiến thì không, thấp thì có, ta không nghĩ Thiên Diệp là người có ngộ tính cao như vậy, đơn giản là hắn lạc đường thôi.”
Lâu Vũ: “…”
Khóe miệng Mạc Phi giật giật, thầm nghĩ, Trịnh Huyên vừa nói ra chân tướng a.
“Được rồi, không quản Thiên Diệp nghĩ thế nào, ta thấy chúng ta cứ đánh một trận đi, ba con chim kia chính là đồ đại bổ a!” Lâu Vũ suy tư nói.
Mạc Phi gật đầu: “Cũng được, thanh thiên bằng có huyết mạch kim sí đại bằng, ăn vào rất có thể sẽ thăng cấp.”
Trịnh Huyên nhịn không được có chút động tâm, trong bí cảnh này, thực lực cấp tám quả thực không là gì, hắn phải nhanh chóng gia tăng thực lực.
“Ta tán thành.” Trịnh Huyên dứt khoát nói.
“Ta cũng tán thành.” Mạc Nhất cũng nói.
“Vậy đi thôi.” Mạc Phi nói.
Bị ba con thanh thiên bằng đuổi theo, tốc độ của Thiên Diệp quả nhiên gia tăng đến cực hạn, trước đó, Thiên Diệp chưa bao giờ nghĩ tới mình có thể chạy nhanh tới vậy.
‘Khà’ hỏa diễm màu vàng từ miệng thanh thiên bằng phun ra.
Cảm nhận được nhiệt độ nóng bỏng từ sau lưng truyền tới, Thiên Diệp lại gia tăng tốc độ hơn vài phần.
Nhìn Thiên Diệp, khóe miệng Trịnh Huyên lộ ra nụ cười lạnh: “Tên Thiên Diệp này đúng là tốt số! Tốc độ chậm một chút thì đã bị đốt rụi cái quần rồi.”
Mạc Phi trêu chọc hỏi: “Trịnh Huyên, ngươi hi vọng Thiên Diệp lộ ra cảnh xuân à?”
Trịnh Huyên liếc mắt: “Cho dù hắn cởi sạch thì ta cũng không có hứng thú.”
Mạc Phi: “…”
Thấy ba con thanh thiên bằng bay tới, Mạc Phi vận chuyển linh hồn lực phát ra sát chiêu mạnh nhất, kỳ lung thiên cát.”
‘Chi’ cả ba con thanh thiên bằng đồng thời phát ra tiếng hét thảm, tốc độ giảm đi một chút.
Lâu Vũ lập tức chụp lấy cơ hội, tung ra một quyền vào con thanh thiên bằng bay trước nhất.
Mặc dù thanh thiên bằng đã cố gắng tránh né không để thiên lôi quyền đánh trúng nơi yếu hại nhưng vẫn bị trầy cánh.
Bị thương, tốc độ phi hành của thanh thiên bằng lập tức bị ảnh hưởng.
Trịnh Huyên nhanh chóng phóng ra hỏa diễm công kích thanh thiên bằng trên không trung.
Thanh thiên bằng bị chọc giận, tròng mắt phóng ra tia sáng màu vàng, kim quang bùng nổ, uy thế kinh người, Trịnh Huyên cùng Lâu Vũ nhanh chóng né tránh.
Thiên Diệp thấy đám Lâu Vũ xuất hiện thì mừng rỡ không thôi.
Tiểu kim giao ném quả trứng trong tay cho Mạc Phi, sau đó nó xoay người bổ nhào về phía một con thanh thiên bằng.
Mạc Phi luống cuống tay chân nhận lấy quả trứng thanh thiên bằng, bất đắc dĩ nghĩ, Tiểu Kim đúng là lớn gan, nếu mình không chụp được thì lãng phí biết bao nhiêu a!
Thiên Diệp thấy vậy cũng giao trứng cho Mạc Phi, gia nhập chiến cuộc.
Mạc Phi lại luống cuống chụp trứng, đầu đầy hắc tuyến, Thiên Diệp bây giờ quả thực giống hệt như tiểu kim giao.
Tô Vinh, Mạc Nhất cũng ra tay đối phó thanh thiên bằng.
Mạc Phi ôm hai quả trứng tránh ở một bên, thỉnh thoảng phóng ra tinh thần lực công kích linh hồn cùng quấy nhiễu hành động của thanh thiên bằng.
“Ngươi không sao chứ?” Tô Vinh đứng bên cạnh Thiên Diệp hỏi.
Thiên Diệp vừa mừng vừa sợ đáp: “Không sao không sao, ta lợi hại như vậy, dĩ nhiên không có việc gì rồi.”
Tô Vinh: “…”
‘Ầm’ thanh thiên bằng há to mồm phun ra một ngụm lửa về phía Thiên Diệp. Thiên Diệp nhạy bén ôm eo Tô Vinh né tránh khỏi công kích.
Tô Vinh bị Thiên Diệp ôm eo, nhịn không được đỏ ửng mặt.
Thiên Diệp tức giận nói: “Thanh thiên bằng đáng chết này cứ phun lửa bậy bạ, giống hệt như tên Trịnh Huyên kia.”
Tô Vinh liếc mắt: “Bây giờ không phải lúc oán trách.”
Thiên Diệp ngoan ngoãn tiếp thu: “Đúng lắm đúng lắm, bây giờ là lúc cố gắng chiến đấu.”
Dư quang khóe mắt Thiên Diệp liếc nhìn tình huống bên Lâu Vũ, lúc này Lâu Vũ rất có dáng cao thủ, một thân một mình đối phó với một con thanh thiên bằng, thế nhưng không hề rơi xuống hạ phong. Chiến pháp của Lâu Vũ là dạng đại khai đại hợp, rất bạo lực, thanh thiên bằng tàn bạo cũng không thể nào phá vỡ được phòng ngự của Lâu Vũ.
“Không cần nhìn, cuộc chiến bên tam hoàng tử không cần ngươi bận tâm, hắn lợi hại hơn ngươi nhiều.” Tô Vinh lạnh lùng nói.
Thiên Diệp đỏ mặt: “Vinh Vinh, ngươi yên tâm, Lâu Vũ chỉ là vận khí tốt nên mới thăng cấp trước thôi, sớm muộn gì ta cũng vượt qua hắn.”
Tô Vinh vung tay: “Trước tiên giải quyết con chim này đã.”
Thanh thiên bằng hung ác nhìn Thiên Diệp, quanh thân Thiên Diệp bắt đầu lượn lờ kim quang.
“Yên tâm đi, một con chim mà thôi, giải quyết cái một.” Thiên Diệp khẽ động một cái, hơn trăm cây kim đao tạo thành trận pháp bắn thẳng về phía thanh thiên bằng.
Tiểu kim giao hướng về phía một con thanh thiên bằng y nha mắng nhiếc, thanh thiên bằng nhìn chằm chằm tiểu kim giao, ánh mắt lộ rõ thèm thuồng.
Biểu hiện của tiểu kim giao cũng không tốt hơn bao nhiêu, chỉ thấy nó thèm thuồng nhìn con thanh thiên bằng đối diện, khóe miệng còn trào ra vệt nước khả nghi.
Hai bên tinh thú thèm thuồng lao vào nhau, bắt đầu cắn xé.
Mạc Phi nhìn hai con cắn tới cắn lui, mổ tới mổ lui, trong lòng có chút không biết làm sao.
‘Ầm’ quả đấm của Lâu Vũ cùng ánh sáng phát ra từ mắt thanh thiên bằng chạm vào nhau phát ra tiếng nổ đinh tai nhức óc.
Thanh thiên bằng đối chiến với Lâu Vũ bắt đầu lộ ra dấu hiệu thất bại, thấy mình không phải đối thủ của Lâu Vũ, nó liền muốn chạy trốn, thế nhưng bị nhóm Mạc Nhất sẵn sàng đón địch cản lại.