Thể chất của Mạc Phi đã được cải tạo không sai biệt lắm, dùng đủ loại dược tề điều dưỡng, hiện giờ Mạc Phi cảm thấy tư chất của mình miễn cưỡng có thể so với Tô Vinh.
Mạc Phi híp mắt, hắn đang tu luyện theo bí quyết Vạn Tinh, cũng nhờ nhân duyên mà hắn mới có được bộ bí quyết này, ở Hồng Thiên tinh đã được xem là cao cấp, so với bí quyết ở Thiên Minh tinh lại càng lợi hại hơn vài lần.
Mạc Phi tin tưởng, chỉ cần cố gắng tu luyện, không bao lâu nữa hắn sẽ đột phá trở thành tinh sư cấp hai, tiếp đó là giẫm nát tên chết tiệt Lâu Vũ kia dưới lòng bàn chân.
Tưởng tượng tới cảnh mình chỉ cần một quyền liền đấm ngã Lâu Vũ, Mạc Phi liền hưng phấn cười khanh khách không thôi.
Nghe thấy tiếng cười của Mạc Phi ở trên lầu, Tô Vinh nhịn không được có chút ghen tị.
Mạc Nhất nhìn Tô Vinh nói: “Sao không thấy tam hoàng tử?”
Tô Vinh cười khổ: “Tam hoàng tử ở chỗ Kỷ nguyên soái, hiện giờ nhiều nhân vật lớn muốn tìm tam hoàng tử lắm, tam hoàng tử chỉ đành qua bên đó tránh nạn.”
Mạc Nhất híp mắt, có chút đăm chiêu nói: “Xem ra trận bàn tu luyện không chỉ vơ vét của cải mà còn có thể dùng để mượn sức a!”
Tô Vinh cười gượng: “Tốt thì đúng là có tốt nhưng cũng khó tránh đắc tội một vài người.”
Mạc Nhất cười lạnh: “Được rồi, các ngươi được tiện nghi mà còn bày đặt khoe mã.”
Tô Vinh: “…”
Tô Vinh nhìn Mạc Nhất, chà chà tay nói: “Mạc Nhất, ngươi có thể nói với thiếu gia nhà ngươi bán trận bàn cho ta rẻ rẻ một chút được không?”
Mạc Nhất không chút nghĩ ngợi lắc đầu: “Không được!”
“Vì cái gì a?”
Mạc Nhất cười ha hả: “Bởi vì thiếu gia giao nhiệm vụ trong phòng ba tháng phải đánh bẹp ngươi, ta cảm thấy để ngươi yếu yếu một chút thì tốt hơn.”
Tô Vinh: “…” Cặp chủ tớ chết tiệt này…
Bất quá nghĩ thế nào thì nghĩ, ngoài mặt Tô Vinh vẫn cười tươi rói nói: “Kỳ thực ngươi không cần lo lắng nhiều vậy đâu, ngươi lợi hại như vậy, ta làm sao là đối thủ của ngươi a.”
Mạc Nhất cười đắc ý: “Ta cũng thấy vậy, bất quá ta cảm thấy cẩn thận một chút vẫn tốt hơn, tục ngữ nói rất đúng, không sợ nhất vạn chỉ sợ vạn nhất.”
Tô Vinh: “…” Móa, người này thực thiếu đòn mà!
Mạc Nhất khoát tay với Tô Vinh: “Ta đi tu luyện đây.”
Nhìn theo bóng dáng Mạc Nhất, Tô Vinh căm tức nghiến răng, chết tiệt, thượng bất chính hạ tắc loạn, những lời này thực sự có đạo lý mà.
Tô Vinh có chút ủ rũ cúi đầu, đám người bên cạnh cứ nhờ hắn làm trung gian mua trận bàn mà không biết bản thân hắn muốn mua cũng khó a.
Sớm biết hoàng tử phi bụng dạ độc ác như vậy, lúc tam hoàng tử bán chín mươi vạn hắn không nên tiếc tiền a, có tán gia bại sản cũng phải cố mà mua.
Tô Vinh đen mặt, cái đám chết tiệt kia cứ nói tam hoàng tử với Mạc Phi không xứng, hắn cảm thấy hai người này chính là trời sinh một đôi, keo kiệt, độc ác hệt như nhau.
…
Trong hoàng cung.
Lâu Phong âm trầm nhíu mày, sắc mặt Lâu Tĩnh cũng không tốt hơn bao nhiêu.
“Ca ca, trước đó anh thật sự không hay biết chút tin tức gì về trận bàn tu luyện à?” Lâu Tĩnh hỏi.
“Đám nghiên cứu gia trong phòng thí nghiệm Nhạc Kiệt đều là một đám lão nhân, mấy năm nay không hề có thành quả gì đặc biệt, ai biết đột nhiên lại chế tạo ra trận bàn tu luyện chứ.” Lâu Phong có chút buồn bực nói.
Lâu Tĩnh nhíu mày, trận bàn tu luyện nháo rất lớn, hiện giờ cơ hồ tất cả nhân vật lớn của Vinh quốc đều chạy tới lấy lòng Lâu Vũ, chỉ hi vọng có thể mua được một cái trận bàn.
“Ca ca, trận bàn tu luyện kia có thật sự hữu hiệu như bọn họ nói không? Có khi nào chỉ là phóng đại không?” Lâu Tĩnh lại hỏi.
Sắc mặt Lâu Phong trầm xuống: “Nghe nói thực sự hiệu quả, hơn nữa còn đặc biệt tốt.”
Trước đó hắn có tìm tới Lâu Vũ muốn lấy vài cái, kết quả Lâu Vũ trực tiếp nói trận bàn đều bị đặt mua hết rồi, không còn! Tên kia cư nhiên cự tuyệt hắn, tiện chủng chết tiệt kia cư nhiên dám làm vậy.
Lâu Tĩnh cắn răng: “Một cái một trăm vạn, hắn cũng hét giá thật.”
Lâu Vũ không được sủng ái, mặc dù có tinh tệ nhưng cũng không bao nhiêu, Lâu Tĩnh vẫn luôn trào phúng Lâu Vũ là một tên quỷ nghèo, thế nhưng hiện giờ trong tay Lâu Vũ có một ngàn cái trận bàn tu luyện a! Chết tiệt, chuyến này Lâu Vũ kiếm được một vố lớn.
Lâu Phong lạnh lùng nói: “Hét giá cao như vậy nhưng vẫn có người mua.” Lại còn là một đống người tranh nhau mua.
Một ngàn cái trận bàn tu luyện nghe có vẻ không ít, thế nhưng Vinh quốc có nhiều tập đoàn tài chính, nhiều cao thủ như vậy, căn bản không đủ chia.
Nghe nói nếu có năm cái trận bàn thì hiệu quả sẽ được nâng cao lên gấp bốn.
Kỷ tướng quân tính toán xây dựng vài phòng tu luyện để cung ứng cho binh sĩ, cứ vậy binh sĩ đều dựa về phía Kỷ gia.
“Lâm Phi Vũ cũng không nói gì về chuyện trận bàn à? Hắn là bạn thanh mai trúc mã của Lâu Vũ, Lâu Vũ có giấu diếm hắn chuyện gì đâu.” Lâu Tĩnh nói.
Lâu Phong lắc đầu: “Phi Vũ nói hắn chưa từng nghe qua chuyện này.”
Lâu Tĩnh nhíu mày: “Xem ra Lâu Vũ cũng không si tình với Lâm Phi Vũ như người ta nói a!”
Lâu Phong nhíu nhíu mày: “Có lẽ vậy.”
…
Gần nhất tâm tình Kỷ An Quốc rất hưng phấn, tam đại nguyên soái vẫn luôn không vừa mắt nhau, thế nhưng vì trận bàn tu luyện, hai lão quỷ kia phải hạ thấp tư thái chạy tới năn nỉ làm Kỷ nguyên soái thực nở mày nở mặt a.
“Ngoại tôn a! Trận bàn tu luyện này rốt cuộc từ đâu mà ra vậy?” Kỳ An Quốc tò mò hỏi.
Lâu Vũ cười thản nhiên: “Phòng thí nghiệm nghiên cứu ra.”
Kỳ An Quốc có chút bất mãn bĩu môi: “Rồi, cứ coi như là phòng thí nghiệm nghiên cứu đi.”
Lâu Vũ nghiêm túc nói: “Ngoại công, nó vốn là do phòng thí nghiệm nghiên cứu ra.”
Kỷ An Quốc gật gật đầu, bất đắc dĩ nói: “Rồi rồi, đương nhiên là phòng thí nghiệm nghiên cứu rồi, gần nhất giá trị của đám nghiên cứu gia bên đó cũng được nâng cao, rất nhiều người để mắt tới bọn họ a.”
Ánh mắt Kỷ An Quốc lộ rõ sự trào phúng.
Lâu Vũ có chút kinh ngạc cười cười: “Phải không?”
Kỷ An Quốc gật đầu: “Ừm, một đám không biết xấu hổ tụ tập tới đục góc tưởng, giá cả cao, điều kiện tốt đến mức ngoại công cũng có chút đỏ mắt a! Đám đại gia chết tiệt kia, một tên so với một tên lại càng có tiền hơn.”
Lâu Vũ cười ha hả: “Cứ tùy bọn họ đi, dù sao nhiều năm như vậy cũng chẳng nghiên cứu được gì sáng giá, đi cũng tốt, đỡ tốn tinh tệ nuôi.”
Kỷ An Quốc cười cười: “Đã có vài người không chịu nổi hấp dẫn, bị dụ đi rồi.”
Lâu Vũ cũng bật cười: “Vậy sao? Lương cao như vậy, không biết bọn họ có phúc mà hưởng không ấy.”
Kỷ An Quốc nhìn Lâu Vũ hỏi: “Ngươi với vợ ngươi thế nào?”
Lâu Vũ cười cười: “Cũng không tệ lắm.”
Kỷ An Quốc híp mắt: “Thực không ngờ nữ nhân kia cư nhiên lại chọn một người không tồi cho ngươi.”
“Đúng vậy, quả thực phải cám ơn nàng ta.”
Lâu Vũ cúi đầu, khóe miệng nhếch lên một nụ cười lạnh, trận bàn tu luyện vừa xuất hiện, Nạp Lan Nguyệt liền tức tới ngã bệnh, nếu có một ngày biết được trận bàn là do Mạc Phi làm ra, không biết còn hối hận tới mức nào.
…
Ban Linh Lung.
“Nhan Thần, đến giờ mà Mạc Phi vẫn chưa tới, ta đoán hắn bỏ trốn rồi a.”
Nhan Thần không đồng ý lắc đầu: “Mạc Phi thường xuyên tới muộn, chuyện bình thường mà.”
“Nhan Thần, ngươi nghĩ Mạc Phi thực sự có thể lấy được trận bàn à, nghe nói đại hoàng tử tự mình tới hỏi mà tam hoàng tử còn không chịu đưa kìa. Ta thấy ngươi chết tâm đi.” Một đồng học nói.
“Kia không giống! Một bên là huynh đệ, một bên là vợ chồng, vẫn là vế sau thân mật hơn.” Nhan Thần phản bác.
“Nếu tam hoàng tử thích Mạc Phi thì đúng là vậy, đáng tiếc tam hoàng tử cùng Mạc Phi không có tình cảm với nhau, hôn sự của bọn họ chỉ thuẩn túy là bị cưỡng ép.”
“Mạc Phi rất tốt, có lẽ lâu ngày sinh tình, bây giờ tam hoàng tử thích thì sao.”
“Nhan Thần, ngươi đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ mà, Mạc Phi lúc còn ở nhà cũng không được sủng, cho hắn vài chục vạn thôi hắn đã muốn ôm tiền bỏ trốn rồi, nói chi hiện giờ có tới ba trăm vạn, là ba trăm vạn đó a!” Từ Tử Hàm có chút kích động nói.
“Mạc Phi!” Một âm thanh khiếp sợ vang lên.
Mọi người lập tức nhìn về phía cửa, được một đám mỹ nhân nhìn chằm chằm, Mạc Phi nhất thời thụ sủng nhược kinh.
Thấy Mạc Phi tới lớp, Từ Tử Hàm nhíu mày nói: “Ngươi cư nhiên còn dám tới!”
Mạc Phi có chút nghi hoặc hỏi: “Vì cái gì không dám tới?”
“Da mặt ngươi dày thật đấy, tam hoàng tử không đáp ứng ngươi đúng không?” Từ Tử Hàm tự tin tràn đầy nói.
Mạc Phi đi tới ngồi cạnh Nhan Thần, lấy ra một cái trận bàn tu luyện đưa cho đối phương.
Nhìn thấy Mạc Phi thật sự lấy được trận bàn, tất cả mọi người đều chấn kinh.