“Ngươi cảm thấy ta giống hỏa kê?” Lâu Vũ hỏi.
Mạc Phi cười xấu hổ: “Ta cân nhắc giữa hỏa kê và liệt viêm hổ một hồi, ta cảm thấy hỏa kê vừa đẹp vừa mạnh, lại bình dị gần gũi, càng thích hợp để hình dung ngài hơn, đương nhiên nếu hài không hài lòng, ta có thể sửa, ta lập tức sửa ngay.”
Lâu Vũ: “…”
“Ngươi cảm thấy ta giống a bà dưới lầu nhà ngươi à?” Lâu Vũ dữ tợn hỏi.
Mạc Phi bất đắc dĩ cười cười: “Ngươi đừng xem thường a bà nha! A bà làm điểm tâm rất ngon, ngon tới mức người ta muốn nuốt luôn đầu lưỡi ấy.”
“Ngươi cảm thấy ta rất táo bạo?” Lâu Vũ tiếp tục hỏi.
Mạc Phi lắc đầu: “Không có, ta chỉ ví von phóng đại một chút thôi, ngươi biết đó, viết văn nhất định phải nói hưu nói vượn một chút, tả quá chân thật sẽ không được điểm cao.”
“Vậy điểm ngươi có cao không?” Lâu Vũ thực trào phúng nói.
Mạc Phi bất đắc dĩ cười cười: “Cái này…. lão sư hình như không thưởng thức bài văn của ta cho lắm.”
Lâu Vũ híp mắt, cười cười: “Ngươi biết bây giờ ta muốn làm gì không?”
Mạc Phi cười ha hả: “Ta cảm thấy ngươi cần nhất bây giờ là bình tĩnh, chuyện muốn làm cứ để sau từ từ rồi làm!”
Lâu Vũ túm áo Mạc Phi, lôi đi.
“Ngươi muốn làm gì? Nói cho ngươi biết, ta thà chết chứ không chịu khuất phục đâu.” Mạc Phi lớn tiếng nói.
Lâu Vũ cười lạnh: “Chuyện văn học tính tế để đó nói sau, ta cảm thấy thể thuật của ngươi thật sự quá dọa người, để ta giúp ngươi luyện tập một chút.”
“Sao ta có thể không biết xấu hổ như vậy, ngươi là người vĩ đại thế nào a, giúp ta luyện tập không phải đại tài tiểu dụng sao?” Mạc Phi vội vàng la to.
Lâu Vũ cười ha hả: “Ngươi biết vậy thì tốt rồi.”
Mạc Phi bị Lâu Vũ kéo vào phòng huấn luyện, sau đó là một trận kêu rên thảm thiết.
Mạc Nhất híp mắt, con ngươi lộ ra chút lo lắng.
“Cứu mạng! Cứu mạng a!”
Mạc Nhất siết chặt nắm tay, đi về phía phòng huấn luyện.
Tô Vinh lắc mình chắn trước mặt Mạc Nhất: ” Ngươi muốn đi đâu?”
“Thiếu gia đang kêu cứu mạng, ta phải đi cứu hắn.” Mạc Nhất nhàn nhạt nói.
“Yên tâm, thiếu gia nhà ngươi không chết được đâu, tam hoàng tử chỉ muốn giáo huấn hắn một chút mà thôi.” Tô Vinh nói.
Mạc Nhất phản đối: “Lỡ tam hoàng tử lỡ tay thì sao?”
Tô Vinh lạnh nhạt đáp lại: “Sẽ không có chuyện đó.”
“Không nhất định.” Mạc Nhất vẫn không đồng ý tiếp tục đi tới, Tô Vinh cản lại.
Mạc Nhất nâng mắt, lạnh lùng nhìn Tô Vinh: “Ngươi muốn cản ta à?”
Nhìn ánh mắt sắc lạnh của Mạc Nhất, Tô Vinh có chút hoảng sợ: “Đúng vậy thì sao.”
Mạc Nhất cười lạnh, sống lưng Tô Vinh lạnh ngắt, một luồng sát khí cuồn cuộn đập thẳng vào mặt làm Tô Vinh nhịn không được nâng cao cảnh giác.
Mạc Nhất siết nắm tay, đánh thẳng về phía Tô Vinh. Nắm tay Mạc Nhất được phủ một tầng lam quang thoạt nhìn rất dễ nhìn nhưng lại tràn ngập sát khí.
Tô Vinh cảnh giác lui về sau, biểu tình kinh ngạc hoàn toàn không thể che dấu được, cư nhiên thật sự là tinh sư cấp ba, tuy rất tín nhiệm Lâu Vũ nhưng trong lòng Tô Vinh vẫn có chút hoài nghi.
Mạc Nhất công kích vô cùng mãnh liệt, sau một thoáng khiếp sợ Tô Vinh lập tức điều chỉnh tinh thần, hắn là hậu sinh kiệt xuất của Tô gia, nếu bại dưới tay người hầu tam hoàng tử phi, nhất định sẽ bị cười chết.
Tiếng kêu thảm thiết trong phòng huấn luyện vang mãi không dứt, thế công kích của Mạc Nhất cũng càng gấp gáp hơn.
Tô Vinh cũng càng đánh càng hăng, hai người đánh thành một đoàn trong đại sảnh, đồ đạc trong phòng khách cũng leng keng lách cách vỡ đầy đất.
Tô Vinh lau đi vệt máu bên khóe miệng, nhiệt huyết sôi trào nhìn Mạc Nhất, cảm giác kỳ phùng địch thủ thế này đã rất lâu rồi không gặp.
Sắc mặt Mạc Nhất có chút lạnh lùng nhìn Tô Vinh.
Ngay lúc này tiếng kêu thảm thiết trong phòng huấn luyện đột nhiên đình chỉ, Lâu Vũ bước ra.
Mạc Nhất bỏ lại Tô Vinh, nhanh chân bước về phía phòng huấn luyện.