Mạc Phi nhún vai, không cho là đúng nói: "Xử lý thế nào? Sao lại phải xử lý hắn? Hiện giờ hắn có quan hệ gì với ta đâu, ta quản hắn làm gì?"
Lâu Vũ nhìn Mạc Phi, không biết đang nghĩ gì.
Mạc Phi liếc mắt nhìn mọi người, phất phất tay: "Được rồi, không nói nhiều với các ngươi, ta đi xử lý nốt số dược tề còn lại."
Mạc Nhất nhanh chân đuổi theo Mạc Phi: "Thiếu gia, ta cũng đi."
Trịnh Huyên nhìn Lâu Vũ đang cau mày, có chút đồng tình: "Tam hoàng tử, đại hoàng tử đúng là rất quan tâm ngươi a! Không có lúc nào hắn quên ngươi cả."
Sắc mặt Lâu Vũ âm trầm, tên Lâu Phong kia đúng là không biết ngừng lại, sớm biết như vậy, trước đó hắn nên nặng tay hơn một chút: "Đám ruồi bọ này cứ vo ve không dứt."
Nghe thấy Lâu Vũ mắng Lâu Phong là ruồi bọ, Trịnh Huyên vô thức bật cười: "Tam hoàng tử, ngươi tính toán xử lý Âu Dương Kỳ kia thế nào?"
"Chỉ là một tinh sư cấp ba ếch ngồi đáy giếng mà thôi, muốn giết hắn đơn giản như giết một con kiến, Lâu Phong cũng quá túng quẫn rồi mới đưa một người như vậy tới." Lâu Vũ xem thường nói.
Thiên Diệp vuốt vuốt tóc, không cho là đúng nhìn Lâu Vũ: "Tam hoàng tử, ngươi ngàn vạn lần đừng lơ lỏng! Thực lực không đủ thì có thể dùng dung mạo bù lại, Âu Dương Kỳ kia lớn lên suất hơn ngươi a!"
Lâu Vũ nhìn Thiên Diệp, hung hăng nghiến răng.
"Trịnh thiếu, ngươi đã gặp Âu Dương Kỳ rồi, hắn có suất không?" Thiên Diệp tò mò hỏi.
Trịnh Huyên gãi gãi đầu: "Ta cảm thấy hắn lớn lên không suất bằng ta."
Thiên Diệp cau mày, cả kinh nói: "Cái gì, Âu Dương Kỳ còn không bằng ngươi à, Lâu Phong phái một kẻ xấu như vậy tới làm gì?"
Trịnh Huyên phẫn nộ nhìn Thiên Diệp: "Ngươi nói cái gì?"
Thiên Diệp cười nhạt: "Ngươi tức giận như vậy làm gì? Ta chỉ tùy tiện nói vậy thôi, tùy tiện thôi a."
Trịnh Huyên: "..."
Tô Vinh nhìn Thiên Diệp, bất đắc dĩ nói: "Thiên Diệp, ngươi đừng có thiếu đánh như vậy, thế nào cũng có ngày bị đập hội đồng."
Thiên Diệp thực vô tội nhìn Tô Vinh: "Vinh Vinh, nếu ta bị hội đồng, ngươi nhất định sẽ giúp ta đúng không?"
Tô Vinh cười cười, có chút âm hiểm nói: "Ta sẽ giúp bọn họ đập ngươi."
Thiên Diệp: "..."
Nhóm Âu Dương Kỳ được bố trí ở lại trong quân doanh.
Nhìn vài người trong phòng, Âu Dương Kỳ vô thức nhíu mày.
Phòng ốc trong quân doanh rừng Lạc Nhật khá thiếu thốn, nhóm tam hoàng tử chỉ cần hai người ở một phòng, nhưng bọn họ thì là một đám chen chúc với nhau.
Trong phòng tràn đầy mùi mồ hôi cùng mùi tất thối, Âu Dương Kỳ có chút chán ghét bịt mũi.
Nhìn chiếc giường cũ nát, chăn bốc mùi mốc meo, Âu Dương Kỳ cảm thấy trước mắt thực u ám, từ nhỏ hắn đã được gia tộc bồi dưỡng, chưa từng chịu ủy khuất như vậy, nhất thời có chút chịu không nổi.
Âu Dương Kỳ cau mày đi ra ngoài.
Âu Dương Kỳ ra khỏi cửa không xa liền nhìn thấy nhóm binh sĩ ở rừng Lạc Nhật đang tụ tập nói chuyện phiếm.
Nghĩ tới nhiệm vụ Lâu Phong công đạo, Âu Dương Kỳ đi tới chỗ đám người: "Các vị đại ca đang nói chuyện gì vậy?"
Một lão binh liếc nhìn Âu Dương Kỳ, nhíu mày: "Là tân binh à?"
Âu Dương Kỳ gật gật đầu, mỉm cười ôn hòa: "Đúng vậy! Ta vừa mới tới."
"Da thịt non mịn như vậy, vừa nhìn đã biết là tân binh rồi." Một lão binh trêu chọc.
Âu Dương Kỳ xấu hổ cười cười, cẩn thận đè nén cơn phẫn nộ trong lòng.
Một trận tiếng chim kêu vang lên, ba con song đầu cưu hai lớn một nhỏ bay vút qua đầu mọi người, sắc mặt Âu Dương Kỳ biến đổi, kinh hoảng nói: "Phi thú!"
Một lão binh bật cười: "Tiểu huynh đệ đừng quá khẩn trương, đó là sủng vật của tam hoàng tử phi, không ăn thịt người."
Âu Dương Kỳ kinh ngạc: "Sủng vật của tam hoàng tử phi?"
"Đúng vậy! Ba con chim kia rất cao ngạo, ngay cả tam hoàng tử cũng không dụ được, bất quá chúng nó rất nghe lời tam hoàng tử phi."
"Không nghe lời tam hoàng tử sao được, ba con súc sinh kia rất giảo hoạt, chỉ biết giả ngốc lấy lòng tam hoàng tử phi." Một lão binh rầu rĩ nói.
"Vì sao chúng nó lại phải lấy lòng tam hoàng tử phi?" Âu Dương Kỳ có chút khó hiểu.
"Này mà ngươi cũng không biết à? Tam hoàng tử phi là dược sư rất lợi hại, tùy tiện quẳng một lọ dược tề cũng đủ để chúng nó tu luyện mấy tháng." Một lão binh thực hâm mộ nói.
"Ta nghe Phong Tín trung tướng nói, loại dược tề cao cấp nhất mà tam hoàng tử phi từng cho đám song đầu cưu kia là...." Tiểu binh thần thần bí bí giơ sáu ngón tay.
Âu Dương Kỳ cật lực đè nén khiếp sợ trong lòng, Mạc Phi có thể điều chế dược tề cấp sáu? Căn bản không thể nào tin tưởng được a!
"Làm súc sinh lại được đãi ngộ tốt như vậy, kiếp sau lão tử không muốn làm người nữa a." Một lão binh hâm mộ nhìn theo hướng đám song đầu cưu bay đi.
"Tam hoàng tử phi có thể điều chế dược tề cấp sáu sao?" Sắc mặt Âu Dương Kỳ có chút quái dị.
"Đương nhiên rồi, tam hoàng tử phi là người không có gì không thể làm được a! Quân doanh rừng Lạc Nhật chúng ta trước kia rất khan hiếm dược tề, gần nhất có tam hoàng tử phi ở, vấn đề dược tề của mấy ngàn quân lính lập tức được giải quyết, tam hoàng tử phi chính là thần nhân a!" Một lão binh tán thưởng nói.
Nghe nhóm người nói chuyện, Âu Dương Kỳ càng nghe lại càng hồ đồ, hắn nghe hết những gì đám người nói nhưng cứ ù ù cạc cạc hỗn loạn không thôi.
Mạc Phi sao có thể điều chế hơn ngàn liều dược tề một ngày chứ? Mạc Phi làm sao có khả năng phá giải dược tề cuồng bạo cấp sáu? Mạc Phi sao thể trong vòng ba ngày điều chế hơn một trăm liều giải dược cấp sáu chứ?
Mạc Phi này chính là Mạc Phi năm đó vẫn dè dặt bám sau đuôi hắn, gọi hắn là Kỳ ca ca sao?
Mạc Phi không phải vẫn luôn yếu đuối vô năng cho dù bị bắt nạt cũng chỉ biết khóc sao? Sao hắn lại có thể điều chế dược tề? Hắn cùng Mạc Phi lớn lên cùng nhau, địa vị của Mạc Phi ở trong nhà rất thấp, ngay cả ăn còn không đủ no, làm gì dư dả tinh tệ học điều chế dược tề?
Đột nhiên trong quân doanh truyền tới một trận ồn ào náo động.
Một con cự hùng màu trắng lớn như một ngọn núi nhỏ chậm rãi di động về phía quân doanh, Âu Dương Kỳ vô thức trợn to mắt, hắn từng thấy qua loại tinh thú này ở trong sách, theo cấp bậc gia tăng, hình thể của bạo hùng cũng sẽ tăng lên, với hình thể này thì hẳn đã đạt tới cấp bảy.
Bạo hùng ngày càng tới gần hơn, Âu Dương Kỳ có chút kinh ngạc phát hiện con bạo hùng kia không còn hơi thở, phần ngực nó bị thủng một cái lỗ lớn, mà nó đang tiến về phía quân doanh không phải tự nó di chuyển mà là bị người kéo.
Bạo hùng nằm trên mặt đất, một thiếu niên diện mạo anh tuấn phi phàm túm phần lông trên đầu nó nhàn nhã kéo tới trước.
Bạo hùng với thể hình vô cùng khổng lồ nhưng tựa hồ không hề có chút cân nặng nào đối với thiếu niên.
Âu Dương Kỳ rốt cuộc cũng nhận ra thân phận thiếu niên, đó là bầu bạn hiện giờ của Mạc Phi, tam hoàng tử Lâu Vũ.
"Tam hoàng tử, con gấu này là ngươi giết à?" Mặt thẹo trung tướng tiến tới hỏi.
Lâu Vũ bình tĩnh gật đầu: "Đúng vậy! Phi Phi nói muốn ăn tay gấu, ta liền giúp hắn bắt một con."
Mặt thẹo trung tướng có chút kinh ngạc: "Tam hoàng tử, ngươi đối với tam hoàng tử phi thật tốt a!"
Mặt thẹo trung tướng thầm nghĩ, tìm chồng thì nên tìm người giống như tam hoàng tử vậy, vợ muốn ăn tay gấu liền đi bắt một con bạo hùng cấp bảy, muốn khí thế có khí thế, muốn lãng mạn có lãng mạn, anh hùng khí khái cỡ nào a!
Lâu Vũ cười nhạt: "Làm phiền trung tướng tìm người đưa con gấu này tới bên hậu cần, tay gấu làm xong thì đưa qua cho Phi Phi, phần còn lại mọi người cứ tùy tiện chia đi."
Mặt thẹo trung tướng vỗ vỗ vai Lâu Vũ: "Tam hoàng tử, ngươi đúng là người tốt a!"
Lâu Vũ mỉm cười, thực sủng nịch nói: "Làm phiền trung tướng nói với người bên hậu cần bỏ nhiều mật một chút, Phi Phi thích ăn ngọt."
Mặt thẹo trung tướng cười ám muội: "Hảo, hảo, ta nhất định sẽ chuyển lời."
Lâu Vũ thản nhiên liếc nhìn Âu Dương Kỳ một cái rồi xoay người rời đi.
Nhìn thấy Lâu Vũ rời đi, Âu Dương Kỳ vô thức nuốt nuốt miếng. Vừa nãy bị đối phương liếc mắt một cái, hắn liền cảm thấy lạnh cả người.
Âu Dương Kỳ hít sâu một hơi, nhiệm vụ của hắn là phải theo đuổi Mạc Phi, ly gián tình cảm của Lâu Vũ cùng Mạc Phi.
Âu Dương Kỳ vốn không muốn nhận, hắn không muốn tranh đoạt với tam hoàng tử, chỉ nghĩ thôi Âu Dương Kỳ đã cảm thấy đáng sợ, chính là điều kiện Lâu Phong đưa ra thực sự quá ưu đãi, hơn nữa đối phương còn trợ giúp hắn đột phá trở thành tinh sư cấp ba.
Cẩn thận ngẫm nghĩ, Âu Dương Kỳ cảm thấy cho dù được gả cho tam hoàng tử nhưng chưa chắc tam hoàng tử yêu thích Mạc Phi, trước kia Mạc Phi rất thích hắn, thậm chí còn vì hắn mà tự sát, có lẽ hiện giờ vẫn còn tình cảm với hắn, vì thế hắn mới nhận nhiệm vụ này, chính là sự tình hoàn toàn không như hắn tưởng.
Nhìn bạo hùng tử vong, Âu Dương Kỳ có chút khẩn trương nuốt nước miếng.
"Tiểu huynh đệ, sắc mặt ngươi không tốt lắm a!" Một lão binh nhìn Âu Dương Kỳ, trêu chọc nói.
Âu Dương Kỳ cười gượng: "Con gấu kia có vẻ rất lợi hại. Tam hoàng tử đúng là lợi hại, ngay cả bạo hùng lớn như vậy cũng có thể giết được."
"Tam hoàng tử đương nhiên lợi hại rồi, trong trận thú triều trước đó, một mình tam hoàng tử đã giết hơn trăm con tinh thú cấp năm, đánh đâu thắng đó không gì cản nổi a!" Lão binh cảm khái nói.
Âu Dương Kỳ cắn răng, thử dò hỏi: "Quan hệ của tam hoàng tử cùng tam hoàng tử phi rất tốt à?"
"Bọn họ là vợ chồng, quan hệ tự nhiên tốt rồi, chỉ có anh hùng trẻ tuổi anh tuấn như tam hoàng tử mới xứng với người tài mạo song toàn như tam hoàng tư phi a." Tiểu binh tấm tắc nói.
Âu Dương Kỳ sửng sốt, hắn kinh ngạc phát hiện nhóm binh sĩ trong quân doanh rất ủng hộ Mạc Phi, chẳng lẽ Mạc Phi thật sự lợi hại như vậy, không thể nào a!
Thiên Diệp tựa vào một thân cây tráng kiện, cười bỡn cợt nhìn Lâu Vũ.
Lâu Vũ liếc nhìn Thiên Diệp, tức giận hỏi: "Ngươi cười cái gì? Cười hệt như một tên mê gái."
Thiên Diệp nhún vai: "Vì đối phó một tinh sư cấp ba, tam hoàng tử cư nhiên đi làm thịt một con bạo hùng cấp bảy, tam hoàng tử, ngươi cũng quá chuyện bé xé ra to đi."
Lâu Vũ cười nhạt: "Phi Phi nói muốn ăn tay gấu nên ta mới đi giết bạo hùng, Âu Dương Kỳ kia không đáng giá như vậy đâu."
Thiên Diệp chớp mắt: "Chậc chậc, đừng viện cớ. Có phải ngươi sợ Âu Dương Kỳ không? Ta cứ tưởng lá gan ngươi to lắm, kết quả chỉ một tinh sư cấp ba diện mạo bình thường đã dọa ngươi hoảng như vậy, đúng là..."
Lâu Vũ tiến tới gần Thiên Diệp, thấy đối phương lộ ra sát khí, Thiên Diệp có chút lúng túng: "Tam hoàng tử, ngươi muốn làm gì vậy?"
Lâu Vũ cười lạnh: "Thiên Diệp, mỗi lần nói chuyện ta đều muốn xé nát miệng ngươi, rút luôn đầu lưỡi của ngươi."
Thiên Diệp: "...tam hoàng tử, ngươi thực tàn bạo a."
Lâu Vũ cười lạnh, sau đó nghênh ngang bỏ đi.