Đới Nhiêu chậm rãi đi tới bên cạnh Lâu Vũ, nhàn nhạt hỏi: “Ngươi là Lâu Vũ à?”
Lâu Vũ gật đầu, vẻ mặt đề phòng: “Đúng vậy.”
“Hóa ra chính là ngươi a!” Đới Nhiêu quan sát Lâu Vũ một vòng từ trên xuống dưới, sau đó lạnh nhạt xoay người rời đi.
Lâu Vũ khó hiểu nhìn theo bóng lưng Đới Nhiêu.
Thiên Diệp nghiêng đầu dùng khuỷu tay huých Lâu Vũ: “Lâu Vũ, nha đầu kia có ý gì vậy?”
Lâu Vũ nhún vai, bất đắc dĩ nói: “Ngươi hỏi ta, ta hỏi ai a?”
Thiên Diệp khoanh tay thở dài: “Núi không có cọp, khỉ làm đại vương, nếu không phải ta che dấu dung mạo thật thì nha đầu kia làm sao chú ý tới ngươi chứ.”
Lâu Vũ: “…”
Mạc Phi chắp tay sau lưng, sắc mặt bất thiện đi tới bên cạnh Lâu Vũ, chua chua hỏi: “Nha đầu kia nói gì với ngươi vậy?”
Lâu Vũ thẳng thắn nói: “Nàng nói, hóa ra chính là ngươi a.”
Mạc Phi nghi ngờ nhìn Lâu Vũ: “Hóa ra chính là ngươi! Ngươi đã làm chuyện mờ ám gì để nha đầu kia phải để mắt tới ngươi vậy?”
“Ta có làm gì đâu a! Ta vẫn luôn quang minh chính đại a.” Lâu Vũ vội vàng biện hộ.
Ánh mắt Mạc Phi sáng lấp lánh, cổ quái hỏi: “Quanh minh chính đại?”
“Được rồi, thỉnh thoảng ta cũng cướp phú tế bần, thế nhưng cũng là chuyện bất đắc dĩ, chỉ vì muốn nuôi sống gia đình thôi a. Ta cùng nha đầu kia vô cùng trong sạch.” Lâu Vũ nghiêm nghị nói.
Mạc Phi gật đầu: “Tạm thời tin tưởng ngươi. Thân phận nha đầu kia rất cao, cho dù ngươi có ý thì cũng không có bản lĩnh dụ dỗ.”
Lâu Vũ: “…”
Béo viện trưởng lắc lư lắc lư chạy tới vỗ mạnh lên vai Mạc Phi, biểu tình vui mừng: “Không tệ, không tệ, vi sư không nhìn lầm ngươi a!”
Mạc Phi cười gượng: “Đều là sư phụ dạy tốt.”
Mạc Phi thở dài một hơi, thầm nghĩ, lão quỷ chết tiệt, ngươi hạ thủ nhẹ một chút a! Bả vai tiểu gia rất non nớt.
Béo viện trưởng chắp tay, hòa ái dễ gần nói: “Mạc Phi a! Khúc nhạc ngươi đàn rất êm tai, rất có nội hàm, chính là vé vào cửa mắc quá, học viên học viện chúng ta rất nghèo a! Nể tình mọi người đều là đồng học, ngươi có thể chiết khấu một chút không?”
“Vâng vâng! Viện trưởng, nếu có thẻ học viên học viện Thiên Hà thì có thể hưởng chiết khấu mười phần trăm.” Mạc Phi không chút nghĩ ngợi nói.
Béo viện trưởng khó xử: “Mười phần trăm! Mười phần trăm cũng không ít hơn bao nhiêu a, chín mươi phần trăm đi.”
Mạc Phi tức giận nói: “Chín mươi á, lão quỷ, sao lão không đi cướp luôn đi, cẩn thận ta phản bội sư môn a!”
Béo viện trưởng lơ đễnh cười một tiếng, lại một lần nữa hung hãn vỗ vai Mạc Phi: “Đồ đệ a, ngươi đừng kích động như vậy. Vi sư chỉ đùa một chút thôi, đùa thôi mà, sao ngươi lại tức giận như vậy a.”
Mạc Phi đau tới nhe răng trợn mắt, lão quỷ này muốn đập chết hắn à?
Béo viện trưởng ai oán nói: “Mạc Phi, ngươi không biết a! Học viên trong học viện đều là người bình dân, nghèo lắm a! Vậy bảy mươi phần trăm, bảy mươi phần trăm được rồi.”
Mạc Phi không đồng ý: “Bảy mươi phần trăm thì ta sống bằng gió tây bắc à? Năm mươi, không thể ít hơn nữa.”
Béo viện trưởng cân nhắc một chút, gật đầu: “Vậy thì năm mươi, Phi Phi, ngươi hào phóng như vậy, học viên học viện nhất định sẽ rất cảm kích ngươi.”
Mạc Phi liếc mắt, thầm nghĩ: “Cảm kích? Hắn cần người ta cảm kích làm gì chứ? Cảm kích có thể làm cơm ăn sao?
…
Lâu Vũ cùng Thiên Diệp ngồi ở cửa đại lễ đường thu vé vào cửa.
“Tình huống này không đúng a!” Lâu Vũ nhíu mày.
Thiên Diệp gật đầu: “Quả thực không đúng, người tới đều là học viên Thiên Hà.”
Lâu Vũ cau mày, vé bán cho học viên Thiên Hà chỉ có một nửa giá, thực sự là lỗ nặng a
Sắc mặt Tô Vinh có chút vặn vẹo đi tới: “Viện trưởng đóng cả cổng trước lẫn cổng sau rồi, người của học viện khác nếu muốn vào trường thì phải đóng hai mươi tinh tinh làm phí vào cổng.”
Thiên Diệp có chút khiếp sợ nói: “Phí vào cổng hai mươi tinh tinh á? Học viện Thiên Hà có quy củ này từ khi nào vậy?”
Tô Vinh nhún vai: “Nghe nói mới có hôm nay.”
Lâu Vũ nghiến răng: “Phí vào cổng hai mươi tinh tinh, lão quỷ này lương thiện thật a!”
Thiên Diệp hít một hơi khí lạnh: “Chả trách hôm nay học viên học viện khác ít như vậy, lão quỷ này đúng là xấu tính mà.”
Tô Vinh gật đầu đồng ý: “Chứ còn gì nữa!”
Một thiếu niên anh tuấn mặc đồng phục học viện Tinh Thần đi tới, nhàn nhạt hỏi: “Còn vé không?”
“Còn.” Thiên Diệp gật đầu.
“Ta muốn năm vé.”
Lâu Vũ áy náy nói: “Xin lỗi, mỗi người chỉ được mua một vé thôi.”
Thiếu niên lơ đễnh liếc nhìn hai người, kiêu ngạo nói: “Gấp đôi.”
“Chúng ta rất có quy tắc.” Lâu Vũ lắc đầu.
“Gấp ba.” Thiếu niên không đổi sắc nói.
“Quy củ là quy củ, không thể phá quy củ được!” Lâu Vũ thở dài.
“Gấp năm.” Thiếu niên cau mày.
“Xin lỗi, thực sự không được!” Lâu Vũ thực tiếc nuối nói.
“Gấp mười.” Sắc mặt thiếu niên có chút dữ tợn.
Lâu Vũ cười tươi rói: “Được rồi, ngươi thắng! Muốn mấy vé, năm à?”
Khóe miệng thiếu niên giật giật, lôi túi tinh tinh ra ném lên bàn, Lâu Vũ kiểm tra một chút, sau đó đưa năm tấm vé vào cửa cho thiếu niên.
Thiếu niên hung hãn trợn mắt nhìn hai người, cầm vé bỏ đi.
Nhìn bóng lưng thiếu niên, Lâu Vũ cười cười lắc đầu: “Đại gia đúng là một sự tồn tại làm người ta vừa yêu vừa hận a!”
Thiên Diệp chống cằm nói: “Thật ra thì ngươi có thể tiếp tục tăng giá.”
Lâu Vũ nhún vai cười nhạt: “Làm người phải biết điểm dừng! Gấp mười cũng được rồi.”
Thiên Diệp: “…”
Một bóng người thanh lệ đi về phía hai người, thấy người tới là Đới Nhiêu, sắc mặt Thiên Diệp có chút cổ quái.
“Còn vé không?” Đới Nhiêu nhàn nhạt nhìn hai người hỏi.
“Còn.” Thiên Diệp đáp.
Lâu Vũ đưa vé cho Đới Nhiêu, Đới Nhiêu có chút phức tạp nhìn Lâu Vũ một cái, sau đó xoay người rời đi.
Thiên Diệp dùng khuỷu tay huých Lâu Vũ một cái, lẩm bẩm: “Lâu Vũ, nha đầu kia quả thực có chút dị thường với ngươi a!”
Lâu Vũ híp mắt: “Đừng nói bậy.”
Thiên Diệp chống cằm, thờ ơ liếc nhìn đám người, sau đó con ngươi lóe lên chút kinh hãi, Đường Thiên Minh tới.
Thấy Đường Thiên Minh, sắc mặt nhất thời có chút cổ quái.
Đứng trong đám người, trong lòng Đường Thiên Minh tràn đầy ghen tị.
Thiên Diệp thế nhưng lại có quan hệ với Mạc Phi, âm nguyên sư mỗi ngày có thể kiếm được đấu vàng, mỗi lần biểu diễn Mạc Phi kiếm được hơn vạn tinh tinh, Thiên Diệp đi theo bên cạnh Mạc Phi cũng không biết chiếm được bao nhiêu tiện nghi.
Đường Thiên Minh theo đội ngũ không ngừng tiến tới trước, rất nhanh liền tới lượt hắn.
“Ngươi muốn mua mấy vé?” Thiên Diệp ân cần hỏi.
“Một.”
Thiên Diệp trợn mắt, dò xét hỏi: “Chỉ cần một thôi sao? Ngươi chỉ cần chi gấp mười là có thể mua thêm một vé nữa, vị thiếu gia này, ngươi có muốn mua vé cho bạn gái không?”
“Không cần, ta không có bạn gái.” Đường Thiên Minh ôn hòa đáp.
“Vậy sao, Lâu Vũ, đưa vé cho hắn đi.” Thiên Diệp lười biếng nói.
Lâu Vũ nghe vậy liền lấy vé ra giao cho Đường Thiên Minh.
Nhìn bóng lưng Đường Thiên Minh, Thiên Diệp lẩm bẩm: “Không có bạn gái? Xem ra đã bị đá rồi a! Lại còn là hàng xài rồi, thực mất mặt a!”
Lâu Vũ cười mỉa: “Chỉ gấp mười thôi cũng không dám mua, bị bỏ cũng đáng.”
Cuộc nói chuyện của Thiên Diệp cùng Lâu Vũ vừa vặn truyền vào tai Đường Thiên Minh, Đường Thiên Minh siết chặt nắm tay, suýt chút nữa đã nhịn không được bùng nổ.
…
Phòng viện trưởng.
“Viện trưởng, ngươi đúng là thông minh tuyệt đỉnh a! Phí vào cổng vừa ra, hôm nay học viện chúng ta đã thu vào thêm năm nghìn tinh tinh.” Bộ trưởng tài vụ tươi cười nói.
Béo viện trưởng vốc tinh tệ, căm tức nói: “Thực không ngờ đã ra phí vào cổng mà vẫn có nhiều người chạy tới học viện chúng ta như vậy, đám đại gia chết tiệt này, sớm biết vậy ta đã đặt mức phí cao hơn.”
Bộ trưởng tài vụ ân cần nói: “Viện trưởng, thật ra thì cũng có nhiều học viên luyến tiếc phí vào cổng, nghe nói rất nhiều thiên tài ở các học viện khác muốn tới nghe diễn tấu nhưng không có tinh tinh, nhiều người đang hối hận vì năm đó không báo danh vào học viện chúng ta a!”
Béo viện trưởng lập tức cười lớn: “Hối hận là đúng.”
Béo viện trưởng thần thần bí bí nói: “Ta bảo ngươi tìm hai trăm học viên mua vé rồi mang đi bán với giá cao hơn, kiếm được bao nhiêu?”
Bộ trưởng tài vụ cẩn thận nói: “Vé sang tay có thể bán với mức giá năm mươi tinh tinh, tổng cộng bán được mười nghìn tinh tinh.”
Béo viện trưởng gật đầu, hài lòng nói: “Mười nghìn a! Không tệ, không tệ, đừng để đám đồ đệ ta biết chúng ta lén làm vụ này, rất mất mặt.”
Bộ trưởng tài vụ vỗ vỗ ngực: “Viện trưởng yên tâm, chuyện này trời biết đất biết ngươi biết ta biết, tuyệt đối không có người thứ ba biết.”
Béo viện trưởng suy tư gật đầu: “Vậy thì tốt, lỡ như để chúng biết thì không ổn chút nào!”
“Viện trưởng, không phải vì nghèo mới phải làm vậy sao? Ta nghĩ nếu đồ đệ của ngài biết thì cũng hiểu được mà.”
Béo viện trưởng gật đầu: “Nói đúng a! Nói tới nói lui cũng vì trường chúng ta quá nghèo.