"Có lẽ là có việc gấp." Mạc Quỳnh cắn răng.
Nghĩ tới thái độ lạnh nhạt của Lâu Vũ, Mạc Vũ Vi liền cảm thấy khó chịu, nàng không xinh đẹp sao? Cho dù nàng không thể xưng là tuyệt sắc mỹ nữ nhưng vẫn đẹp hơn Mạc Phi đi, cớ sao tam hoàng tử lại lạnh lùng với nàng như vậy?
Lâm Tịch cau mày, suy tư nói: "Thái độ của tam hoàng tử đối với chúng ta kém như vậy, có khi nào đang có xích mích với Mạc Phi không?"
Ánh mắt Mạc Vũ Vi sáng ngời, lập tức gật đầu: "Hẳn là vậy, Mạc Phi ngốc như vậy, có thể dụ tam hoàng tử một lúc nhất thời nhưng không thể nào dụ cả đời. Nhất định là tam hoàng tử ghét bỏ hắn, hại chúng ta cũng bị vạ lây."
Mạc Quỳnh nhịn không được có chút nặng nề, thái độ của tam hoàng tử còn ác liệt hơn hắn tưởng a.
Lâm Tịch có chút bất mãn nói: "Người tới sau la ai vậy? Thái độ sao lại kém như vậy." Nhớ tới ánh mắt xem thường của Trịnh Huyên, Lâm Tịch liền cảm thấy giận sôi gan.
Mạc Vũ Vi cắn môi: "Hắn là đứa cháu độc nhất Trịnh Huyên của Trịnh nguyên soái, thực lực bất phàm."
Vốn Lâm Tịch có chút khinh thường Trịnh Huyên, thế nhưng nghe thấy thân phận của Trịnh Huyên thì bất mãn trong lòng lập tức tan biến thành mây khói, thầm may mắn vừa nãy mình đã nén giận trong lòng, không tranh chấp với đối phương.
Mạc Quỳnh nhìn sắc trời: "Chúng ta mau đi thôi, trời sắp tối rồi, nếu không thể tới quân doanh trước khi trời tối thì chúng ta sẽ gặp phiền toái lớn."
Nhớ tới con ngân vũ điểu vừa nãy, sắc mặt Mạc Vũ Vi tái nhợt, vội nói: "Đúng đúng đúng, chúng ta lập tức đi thôi."
...
Trịnh Huyên cưỡi song đầu cưu đuổi kịp Lâu Vũ: "Tam hoàng tử, mấy người kia tốt xấu gì cũng là thân nhân của Mạc Phi, ngươi bỏ mặt bọn họ ở vùng hoang vu như vậy có ổn không? Nếu xảy ra chuyện thì sao?"
"Sinh tử do mệnh phú quý do trời, liên quan gì ta." Lâu Vũ thản nhiên nói. Nếu chết hết thì càng tốt.
"Ngươi có thành kiến với bọn họ à?" Trịnh Huyên hỏi.
Lâu Vũ híp mắt, địa vị của Mạc Phi ở Mạc gia rất thấp, cuộc sống cũng không tốt, cho dù là Mạc Phi chân chính cũng không có bao nhiêu cảm tình với Mạc gia, huống chi người hắn cưới lại không phải là người đó.
Thấy Lâu Vũ không đáp, Trịnh Huyên có chút bỡn cợt nói: "Nha đầu vừa nãy tựa hồ có ý với ngươi."
Sắc mặt Lâu Vũ lập tức âm trầm: "Đừng nói hưu nói vượn."
Trịnh Huyên nhún vai: "Tam hoàng tử, ngươi đừng tức giận, được người ta coi trọng cũng không phải chuyện xấu."
Lâu Vũ không phủ nhận: "Chiếc tinh xe kia là mẫu mới nhất của công ty Thiên Thủy, giá trị ba trăm vạn, với thực lực Mạc gia căn bản không thể mua được."
Trịnh Huyên ngây người một lúc mới bừng tỉnh: "Ý ngươi bọn họ cũng do đại hoàng tử phái tới."
Lâu Vũ gật đầu: "Hẳn là vậy."
Trịnh Huyên nhu nhu mũi, có chút buồn rầu nói: "Đại hoàng tử rốt cuộc muốn làm gì a!"
Lâu Vũ bĩu môi: "Ai biết hắn đâu."
Lâu Vũ về tới quân doanh lập tức đi tới phòng dược tìm Mạc Phi.
Khoảng thời gian này Mạc Phi điều chế toàn là dược tề cao cấp, những người khác không đủ khả năng hỗ trợ, vì thế trong phòng dược chỉ có một mình Mạc Phi.
"Mạc Phi, người Mạc gia đã tới." Lâu Vũ lời ít ý nhiều, tiến vào phòng dược nói.
Mạc Phi ngây ra một lúc, từ sau khi gả cho Lâu Vũ, hắn đã cắt đứt liên hệ với Mạc gia, trước đó người Mạc gia không tìm tới cửa Mạc Phi đã thở phào một hơi, thật không ngờ vẫn tránh không khỏi a!
Mạc Phi cau mày, có chút khó hiểu: "Sao bọn họ lại tới đây?"
Lâu Vũ nghĩ nghĩ nói: "Ta nghĩ Lâu Phong đứng sau chuyện này."
Mạc Phi thở dài: "Người tới là ai?"
Lâu Vũ âm trầm nói: "Kế mẫu ngươi, còn có cặp nhi tử nhi nữ của nàng ta."
Mạc Phi không khỏi có chút ngoài ý muốn: "Nữ nhân kia cư nhiên dám tới à?"
Lâu Vũ híp mắt: "Ngươi tính toán xử lý thế nào?"
Mạc Phi nhắm mắt lại, lắc đầu: "Ta cũng không biết."
Tuy hắn không phải Mạc Phi chân chính nhưng chung quy cũng chiếm thân xác người ta, có chút liên quan với Mạc gia, cho dù Mạc gia không tốt cỡ nào thì cũng là nhà mẹ đẻ của hắn, Lâm Tịch hà khắc thế nào thì cũng là kế mẫu, đối với cặp huynh đệ kia, cho dù Mạc Phi không vừa mắt cỡ nào thì vẫn có một tầng quan hệ huyết thống.
Nhìn biểu tình Mạc Phi, Lâu Vũ thầm nghĩ, nếu mình không nhiều chuyện thì tốt rồi, nếu mình không nhúng tay thì ba người kia đã xe hủy nhân vong, Mạc Phi cũng không cần rối rắm.
"Tam hoàng tử phi, mẫu thân, ca ca cùng muội muội đến thăm ngươi." Một binh sĩ tiến vào bẩm báo.
Mạc Phi ngây ra một lúc, nhịn không được nói: "Tốc độ nhanh thật."
Nhóm Mạc Vũ Vi được binh lính dẫn đường đi tới chỗ Mạc Phi.
Vừa thấy Mạc Phi, Mạc Vũ Vi liền lộ ra biểu tình mừng rỡ: "Mạc Phi ca ca, ta rốt cuộc cũng gặp được ngươi."
Mạc Phi không ngờ tốc độ của Mạc Vũ Vi nhanh như vậy, hắn còn chưa hồi phục tinh thần đã bị đối phương ôm chầm.
Thân thể Mạc Vũ Vi phát dục rất rốt, bị phần ngực mềm mại của Mạc Vũ Vi đè ép, mặt Mạc Phi vô thức trướng lên đỏ bừng.
Mạc Phi thầm nghĩ, thiếu nữ, ngươi đừng hấp dẫn Mạc Phi thiếu gia như vậy a! Mạc Phi thiếu gia là người không chịu nổi hấp dẫn a.
Thấy Mạc Vũ Vi ôm Mạc Phi, ánh mắt Lâu Vũ lóe lên một tia lo lắng.
Thấy sắc mặt Lâu Vũ âm trầm, Mạc Phi đẩy Mạc Vũ Vi, kéo Lâu Vũ qua nói: "Đây là tam hoàng tử."
Mạc Vũ Vi xấu hổ nhút nhát liếc nhìn Lâu Vũ: "Mạc Phi ca ca, ta biết tam hoàng tử, vừa nãy ở trên đường hắn đã cứu ta một mạng."
Mạc Phi nhìn Lâu Vũ, chuyện anh hùng cứu mỹ nhân lớn như vậy, Lâu Vũ cư nhiên không chịu nói với mình!
Trên mặt Lâu Vũ hiện lên một tia xấu hổ.
"Đúng là trùng hợp a!" Mạc Phi nói.
Mạc Vũ Vi gật đầu, tràn đầy thâm tình nhìn Lâu Vũ: "Ít nhiều cũng nhờ tam hoàng tử, bằng không hôm nay Vũ Vi chỉ sợ đã mất mạng, đại ân đại đức của tam hoàng tử, Vũ Vi suốt đời khó quên."
Nhìn biểu tình Mạc Vũ Vi, Mạc Phi trừng mắt thầm nghĩ, nha đầu này động xuân tâm a.
"Ân cứu mạng xin lấy thân báo đáp, nếu tam hoàng tử không chê Vũ Vi, Vũ Vi nguyện ý cùng ca ca hầu hạ tam hoàng tử." Mạc Vũ Vi đỏ mặt nói.
Nghe thấy lời Mạc Vũ Vi, Lâu Vũ không chút nghĩ ngợi nói: "Ta ghét bỏ."
Sắc mặt Mạc Vũ Vi lúc xanh lúc trắng, quẫn bách không thôi.
Mạc Phi nhìn Lâu Vũ, vô thức liếc mắt xem thường, Lâu Vũ cũng quá thành thực a, cho dù ghét bỏ thì cũng không nên nói trắng ra như vậy, thực ngại quá a!
Nhìn sắc mặt lúng túng của Mạc Vũ Vi, Mạc Phi không khỏi có chút đồng tình. Nha đầu đáng thương, coi trọng ai không coi, lại coi trọng Lâu Vũ.
Mạc Vũ Vi lã chã chực khóc nhìn Lâu Vũ, Lâu Vũ xụ mặt hệt như đối phương nợ mình mấy trăm vạn.
Mạc Phi ngượng ngùng cười cười: "Cái kia, các ngươi vẫn chưa ăn cơm đi, chúng ta đi ăn trước đã."
Mạc Quỳnh thở phào một hơi, lập tức gật đầu: "Hảo!"
Mạc Phi dẫn nhóm người tới phòng ăn nhỏ, phòng bếp của nhóm Mạc Phi là phòng riêng, nguyên liệu nấu ăn do đám Lâu Vũ tự cung cấp, nếu dư ra thì trực tiếp khao thưởng cho binh lính.
Lúc nhóm người Mạc Vũ Vi tới, trong phòng ăn đã có hai người.
Trịnh Huyên ngồi đối diện Mạc Nhất, vừa ân cần đưa một chén thịt kho tàu cho Mạc Nhất vừa nói: "Nhất Nhất, ngươi nếm thử món này đi, đây là thịt của cuồng ngưu cấp bảy, con trâu kia là ta cố ý vào rừng bắt, nó rất khỏe! Ta cảm thấy ăn đặc biệt ngon..."
Mạc Nhất gắp một khối bỏ vào miệng, đồng ý nói: "Quả thực không tồi."
Nhìn thấy hai người, Mạc Vũ Vi không khỏi sửng sốt: "Mạc Nhất."
Mạc Nhất quay đầu nhìn qua Mạc Vũ Vi, ánh mắt lóe lên một tia nghi hoặc: "Mạc tiểu thư."
Thấy Mạc Nhất cùng Trịnh Huyên ngồi chung với nhau, Mạc Vũ Vi ngây người một chút rồi tức giận nói: "Mạc Nhất, ngươi là thân phận gì, sao dám ngồi cùng bàn với Trịnh thiếu."
Nghe thấy lời Mạc Vũ Vi, Mạc Nhất vô thức nhíu mày.
Sắc mặt Trịnh Huyên đen xì, sát khí nồng đậm tỏa ra. Trịnh Huyên đứng dậy, hệt như hổ rình mồi nhìn Mạc Vũ Vi, giọng điệu giận dữ: "Đồ nữ nhân ngu ngốc, ngươi vừa nói cái gì?"
Nghe thấy Trịnh Huyên gầm nhẹ, Mạc Vũ Vi hoảng sợ trốn ra sau lưng Lâu Vũ, xin giúp đỡ liếc nhìn Lâu Vũ một cái, bất quá Lâu Vũ hoàn toàn không để ý tới nàng ta.
Mạc Vũ Vi cảm thấy thực ủy khuất, rõ ràng nàng không nói sai, vì sao Trịnh Huyên lại hung dữ với nàng như vậy.
Mạc Nhất liếc nhìn Trịnh Huyên đang kích động, thản nhiên nói: "Ngươi kích động như vậy làm gì? Ngươi ngồi bên cạnh ta như vậy, quả thực không thích hợp."
Trịnh Huyên xấu hổ cười cười: "Nhất Nhất, ngươi nói bậy bạ gì vậy?"
Nhìn Trịnh Huyên xoay quanh lấy lòng Mạc Nhất, Mạc Vũ Vi cảm thấy thực hoang đường.
Mạc Nhất là cái gì, bất quá chỉ là một kẻ hầu của Mạc Phi mà thôi, Trịnh Huyên thân là cháu trai của nguyên soái, thân phận cao quý, cư nhiên lại coi trọng Mạc Nhất. Rốt cuộc là ánh mắt Trịnh Huyên có vấn đề hay Mạc Nhất đã dùng thủ đoạn gì?
Chờ đồ ăn của đám Mạc Vũ Vi được dọn lên, Trịnh Huyên cùng Mạc Nhất cũng ăn xong rời đi.
Bởi vì có khách, nguyên liệu cũng dư dã, đầu bếp liền làm hơn mười món ăn.
Mạc Vũ Vi ăn cơm, cảm xúc thực phập phồng, mỗi món ăn trên bàn đều được làm từ thịt tinh thú cấp sáu cùng cấp bảy, cấp bậc tinh thú càng cao thì thịt lại càng đắt, kỳ thực các loại thịt thường ăn đều là cấp hai, cấp ba, thỉnh thoảng ăn cấp bốn đã là rất quý giá, nghĩ đến Mạc Phi mỗi ngày đều được ăn đồ tốt như vậy, ghen tị trong lòng Mạc Vũ Vi càng lúc càng đậm.
Nhìn Lâu Vũ gắp rau cho Mạc Phi ở bên cạnh, trong lòng Mạc Vũ Vi thực phức tạp, tam hoàng tử ôn nhu với Mạc Phi như vậy nhưng lại tuyệt tình với nàng, nàng rốt cuộc có điểm nào thua kém Lạc Phi a!
Lâm Tịch nhìn Lâu Vũ, lại nhìn Mạc Vũ Vi, trong lòng dâng lên cảm giác bất mãn, nữ nhi nhà nàng xét mặt nào cùng mạnh hơn Mạc Phi a! Ánh mắt của tam hoàng tử rốt cuộc bị sao vậy, mỹ nữ yêu thương nhung nhớ cư nhiên lại không chút nể mặt cự tuyệt.