Nhìn chồng tư liệu thật dày trong tay Mạc Nhất, Mạc Phi lắp bắp kinh hãi: “Nhiều vậy à?”
Tô Vinh gật đầu: “Lần này đã bỏ phương pháp đối chiến một một như trước kia, học viện sẽ để tất cả tuyển thủ tiến vào rừng rậm, mỗi người sẽ được phát thẻ dự thi, cướp được thẻ bài của đối phương sẽ giành được điểm tích phân, giết tinh thú trong rừng cũng được điểm tích phân, cuối cùng sẽ dựa vào điểm tích phân để định thứ tự cao thấp, cả trận đấu sẽ kéo dài liên tục mười ngày…”
Mạc Phi có chút đăm chiêu gật gật đầu: “Hóa ra là vậy! Tinh thú trong rừng có cấp bậc thế nào?”
Tô Vinh nghĩ nghĩ: “Nghe nói có một tinh thú cấp sáu, sáu tinh thú cấp năm, cụ thể thế nào vẫn chưa biết được.”
Mạc Phi vuốt cằm, có chút khó xử: “Nhiều tinh thú cao cấp như vậy, chẳng phải rất nguy hiểm à? Nhất Nhất, nguy hiểm như vậy thì thôi ngươi đừng đi, dù sao phần thưởng hạng nhất cũng không quý giá gì.”
Mạc Nhất nhìn Mạc Phi, thầm nghĩ, nếu hắn không đi thì lão sư hệ chiến đấu của học viện nhất định sẽ khóc chết mất, nghĩ tới lão sư bình thường luôn oai phong lại khóc lóc kể lể, Mạc Nhất liền sợ tới rợn gai ốc.
“Nguy hiểm khẳng định là có nhưng đến khi đó học viện sẽ phát truyền tống phù cho mỗi tuyển thủ, gặp nguy hiểm chỉ cần bóp nát sẽ lập tức được truyền tống ra ngoài, cho nên vẫn rất an toàn.” Tô Vinh giải thích.
Mạc Phi lý giải gật gật đầu: “Vậy à?”
Mạc Nhất chậm rãi lật xem tư liệu, không biết đang nghĩ gì.
Mạc Phi nhìn Tô Vinh tò mò hỏi: “Tô Vinh, trong trận đấu có thể mang theo không gian giới chỉ không?”
Tô Vinh lắc đầu: “Không thể, trận đấu chỉ cho phép mang theo vũ khí, vì để đảm bảo công bằng, trang phục dự thi sẽ được ban tổ chức phát, tinh giáp của Nhất Nhất cũng không được mặc.”
Mạc Phi có chút thương hại nhìn Mạc Nhất cùng Tô Vinh: “Thật đáng thương.”
Mạc Nhất dừng lại ở tờ tư liệu về Trịnh Huyên.
Tô Vinh liếc nhìn một cái nói: “Nhất Nhất, nếu đụng trúng Trịnh Huyên thì ngươi cứ đi đường vòng đi, đừng xung đột trực diện với hắn.”
Ánh mắt Mạc Nhất lóe lên một tia ngoan độc, từ chối cho ý kiến: “Ta không sợ hắn.”
Tô Vinh có chút xấu hổ: “Hậu trường của Trịnh Huyên không đơn giản, thực lực cũng không thể khinh thường, có thể thì cố gắng đừng đắc tội hắn thì hơn.”
Mạc Nhất không đồng ý: “Tô Vinh, ngươi nói muộn quá rồi, ta đã đắc tội hắn từ sớm rồi.”
Sắc mặt Tô Vinh thực đau khổ, có chút phiền não nhìn Mạc Nhất, thấy Mạc Nhất không có ý định thay đổi liền cầu cứu nhìn Mạc Phi.
Mạc Phi vỗ vỗ vai Tô Vinh, uể oải nói: “Tô Vinh, ngươi đừng gấp, Trịnh Huyên kia chỉ là một tên ngốc, có đắc tội cũng chả sao đâu.”
Tô Vinh: “…” Trịnh Huyên đúng là ngốc thật nhưng gia gia hắn không phải a!
Mạc Nhất vuốt nhẹ ảnh chụp Trịnh Huyên, trên mặt có chút suy tư.
…
Dùng xong cơm chiều, cả đám liền giải tán tự làm việc của mình, Mạc Nhất tiếp tục xem tư liệu. Trên màn hình là hình ảnh hỏa long của Trịnh Huyên tàn nhẫn đâm xuyên thủng một lỗ trên người tinh thú cấp bốn, theo ghi chú thì khi ấy Trịnh Huyên chỉ mới là tinh sư cấp ba.
“Nhất Nhất, đang nghiên cứu lối đánh của Trịnh Huyên à?” Mạc Phi đi tới hỏi.
Mạc Nhất gật đầu: “Đúng vậy! Biết người biết ta trăm trận trăm thắng, nếu tất cả mọi người đều tập trung lại một chỗ thì rất có thể sẽ đụng mặt.”
Nhìn Trịnh Huyên trên màn hình, Mạc Phi cười cười: “Kỳ thực Trịnh Huyên cũng không tồi, ít nhất lúc ra mặt giúp Từ Tử Hàm tới tìm chúng ta hắn cũng không quá ngoan độc, còn cố ý áp chế thực lực đánh với ngươi.”
“Lòng dạ đàn bà.” Mạc Nhất không đồng ý khinh thường nói.
Mạc Phi nhún vai: “Có một chút, bất quá nếu hắn không vậy thì trước đó chúng ta thê thảm rồi, mà nói tới thì lối đánh của Trịnh Huyên có chút tương tự với ngươi.”
Mạc Nhất nhìn qua Mạc Phi, cẩn thận hỏi: “Tương tự? Thiếu gia, ngươi cảm thấy vậy à?”
Mạc Phi gật gật đầu: “Đúng vậy! Công pháp của hắn và ngươi có cùng nhịp với nhau.”
Sắc mặt Mạc Nhất khó coi: “Có à?”
Mạc Phi gật đầu: “Ừ!”
Mạc Nhất nhíu mày, hắn biết ánh mắt của Mạc Phi rất lợi hại, nếu Mạc Phi đã nói thì có nghĩa là chắc chắn có khả năng.
“Còn đoạn phim nào nữa không, để ta xem thử xem.”
Nghe Mạc Phi nói vậy, Mạc Nhất liền mở mấy đoạn ghi hình mới nhất.
Mạc Phi chống cằm nhìn màn hình, ánh mắt híp lại.
Mạc Nhất nhìn Mạc Phi, xin ý kiến: “Thiếu gia, ngươi có phát hiện gì không?”
Mạc Phi cân nhắc một chút: “Rất kỳ quái a! Ta cảm thấy công pháp của Trịnh Huyên và công pháp của ngươi hỗ trợ lẫn nhau, nếu hai ngươi song tu thì có lẽ…”
“Đó là chuyện không có khả năng, thiếu gia.” Mạc Nhất đánh gãy lời Mạc Phi.
Mạc Phi nhún vai, cười vô tội: “Ta chỉ tùy tiện nói vậy thôi, ngươi đừng kích động.”
Mạc Nhất gật đầu, sắc mặt có chút mờ mịt: “Ừm.”
“Nhất Nhất, công pháp của ngươi học từ đâu vậy?” Mạc Phi tò mò hỏi.
Mạc Nhất liếc nhìn Mạc Phi: “Từ bí cảnh.”
“Kia bí cảnh đó còn công pháp nào nữa không?”
Mạc Nhất nhắm mắt lại, không đáp.
Thấy dáng vẻ không muốn nói nhiều của Mạc Nhất, Mạc Phi cũng không miệt mài theo đuổi: “Ngươi hảo hảo nghỉ ngơi đi, đừng mệt mỏi quá.”
Mạc Nhất gật đầu: “Ta biết rồi.”
Nhìn Trịnh Huyên trên màn hình, Mạc Nhất tựa lưng vào sô pha, trong ánh mắt lóe sáng quang mang sắc bén.
…
Mạc Phi đang ở trong phòng thí nghiệm nghiên cứu dược tề thì Mạc Nhất từ thang máy bước vào.
“Thiếu gia, ngươi đang bận à?” Mạc Nhất đi tới hỏi.
Mạc Phi gật đầu: “Ừm, đang nghiên cứu chế tạo một loại dược tề, có việc gì à?”
“Thiếu gia, mấy hôm trước ta nghe ngươi nói vừa nghiên cứu được một loại dược tề có khả năng làm giảm đi một phần ba sức chiến đấu trong vòng mười phút của tất cả mọi người có mặt trong phạm vi một ngàn mét vuông.” Mạc Nhất thản nhiên nói.
Mạc Phi gật gật đầu: “Theo lý luận là vậy nhưng thực tế vẫn có chút phiêu lưu, nếu bị phát hiện thì hiệu quả sẽ giảm đi rất nhiều.”
Mạc Nhất gật gật đầu: “Thiếu gia, có thể cho ta một ít loại dược tề đó không?”
Mạc Phi trừng mắt: “Ngươi muốn loại dược tề này để làm gì?”
“Giết người.” Mạc Nhất thản nhiên nói.
“Đối thủ là cấp bậc gì? Có nguy hiểm không?” Mạc Phi hỏi.
Mạc Nhất híp mắt, thản nhiên nói: “Đối thủ không quá mạnh, chỉ là bên cạnh luôn có vài hộ vệ cấp bốn, có chút khó chơi.”
Mạc Phi khẽ đảo mắt, cân nhắc nói: “Hộ vệ cấp bốn à? Lọ dược tề màu tím trên kệ là mê dược cực mạnh, đối phó với tinh sư cấp bốn hẳn là dư dả, chính là cấp năm thì không bị nhiều ảnh hưởng, ngươi dùng loại dược tề này sẽ hiệu quả hơn.”
Mạc Nhất gật gật đầu: “Cám ơn thiếu gia.”
Mạc Phi nhún vai: “Ngươi khách khí với ta làm gì.”
Mạc Nhất cầm lấy lọ dược rời đi.
Nhìn theo bóng Mạc Nhất, suy nghĩ của Mạc Phi có chút tán loạn.
Lần đầu tiên gặp Mạc Nhất, hắn chỉ còn một hơi mỏng manh, thân thể vì trúng độc mà phủ kín hắc ban, hai vết thương trên ngực chỉ cần lệch thêm một chút nữa là trí mạng, khi ấy trên mặt Mạc Nhất toàn là vết thương, thế nhưng ánh mắt lại rất có thần, xinh đẹp đến mức làm tim người ta đập loạn.
Cũng chính vì đôi mắt đó mà Mạc Phi lập tức quyết định dùng dược tề trị liệu cho Mạc Nhất, chính là cho dù gương mặt đã được trị lành nhưng không còn dáng vẻ vốn có, đối với chuyện đổi một gương mặt mới, Mạc Nhất rất hài lòng.
Sau khi khôi phục, Mạc Nhất liền mai danh ẩn tích ở lại bên cạnh Mạc Phi.
Mạc Phi liên tục bị từ hôn hơn mười lần, những vị hôn phu kia sau khi biết mình bị đùa giỡn liền ngấm ngầm tìm Mạc Phi gây sự.
Mạc Nhất âm thầm giúp Mạc Phi ngăn cản không ít, nếu không nhờ có Mạc Nhất, Mạc Phi tuyệt đối không thể sống an lành như vậy.
Mạc Phi nhíu mày, từ lúc ở bên cạnh mình Mạc Nhất chưa từng nói tới chuyện kẻ thù, xem dáng vẻ hiện giờ của Mạc Nhất, chẳng lẽ hung thủ là người hoàng đô?
Mạc Phi vuốt cằm, không biết đang nghĩ gì.
…
Từ gia, Từ Tử Hàm cùng Trịnh Huyên ngồi đối diện nhau.
Ánh mắt Từ Tử Hàm sáng quắc, nghiêm túc căn dặn Trịnh Huyên: “A Huyên, ngày mai chính là ngày thi đấu bách cường, ngươi nhất định phải cố gắng giành lấy vị trí cao a!”
Trịnh Huyên gật đầu: “Ta sẽ.”
Từ Tử Hàm nhìn Trịnh Huyên, không ngừng khích lệ: “A Huyên, ngươi phải cố gắng vượt qua tam hoàng tử, giành lấy vị trí đứng đầu, phần thưởng rất cao a.”
Trịnh Huyên thản nhiên nói: “Thực lực của ta kém hơn tam hoàng tử một chút.”
Nghe Trịnh Huyên nói vậy, Từ Tử Hàm lập tức tỏ ra bất mãn: “A Huyên, sao ngươi lại không chí khí như vậy, trận đấu lần này không chỉ cần thực lực, vận khí cũng rất quan trọng.”
Trịnh Huyên gật gật đầu: “Ừm.” Sau đó không nói thêm gì nữa.
Nhìn bộ dáng Trịnh Huyên, Từ Tử Hàm có chút bực bội.
“A!… cứu mạng… giết người a.”
Trịnh Huyên bật dậy, sắc mặt Từ Tử Hàm cũng biến đổi: “Là tiếng của mẫu thân.”
Trịnh Huyên không nói lời nào, lập tức chạy ra ngoài.
…
Mạc Nhất đeo một chiếc mặt nạ xanh đen, mục tiêu của hắn chính là Tiêu Mi, vì thế những người bên cạnh nàng ta chỉ bị đánh ngất chứ không hạ độc thủ, thế nhưng nữ nhân này vẫn tâm ngoan thủ lạt hết như xưa, thấy hắn muốn giết nàng cư nhiên không chút do dự dùng nha hoàn hầu hạ mình mười mấy năm để chắn kiếm.
Mạc Nhất đá văng thi thể nha hoàn, lưỡi kiếm đâm thẳng về phía ngực Tiêu Mi.
“Mẫu thân!” Từ Tử Hàm kinh hoảng hô to.
Trịnh Huyên lao tới chắn trươc mặt Tiêu Mi, Mạc Nhất nhìn thấy Trịnh Huyên xuất hiện thì nhất thời có chút king hoảng, ngày mai chính là ngày thi bách cường tranh bá, Trịnh Huyên cư nhiên lại ở Từ gia, người này đúng là một lòng một dạ với Từ Tử Hàm.