Mục lục
Trùng Sinh Chi Cực Phẩm Hoàng Tử Phi
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tinh xe vừa tới phủ tam hoàng tử, Lâu Vũ không đợi đám Mạc Phi kịp phản ứng đã dẫn đầu xuống xe, một câu cũng không nói.

Nhìn bộ dáng lạnh nhạt chẳng ừ chẳng hử gì của Lâu Vũ, Mạc Phi chột dạ trừng mắt.

Mạc Nhất liếc mắt nhìn Mạc Phi một cái, có chút lo lắng nói: “Thiếu gia, hình như tam hoàng tử tức giận a.”

Mạc Phi khoanh tay, không đồng ý nói: “Ta thấy chắc hắn mệt nên vội vàng lên phòng ngủ thôi, cũng có thể là uống rượu nhiều nên nhịn không được muốn đi vệ sinh ấy.”

Mạc Nhất: “…”

Tô Vinh gãi gãi đầu, có chút đau đầu.

Ba người đi vào đại sảnh, Mạc Nhất liếc nhìn Mạc Phi hỏi: “Thiếu gia, bây giờ ngươi ngủ luôn à?”

Mạc Phi có chút do dự nói: “Vừa nãy ở yến tiệc chưa ăn no lắm, ta ăn chút gì đó rồi ngủ.” Nói xong, Mạc Phi trừng mắt: “Không phải ta sợ đâu, đùa chắc, thiếu gia ta đây chính là người không sợ trời không sợ đất, mau lấy gì đó cho ta ăn đi.”

Mạc Nhất gật gật đầu nói: “Được rồi.”

Tô Vinh nhìn Mạc Phi, do dự một lúc mới cẩn thận nói: “Mạc Phi điện hạ, ngài định ăn chút gì đó để lấy can đảm à?”

Mạc Phi đen mặt: “Ngu ngốc, ăn cơm sẽ chạy xuống dạy dày chứ không phải mật, ăn gì cũng không can đảm được, chỉ có thể no bụng thôi.”

Tô Vinh: “…”

Mạc Nhất bưng bánh ngọt cùng thức uống ra, thực chân chó khích lệ: “Thiếu gia, ngươi thực có văn hóa, Tô Vinh kém xa ngài a.”

Mạc Phi cười đắc ý: “Đương nhiên rồi, thiếu gia nhà ngươi là người có văn hóa nhất.”

Tô Vinh quay mặt đi, thầm nghĩ, mười môn học rớt hết tám môn vậy mà dám nói mình có văn hóa.

Nhìn biểu tình vặn vẹo của Tô Vinh, Mạc Phi hỏi: “Biểu tình của ngươi là sao? Cảm thấy ta nói không đúng à?”

Tô Vinh cười gượng: “Sao có thể chứ, Mạc Phi điện hạ ngài tuyệt đối là người văn hóa, chỉ là nếu ngươi có văn hóa thêm chút nữa thì lại càng tốt hơn a.”

Mạc Phi múc một muỗng bánh bỏ vào miệng: “Yên tâm đi, kiến thức vô bờ, ta nhất định sẽ không ngừng cố gắng.”

Tô Vinh ân cần nói: “Điện hạ nhất định phải cố gắng nhiều một chút a!” Ít nhất cũng không cần rớt nhiều môn như vậy.

Mạc Phi nhìn Tô Vinh, khinh bỉ: “Ngươi tự lo cho mình trước đi.”

Không bao lâu sau, Mạc Phi đã ăn sạch bữa khuya Mạc Nhất đem ra. Liếc mắt nhìn lên lầu một chút, sau đó có chút tức giận nhìn Mạc Nhất: “Sao ngươi lấy ít vậy, ta ăn không no.”

Mạc Nhất vô tội nhìn Mạc Phi: “Thiếu gia, buổi tối ăn nhiều dễ béo lắm.”

Mạc Phi phản bác: “Béo cũng có sao đâu.”

Mạc Nhất nhún vai, nhàn nhạt nói: “Béo sẽ không được mỹ nữ thích.”

Mạc Phi lập sức hoảng sợ.

Tô Vinh nhìn Mạc Phi nói: “Mạc Phi điện hạ, nếu ngài không dám lên bây giờ thì tắm một chút rồi lên, nói không chừng chờ ngài tắm xong điện hạ cũng ngủ rồi.”

“Ai nói ta không dám lên chứ!” Mạc Phi thẹn quá thành giận rống to.

Tô Vinh chớp chớp mắt hỏi: “Vậy bây giờ ngài lên à?”

Mạc Phi quay mặt đi, ngượng ngùng nói: “Tắm một chút rồi lên cũng tốt.”

Tô Vinh: “…”

….

Mạc Phi ở trong phòng tắm kì kì kèo kèo hơn một tiếng, da cũng ngâm nước tới nhăn nheo mới chịu mặc áo tắm bước ra.

Mạc Nhất cùng Tô Vinh đứng chờ ở ngay bên ngoài.

Mạc Phi bị hai người dọa hoảng, kéo chặt vạt áo nói: “Các ngươi ở đây làm gì, đừng nói là rình ta tắm nha?”

Mạc Nhất lập tức giải thích: “Ta thấy Tô Vinh cứ lén lén lút lút, sợ hắn nảy sinh ý đồ xấu nên ở đây canh chừng.”

Tô Vinh đỏ mặt: “Điện hạ, ta không có lén lút, cũng tuyệt đối không có ý xấu gì cả, ta sợ ngươi chết đuối trong phòng tắm nên đứng ở ngoài chờ.”

Mạc Phi phất phất tay, bất lực nói: “Được rồi được rồi, hai người các ngươi mau đi ngủ đi.”

Mạc Phi thở dài đi lên lầu.

Tô Vinh cùng Mạc Nhất dõi mắt nhìn theo.

Mạc Phi rón ra rón rén mở cửa phòng, trong phủ ngủ thực im ắng, Lâu Vũ nằm dưới sàn, trên người trùm cái chăn sặc sỡ đủ màu, Mạc Phi thầm trách cứ Lâu Vũ không có khiếu thẩm mỹ, mua một cái chăn thực dung tụng, kết quả trách cứ xong Mạc Phi mới nhớ ra hình như cái chăn kia là mình ham rẻ đặt mua trên mạng.

Nhìn Lâu Vũ quấn chăn hệt như một con sâu ngủ đông, Mạc Phi bĩu môi, khinh bỉ dáng ngủ của Lâu Vũ.

Bất quá lúc nhìn lên giường thì Mạc Phi cảm thấy có gì đó không đúng. Hắn nhớ ra, trước khi rời phủ tham gia yến tiệc, hắn đã giấu hai búp bê mỹ nữ vào trong chăn…. thế nhưng hiện giờ cái chăn trên giường lại xẹp lép.

Mạc Phi biến sắc, vội vàng chạy tới giường xốc chăn, búp bê mỹ nữ của hắn đã bẹp dúm, hắn phát hiện trên đỉnh đầu búp bê có một cái lỗ lớn.

Mạc Phi leo xuống giường, đá Lâu Vũ một cước: “Này, dậy mau, đừng có giả bộ ngủ.”

Lâu Vũ mở mắt, khó chịu nói: “Chuyện gì? Tối rồi đừng có phá ta ngủ.”

Mạc Phi đen mặt, tức giận nói: “Ngươi còn dám hỏi à, ngươi hại mỹ nữ của ta xì hơi.”

Lâu Vũ tức giận cào tóc: “Mỹ nữ nhà ngươi tự mình tắc thở, liên quan gì tới ta?”

Mạc Phi đen mặt: “Nói bậy, đang yên đang lành sao mỹ nữ nhà ta lại tắt thở, nhất định là ngươi động tay động chân.”

Lâu Vũ lạnh lùng nói: “Ngươi mua ba cái hàng kém chất lượng rồi đổ thừa cho ta à?”

Mạc Phi nghiến răng: “Đắt như vậy sao kém chất lượng được chứ?”

“Sao ta biết, nhất định là ngươi trúng hàng giả, có tiền không biết sài, tự nhiên lại đi mua búp bê, ngươi có chút tiền đồ được không vậy?”

“Hàng giả, người ta là cửa hàng danh tiếng làm gì có chuyện bán hàng giả, nhất định là ngươi thừa dịp ta không ở ra tay phá hoại, ngươi đừng hòng gạt ta.” Mạc Phi cáu kỉnh nói.

“Ngươi nhìn lại xem ngươi mua ai, Vinh Nguyệt Nhi năm nay đã hơn năm mươi tuổi rồi, đủ làm nãi nãi của ngươi ấy, ngươi cư nhiên lại thích loại hình này, có phải đầu óc ngươi có vấn đề không hả?”

Mạc Phi sửng sốt, hắn vốn chỉ thấy mặt mũi xinh đẹp, lại còn là minh tinh thôi, nào biết Vinh Nguyệt Nhi này đã lớn tuổi như vậy.

“Ngươi quản ta à, hiện giờ đang lưu hành trào lưu tỷ đệ luyến.” Mạc Phi đúng lý hợp tình nói.

“Hừ, ngươi mua tỷ tỷ à? Rõ ràng là mua nãi nãi, chỉ có đám già già mới mua thôi.” Lâu Vũ hung tợn nói.

“Người ta lớn tuổi thì sao chứ, người ta lớn tuổi nhưng vẫn trẻ trung xinh đẹp, còn ngươi, tuổi tý tẹo mà hệt như lão già ấy.” Mạc Phi tức giận.

“Ngươi nói ai giống lão già?” Lâu Vũ oán giận.

“Nói ngươi đấy!”

“Ngươi lặp lại lần nữa.” Lâu Vũ tới gần Mạc Phi.

Mạc Phi đen mặt: “Được rồi được rồi, coi như ta nói sai, ngươi so với tiểu hài tử ba tuổi còn ngây thơ hơn, một chút cũng không giống lão nhân.”

Lâu Vũ nghiến răng nghiến lợi nhìn Mạc Phi, Mạc Phi không cam lòng yếu thế trừng lại.

Lâu Vũ lạnh lùng nói: “Ta muốn đi ngủ, ngươi còn dám quấy rầy nữa ta liền đánh ngươi đấy.”

Nhìn Lâu Vũ nằm dưới sàn, lại nhìn ‘mỹ nữ’ đã tắt thở trên giường, Mạc Phi căm giận đấm đấm giường.

Lâu Vũ tuy nhắm mắt nhưng hai tai vẫn luôn dựng thẳng lắng nghe động tĩnh.

Mạc Phi bất mãn thở phì phì, chọn tới chọn lui lại chọn trúng hàng này, đúng là xúi quẩy mà.

Mạc Phi đau đầu gãi gãi đầu, sau đó nhịn đau nhét mỹ nữ vào thùng rác, cho dù hơi lớn tuổi một chút nhưng vẫn là mỹ nữ a! Tên kia cư nhiên độc ác như vậy, đúng là ngoan tâm thủ lạt, lang tâm cẩu phế, thập ác bất xá mà. Mạc Phi đi tới mở tủ quần áo thì phát hiện con búp bê được tặng kèm cũng có vấn đề… hắn quay đầu lại, hung hăng trừng Lâu Vũ nằm trong chăn, tên chết tiệt này!

Chú ý thấy Mạc Phi ném cả hai con búp bê vào thùng rác, khóe miệng Lâu Vũ vui sướng nhếch lên.



Sáng sớm hôm sau, Mạc Phi đen mặt từ trên lầu đi xuống.

Mạc Nhất bước tới, cẩn thận hỏi: “Thiếu gia, ngài không sao chứ?”

Mạc Phi nghiến răng nghiến lợi: “Ta không sao, nhưng đại mỹ nhân cùng tiểu mỹ nhân nhà ta bị tên kia bóp cổ tắt thở rồi, thù này không báo ta thề không làm người.”

Dứt lời, Mạc Phi nhịn không được muốn khóc, mấy vạn đó a, cho dù không nể mặt sắc thì cũng phải nể mặt tiền chứ, cái tên Lâu Vũ kia không nên ngoan độc như vậy a!

Mạc Nhất: “…”

Tô Vinh dụi dụi mũi, thầm nghĩ, Mạc Phi điện hạ, ngươi đừng nói kinh dị như vậy, tam hoàng tử chỉ phá hư hai con búp bê thôi a!

Tô Vinh do dự nói: “Mạc Phi điện hạ, kỳ thật búp bê cũng không phải thứ tốt, hàng giả chung quy vẫn không bằng hàng thật.”

Mạc Phi lập tức phẫn nộ: “Ngươi nghĩ ta không muốn ôm hàng thật à? Còn không phải không có ai cho ta ôm sao?”

Tô Vinh: “….” Này là Mạc Phi muốn cắm sừng lên đầu tam hoàng tử à?

Nhìn biểu tình Tô Vinh, Mạc Phi nói: “Có phải ngươi nghĩ ta không tìm được nữ nhân để ôm là vì không đủ sức quyến rũ đúng không?”

Tô Vinh xấu hổ: “Làm gì có chuyện gì đó chứ? Mạc Phi điện hạ sao lại không có sức quyến rũ, không ai có thể kháng cự lại sức quyến rũ của ngươi a.” Tô Vinh có chút sầu thảm phát hiện bản thân ngày càng chân chó giống Mạc Nhất.

Mạc Phi lạnh lùng nói: “Mị lực của ta rất lớn, sở dĩ hiện giờ không được nữ nhân thích là vì tam hoàng tử nhà ngươi kéo chân, chắn hết đào hoa của ta, chờ mà xem, sớm muộn gì ta cũng bỏ tam hoàng tử nhà ngươi rồi cưới bảy mỹ nữ, mỗi ngày trong tuần ngủ với một người, không hề trùng lặp.”

Tô Vinh: “…”

Mạc Nhất ho nhẹ hai tiếng với Mạc Phi, nhướng mày ý chỉ về phía cầu thang.

Mạc Phi ngẩng đầu liền nhìn thấy Lâu Vũ đứng trên cầu thang, sắc mặt có chút đỏ sậm.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK