Khắc Lý Khắc Lan đích xác cùng công chúa Y Toa Bối Nhĩ có hôn ước. Ở thời đại này, đây cũng là chuyện rất bình thường, Y Toa Bối Nhĩ mặc dù cũng là người kế thừa vương vị, nhưng theo trình tự lại là sau hàng thứ 10, căn bản không có hi vọng kế thừa vương vị, trừ phi trời xụp xuống. Mà phụ thân Khắc Lý Khắc Lan lại là nhà giàu có tiếng, nên cười Y Toa Bối Nhĩ cũng là môn đăng hộ đối. Nhưng ai mà ngờ trời lại xụp xuống thật, Ô Mạn Lặc Tư tướng quân phát động chính biến, trừ Y Toa Bối Nhi ra thì các thành viên vương thất khác toàn bộ chết một cách oan uổng. Còn Khắc Lý Khắc Lan cũng bị thúc phụ dụng tâm hiểm ác giành lấy gia sản, hai người thanh niên đang thương đều cho rằng kiếp này không còn hi vọng gặp lại nhau nữa, không ngờ ông trời cuối cùng mở mắt, để bọn họ trùng phùng ở nơi này.
Cảm thán hồi lâu, Dương Túc Phong mới nói: “Nếu đã như thế, ngươi mau đi cùng công chúa đi, các ngươi có thể tùy đi dạo trong rừng túc, chúng ta ở bên ngoài phụ trách an toàn của các ngươi”.
Khắc Lý Khắc Lan cảm động rời đi.
Vũ Phi Phàm nghe được chuyện này, cũng cảm khái vô cùng, lại cảm thấy tiếc cho Khắc Lý Khắc Lan, nếu như y biết tình hình thực sự của công chúa. Như vậy sẽ thế nào đây? Y còn muốn sống cùng với một cô bé chỉ có trí tuệ mười tuổi sao?
Bởi vì cảng Ni Tư có hai vạn quân quốc phòng tướng quân Ô Mạn Lặc Tư mang tới đóng giữ, cho nên Dương Túc Phong không dám sơ xuất, tự mình dẫn nhân mã canh xung quanh biệt thự. Dưới ánh trăng trong mắt, tựa hồ thấp thoáng nhìn thấy thân ảnh Khắc Lý Khắc Lan và công chúa Y Toa Bối Nhĩ kề tựa vào nhau, trong lòng y không khỏi mơ hồ có chút chua xót. Nhớ tới nữ nhân ở tiền thế đối với mình tình thâm như biển làm mình trở thành một nam nhân thực sư, nhưng lại dẫn mình đi trên con đường phạm tội khiến mình hận nhập cốt, bất tri bất giác lại nghĩ tới Tô Lăng Tuyết, nàng mặc dù trời sinh dung nhan giống nữ nhân tiền thế y như đúng, nhưng nội tâm của nàng lại còn xa mới kịp được nữ nhân kia, thậm chí chẳng có chỗ nào đáng yêu, nhưng bản thân lại cứ không có cách nào trừ bỏ hình ảnh của nàng trong đầu. Đây không tính là một hình thức trừng phạt khác của trời cao với mình chứ?
Căn cứ vào tình báo cho thấy, Tô Lăng Tuyết luôn luôn ở lại Phù Phong phủ, nàng ta rốt cuộc ở đó làm gì?
Bất giác lại nhớ tới tỷ muội Phượng Thái Y và Phượng Phi Phi, các nàng tự hồ đối với mình cũng chẳng phải có cảm tình khắc cốt ghi lòng, nhưng quan hệ lợi ích đêm các nàng buộc chặt vào lên người mình, các nàng muốn phục hương Y Lệ Nạp, khôi phục vinh diệu ngày xưa của các nàng thì phải sự vào sức mạnh của mình. Cái đêm trừ tịch đó, Phượng Thái Y cũng từng động tình với mình, như vậy rốt cuộc có tính là ái tình không? Cái đêm hôm trừ tích đó, trên tiệc mừng công nàng say túy lúy, trong lúc mơ mơ màng màng lờ mờ cảm thấy mình cùng hai nữ nhân thân thiết, sau khi tỉnh lại phát hiện Phượng Thái Y và Phượng Phi Phi đều ngủ bên người mình, người trần như nhộng, mà trên khăn trải giường trắng như tuyết lại từng chấm màu hồng, y dù có là tên ngốc cũng có thể hiểu được mình rốt cuộc đã làm gì.
Các nàng vì mình trả giá nhiều như vậy, rốt cuộc là thực sự yêu mình, hay là vì tổ quốc Y Lệ Nạp của các nàng.
Dương Túc Phong chậm rãi lắc đầu, nhìn ánh trăng trong mát, không muốn phân biệt cũng không cách nào phân biệt.
“Phong, huynh cần gì phải nghĩ nhiều như vậy, xe tới trước núi tự có được, cần chi phải quan tâm” Vũ Phi Phàm bỉnh thản nói, lơ đếnh dùng cảnh trúc nhỏ khua đống lá rụng đầy đất.
Dương Túc Phong lắc đầu, bầu trời đêm vắng vẻ truyền tới tiếng rúc của cú mèo, hiện vẻ ưu thương vô vùng.
Vũ Phi Phàm cũng lòng đầy cảm xúc, chậm rãi nói: “Huynh muốn biết vì sao ta rời khỏi hải quân đế quốc không?”
Dương Túc Phong lòng chấn động, vội vàng nói: “Muốn chứ”.
Vũ Phi Phàm lặng lẽ thở dài một hơi phiền muộn nói: “Vì Đường Lẫm”.
Dương Túc Phong nghi ngờ hỏi: “Đường Lẫm? Là y ép huynh rời đi sao? Sao có thể thế được”.
Đường Lẫm đương nhiên không thể ép Vũ Phi Phàm rời đi, nhưng Vũ Phi Phàm lại không thể không đi. Bởi vì có khuynh hướng đồng tính rất nặng, mục tiêu của y tự nhiên là rơi vào trên người Vũ Phi Phàm. Mà Vũ Phi Phàm lại thấy mình là một nam nhân bình thường, tất nhiên không có cách nào tiếp thụ được. Nhưng, vì sự tha thiết với hải quân, khiến y thùy chúng không thể hạ được quyết tâm, vị thế luôn ở trong sự dày vò thống khổ.
Cuối năm 1727 thiên nguyên, hạm đội biển nam đế quốc Đường Xuyên xảy ra một vụ án lộ bí mật quan trọng, đó là tư liệu kỹ thuật bí mật tiên tiến nhất liên quan tới chiến hạm cấp Ngũ Thái Sơn bị lấy trộm. Vụ án này kinh động tới hoàng đế Đường Minh, y giao cho thượng tướng Đường Nạp Đức tư lệnh hải quân tự mình phụ trách điều tra. Khi đó bản tư liệu này vốn để ở quân cảng Mã Vĩ nước nước Lạc Na, chỉ có bảy người có thể nhìn thấy. Đó là phó tư lệnh hải quân thượng tướng Đường Tân, trung tướng quan tư lệnh hạm đội biển nam Đường Thế Nguyên, phó tư lệnh hạm đội biển nam nhị hoàng tử Đường Thước, thiếu tướng Đường Lẫm tư lệnh đệ nhất hạm đội biển nam, thiếu tướng Vũ Phi Phàm phó tư lệnh đệ nhất hạm đội biển nam, thiếu tướng Sở Thiên Xu tư lệnh đệ nhị hạm đội biển nam, thiếu tướng Đường Thiến Kiêu tư lệnh đệ tam hạm đội biển nam.
Điều tra đầu tiên từ việc kiểm kê gia sản mỗi người, kết quả Vũ Phi Phàm lập tức thành đối tượng hoài nghi. Bởi vì qua điều tra phát hiện, tất cả tư liệu y cung cấp đều là giả, bao gồm địa chỉ gia đình, quan hệ gia đình bằng cấp v..v.. Mặc dù ngụy tạo cực kỳ giống thật, nhưng dưới sự theo đuổi tới cùng của thượng tướng Đường Nạp Đức, toàn bộ đã lộ ra dấu vết.
“Hả? Thế là thế nào?” Dương Túc Phong kinh ngạc nói, y cũng chẳng biết căn nguyên của Vũ Phi Phàm.
Xuất phát từ sự yêu thích đối với tài hoa của Vũ Phu Phàm, thượng tướng Đường Nạp Đức không lập tức dùng phương pháp quyết liệt, mà tìm Vũ Phi Phàm nói chuyện. Nhưng Vũ Phi Phàm kiên quyết không chịu thừa nhận bí mật thân thế của mình, thậm chí thà chết chứ không chịu lội ra nửa lời. Đường Nạp Đức chỉ đành bỏ qua. Ngay lúc Đường Nạp Đức chuẩn bị điều tra sâu thêm, thì Vũ Phi Phàm lặng lẽ rời khỏi hạm đội biển nam, y để lại cho Đường Lẫm Và Đường Nạp Đức một bức thư không có chữ nào, cuối cùng đạo diễn báo chí đế quốc công bố một màn kia.
“Vậy thân thế của huynh rốt cuộc có bí mật gì? Ồ, huynh không nói thì thôi vậy” Dương Túc Phong gãi đầu nói.
“Ta là hậu duệ của đế quốc Minh Hà” Vũ Phi Phàm nặng nề nói.
Dương Túc Phong thình lình hiểu ra.
Đường Xuyên đế quốc chính là đạp lên thi thể Minh Hà đế quốc mà kiến lập nên. Tính mạng mấy nghìn người đời cuối hoàng tộc Minh Hà đế quốc chính là bị mất trong tay Đường Xuyên, đối với những người không chịu an phần mà tiền triều lưu lại, Đường Xuyên chưa từng nương tay. Mỗi vị hoàng đế đế quốc sau y cũng chưa từng nương tay, đối với bất kỳ người mang họ “Minh” nào đều khẩn trương ba phần. Cho nên Vũ Phi Phàm không dám tiết lộ thân phận thật của mình. Minh Sơn Quế hạng đại thần tên tuổi lấy lừng là thế, cũng bởi vì cái họ “Minh” mà mặc dù đã qua mấy trăm lần điều tra của bộ nội vụ, xác thực ông ta không phải là hậu duệ của Minh Hà đế quốc, nhưng ông ta vấn bị hoàng đế nghi ngờ, mấy lần lên voi xuống chó, nguyên nhân duy nhất cũng bởi vì ông ta họ “Minh”.
“Minh Phàn, Minh Phàn…”
Dương Túc Phong cười cười chua xót: “Cũng tốt, mọi thứ đều đã qua rồi”.
Vũ Phi Phàm tiếc nuối thở dài, chậm rãi nói: “Ta luôn hoài nghi, phần tư liệu kỹ thuật kia rất có khả năng là phó tư lệnh hải quân Đường Tân tiết lộ ra ngoài. Đáng tiếc là ta không có thời gian điều tra, lần này hạm đội biển nam thất bại thảm hại. Ta nghĩ đi nghĩ lại, càng cảm thấy bên trong hải quân đế quốc khẳng định có nội gián tư thông bán nước. Nếu không hải quân nước Mã Toa không thể đoán chuyện như thần, lúc nào cũng tính trước một bước. Đường Lẫm mắc dù có chút không tốt, nhưng đối với hải chiến đúng là một tay hảo thủ, đám La Đức Cáp Đặc nếu như không thi triển âm mưu quỷ kế, chắc gì đã đánh bại được y…”
Dương Túc Phong cũng chìm sâu vào trong trầm tư.
Vũ Phi Phàm càng nói càng cảm thấy ức chế: “Trong hải quân đế quốc Đường Xuyên, hạm đội biển nam có thực lực lớn nhất, nên cũng khống chế vùng biển rộng lớn nhất. Thậm chí ta có thể nói, không có hạm đổi biển nam thì không có biển nam. Từ trên bản đồ chúng ta có thể nhìn thấy, biển nam là đại dương giàu có rộng lớn nhường nào, không có hải quân hùng mạnh, chúng ta căn bản không cách nào không chế được nơi đó. Lần này hạm đội biển nam chiến bại, hậu quả của nó là không thể lường được, đứng mũi chịu sào chính là LạcNa. Đại quân nước Mã Toa sẽ dốc thẳng một mạch tới mà không phải lo lắng gì ở đằng sau, thứ đến là quần đảo biển nam, bao gồm các đảo quan trọng Tô Môn Đáp Tịch, Gia Lý Mạn Đan, Tô Lạp Uy Tây, thậm chí nước Lữ Tống cũng theo hải quân nước Mã Toa tiến đến mà lọt vào trong tay người Mã Toa”.
Dương Túc Phong lặng lẽ lắng nghe, thoáng như trông thấy trong mắt Vũ Phi Phàm ánh lên nước mắt trong suốt.
Vũ Phi Phàm cảm thấy toàn thân có chút bức bối, không chịu nổi vạch trần cúc áo ở ngực, hung hăng nói: “Một khi quần đảo nam hải toàn bộ rơi vào trong tay người Mã Toa, tuyến ven biển phía nam đế quốc Đường Xuyên sẽ bị người Mã Toa phong tỏa toàn bộ. Tới khi đó toàn toàn bộ mậu dịch trên biển của đế quốc Đường Xuyên bị bị đứt đoạn, lục quân nước Mã Toa có thể ngồi thuyền đổ bổ lên bất kỳ cửa càng nào, đế quốc căn bản không thể phòng bị được, đây là chuyện làm người ta phải lo lắng nhất…”
Dương Túc Phong ánh mắt thâm trầm, chậm rãi nói: “Vậy chúng ta có thể làm gì?”
Vũ Phi Phàm ánh mắt sáng rực, mang theo khẩu khí tự tin nhiệt tình nói: “Nếu như chúng ta có năng lực, chúng ta cần phải nghĩ biện pháp mỗi móng vuốt nước Mã Toa giương ra! Nó vươn càng dài, thì càng dễ bị chặt đứt! Bước đầu tiên chúng ta phải làm, không chỉ đơn giản là không chế biển Ni Tư, mà là rời khỏi biển Ni Tư, vượt thẳng qua biển Á Đinh, khống chế đảo Sùng Minh! Chúng ta chỉ dùng đảo Sùng Minh làm bàn đạp, mới có khả năng gia tăng ảnh hưởng với chiến cục của đế quốc Đường Xuyên”.
Dương Túc Phong nghiêm túc nói: “Huynh nói đổ bộ đường dài sao? Chúng ta xuất phát từ đảo Sùng Minh, đổ bộ lên bờ biển đế quốc Đường Xuyên”.
Vũ Phi Phàm bình thản nói: “Đây cũng là điều có thể dự kiến được”.
Dương Túc Phong gật đầu không nói.
Đối với kế hoạch tương lai của hải quân, Dương Túc Phong mặc dù còn chưa có mục tiêu rõ ràng lắm. Nhưng theo cách nhìn của hắn, đóng vững đánh chắc mới là thỏa đáng nhất, quân Lam Vũ nền móng rất nông, không chịu nổi sóng gió, một khi bị đại bại, rất có khả năng từ đó không thể ngẩng đầu lên được nữa. Cho nên y không thể không hết sức thận trọng, bước tiếp theo của hải quân phải là phối hợp với lục quân công chiếm liên bang La Ni Tây Á và vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, sau khi không chế liên bang La Ni Tây Á, thì toàn lực giành lấy bán đạo hỏa long. Lợi dụng bán đảo hỏa long làm bàn đạp, đây mới là sách lược tăng thêm ánh hưởng với lục địa đế quốc ổn thỏa nhất.
Nhưng kế hoạch của Vũ Phi Phàm so với bản thân lại càng nhanh càng trực tiếp hơn. Hải quân chiếm lĩnh Sùng Minh đảo, sau đó vận chuyển lực quân vượt qua hơn một nghìn hải lý đường biển, trực tiếp đổ bổ lên bở biển phía đông nam đế quốc, đây không phải là chuyện khó khăn. Nhưng đối với người thời đại này mà nói, tư tưởng như vậy chắc chắn làm người khác cảm thấy hết sức hão huyền, ai mà chẳng biết, lục quân đổ bộ thì dễ, nhưng sau khi đổ bộ lại là chuyện cực kỳ đau đầu. Chiến tranh trong lục địa của đế quốc không chỉ láo nha láo nhảo như địa khu Mỹ Ni Tư, động chút là đại quyết chiến của mấy chục vạn quân, người của tiêu hao đều là con số trăm triệu trở lên.
Nhưng mà Dương Túc Phong vẫn rất tán thưởng chiến lược hải quân này của Vũ Phi Phàm.
Đóng vững đánh chắc đương nhiên là tốt nhất, nhưng một khi tình thế ép bản thân không thể đóng vững đánh chắc thì sao? Khi đó phải làm thế nào?
Suy nghĩ hồi lâu, Dương Túc Phong hỏi: “Huynh cho rằng một khi đế quốc và nước Mã Toa khai chiến, đế quốc có thể cầm cự được bao lâu?”
Vũ Phi Phàm không cần cần suy nghĩ nói ngay: “Nếu như không có người Y Lan thừa nước đục thả câu, nước Mã Toa nhiều lắm là đánh ngang với đế quốc. Đế quốc nhiều lắm là vứt bỏ Lạc Na mà thôi, nhưng một khi người Y Lan gia nhậ chiến tranh, đế quốc lúc nào cũng có khả năng mất nước”.
Nhìn sắc mặt bình tĩnh của Vũ Phi Phàm, Dương Túc Phong trầm tư gật đầu.
Tựa hồ cảm thấy lời của mình quá bí quan, Vũ Phi Phàm lắc đầu cười khổ, tiếp túc nói: “Chúng ta vẫn nói về hải quân nhé. Nói tới hải quân thì hải quân đế quốc Đường Xuyên có vốn liếng hùng hậu hơn nước Mã Toa quá nhiều, đây không phải nói có bao nhiêu quân hạm, mà là về mặt dự bị tướng lĩnh hải quân và thủy thủ. Đế quốc Đường Xuyên có một hệ thống hoàn thiện do ngày đó Đường Lang nố lực sáng lập nên, y coi trọng huấn luyện thủy thủ dự bị quan trọng hơn cả sản xuất chiến hạm. Vì thế, chỉ cần đế quốc Đường Xuyên vẫn còn chút sức lực, hải quân của đế quốc sẽ không dễ dàng mà bại được. Ngược lại, nước Mã Toa mặc dù nhìn như giàn được thắng lợi vĩ đại, nhưng nhân tài hải quân dự bị của bọn chúng còn xa mới đủ. Hiện giờ bọn La Đức Cáp Đặc, Tư Nhĩ Duy Á đều là người ngoài, một khi bọn họ chiến tử, hải quân nước mã toa sẽ lập tức rơi xuống vực sâu…”
Dương Túc Phong bình thản nói: “Vậy hải quân của chúng ta thì sao?”
Vũ Phi Phàm như đã dự liệu trước nói: “Vùng biển xung quanh biển Ni Tư đều có hệ thống đào tạo thủy thủ cực tốt, người nơi này đều hứng thú với đi biển. Đối với biển khơi có sự nhiệt tình trời sinh, chỉ cần chúng ta chỉ dẫn và huấn luyện thêm một chút, bọn họ sẽ là những thủy thủ và thuyền viên cực tốt. Đương nhiên, bọn họ còn cần thêm chút dũng khí và huyết tính. Về điểm này, Phất Lai Triệt sẽ cấp cho họ một cách đầy đủ, về phần quân hạm. Ta nghĩ sức sản xuất của vương quốc Cách Lai Mỹ là đủ cho nhu cầu hai ba năm sau của chúng ta rồi, hi vọng của chúng ta phải gửi gắm trên người bọn họ rồi. Chỉ cần chúng ta khống chế được vương quốc Cách Lai Mỹ, chúng ta có thể trong một hai năm rèn ra được ba tới bốn nhánh hạm đội hải quân có sức chiến đấu rồi”.
Dương Túc Phong lặng lẽ quay đầu lại, vừa khéo nhìn thấy dưới ánh trăng trong mát, Khắc Lý Khắc Lan ôm công chúa Y Toa Bối Nhĩ trong lòng, từ chỗ không xa đi qua, trên má hai người đều có nước mắt long lanh