Tinh nguyên lực trên bầu trời nhanh chóng được hấp thu vào trong thân thể Lâu Vũ, đến lúc tinh luyên lực gần như trống rỗng thì khí thế trên người Lâu Vũ bắt đầu điên cuồng tăng trưởng.
Trên bầu trời lóe lên những tia sét thật dài, từgn đạo sấm chớp bổ xuống, thân thể Lâu Vũ lóe lên tử quang đẹp mắt.
Tiếng sấm rền ầm ầm vang lên, tinh nguyên lực hình thành một con lôi xà vờn quanh người Lâu Vũ.
"Rống." Cùng với một tiếng thét dài, trên người Lâu Vũ bộc phát một trận tử quang kịch liệt, những cây đại thụ trong phạm vi trăm mét xung quanh thoáng chốc ngã rạp.
Thiên Diệp sợ hãi vỗ vỗ ngực: "May thật, may mà đứng ở xa, bằng không chúng ta đã bị tam hoàng tử chấn điếc tai rồi a. Tam hoàng tử cũng thật là, không có việc gì tự nhiên rống khàn cả giọng, kia lên giường sao kêu được chứ."
Mạc Phi: "..."
Trịnh Huyên híp mắt, có chút hâm mộ nói: "Khí thế của tam hoàng tử hiện giờ mạnh thật a!"
Thiên Diệp gật đầu đồng ý: "Quả thực rất mạnh, chờ ta thăng cấp rồi nhất địhn sẽ mạnh hơn tiểu bạch kiểm tam hoàng tử này."
Trịnh Huyên bật cười: "Một kẻ phế vật vì cưỡng gian một nha đầu mà bị đuổi khỏi nhà như ngươi à?"
Thiên Diệp: "..."
Cảm thụ được tinh nguyên lực cuồn cuộn trong cơ thể, Lâu Vũ vô cùng kích động.
Chỉ có thăng lên cấp tám mới cảm nhận được sự cường đại của cấp tám, Lâu Vũ hít sâu một hơi, thầm nghĩ, trước đó bọn họ có thể thuận lợi giết chết hai cao thủ cấp tám kia thật sự may mắn.
Tô Vinh nhìn Lâu Vũ, tâm tư có chút phức tạp.
Trước kia hắn vẫn nghĩ cấp tám là một sự tồn tại vô cùng khó đạt tới, thế nhưng hiện giờ hắn lại cảm thấy nó kỳ thực cũng không khó tới vậy.
Bảy ngày sau, một con tàu cao tốc theo gió vượt sóng tiến tới.
"Tam gia, người cảm thấy chuyện dược sư kia có thật không?" Một hộ hệ hỏi.
"Dược sư, ta nghĩ hơn phân nửa là giả, nơi hoang dã thế này không có khả năng xuất hiện dược sư có tư chất tốt đến vậy. Việc này hơn phân nửa là có kẻ muốn lòe bịp thiên hạ nên tung tin đồn nhảm." Một nam nhân trung niên gầy gò đáp.
"Nếu hơn phân nửa là giả, vậy vì sao tiểu thư lại phái nhiều người qua đây như vậy?" Hộ vệ khó hiểu hỏi.
Doãn Tam cười lạnh: "Tự nhiên là bởi vì bên cạnh Mạc Phi có một nam nhân gọi là Thiên Diệp, nghe nói người nọ là tinh sư cấp bảy."
"Thiên Diệp, nam nhân kia không phải là phế vật Đường Thiên Diệp của Đường gia đi?"
"Hẳn là không phải, Thiên Diệp công tử kia là tinh sư cấp bảy, Đường Thiên Diệp tới năm mười sáu tuổi mới chỉ là tinh sư cấp hai mà thôi, tinh nguyên lực ở Trần quốc nồng đậm như vậy mà hắn tốn mười mấy năm mới thăng được cấp hai, làm gì có chuyện chỉ cần một năm đã thăng năm cấp chứ?" Doãn Tam nhíu mày nói.
"Cũng đúng, Đường Thiên Diệp ngốc như vậy, nếu có thể thông suốt thì đá cuội cũng có thể biến thành vàng rồi." Hộ vệ khinh thường nói.
"Một tên phế vật như vậy cư nhiên dám động thủ với tiểu thư, đúng là cóc ghẻ mà đòi ăn thịt thiên nga, si tâm vọng tưởng." Doãn Tam cười nhạo.
"Đúng vậy, tiểu thư tư chất xuất chúng lớn lên lại xinh đẹp tuyệt trần, Đường Thiên Diệp phế vật kia làm sao xứng với tiểu thư được!" Hộ vệ thực khát khao nói.
"Tiểu thư căn dặn, tuyệt đối không thể buông tha Thiên Diệp công tử bên cạnh Mạc Phi." Doãn Tam lạnh lùng nói.
Hộ vệ khó hiểu: "Nếu tên đó không phải Đường Thiên Diệp, vì sao tiểu thư còn muốn..."
Doãn Tam bắt chéo tay, chậm rãi nói: "Ai bảo hắn gọi là Thiên Diệp làm gì? Cái tên này tiểu thư vừa nghe liền cảm thấy chán ghét, người nọ cũng coi như tai bay vạ gió, nếu muốn trách thì chỉ có thể trách cha mẹ đã đặt một cái tên như vậy."
Hộ vệ gật đầu: "Người này đúng là xúi quẩy."
"Trên đời này người xúy quẩy nhiều lắm, người bị chúng ta tới bắt lần này chính là người tiếp theo, nhiệm vụ hàng đầu là tìm ra Đường Thiên Diệp, diệt trừ hậu họa."
"Tiểu thư cũng không khỏi quá cẩn thận đi, Đường Thiên Diệp chỉ là phế vật thôi, có thể làm được gì chứ." Hộ vệ xem thường nói.
Doãn Tam lắc đầu: "Tiểu thư không phải sợ hắn gây ra sóng gió gì, chẳng qua thuần túy chán ghét mà thôi."
Trước màn hình, Trịnh Huyên nhìn Thiên Diệp, có chút quái dị hỏi: "Thiên Diệp, ngươi rốt cuộc làm sao đắc tội tiểu thư kia vậy, chọc người ta chán ghét ngươi đến vậy!"
Thiên Diệp bất đắc dĩ nói: "Nàng muốn câu dẫn ta, ta nói nàng ngực lép, ta không có hứng thú, chắc vậy đã chọc giận nàng ta đi."
Trịnh Huyên: "..."
Mạc Phi nhìn Thiên Diệp, lo lắng nói: "Lai lịch tiểu thư kia tựa hồ có chút bất phàm a!"
Thiên Diệp liếc mắt xem thường: "Chỉ một nha đầu có mắt không tròng thôi, nàng cư nhiên dám xem thường ta, sau này ta sẽ để nha đầu kia biết nàng ngay cả tư cách xách giày cho ta cũng không xứng."
Trịnh Huyên nhún vai: "Hi vọng là vậy, thế nhưng ngươi ngàn vạn lần đừng có xông ra rồi bị nha đầu kia đập bầm dập nha!"
Thiên Diệp: "..."
****
Doãn Tam nhìn mặt nước, mày nhíu chặt: "Mùi máu tươi nồng quá!"
"Rất nồng, tựa hồ nơi này vừa mới phát sinh một trận kịch chiến." Doãn Tứ ngưng trọng nói.
Doãn Tam biến sắc: "Không thích hợp, tựa hồ có rất nhiều động vật biển quy tụ về đây."
"Dược tề dẫn dụ yêu thú, nước khu vực này đã bị người ta bỏ thuốc rồi, lập tức rời đi." Doãn Tứ kêu lớn.
Tàu cao tốc đột ngột tăng tốc thoát khỏi vòng vây động vật biển.
"Thực đáng tiếc, để bọn chúng chạy được rồi." Thiên Diệp tiếc nuối nói.
Mạc Phi nhìn vài người trên màn hình nói: "Tốc độ chạy rất nhanh, nếu trong số bọn họ có linh mẫn thì chúng ta chắc chắn sẽ bị phát hiện."
Mạc Nhất có chút bất đắc dĩ nói: "Nhóm người này có chút khó giải quyết a!"
"Theo lộ tuyến của bọn họ hiện tại thì hẳn sẽ cập bờ bên thạch lâm." Lâu Vũ suy đoán.
Mạc Phi gật đầu: "Ta cũng nghĩ vậy, việc này không thể chậm trễ, chúng ta lập tức qua bên đó."
Nhóm Lâu Vũ nhanh chóng chạy tới thạch lâm mai phục, ba khẩu pháo tinh hạch trên tàu cao tốc của tên mập cũng bị dời xuống giấu trong thạch lâm.
"Tam gia, sao trong nước biển lại có dược tề dẫn dụ?" Một hộ vệ hỏi.
"Làm sao ta biết được chứ?" Doãn Tam lắc đầu.
"Nghe nói thiếu gia béo Tề gia cũng dẫn người tới Vinh quốc?" Doãn Tứ suy tư hỏi.
Doãn Tam gật đầu: "Tên mập kia tuy tư chất không tốt nhưng được mẫu thân yêu thương, ở Tề gia nhận đủ sủng ái."
Doãn Tứ híp mắt: "Tam ca, ngươi nói xem có phải đám người Tề gia đã bị ngươi ta dùng dược tề dẫn dụ yêu thú ngăn chặn không?"
Doãn Tam sửng sốt, lập tức trợn trừng mắt: "Rất có thể."
****
Đám Lâu Vũ ở trong thạch lâm đợi nửa tiếng liền nhìn thấy đám Doãn Tam xuất hiện.
Mạc Phi thả ra linh hồn lực dò xét thực lực đối phương: "Hai cấp tám, sáu cấp bảy, làm sao bây giờ?"
"Không sợ không sợ, chỉ có hai cấp tám mà thôi, chúng ta cũng làm thịt hai tên rồi còn gì." Thiên Diệp nói.
"Hai tên kia đều dở sống dở chết nên chúng ta mới thắng được, không tính." Mạc Phi phản bác.
Thiên Diệp nhún vai: "Chúng ta oanh tạc trước đi, bắn bọn họ dở sống dở chết rồi tính, từ khi lấy được mấy khẩu pháo này vẫn chưa có cơ hội sử dụng a."
Trịnh Huyên nhíu mày nhìn Thiên Diệp: "Ngươi tiết kiệm một chút, tinh hạch không nhiều."
"Biết rồi biết rồi." Thiên Diệp không ngừng nói.
"Ầm ầm ầm..." Pháo tinh thạch không ngừng bắn xung quanh đám Doãn Tam.
Doãn Tam đen mặt, ánh mắt như bôi độc liếc nhìn về phía rừng rậm: "Có mai phục."
Doãn Tứ lạnh mặt, lúc tới đây đã tìm một nơi rất bí ẩn cập bờ, thật không ngờ lại có người dám phục kích bọn họ, đám chết tiệt này cư nhiên dám...
Trịnh Huyên đen mặt, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ngu ngốc, không bắn trúng tên nào còn đả thảo kinh xà."
Thiên Diệp trở mắt xem thường: "Ngươi đừng có ồn! Ta là tay mới, ít nhiều gì cũng phải thích ứng một chút! Chờ ta thích ứng rồi nhất định bách phát bách trúng."
"Chờ ngươi thích ứng thì đồ ăn cũng nguội lạnh rồi." Trịnh Huyên tức giận nói.
Mạc Phi đi tới trước pháo tinh thạch, phát động công kích.
"Ầm ầm ầm..."
Trịnh Huyên kinh ngạc nhìn Mạc Phi: "Trúng hết toàn bộ, tam hoàng tử phi, ngươi giỏi thật a!"
Mạc Phi không trả lời, chỉ tiếp tục nã pháo.
Thiên Diệp bĩu môi, thuật sư tinh thần có sức quan sát rất nhạy bén, am hiểu nhất là khống chế, mỗi thuật sư tinh thần đều là xạ thủ trời sinh.
Đối phương có phòng bị, những phát bắn sau đó Mạc Phi không thu được kết quả.
"Là tên nào lén lút bắn trộm?" Doãn Tam giận dữ lớn tiếng quát, nhóm cao thủ cấp bảy đi cùng thoáng chốc đã chết mất ba người, Doãn Tam không muốn đau lòng cũng không được.
"Là ta, là ta đây!" Thiên Diệp hưng phấn chạy ra ngoài.
Nhìn thấy hành vi lỗ mãng của Thiên Diệp, Lâu Vũ chỉ có thể bất đắc dĩ đi theo.
"Đường Thiên Diệp?" Doãn Tam thực không dám tin nhìn Thiên Diệp.
Thiên Diệp híp mắt, cười lạnh nhìn hai người trước mặt: "Tiểu tiện nhân dưỡng hai lão già chết tiệt, muốn giết ta à, ta cho các ngươi ngỏm trước."
Thiên Diệp hùng hùng hổ hổ nói, sau đó trốn ra sau lưng Lâu Vũ, ngang tàn nói: "Tam hoàng tử, mau lên xử lý hai bọn họ đi, ta trợ uy cho ngươi."
Lâu Vũ: "..."
Lâu Vũ đen mặt liếc Thiên Diệp, nắm tay siết chặt đón nhận đòn công kích của Doãn Tam.
Doãn Tứ nhìn Thiên Diệp trốn ở một bên, cười lạnh quất roi tới.
Thiên Diệp nhanh nhẹn né tránh, vung tay, một bao dược phấn màu trắng bay về phía Doãn Tứ.
Doãn Tứ ý thức được không ổn nhưng vẫn chậm một bước, không ít bột phấn đã bay vào mắt Doãn Tứ.
"Ngươi phóng thứ gì?" Doãn Tứ quát lớn.
Thiên Diệp cười cười: "Tiểu thư nhà ngươi có mắt không tròng, ngươi cũng học theo thì ánh mắt kia có tác dụng gì, để ta thu đi vậy."
Doãn Tứ hung tợn trừng Thiên Diệp.
"Ngươi đáng chết..." Doãn Tứ gầm lớn một tiếng. Đúng lúc này một luồng hỏa diễm công kích từ sau lưng đánh úp tới.
"Mau ra tay." Trịnh Huyên quát lớn.
Không cần Trịnh Huyên nhắc nhở, Thiên Diệp đã phóng kim chùy về phía Doãn Tứ.
Thiên Diệp thầm lẩm bẩm, Trịnh Huyên thoạt nhìn chính khí nghiêm nghị nhưng xét về đánh lén hạ độc thủ thì còn thuần thục hơn mình, quả nhiên là kẻ trong ngoài bất đồng mà.