Nhìn bộ dáng Tô Vinh, Mạc Nhất tò mò hỏi: “Ồ, sao ngươi lại ở đây, không tới phủ nguyên soái với tam hoàng tử à?”
Tô Vinh xấu hổ nói: “Ta về xem các ngươi có thiếu gì không.”
Mạc Phi không quá để tâm nói: “Ngươi đúng là có tâm, chúng ta có thiếu gì đâu? Cái gì cũng không thiếu! À, ta thiếu ngủ, phải lên ngủ bù đây, đừng có làm phiền ta.”
Mạc Nhất đang định rời đi thì bị Tô Vinh túm lấy cánh tay, liền lạnh lùng trừng mắt.
Tô Vinh buông lỏng tay, có chút cấp bách hỏi: “Ngươi cùng tam hoàng tử phi đi mua búp bê à?”
Mạc Nhất gật đầu: “Ừm!”
Gương mặt Tô Vinh lập tức vặn vẹo.
Mạc Nhất bất đắc dĩ nhún vai: “Tô Vinh, ngươi thả lỏng một chút đi, có phải chuyện ghê gớm gì đâu.”
Tô Vinh: “… Mạc Nhất, ngươi khuyên thiếu gia nhà ngươi lãnh tĩnh một chút đi.”
Mạc Nhất thản nhiên nói: “Tô Vinh, thiếu gia nhà ta vẫn luôn lãnh tĩnh.”
Tô Vinh không đồng ý: “Ta một chút cũng không cảm giác được.”
Mạc Nhất khoanh tay nói: “Về ngủ sớm một chút đi thiếu niên, cứ nghĩ ngợi lung tung không chịu ngủ sẽ nhanh già lắm đấy.”
Tô Vinh thực rối rắm: “Còn ba tiếng nữa là tiệc sinh nhật tam hoàng tử bắt đầu a.”
Mạc Nhất gật đầu: “Ừm, ta biết rồi, chốc nữa ta sẽ gọi thiếu gia dậy.”
Tô Vinh bất đắc dĩ tiếp tục cố gắng: “Ngươi có thể thuyết phục thiếu gia nhà ngươi đổi quà không?”
Mạc Nhất khoanh tay thở dài, có chút thương hại nói: “Thiếu gia nhà ta là người có ý chí kiên định.”
Tô Vinh: “…”
…
Cảm nhận được tinh nguyên lực nồng đậm hội tụ trong phòng Mạc Phi, Mạc Nhất mỉm cười, Mạc Phi thăng cấp a.
Tinh nguyên lực nồng đậm không ngừng dũng mãnh tràn vào cơ thể, Mạc Phi thuận lợi đột phá cấp hai.
Mạc Nhất mở cửa, đi tới chỗ Mạc Phi: “Thiếu gia, chúc mừng a!”
Mạc Phi hoạt động tay chân một chút, cảm giác thân thể tràn đầy sức mạnh thực sung sướng.
“Nếu bây giờ giao thủ với tiểu bạch kiểm Lâm Phi Vũ kia, ta tuyệt đối sẽ không chật vật như lần trước.” Mạc Phi quơ quơ nắm tay, thực oán niệm nói.
Mạc Nhất bật cười: “Thiếu gia, từ sau lần bị tiểu bạch kiểm kia đánh, thực lực của ngươi không ngừng tăng tiến, tính ra ngươi nên cám ơn người ta a.”
Mạc Phi trừng mắt lườm Mạc Nhất: “Nói hưu nói vượn.”
Mạc Nhất nhún vai: “Thiếu gia, mau thay quần áo đi, bữa tiệc sắp bắt đầu rồi.”
Mạc Phi gật gật đầu, thản nhiên ‘ừm’ một tiếng, sau đó liếc nhìn Mạc Nhất nói: “Ngươi có vẻ sắp đột phá cấp bốn rồi nhỉ?”
Mạc Nhất gật gật đầu, có chút rối rắm: “Có trận bàn tu luyện, tốc độ nhanh hơn rất nhiều, ta có cảm giác đã chạm tới bình cảnh nhưng vẫn không đột phá được, thực phiền toái a!”
Mạc Phi vỗ vỗ bả vai Mạc Nhất: “Không sao đâu, nếu đánh không lại hôn phu họ Từ kia thì chúng ta chạy, người kia còn trẻ như vậy đã là thiếu tướng, chúng ta bỏ chạy cũng không có gì mất mặt.”
Mạc Nhất gật đầu: “Ta biết rồi.”
“Nhất Nhất, không cần quá áp lực, dục tốc bất đạt.”
Mạc Nhất cười khẽ: “Ta biết, thiếu gia.”
Mạc Phi mặc lễ phục cùng Nhất Nhất đi tới hoàng cung.
…
Trong hoàng xung, Lâu Vũ bị mọi người vây ở giữa, không ngừng tiếp nhận lời chúc mừng, ánh mắt thỉnh thoảng lướt qua đám người, nhìn về phía cửa, tựa hồ đang chờ mong ai đó.
Lâu Phong thực thân thiết ôm Lâm Phi Vũ đi tới chỗ Lâu Vũ, cười cười nói: “Chúc mừng a tam đệ.”
Lâu Vũ thản nhiên gật đầu: “Cám ơn.”
Nhìn biểu tình bình tĩnh của Lâu Vũ, trong lòng Lâu Phong có chút khó chịu, trước kia Lâu Vũ vẫn luôn nhìn chằm chằm Lâm Phi Vũ, thế nhưng hiện giờ ánh mắt Lâu Vũ cứ hệt như đang nhìn một người bình thường.