Mục lục
Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Tiếp đó, có người thét lên, đứng thẳng dậy, cầm súng trường Tháp Đạt Mỗ nặng nề mà cũ ký nhắm chuẩn vị trí của Lạc Nham bắn một phát, Nhưng Lạc Nham sớm đã rụt đầu trở lại, đạn Đạt Mỗ bắn vào trong bùn đất sền sệt, phát ra một tiếng bủm, giống như có người đánh rắm.

Mạnh Tịch tựa hồ không ngờ rằng kẻ địch lại bất chấp tất cả đứng lên như vậy, không ngờ quên mất nổ súng xạ kích ngay lập tức, tới khi tiếng súng của đối phương đánh thức, hắn mới nhanh chóng siết cò, đạn bắn vào mi tâm của kẻ đó, tiếp đó xuyên qua đầu, mang theo một vệt máu thật dài, kẻ đó lập tức ngã về phái sau, nằm thẳng cẳng trên trong vũng bùn ướt át.

Lạc Nham tức thì cảm thấy áp lực trên người được giải trừ.

Bọn họ cầm ngang súng, cẩn thận xem xét thi thể của hai người, phát hiện kẻ bị bắn chết đầu tiên tựa hồ là một quan quân, bởi vì vết chai trên tay hắn đã bắt đầu mờ đi rồi, hơn nữa, mặc dù hắn không mặc trang phục quan quân, nhưng không có gì phải nghi ngờ, chất lượng nội khố của hắn rất thượng thừa, chỉ tiếc là, từ trên người cùa hắn, bọn họ chẳng tìm được gì đủ để chứng minh thân phạn của hắn, hắn chỉ có một bình rượu Đạt Phân Kỳ đã uống gần hết.

Bọn họ chỉ đành tiếc nuối rời đi.

Lạc Nham và Mạnh Tịch không biết rằng, quan quân mà bọn họ vừa mới bắn chết, chính là thống soái của quân đội Pháp Lôi Nhĩ, Qua Nhĩ Mỗ Cáp Địch, nếu như bọn họ biết, bọn họ giờ có thể lập tức trở về phục mệnh rồi, đáng tiếc là họ không biết.

Qua Nhĩ Mỗ Cáp Mã Địch chừng cũng chẳng ngờ rằng, bản thân sẽ vô thanh vô tức chết ở nơi này.

Nhưng, đây chính là chiến tranh.

Mặt trời cuối cùng chìm vào trong bóng tối, trong rừng mưa nhiệt đới tỏ ra vô cùng yên tĩnh, trong rừng cây tối như mực không có chút ánh lửa nào, chỉ có tiếng kêu c ủa các loại động vật, trong đó tiếng ếch kêu rất là ầm ĩ.

Mạnh Tịch chọn một vị trí thích hợp, đem võng treo trên hai cây lớn, kéo rộng võng ra, sau đó nằm lên, nhắm mắt lại, bình yên đi vào giấc ngủ trong tiếng ếch kêu rền rĩ.

Lạc Nham thì lặng lẽ nấp trong bụi cây bên cạnh võng, cành giác nhìn bốn phía, đồng thời, hắn bắt đầu dùng dao găm lột da một con rắn, từng nhát dao một cắt đứt thịt rắn sống, chậm rãi bỏ vào trong miệng gặm, loại thức ăn đã ăn phát ngán này đúng là rất khó ăn, nhưng không ăn không được, không ăn không có năng lượng, không có dinh dưỡng, liền không có năng lực tiếp tục đọ sức với kẻ địch trong rừng mưa nhiệt đới.

Tới sau nửa đêm, Mạnh Tịch tỉnh lại, thay Lạc Nham lên ngủ. Mạnh Tịch cũng một mình vừa canh gác, vừa vô cảm ăn thịt rắn, ăn hết cả nửa con rắn còn lại giống như là hoàn thành một nhiệm vụ vậy, tới lúc này, trời đã sắp sáng rồi.

Đây là phương thức nghỉ ngơi hàng ngày của hai người, thay nhau canh gác, thay nhủ ngủ, tới khi một ngày mới tới.

Trước khi ngủ Lạc Nham thích lặng lẽ ngắm bầu trời, xuyên qua lá cây dày đặc, hắn tựa hồ có thể nhìn thấy từng chấm sao.

Có lẽ, trên đất đai của Mỹ Ni Tư, bầu trời sẽ hết sức rực rỡ.

Hắn lặng lẽ nhẩm tính, còn có bảy mươi tư ngày nữa…

Mạt Long, đảo Sùng Minh.

Ánh ban mai xuất hiện ở phía Mạt Long sớm hơn trước kia một chút, bao phủ lên thị trấn có nhiều ý nghĩ tượng trưng nhất trên đảo Sùng Minh, mặt trời tựa hồ cũng biết hôm nay là một ngày đặc biệt, cho nên không dám có chút trễ nải nào, đúng giờ đem kim quang của nó rưới lên đỉnh các loại công trình kiến trúc của Mạt Long, làm chúng nhuộn một tầng hào quang màu vàng nhạt, trong rực rỡ chói mắt vô cùng.

Mạt Long, sở dĩ nói ý nghĩ tương trưng của nó lớn hơn ý nghĩa thực tế, chính là bởi vì thị trấn này thực sự quá nhỏ, nhỏ tới mực chỉ có mười mấy công trình kiến trúc không quá tệ hại, hơn nữa còn có một số đều là nhà tranh. Mạt Long chính do cư dân bản sứ trên đảo Sùng Minh tự phát xây dựng nên, các cư dân bản xứ đương nhiên sẽ không thể có nhiều tài chính, cũng không có vật liệu xây dựng gì tương đối tiên tiến, có thể dựng lên nhà tranh mái lá đã là không tệ rồi. Huống chi thị trấn này chỉ dùng để thương lượng với người thống trị tới từ bên ngoài của đảo Sùng Minh, một năm dùng không được mấy lần, thậm chí mấy năm cũng chẳng dùng lấy một lần, đương nhiên chẳng có ái muốn phía nhiều tiền hơn đi tiền hành uy tu bảo dưỡng.

Có điều bất kể là nói thế nào, đây cũng là một thị trấn cổ xưa, đã có năm mươi năm lịch sử, từ khi hạm đội hải quân đế quốc Đường Xuyên dưới sự suất lĩnh của nguyên soái Đường Lãng, bước lên đất đai của đảo Sùng Minh, chính thức trở thành người thống trị của nơi này, lịch sử của Mạt Lăng liền tồn tại, nếu như muốn khảo cứu nghiêm ngặt, lịch sử của Mạt Long so với cảng Trừng Hải còn xa xưa hơn, nó xứng danh là thị trấn cổ xưa nhất trên đảo Sùng Minh.

Nghênh đón ánh mặt trời buổi sớm, Dương Túc Phong bước trên con đường đất cổ xưa của thị trấn Mạt Long.

Đây là con đường đất chẳng được tu sửa chút nào, thực sự chỉ có đất vàng thuần túy, tất cả con đường của Mạt Long đều như thế. Bởi vì tối qua vừa đồ mưa lớn, cho nên đường đất tỏ ra rất lấy lội, hơn nữa còn mấp mô, thi thoảng còn có một vũng nước vàng, nhìn qua giống như là sinh ra vô số vết sẹo vậy.

Dương Túc Phong thản nhiên đi trên còn đường bùn đất, tựa hồ cảm thấy chẳng có gì đáng nói, ngược lại thấy như trờ về tỉnh Quý Châu của tiền thế, nơi đó đường đi cũng như thế này. Nhưng đám nữ tử Ngu Mạn Ái ở bênh cạnh ý thì đã không chút chịu không thấu nữa rồi. Bọn Tô Phỉ Mã Vận đều đi giày vải rất tinh xảo, bị dính đất vàng vào thật sực quá khó coi, nhất là Ngu Mạn Ái, hôm tranh trang điểm cực kỳ ung dung hoa lệ, cao ngạo lãnh diễm, phong tình vạn chúng. Thế nhưng đoàn đường đất này đích xác phá hỏng tâm tình, khiến cho chiếc váy dài của nàng thỉnh thoảng lại dính phải bùn đất dơ bẩn.

Bà chủ cao quý của Đông Hài Đường đã khi nào nhìn thấy hoàn cảnh tồi tệ như thế này? Nếu chẳng phải vì Dương Túc Phong ở bên cạnh, nàng sớm đã phất tay bỏ đi rồi, trong con mắt của nàng, nơi này chẳng phải chỗ để người ở.

Dương Túc Phong sở dĩ cùng Ngu Mạn Ái xuất hiện ở nơi này, chính là bởi vì Dương Túc Phong thấy y phải mang theo một người biết nói chuyện, vào lúc cần thiết, có thể lên tiếng giúp mình. Y còn rất tự biết trình độ nói chuyện của bản thân, bởi vì chuyện một lời không hợp liền rút đao ra nói chuyện đã thấy không ít trong quá khứ rồi, y chẳng muốn phạm phải loại sai lầm tương tự nữa, nhất là ở trên đảo Sùng Minh địa phương cách căn cứ địa quá xa xôi.

Quân Lam Vũ lần này tới Mạt Long, mục đích cũng không khác nhiều với người thống trị ngoại lai trước đây, đều hi vọng có một sự tiếp xúc chính thức với cư dân bản xử của đảo Sùng Minh, tiếp xúc theo phép công, về phân mục đích căn bản của tiếp xúc, tựa hồ cũng chẳng khácxưa nay là mấy, tóm lại cứ hiểu trong lòng thôi là được. Người thống trị ngoại lai hi vọng cùng cư dân bản xứ chung sống hòa bình, mọi người nước sông không phạm nước giếng, tốt nhất là còn có thể cung cấp một số thực phẩm hỗ trợ, mà cư dân bản xứ thì hi vọng người thống trị ngoại loai đừng phá hỏng cuộc sống của mình, không thi hành chính sách hà khắc trấn áp thế lực địa phương đương địa, mọi người chung sống hòa bình, nếu như có thể cung cấp chút thì càng tốt.

Một số dân cứ bản xứ đứng rải rác hai bên con đường bùn đất của thị trấn Mạt Long, ước chừng có ba bốn trăm người, có già có trẻ, có nam có nữ, bọn họ dùng ánh mắt lãnh đạm nhìn Dương Túc Phong đang đi tới, tựa hồ như y trong suốt vậy, trên mặt không có chút biểu tình hỉ nộ ái lạc nào, cứ như người thống trị ngoại lai đối với bọn họ mà nói, tồn tại với không tồn tại cũng như nhau.

Thực tế ở trên lịch sử, người thống trị đến từ bên ngoài của đảo Sùng Minh đích xác cùng cư dân bản xứ đương địa chẳng có liên hệ chặt chẽ gì.

Trên thị trấn Mạt Long rất hiếm khi có thế nhìn thấy binh sĩ của quân Lam Vũ, chỉ có vị trí yếu hại có binh sĩ của hải quân lục chiến đội đứng canh. Dương Túc Phong cũng chẳng muốn cấp người khác một loại tình hình đại quân áp cảnh, mặc dù người thống trí ngoại lai trước đây, mỗi khi tới Mạt Long, đều diễu vong giương oai mang theo vô số quân đội, để để khoe khoang vũ lực của mình, để những cư dân bản xứ không biết sự đời này khuất phục. Bất quá trong mắt Dương Túc Phong, quân Lam Vũ không cần phải làm n hư vậy, chiến sự phát sinh ở cảng Trừng Hải đã truyền đi trong cư dân bản xứ, bọn họ đã biết sự cường đại của lực lượng quân Lam Vũ, bản thân cũng chẳng cần phải vẽ rắn thêm chân.

Đương nhiên, ở đằng sau lưng, quân Lam Vũ không thể không có chút đề phòng nào, Thần Ninh đã suất lĩnh các tay súng bắn tỉa của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ nấp ở chỗ tối chuẩn bị sẵn sàng, bọn họ chiếm cứ những điểm cao nhất của tất cả công trình kiến trúc trên thị trấn Mạt Lăng, theo dõi sát sao động tĩnh phía dưới, những họng súng đen ngòm ngòm phong tỏa mỗi đường ra vào Mạt Long, còn ở chỗ cách Mạt Long ước chừng ba km, cũng lặng lẽ mai phục một đại đội bộ binh tinh nhuệ của hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ, một khí có điều bất trắc, chỉ cần năm phút là có thể chạy tới rồi.

Phụ trách cảnh vệ an toàn cho Dương Túc Phong, chính là Tô Phỉ Thái Vi và đội cảnh vệ do nàng tỉ mỉ lựa chọn, ba mươi sáu chiến sĩ cảnh vệ nữ mặc trang phục nam, các nàng đều mặc quân trang phẳng phiu mới tinh, hông giắt súng lục Mạt Lai Đức, trông tinh thần phấn chấn, anh tư mạnh mẽ. Trên người Dương Túc Phong cũng mang một khẩu sung lục Mạt Lai Đức, loại súng lục này có tám viên đạn, tính năng so với súng lục K54 còn tốt hơn, đây là vũ khí phòng thân cuối cùng của y.

Bất quá, Dương Túc Phong chẳng hề cảm thấy những cư dân bản xứ đương địa sẽ có hành động bất lợi với mình, bọn họ chẳng làm chuyện ngu xuẩn đốt lửa thiêu mình như vậy. Những người thống trị ngoại lại trước đây cũng chẳng có ai chết bất ngờ ở đảo Sùng Minh.

Là đại biể của cư dân bản xứ trên đảo Sùng Minh, Xán Địch lão nhân đã đợi Dương Túc Phong ở cửa phòng yến hội lâu lắm rồi, ông ta đích xác là người gia rồi, năm nay đã tám mươi chin tuổi, nhưng xương cốt còn rất cứng, đi đường không cần phải chống gậy, tư duy cũng vẫn tỉnh táo. La người đứng đầu của ba bộ lạc lớn nhất trong cư dân bản xứ, còn cả niên kỷ và kiến thức của ông ta, làm cho ông ta không còn nghi ngờ gì trở thành lãnh tụ tinh thần của cư dân bản xứ.

Là lão nhân đã sống gần một thế kỷ, Xán Địch lão nhân đã tiếp xúc với rất nhiều người thống trị ngoại lai, bất kể là tới từ đế quốc Đường Xuyên hay là đến từ quốc gia khác, ông ta sớm đã từng trải sự đời, thản nhiên trước vạn sự rồi.

Nhưng, sự xuất hiện của Dương Túc Phong vẫn làm ông ta kinh ngạc.

Bởi vì Dương Túc Phong quá trẻ.

Tuổi Dương Túc Phong trẻ tới mức rất dễ làm người ta sinh ra nhận thức nhầm, đó chính là mọi thứ trước mắt đều là hư ảo, nếu như nói chính người trẻ tuổi này chỉ huy bộ đội của minh đánh bại hải quân nước Mã Toa, quả thực là chuyện làm người ta nghe mà phát sợ.

“Xán Địch thủ lĩnh, ngài vất vả rồi.” Dương Túc Phong thản nhiên nói, chủ động đưa tay ra.

Xán Định vội tỉnh táo lại, khom lưng nắm tay với Dương Túc Phong. Cuối cùng ông ta xác thực, tất cả chuyện trước mắt đều không phải là hư ảo, mà là có thực, chính người thanh niên trước mắt này đã suất linh quân đội của mình đánh bại quân đội nước MÃ Toa xưng thiên hạ vô địch. Xán Địch lão nhân không khỏi nhìn Dương Túc Phong thêm mấy lượt, đột nhiên ý thức được điều gì, khuôn mặt già nua không ngờ lại hơi ửng hồng, tựa hồ tỏ ra có chút kích động.

Ngu Mạn Ái khoác tay Dương Túc Phong, ôn nhu mà cao nhã đưa ngón tay của mình ra.

Xán Địch lão nhân khom người hướng nàng hành lễ, nhưng không hôn ngón tay của nàng.

Ngu Mạn Ái thần tình ung dung cao quý, mắt sáng long lanh, chỉ khẽ mỉm cười. Thản nhiên tiếp thụ Xán Địch gọi nàng là “phu nhân” , chẳng hề để ý tới sắc mặt của Tô Phỉ Mã Vận, có điều bất kể nói từ phương diện nào, nàng cũng đích xác là giống một vị quý phu nhân tao nhã cao quý.

Dưới sự dẫn đường của Xán Địch lão nhân, Dương Túc Phong thong thả bước vào phòng yến hôi.

Căn phòng yến hội này chính là kiến trúc vĩ đại nhất của Mạt Long, cũng là kiến trúc duy nhất của Mạt Long được chăm lo bảo dưỡng, mặc dù toàn bộ đều là kết cấu bằng gỗ, nhưng quy mô to lớn rộng rãi, xà tranh cột khắc, tràn đầy phong cách kiểu Đường. Chỉ riêng đồ gốm bài biện bên trong, là có thể thấy được quá khứ huy hoàng của nó. Dương Túc Phong nhìn một cái là nhận ra ngay đồ gốm Cảnh Đức trấn loại tốt nhất do đế quốc Đường Xuyên sản xuất ra, hơn nữa còn là loại tốt nhất chuyên dùng làm cống phẩm.

Dương Túc Phong đột nhiên dừng bước chân.

Nhãn thần của y dừng lại ở trên một bức tưởng bên trái phòng yến hội.

“Đây là cái gì?” Dương Túc Phong hiếu kỳ hỏi, ánh mắt nhấp nhánh nhìn bức tượng kia.

“Đây là đồ phục chế nguyên soái Đường Lăng ban thưởng cho chúng tôi…” Xan Địch lão nhân không rõ nguyên cớ nói.

Dương Túc Phong gật đầu, móc một khối ngọc bội từ trong lòng ra, đưa cho Xán Địch lão nhân, thàn nhiên nói:” Giống hệt cái của ta, ông xem xem.”

Ai ngờ Xán Địch lão nhân vừa nhìn thấy miếng ngọc bội này, đột nhiên sắc mặt đại biến, thình lình phịch một tiếng quỳ xụp xuống những người xung quanh giật bắn mình, không ai ngờ được Xan Định lão nhân đầu tóc bạc phơ lại có thể thành kính quỳ trước mặt Dương Túc Phong như vậy.

Dương Túc Phong lùi lại hai bước, nhíu mày nói:” Ông làm cái gì vậy?”

Tô Phỉ Mã Vận vội vàng đi tới đỡ Xán Địch lão nhân.

Nhưng Xán Địch lão nhân cự tuyệt, vẫn quỳ xuống, run run nói:” Miếng ngọc bội này là của ngài sao? Ngài.. ngài .. và Đường Lãn quan hệ thế nào? Ngài .. là hậu nhân của Đường Lãng..”

Dương Túc Phong hoang mang nói:” Ta và Đường Lãng có quan hệ gì?”

Xan Địch lão nhân lắp bắp nói:” Tôi … tôi.. tưởng rằng ngài là … là.. ngài thực sự không có quan hệ với Đường Lăng?”

Dương Túc Phong lắc đầu, nhún vai nói:” Ta cũng muốn có quan hệ, bất quá tiếc là không có, người ta chính là nguyên soái hải quân vang danh thiên hạ, ta làm sao có tư cách kết thân với người ta chứ? Cho dù ta muốn, sợ là ông ta cũng chẳng chịu nhỉ?”

Xán Địch lão nhân ngẩng đầu lên, chăm chú nhìn Dương Túc Phong, sắc mặt biến đổi không ngừng, hiển nhiên có chút thất vọng lại có chút như bỏ được gánh nặng, hồi lâu sau mới loạng choạng đứng dậy.

Những người còn lại đều đưa mặt nhìn nhau, lúc thì nhìn Dương Túc Phong, lúc lại nhìn Xán Địch lão nhân, không biết hai người đang chơi trò bí hiểm gì.

Xán Địch lão nhân lại nhìn Ngu Mạn Ái, sắc mặt cũng tỏ ra hoang mang không thôi, lẩm bẩm nói:” Khi đó Đường Lãng tới, bên người cũng có nữ nhân cao quý mỹ lệ như vậy… tôi tưởng rằng nàng là phu nhân của Đường Lãng, tôi cũng gọi nàng là phu nhân… sau này mới biết là không phải, nàng là vợ của hoàng đế, là nương nương… nhưng nàng thực sự rất xứng với Đường Lăng! Không ngờ lại gả cho hoàng đế, thật là đáng tiếc…”

Dương Túc Phong nhíu mày không nói gì.

Ngu Mạn Ái lại có c hút cao hứng, cười duyên không nói, tựa hồ khá là thích cái xưng hô phu nhân này.

Từ sau đó, tâm tình của Xán Địch tựa hồ bị kích thích rõ ràng, toàn kể dông dài những chuyện của Đường Lãng.

Mặc dù ông ta kể rất lộn xộn, nhưng Dương túc Phong vẫn có thể nghe ra được ý tứ của ông ta. Trên lịch sử của đảo Sùng Minh, những cư dân bản xứ này chỉ phùng tùng sự thống trị của một người, đó chính là Đường Lãng, người thống trị đầu tiên người đầu tiên của đế quốc Đường Xuyên bước lên đảo Sùng Minh. Đường Lãng sở dĩ có được sự ủng hộ của cư dân bản xứ, nguyên nhân ở chỗ ông ta không hề giống như những người thống trị khác, chỉ biết hà hiệp hoặc là lợi dụng cư dân bản xứ, ông ta thực lòng giúp đỡ những người dân bản xứ cải thiện cuộc sống, đồng thời vì bọn họ làm không ít chuyện có ý nghĩa thực tế.

“Kỳ thực, các ông nghĩ tới cuộc sống hạnh phúc?” Dương Túc Phong đột nhiên ý thực được, lý giải ban đầu của ban thân có lẽ là sai rồi, những người dân bản xứ này chẳng phải bế tắc như bọn họ nói, bọn họ cũng hướng về cuộc sống văn minh, bọn họ có lẽ chẳng hề muốn cứ tiếp tục sống thiếu văn hóa mãi.

“ Nhưng không có ai giúp đỡ, chúng tôi chỉ có thể miễn cưỡng sinh tồn tiếp…. vào lúc đó, nguyên soái Đường Lãn đã đứng ở chỗ này, nói với chúng tôi, ông ta sẽ tấu lên triều đình, để chúng tôi được hưởng đải ngộ của quốc dân. Sẽ đem chính sách ưu đãi của quốc gia cho chúng tôi… đáng tiếc, từ sau khi ông ấy trở về, không lâu sau thì chết, sau đó không có đoạn kết… Ôi, khi đó ông ấy còn trẻ tuổi, còn rất tráng kiện, sao có thể bệnh chết được chứ?” Xán Địch lão nhân lại nói lan man, giọng nói già nua tràn ngập cảm khái.

“Đường Lãng chết bệnh ư?” Dương túc Phong thuận miệng hỏi.

Đột nhiên, y nhận thấy ở chỗ nào đó chút mờ ám, nhưng nhất thời nghĩ không ra, thình lĩnh trong đầu lóe linh quang. Ý thức được vấn đề, đó chính là nguyên nhân cái chết của hai người Đường Lãng và Nhạc Thân Châu tựa hồ trước nay không nghe ai nhắc tới, trên thế giới lưu truyền đều là công tích của hai người, còn đối với chuyện bọn họ tuổi già yếu ớt không nhắc lấy một chữ, chẳng lẽ bọn họ đều già chết bình thường theo lẽ tự nhiên?

“Ài!” Xán Địch lão nhân thở một tiếng dài, chậm rãi nói:” Với nhãn quan của ông già này mà xét, Đường Lãng tuyệt đối không thể bệnh chết, nhưng ông ta lại chết rồi, đúng là trời ghét anh tài…”

Không biết vì sao, Dương Túc Phong đột nhiên thấy trong lòng nặng nề.

Đi vào phòng yến hội, chia ra chủ khách ngồi xuống, Xán Địch lão nhân vỗ tay, kếu người mang trà lên.

Một tiểu cô nương bản xứ mặc váy ngắn cúi đầu, thẹn thò bưng hai cốc trà xuất hiện ở cửa bên phòng yến hội. Tô Phỉ Mã Vận nhìn nàng một cái, chẳng để ý lắm, y phục trên người tiểu cô nương xanh xanh đỏ đỏ, nhìn qua thì rất diêm dúa, thực tế lại trông rất là dung tục, vì nguyên nhân này, Ngu Mạn Ái cũng chỉ liếc sơ qua nàng một cái, cũng không mấy lưu ý.

Nhưng Dương Túc Phong lại đột nhiên cảm thấy một cơn ớn lạnh quen thuộc đâm sâu vào cốt tủy, giống như muốn làm trái tim bản thân đóng băng, cảm giác đó giống như lần trước bị ám sát ở Tô Khắc La, y gần như nhảy dựng lên theo phản xạ điều kiện, đồng thời đẩy Ngu Mạn Ái sang bên cạnh, sau đó thần tốc rút súng lục Mạt Lai Đức ra, chỉ vào cô bé bưng trà lạnh lùng quát :” Đứng lại!”

Ngay lúc mọi người đang ngạc nhiên, chỉ thấy cô gái nhỏ bưng trà kia phát ra một tiệng cười lạnh lùng bén nhọn, tiếp đó không khí bốn phía chớp mắt ngưng kết, cô ta bỗng nhiên ngẩng đầu lên, tức thì lộ ra khuôn mặt trắng muốt như ngọc, tuyệt mỹ tú lệ, không gì sánh được.

Đây chẳng phải Phương Phỉ Thanh Sương thì là ai?

Tô Phỉ Mã Vận quát lên theo bản năng:” Thích khách!”

Tất cả chiến sĩ cảnh vệ nữ vội rút súng ra, song nhất thời các nàng thậm chí chưa ý thức được thích khách là ai.

Mà động tác của Phương Phỉ Thanh Sương thực sự quá nhanh, ả chỉ nhẹ nhàng nhâc tay lên, chiếc mâm trong tay liền xoay tròn, giống như cối xay gió vận chuyển vậy, hai chèn trà như sét đánh chớp giật ném về phía Dương Túc Phong, tiếng gió rít lên, như tiếng kêu gọi của địa ngục.

Mặt Dương Túc Phong bị cái lạnh ngưng thành màu xám xịt, nhưung trong mắt đỏ rực, thân thể còn coi là miễn cưỡng đứng vững, y không cần suy tính nâng súng lục Mạt Lai Đức liên tục bóp cò, đồng thời người cũng chạy như bay ra phía cửa.

Năng lượng thần bí trong cơ thể của y mặc dù không thể dùng để luyện tập võ công, nhưng có tác dụng cải thiệt rất lớn đối với ý thức cảm giác và động tác của y, cảm xúc và cảm giác của y đều cùng nhạy bén, động tác bỏ chạy cũng nhanh hơn so với người thường nhiều.

Đạn bắn vờ hai chén trà, nước trà bắn lên, mảnh vỡ trúng phải đám người Xán Địch, máu tươi lập tức phọt ra.

Phương Phỉ Thanh Sương nhìn thân ảnh của Dương Túc Phong, phát ra nụ cười khinh miệt, hai tay giơ lên, tiếp đó cả người rung lên, chiếc váy ngắn màu phần hồng rách tung bay tán loạn, lộ ra trang phục bó sát màu trắng, lộ hết ra đường cong uyển chuyển.

Những nam nhân có mặt mặc dù cảm giác được nguy hiểm cận kề, nhưng vẫn bị vóc dáng mỹ điệu đó hấp dẫn, không kìm lòng được khựng lại.

Chỉ có Dương Túc Phong không hề dứng bước chạy về phía cửa, thậm chí cả động tác quay đầu lại cũng không.

Y phải chảy ra được chỗ đất trống ngoài cửa trước khi Phương Phỉ Thanh Sương giết chết bản thân, nếu không, bản thân chết chắc. Bên ngoài phòng yên hội là đất trống, trên đỉnh công trình kiến trúc bốn phía đều có tay súng bắn tỉa quân Lam Vũ an bài, tin rằng với thực lực của bọn họ, khẳng định có thể làm Phương Phỉ Thanh Sương không chống đỡ nổi. Nguyên nhân Phương Phỉ Thanh Sương sở dĩ chọn ám sát mình trong phòng, cũng là nghĩ tới những tay súng bắn tỉa.

Động tác có nhanh hơn, cũng không nhanh được bằng súng đạn.

Thế nhưng không may là Phương Phỉ Thanh Sương tựa hồ cũng hiểu được tâm tư của y.

Phương Phỉ Thanh Sương cười lạnh, ngón tay trắng muốn khẽ chỉ, tựa hộ có thứ gì đó rời tay bay ra.

Ngu Mạn Ái thoáng nhìn thấy trong không khí có thứ gì đó lóe sáng.

“Ám khí!” Tô Phỉ Mã Vận thét lên.

Dương Túc Phong cũng chằng thèm nhìn, thậm chí cũng chẳng quay đầu, chỉ trở tay nổ súng, người vẫn tiếp tục bỏ chạy.

Đạn bị đánh rơi trên không.

Đánh trúng chúng, chính là ba chiếc tú hoa châm cực nhỏ.

Ba chiếc tú hoa châm đều cắm sâu vào đầu đạn, nhưng không xuyện thấu được đầu đạn.

Phương Phỉ Thanh Sương hơi biến sắc, ả không ngờ được tú hoa châm mình dày công tuluyện lại bị Dương Túc Phong hết sức chuẩn xác bắn trúng.

Dương Túc Phong cuối cùng thành công cướp lấy vị trí cửa.

Phương Phỉ Thành Sương nghiến răng nghiên lợi tung người, vồ tới như ánh chớp.

Thân ảnh thuần một màu trắng của nàng, thực sự giống như ánh chớp, loáng cái đã tới trước mắt Dương Túc Phong.

Nhưng Dương Túc phong cũng đồng thời bóp cò súng, một chuỗi đạn rít gào bắn ra.

Phương Phỉ Thanh Sương đương nhiên biết được sự lợi hại của súng đạn, khi ngón tay Dương Túc Phong vừa mới bóp cò, liền lăng không lật người, làm đạn sượt qua người, lúc vô tình nhìn thấy mấy sợi tóc bị đạn cắt đứt, ả cũng không kịp tiếc nuối, tay phải từ bên hông rút ra, một đạo hàn quang lập tức trải ra trên không trung.

Kiếm!

Kiếm vừa vào tay, tức thì sát khí của Phương Phỉ Thanh Sương bao chùm cả phòng yến hội.

Thế nhưng vào đúng thời khắc Phương Phỉ Thanh Sương rút kiếm, cũng có hai bóng người trắng bóng xông vào cả như tia chớp, độc tác thần tốc, không hề dưới Phương Phỉ Thanh Sương. Hai bóng người một trái một phải, chớp mắt đã tới bên người Phương Phỉ Thanh Sương.

Con ngươi của Phương Phỉ Thanh Sương tức thì rụt lại, không kịp suy nghĩ vung kiém.

Nhưng đã muộn mất rồi.

“Cheng!” Ba bóng người trắng muốt đụng mạnh vào nhau, rồi lập tức phân ra.

Thân ảnh Phương Phỉ Thanh Sương phảng phất đông cứng trên khâu, lặng yên bất động, chỉ có trường kiếm vỡ ra từng mảnh, mảnh vỡ giống như ánh mặt trời rơi xuống.

Một bóng người khác lại vừa vặn rơi xuống bên người Dương Túc Phong, cược bộ vừa chấm đất, lật tức trượt về phía sau, nhưng vẫn không đứng vững, người lảo đảo cơ hồ đụng vào người Dương Túc Phong. Dương Túc Phong vội đưa tay kéo lấy nàng, thuận thế ôm nàng vào trong lòng, thấy mùi hương thơm ngát ập vào mũi, cúi đàu xuống nhìn, đó chẳng phải Cung Tử Yên còn là ai?

Cung Tử Yên thở mạnh, khỏe miệng nhỏ nhắn xinh đẹp ứa ra một chút máu tươi, hiển nhiên thụ thương cũng không nhẹ, bất quá nàng đẩy ngay Dương Túc Phong ra, khẽ hít một hơi, lập tức hai chân đạp một cái liền biến mất bên trong cùng phòng yến hội.

Dương Túc Phong vội quay đầu lại, vừa vặn nhìn thấy một bóng người áo trắng khác cũng đang nỗ lực gắng gượng đứng lên, bên khóe miệng cũng tràn ra máu tươi. Người này Dương Túc Phong cũng có ấn tượng, mặc dù bản thân chưa từng chân chính gặp mặt nàng, nhưng vận mệnh của hai người bắt đầu từ Bảo ứng phủ, đã gắn liền với nhau rồi, chính thánh linh đan của nàng, đã làm Dương Túc Phong thủy chung ở trong cực độ khát vọng nhục dục.

Bóng người màu trắng này, tất nhiên là U Nhược Tử La.

So với Cung Tử Yên, tuổi của U Nhược Tử La lớn hơn một chút, thành thục hơn một chút, lãnh điễm hơn một chút, hơn nữa con mắt càng sắc bén. Vóc người của nàng thì có chút giống Ngu Mạn Ái, cũng cao ráo, cũng nảy nở, nhưng thần tình tương đối lạnh lùng, không một cái có thể tủy tiện tiếp cận.

Đây là lần thứ hai Phương Phỉ Thanh Sương xuất hiện, cũng là lần thứ hai U Nhược Tử La xuất hiện, xem ra hai người đích xác là chống lại nhau rồi.

U Nhược Tử La tựa hồ thương thế cũng không nhẹ, song khinh công vẫn mẫn tiệp, thoáng cái đã phi lên, tư thái ưu nhã tung người vào trong một căn nhà tranh, cũng biến mất hút.

Dương Túc Phong vội giơ tay, ra hiệu các tay súng bắn tỉa bốn phía không được nổ súng.

Lúc này, đám Tô Phỉ Mã Vận và Ngu Mạn Ái mới ùa ra, sắc mặt trách bệch!

Bịch!

Phương Phỉ Thanh Sương ngưng kết ở trên không ngã xuống.

Đám Tô Phỉ Mã Vận kéo tới, trói chặt lấy ả, nhưng thấy Phương Phỉ Thanh Sương hai mắt trợn tròn, dữ tợn nhìn chằm chằm theo hướng Cung Tử Yên và U Nhược Tử La rời đi, nhưng không có sức chống cự.

“Các ngươi…hèn hạ!” Phương Phỉ Thanh Sương kêu thảm, ọe ra một ngụm máu tươi cục lớn, liền sau đó cơ thể nhũn ra, rồi ngất đi.

Máu tươi của ả vừa đúng nôn lên người Dương Túc Phong, tức thì máu tươi đầm đìa.

Ngu Mạn Ái đưa tay tát ả một cái.

Phương Phỉ Thanh Sương muốn phản khán, nhưng lại nôn ra một ngụm máu, không còn năng lực phản kháng nữa, chỉ đành khàn giọng kêu lên:” Cung Tử Yên, U Nhược Tử L, hai con tiệt nhân, các ngươi cùng nhau tập kích ta…”

Dương Túc Phong lạnh lùng nói:” Ngươi tập kích ta, bọn họ tập kích ngươi, có gì không đúng à?”

Phương Phỉ Thanh Sương không nói gì, chỉ phì một cái nhổ một ngụm nước bọt lên mặt y.

Ngu Mạn Ái đưa tay ra điểm lên huyệt đạo của ả, Ngu Mạn Ái không còn động tĩnh gì nữa.

Dương Túc Phong lúc này mới thở hắt ra một hơi nhẹ nhõm, cảm giác như từ quỷ môn quan trở về vẫn còn chút sợ hãi.

Nếu chẳng phải Cung Tử Yên và U Nhược Tử La đồng thời xuất hiện, bản thân thực sự là có chút nguy hiểm rồi.

Bình tâm mà luận, Cung Tử Yên và U Nhược Tử La cũng không muốn cùng nhau tập kích Phương Phỉ Thanh Sương, hai người đều là người có thân phận, ngược lại Phương Phỉ Thanh Sương chỉ là một tiểu bổi, cùng nhau xông lên là mất thân phận, nhưng hai người đều ở trong chỗ tối bảo vệ an toàn của Dương Túc Phong, phát hiện Dương Túc Phong tình thế nguy cấp, chỉ đành toàn lực xuất thủ cứu giúp, kết quả nửa đường mới phát hiện ra tình hình này, cũng không kịp thu tay nữa, lúc đó nếu là ai thu tay người đó khẳng định sẽ xui xẻ, vì thế ngược lại làm tệ hơn, đành toàn lực ứng phó, bảo vệ bản thân không bị thiệt.

Đây cũng là nguyên nhân căn bản vì sao Phương Phỉ Thanh Sương liền bị trọng thương bắt lấy trong một chiêu, cho dù võ công của ả rất cao, trong lúc không kịp phòng bị, đột nhiên nhận lấy sự tập kích của hai người võ công còn cao hơn mình, điều đó tuyệt đối khó chịu đựng được, huống chi Cung Tử Yên và U NhượcTử La bất chấp bản thân bị thương, còn tốt hơn là chết, vì thế hạ thủ không hề lưu tình, đều muốn đưa Phương Phỉ Thanh Sương vào chỗ chết.

Tiếng còi chói tai liên tiếp vang lên, bộ đội cảnh giới của quân Lam Vũ ào ào chạy tới, quan binh của hải quân lục chiến đội lập tức phong tỏa tất cả đường ra vào thị trấn Mạt Long, lùng sục những kẻ khả nghi từng căn nhà một, làm cho chõ chạy gà bay, nhưng Dương Túc Phong mau chóng hạ lệnh, không cần tiếp tục tìm kiếm, rút hết bộ đội.

Cung Tử Yên và U Nhược Tử La đã bị thương, u phải tạo cơ hội cho các nàng bỏ chạy, tránh khéo quá hóa vụng.

Bộ đội mau chóng tản đi.

Cho dù là thế, năng lực hành động quân Lam Vũ thể hiện ra trong chớp mắt, cũng làm cư dân bản xứ mà Xán Địch lão nhân cầm đầu mở rộng tầm mắt, đồng thời cũng thầm kinh sợ, bọn họ âm thầm cảnh cáo bản thân, đây là một đội quân hổ lang càng không thể trêu chọc.

Mặc dù một trận báo động hỏng nhưng yến hội đàm phán hôm nay khẳng định không thể tiến hành rồi.

Xan Địch lão nhân kiến nghị ngày mai lại thương lượng, đợi Dương Túc Phong bớt sợ trước

Dương Túc Phong gật đầu chấp thuận, y đích xác cần phải làm dịu lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK