Khác với vương quốc Tháp Lâm coi trong lục quân xem nhẹ hải quân, vương quốc Mễ Á Lôi đối với hải quân cực kỳ coi trọng, Vương quốc Mễ Á Lôi ngoài phải bảo hộ tuyến hải ngại rất dài ra, còn phải dùng hạm đội cường đại đảm bảo an toàn cho việc ra vào kênh đạo Y Mã. Trên thực tế, thông đạo yến hầu chiến lược liên thông giữa bắc đại dương và nam đại dương này trước nay đều là tiêu điểm tranh đoạt của các phương thế lực quân sự. Đế quốc Đường Xuyên khi được nguyên soái Đường Lăng suất lĩnh hải quân, đã từng đem kênh đào Y Mã cưỡng ép nạp vào phạm vi quân sự không chế của đế quốc Đường Xuyên, cho tới tận khi ông ta chết đi, hải quân đế quốc Đường Xuyên thực lực dần dần sa sút, mới không thể không nhượng ra quyền khống chế kênh đào Y Mã.
Bố Lôi Tư là một cửa cảng nhộn nhịp, đồng thời cũng là thành thị phồn hoa nổi tiếng trong liên bang La Ni Tây Á, nhân khẩu thường trú của nó vượt quá một trăm vạn, công nghiệp và mậu dịch đều hết sức phồn vinh hưng thịnh, bến tầu kéo dài tới hơn mười km. Phong cảnh yên ấm của biển Ái Cầm thu hút phú hào thương nhân tới từ các nơi trên thế giới đến đây nghỉ ngơi. Bọn họ đều rất vui vẻ mua bán một tòa biệt thự hoặc là một tòa trang viên ở địa khu dưới sự khống chế của Bố Lôi Tư làm nơi ở tạm thời, hoặc là ở biển Ái Cầm mua hòn đảo nho nhỏ nào đó, làm lãnh địa tư nhân. Cũng có người nói, rất nhiều căn nhà trong thành thị Bố Lôi Tư và khu ngoại thành khách ở đó đều là chim di cư, chỉ có tới mùa hè mới tới đấy. Vào mùa hè nhân khẩu của Bố Lôi Tư có thể tăng trưởng năm mươi phần trăm.
Hiện giờ là tháng chín, là thời điểm mùa thu trong lành, du khách lai vãng Bố Lôi Tư không nhiều lắm, nhưng lại là giờ cao điểm của mậu dịch trên biển. Mỗi năm vào tháng chín chính là mùa biển Á Đinh yên bình nhất, những con thuyền mậu dịch đi xuyên qua biển Á Đinh đều sẽ chỉ chọn thời gian này vận chuyển những thương phẩm đặc biệt quý trọng, ví như ngà voi, hoàng kim, phỉ thúy và hương liệu từ sâu trong đại lục Y Vận, kim cương, mã não tới từ địa khu Mỹ Ni Tư. Thuốc ký ninh và trân châu tới từ địa khu nam dương, hàng hóa mà mỗi chiếc thuyền vận tải có giá trị cơ bản đều trên trăm vạn kim tệ, vạn nhất bị gió bảo của biển Á Đinh đánh lật, như vậy đó là chuyện khuynh gia bại sản. Cho nên, tháng chín đối với mậu dịch trên biển của biển Á Đinh mà nói, thực sự là thời tiết hoàng kim.
Tuy nhiên có rất nhiều chủ thương thuyền vượt qua biển Á Đinh bắt đầu nhận ra, lần này hộ tống bọn họ không gặp phải hải tặc tập kích, không còn là hạm đội hải quân của của Cách Lai Mỹ hoặc là của vương quốc Tháp lâm nữa, mà là hạm đội hải quân quân Lam Vũ treo cờ lam sắc sư thứu mới tinh, bọn họ lễ mạo hơn nữa trung thành bảo hộ mặt biển phía nam của biển Á Đinh, phòng ngừa những hải tặc tới từ hải vực khủng bố Sở La Môn đường xa tới tập kích. Rất nhiều người trong các chủ thương thuyền cũng phát giác được, có một đội ngũ hạm đội hải quân của quân Lam Vũ treo cở sư thứu màu lam đang từ từ hướng về phía tây, cờ tướng hải quân phần phật tung bay trên cột buồm cao cao làm những thuyền trưởng biết nhiều hiểu rộng có thể phân biệt được thân phận của hạm đội này: hạm đội Vũ Phi Phàm của hải quân quân Lam Vũ.
Hạm đội Vũ Phi Phàm của quân Lam Vũ phiêu bạt trên mặt biển hai ba tháng trời lặng lẽ không một tiếng động tới gần Bố Lôi Tư, mười chiếc Long Nha chiến hạm như u linh lặng lẽ xâm nhập hải vực vương quốc Mễ Á Lôi. Cheo chéo dàn hàng ngang, tùy thời ứng phó với sự công kích tới từ bốn phương tám hướng, những lính canh dũng mãnh linh hoạt đứng ở trên cột buồm cao vút, nâng kính viến vọng cự ly cực xa, quan sát vùng trời biển một màu xem có phát hiện mục tiêu hay không. Nhưng mà trừ những thương thuyền qua lại và ngư thuyền lẻ tẻ, chíến hạm của hải quân Mễ Á Lôi hoàn toàn không thấy bóng dáng.
“Bọn rùa co đầu rụt cổ này.” Vũ Phi Phàm không khỏi có chút buồn bực nói, hải quân Mễ Á Lôi chẳng ngờ lẳng lặng nấp đi, mặc cho mình tới tung hoành bừa bãi trước cửa nhà, đúng là chuyện nằm ngoài dự liệu.
Trước đó, hải đội Vũ Phi Phàm vẫn luôn phụ trách chi viện cho hải quân lục chiến đội của quân Lam Vũ tác chiến ở phụ cận hải vực Đa Bỉ Nhượng, theo thế cục phía nam vương quốc Tháp Lâm dần dần ổn định, Đa Bỉ Nhượng cũng đã bị thế lực ủng hộ quân Lam Vũ khống chế toàn bộ, hạm đội Vũ Phi Phàm đã không còn cần đảm đương nhiệm vụ tác chiến nữa. Công tác bảo hộ hàng hải ngày thường trên hải vực Á Định đã toàn bộ giao cho Khắc Lai Ô Địch Mã hoàn thành, hạm đội Khắc Lý Khắc Lan có lúc rảnh tới nhàm chán, cũng phụ việc bảo hộ hàng hải một chút. Xét thấy hải vực Á Đinh đã không cần sự có mặt của hạm đội Vũ Phi Phàm nữa, vì thế Dương Túc Phong gửi một bức điện báo, điều hạm đội Vũ Phi Phàm tới hải vực vương quốc Mễ Lôi, nếu quân đội Mễ Á Lôi đã tiến vào Tô Khắc La, hai bên đã trở mặt, quân Lam Vũ cũng không cần khách khí nữa.
“Công kích Mễ Á Lôi.” Điện báo của Dương Túc Phong chỉ có năm chữ, không đề xuất bất kỳ phương pháp và yêu cầu cụ thể nào, cấp cho Vũ Phi Phàm quyền lực đầy đủ mức cao nhất. Y biết rằng Vũ Phi Phàm sẽ làm tốt tất cả mọi chuyện, thậm chí so với yêu cầu của mình còn tốt hơn. Hải quân có cách làm riêng của hải quân, trước khi mình hoàn toàn hiểu rõ được hải quân, Dương Túc Phong cẩn thận nhắc nhở bản thân không nên quá can thiệp và chiến đấu cụ thể của hải quân.
Vũ Phi Phàm sớm đã muốn động thủ với hải quân vương quốc Mễ Á Lôi, cướp lấy kênh đào Y Mã Vận, đó là mộng tưởng của mỗi quan quân hải quân cấp cao. Kênh đào Y Mã nối liền bắc đại dương và nam đại dương, đó là yết hầu xung yếu trên hải dương của cái thế giới này, nắm chắc được đó, hạm đội trên hai đại dương liền có thể phối hợp với nhau, chi viện cho nhau, phát huy tác dụng tối đa. Nhưng trước nay hắn không có cơ hội, cũng không hề có cái cớ thật tốt. Mấy lần hắn cố ý làm khó thương thuyền treo cờ vương quốc Mễ Á Lôi ở hải vực phụ cận vương quốc Mễ Á Lôi, thậm chí dùng sức mạnh lưu giữ người và vật tư trên thương thuyền, nhưng hải quân vương quốc Mễ Á Lôi thủy chung vẫn không chủ động xuất kích, ngược lại bọn chúng cẩn thận tránh tới hải vực biển Ái Cầm. Hải vực biển Ái Cầm chính là phạm vi toàn quyền khống chế của vương quốc Mễ Á Lôi, trước khi có được mệnh lệnh rõ ràng, tạm thời Vũ Phi Phàm không muốn bừa bãi xông vào.
Nhưng bây giờ tất cả mọi vấn đề đều không còn tồn tại nữa rồi, Dương Túc Phong đã cấp cho hắn quyền lực tác chiến trọn vẹn.
Mười bảy chiếc chiến hạm Long Nha bày thành cánh quân thật dài, trên mặt biển Ái Cầm yên bình đón gió phá sóng tiến lên. Mũi thuyền bổ ra những bọt sóng trắng muốt, bên cạnh thỉnh thoảng có thương thuyền mậu dịch của vương quốc Mễ Á Lôi đi qua, bọn họ kinhn gạc nhìn hạm đội hải quân quân Lam Vũ treo cờ sư thứu màu lam trầm mặc thẳng tiến hướng tây. Rất nhiều người đã bản năng nhận thức được, đơn vị hạm đội bề ngoài bình tĩnh nhưng thế tới hung dữ này tuyệt đối tới không có ý tốt, có lẽ từ này hải vực Ái Cầm không còn được yên bình nữa rồi.
Trong phòng chỉ huy của kỳ hạm, Vũ Phi Phàm không mặc quân trang, chỉ mặc một chiếc áo sơ mi trắng, đang phục trên bàn dùng kích lúp xem hải đồ hải vực biển Ái Cầm. Hải đồ biển Ái Cầm hết sức phức tạp, nhìn vào làm người ta hoa cả mắt, chẳng phải nói là hải vực biển Ái Cầm cực kỳ nguy hiểm, hay là có quá nhiều bãi đá ngầm, mà là bởi vì trên mặt biển Ái Cầm thỉnh thoảng có các đảo nhỏ nhô lên biển nhiều vô cùng. Những hòn đảo nhỏ này chính là chỗ đặc sắc nhất của biển Ái Cầm, lúc bình thường chính là nơi tham quan tốt của du khách, cơ hồ mỗi hòn dảo đều có phong cảnh mê người. Nhưng đối với hạm đội hải quân mà nói, những hòn đào giăng đầy như quân cờ này lại chẳng phải là chuyện tốt đẹp gì, bởi vì đó là địa điểm ẩn nấp cực tốt, tùy tiện một đơn vị hạm đội có thể thần không biết quỷ không hay ẩn nấp giữa những hòn đảo này, điều này đối với người tìm kiếm bọn họ mà nói, đương nhiên là một chuyện hết sức đau đầu.
Thực lực của hải quân vương quốc Mễ Á Lôi tại liên bang La Ni Tây Á xếp hàng thứ hải, có hơn hai mươi chiến đấu hạm trọng tải vượt qua ngàn tấn, còn có hàng chục chiến hạm cỡ trung cỡ nhỏ phụ trợ, tổng cộng quân hạm không dưới tam mươi chiếc. Quan chỉ huy hải quân Mễ Á Lôi chính là thượng tướng hải quân Nặc Mễ Á. Người ta nói hắn là đệ đệ thân sinh của Cổ Tư Tháp Phu đệ tam, bất quá không có chứng cớ, nhưng nghìn từ bề ngoài mà xét, hai người đúng là trông rất giống nhau, nhưng từ hành vi thực tế mà xét, tựa hồ lại không giống. Cổ Tư Tháp Phu đệ tam rõ ràng không thích vị tư lệnh hải quân này, cũng giống như không thích thần tướng lục quân Ni Lâm Tùng vậy.
“Mệt chết.” Vũ Phi Phàm vặn hông, đứng dậy xoa bóp cái cổ đau nhức, mệt mỏi nói với thanh niên tuấn tú ở bên người.
Đứng nghiêm túc ở bên cạnh Vũ Phi Phàm chính là phụ tá của hắn, phó tham mưu trưởng hải quân mới nhậm chức Tô Chẩm Thư, khuôn mặt trẻ trung, tuấn tú phi thường, hắn năm nay chỉ mới hai mươi tư tuổi, chính là sư đệ của Vũ Phi Phàm, vừa mới tốt nghiệp đại học hải quân đế quốc không lâu, chính đang chuẩn bị phân phối tới hạm đội nam hải đế quốc phục dịch, nhưng hạm đội nam hải trên cơ bản đã toàn quân bị diệt. Hạm đội nam hải tổn thất lượng lớn chiến hạm, đại bộ phận thủy thủ và nhân viên đều thất nghiệp nằm nhà. Hắn gia cảnh bần hàn, không có đường kiếm cơm khác, chỉ đành tới vùng mò đào bới cho người ta, vừa khéo bị Đàn Mạn Ái nhìn trúng, cùng với rất nhiều đồng học của hải quân đế quốc, từ nội địa đế quốc bị Đàn Mạn Ái moi ra, sau khi trải qua khảo thí ngản ngủi, Vũ Phi Phàm chọn lựa hắn đảm nhiệm trợ thủ của mình.
Nhìn từ bến ngoài, Tô Chẩm Thư chính là một thư sinh văn tĩnh, nhưng Vũ Phi Phàm lại biết, dưới khuôn mặt bình tĩnh của tên thư sinh này, lại ẩn giấu ngọn lửa cực nóng. Hắn hết sức kiên định cho rằng Tô Chẩm Thư tương lai cũng sẽ trở thành một tướng lĩnh hải quân ưu tú, hiện giờ chiến hạm của hải quân quân Lam vũ ngày càng nhiều, khi tới lúc có thể tổ kiến thành nhiều hạm đội hơn, chính là lúc hắn một mình đảm đương một phần rồi. Cũng như những sinh viên tài giỏi tới từ lục địa đế quốc kia, bọn họ có lẽ hiện giờ còn có hoài nghi trong lòng, thậm chí còn có chút phản cảm với Mỹ Ni Tư, nhưng bọn họ rất nhanh sẽ thích Mỹ Ni Tư, bởi vì ở nơi này bọn họ có đầy đủ cơ hội phát huy tài hoa của mình trong hải quân quân Lam Vũ.
Ngón tay Tô Chẩm Thư trên bản đồ di đi di lại, gần như di tới mỗi hòn đảo, vẫn không thể nào xác định địa điểm ẩn giấu hải quân Mễ Á Lôi. Nếu muốn ẩn giấu một đơn vị hạm đội trong vùng đảo như bàn cờ này, thì đó là một chuyện quá sức dễ dàng, hắn chỉ đánh khẽ nhíu mày, hơi nhún vai, nhìn sư huynh của mình cầu viện.
“Hải quân Mễ Á Lôi muốn né tránh chúng ta, bảo tồn thực lực. Tên Nặc Mễ Á này còn muốn giở thủ đoạn đó chơi ta, bất quá hắn đã suy nghĩ quá đơn giản rồi, chuột không rời hang, chẳng lẽ chúng ta không biết dùng khói hun sao?” Vũ Phi Phàm lạnh lùng hầm hè, cười lạnh nói, ánh mắt từ từ ngưng lại trên Bố Lôi Tư, sắc mặt biến đổi không ngừng.
Tô Chẩm Thư đương nhiên hiểu được tâm tư của hắn, nhẹ nhàng nói:” Chẳng phải Phong lĩnh đã nói rồi sao, chúng ta có thể công kích của cảng của bọn chúng. Nếu như hải quân Mễ Á Lôi né tránh không đánh, như vậy chúng ta pháo kích Bố Lôi Tư, ép Nặc Mế Á xuất chiến, Cổ Tư Tháp Phu đệ tam sẽ không thể chấp nhận Bố Lôi Tư bị bắn thành đồng gạch vụn mà hải quân của lão lại không biết trốn tránh ở đâu chứ? Tôi nghĩ, có lẽ Nặc Mễ Á nói không chừng rụt đầu trong cảng Bố Lôi Tư ấy.”
Vũ Phi Phàm gật gù, lạnh lùng nói:”Ừ, mệnh lệnh hạm đội, hết tốc lực tiến về Bố Lôi Tư.”
Dường như để thuận theo quyết tâm của vũ Phi Phàm, vốn là gió đông bắc không ngờ lại đột nhiên chuyển thành gió đông nam. Chiến hạm Long Nha của hạm đội Vũ Phi Phàm giương buồm, phi tốc tiến lên, hạm đội vốn cách Bố Lôi Tư không tới mấy chục hải lý, dưới tình huống thuận nước thuận gió, không tới thời gian ba giờ, tại chập tối cùng ngày, cửa cảng Bố Lôi Tư đã ở trong tầm mắt, mà gần như cùng lúc đó, tiếng còi dồn dập ở chòi canh truyền tới, đồng thời cờ hiệu vội vàng quơ lên phát hiện hạm đội quân địch.
“ Ngừng lại, chuẩn bị chiến đấu.” Vũ Phi Phàm bình tĩnh phát ra mệnh lệnh.
Chiến hạm Long Nha của quân Lam Vũ cùng ào ạt hạ buồm xuống, giảm tốc độ, sau đó bắt đầu xếp thành đội hình chiến đầu. Gần như cùng một lúc đoàn thủy thủ cũng bắt đầu khẩn trương mà mạch lạc chuẩn bị chiến đấu, cửa pháo bên mạn thuyền đã được mở ra, đạn pháo ca nông cũng bắt đầu được vận chuyển từ trong kho đạn tới bên đại pháo, dụng cụ đo khoảng cách mới được trang bị cũng bắt đầu công tác, đo đạc khoảng cách mục tiêu, hạm trưởng mỗi chiến hạm thì bắt đầu trèo lên vị trí cao trên cột buồm, lợi dùng kính viễn vọng quan sát thể trận của kẻ địch, đồng thời đợi mệnh lệnh từ kỳ hạm.
Tô Chẩm Thư dự đoán không sai, chủ lực hải quân vương quốc Mễ Á Lôi đích xác rút đầu trong cảng Bố Lôi Tư.
Nhìn từ kính viễn vọng, toàn bộ chủ lực của hải quân Mễ Á Lôi, bao gồm hơn hai mươi chiến đấu hạm cỡ lớn và hơn ba mươi chiến hạm hỗ trợ, toàn bộ đều bỏ ở cửa càng Bố Lôi Tư, hơn nữa đã xếp thành hàng ngang từ trước, chuẩn bịứng phó với đòn tấn công của hải quân quân Lam Vũ. Tại cửa cảng rộng rãi, chen chúc hơn sáu mươi chiến hạm lớn nhỏ của hải quân Lam Vũ, cột buồm chi chit, tất cả chiến đấu hạm đều hướng về bên ngoài cửa cảng, đại pháo được đưa ra toàn bộ, chuẩn bị sẵn sáng khai pháo bất kỳ lúc nào. Nếu như hạm đội Vũ Phi Phàm đâm thẳng tới, nhất định sẽ đón nhận một cơn mưa đạn mịt mù trời đất, Mười bảy chiếc chiến hạm Long Nha có thể phải tiêu hao tới gần một nửa.
Mà xung quanh chiến hạm hải quân Mễ Á Lôi, trong bến đỗ ở bến cảng gần đó, neo đậu vô số thuyền bè trở về vào buổi tối, có thương thuyền, có ngư thuyền, trọng tải lớn nhất của chúng có tới hai ba nghìn tấn, ít nhất cũng có hơn trăm tấn. Chi chít chen chúc nhau trong bến cảng, cột buồm dày đặc cứ như cây ngô mọc lên từ lòng đất, lại giống như sủi cảo ở trong nồi. Ít nhất cũng có tới năm sáu trăm chiếc, ánh sáng sót lại của buổi tịch dương đã hoàn toàn biến mất trên mặt biển phía tây, màn đêm bắt đầu phủ xuống, tất cả thuyền bè cứ như bị bao phủ trong một tầng ánh sáng lạnh băng thê lương, lúc này gió biển cũng bắt đầu biến thành lạnh nhức da buốt thịt.
“Tên Nặc Mễ Á này, xem ra còn có trình độ đấy! Hắn biết rằng hỏa pháo của chiến hạm hải quân Mễ Á Lôi không phải là đối thủ của chúng ta, cho nên muốn dựa vào pháo đài trên cứ điểm của cửa càng hiệp trợ đối phó với chúng ta. Bất quá hắn vấn xem nhẹ chúng ta rồi.” Tô Chẩm Thư lạnh lùng nói, thuận tay phát ra mệnh lệnh các hạm chuẩn bị chiến đấu.
Cả hạm đội Vũ Phi Phàm trong gió nhẹ hơi bày thành hình vòng cung, đồng thời xếp thành một hàng ngang, từng chiếc nối tiếp nhau, mạn thuyền chiến hạm Long Nha nhắm vào cửa cảng Bố Lôi Tư, sau đó căn cứ vào cự lý đại khái do thiết bị đo khoảng cách cung cấp, điều chỉnh góc độ pháo ca nông. Thứ thiết bị đo khoảng cách này vẫn là lần đầu đưa vào sử dụng, phần lớn mọi người còn chưa hiểu rõ nguyên lý và tác dụng của nó, chỉ có trải qua thực chiến, nó mới có thể chinh phục được lòng tin của những hải quân dũng mãnh này.
Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Pháo đài trên cứ điểm cảng Bố Lôi Tư khai pháo trước tiên, những khẩu đại pháo bình quân có đường kính pháo lên tới trên bốn trăm ly khi bắt đầu thì thanh thế quả thực không hề tầm thường, chẳng những tiếng pháo kinh thiên động địa, đinh tai nhức óc, hơn nữa khói đen bốc ra khi nòng pháo phát xa cơ hồ đem cả pháo đài bao trùm trong khói súng, làm thành Bố Lôi Tư gần đó cũng mịt mù khói, pháo đạn to lớn rơi trên mặt biển cách hạm đội Vũ Phi Phàm khoảng chừng ba trăm mét, bùng nổ dữ dội, kích lên từng cột nước, sau đó trên mặt biển liền nổi lềnh bềnh vô số thi thể của những con cá nhỏ bị bắn chết. Hải vực phụ cẩn Bố Lôi Tư sản lượng cá phong phú cũng là nổi tiếng gần xa, không ngờ bọn chúng cũng trở thành kẻ bị hại trong chiến tranh.
“Pháo đài cứ điểm có xạ trình không tới một nghìn ba trăm mét, bất quá dùng để đánh cá thì hiệu quả không tệ.” Tô Chẩm Thư nâng kính viễn vọng, tỉ mỉ quan sát động tĩnh của kẻ địch, mang theo ngữ khí trảo phúng thản nhiên nói. Đương nhiên, hắn cũng hiểu rõ, nếu như không phải vì trên chiến hạm hải quân Lam Vũ chuẩn bị chính là pháo ca nông loại mới, chỉ riêng khoảng cách một ngàn ba trăm mét này đã không cách nào vượt qua được. Pháo đạn đường kính bốn trăm ly, mặc dù sử dụng vẫn là thuốc nổ đen, nhưng uy lực cũng không thể coi thường, chỉ cần hai ba phát đạn pháo là có thể đánh một chiến hạm Long Nha thành mảnh vụn. Thứ Nặc Mễ Á ỷ vào cũng chỉ có những đại pháo trên pháo đài này thôi, chiến thuật lấy nhàn nhã đánh mệt mỏi hắn đặt ra đại khải cũng tiến hành xung quanh cứ điểm pháo đài này.
“Khoảng cách bao nhiêu?” Vũ Phi Phàm hạ kính viễn vọng xuống, hờ hững hỏi, bình tĩnh nhìn mặt biển bị cứ điểm pháo đài phong tỏa cách đó không xa. Đạn pháo rơi xuống như mưa, trên mặt biển Ái Cầm yên bình cuộn lên vô số bọt sóng, dường như trước nay chưa từng thấy được pháo kích mãnh liệt như thế, rất nhiều thương thuyền qua lại hải vực tựa hồ đều bị dọa phát ngây ra, tới tận khi hạm đội Vũ Phi Phàm phát ra cờ hiệu muốn tất cả thuyền bè không liên quan lập tức rời khỏi vùng biển này, đồng thời kéo lên cờ hiệu màu đỏ cảnh cáo, bọn họ mới vội vàng rút đi.
“Pháo đài của địch cách một ngàn sáu trăm mét, hạm đội của địch cách một ngàn tám trăm mét.” Tô Chẩm Thư nói ngắn gọn, đối với con số đưa ra từ dụng cụ đó, hắn vẫn còn có chút hoài nghi, không biết loại kỹ thuật mới này rốt cuộc có tác dụng thực tế hay không.
“Tập trung tất cả hỏa pháo, oanh kích hạm đội của kẻ địch, mệnh lệnh cho hai vị hạm trưởng Tư Khoa Đặc và A Nặc Đức, bọn họ tạm thời không cần khai pháo, rút ngắn tầm bắn xuống ba trăm mét, đề phòng hạm đội địch đột vây.” Vũ Phi Phàm trầm tĩnh nói, quay đầu nhìn xung quanh, thấy tất cả đã chuẩn bị ổn thỏa, hắn xoạt một tiếng rút đao chỉ huy, chỉ về phía trước, động tác đơn giản này là dầu hiệu pháo kích mãnh liệt sắp triển khai.
“Khai pháo” Tô chẩm Thư tự mình phát ra cờ hiệu khai pháo.
“Đùng đùng đùng…” Kỳ hạm của Vũ Phi Phàm khẽ rung lên, bốn khẩu pháo ca nông 100 ly khai pháo trước tiên, sức giật cực lớn làm cả chiếc chiến hạm muốn nát ra, họng pháo liên tục phu ra pháo đạn xẹt qua bầu trời đêm tĩnh mịch, truyền tới tiếng xé gió chói tai, chuẩn xác rơi xuống trung ương hạm đội hải quân Mễ Á Lôi. Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh! Theo những tiếng nổ lớn liên tục vang lên, ở trong hạm đội dày đặc kia phát ra ánh lửa chói mắt, tiếng nổ và tiếng kêu gào thấp thoáng truyền tới, bến cảng vốn là một mảng đen kịt trong nháy mắt trở nên sáng rực, bầu trời đêm cũng dần bị ánh lửa cháy hừng hực chiếu sáng.
Những chiến hạm Long Nha khác của quân Lam Vũ cũng gần như khai pháo cùng một lúc, cùng với tiếng pháo nổ đùng đùng đùng liên tiếp, đạn pháo ca nông liên miên không dứt như mưa rào rơi xuống bến cảng yên bình, đem hạm đội của hải quân Mễ Á Lôi bắn nổ nghiêng ngả, kêu cha gọi mẹ, rối loạn cả lên. Hải quân Mễ Á Lôi vốn đang đợi còn mồi mắc bẫy đột nhiên phát hiện ra, bọn chúng ngược lại trở thành con dê bị công kích, vô số chiến hạm dưới hỏa pháo mãnh liệt của quân Lam Vũ nổ tung bốc cháy, ánh lửa chiếu rọi nửa tầng trời. Những còn thuyền bốc cháy lan sang chiến hạm xung quanh, làm cho diện tích thiêu đốt ngày càng lớn, mà đạn pháo thình lình giáng xuống càng đem thế lửa lan tới mỗi góc của bến cảng.
Một số chiến hạm thậm chí bị đán pháo trực tiếp bắn trúng, “ầm” một tiếng, cả chiếc chiến hạm liền gãy làm đôi, sau đó đầu thuyền và đuôi thuyền đều nhếch lên cao, chậm rãi chìm vào trong nước biển, trên mặt biển lưu lại từng vòng từng vòng xoáy nước, chỉ có những quan binh may mắn sống sót còn đang ra sức vùng vẫy trong vòng xoáy, muốn thoát khoải ma chưởng của chiến tranh. Nước biển rất nhanh bị nhuộm thành màu đỏ sậm, trên mặt biển nổi lềnh bềnh thi thể và đồ vật ngày càng nhiều, nhưng cũng càng nhiều đạn pháo rơi xuống mặt biển, lại đem những đồ vật và thi thể này xé nát, cột nước bị bắn lên tựa hồ đều là màu đỏ sậm, nước biển màu đỏ tràn ra rất nhanh lan tới phụ cận hạm đội quân Lam Vũ.
Bến cảng Bố Lôi Tư đang bốc cháy, cả Bôi Lôi Tư cũng đang chấn động trong tiếng pháo đồ đùng đùng, loại đội hình dày đặc như vậy của hải quân Mễ Á Lôi thành bia bắn không thể tốt hơn, hơn nữa đội hình dày đặc còn hạn chế sự linh hoạt của bọn chúng, trong mới hơn mười phút khai pháo, không một chiếc chiến đấu hạm nào có thể xông ra, chúng đều bị đồng bạn của mình cản trở, tới khi chiếm hạm chìm ngày một nhiều, trong bên cảng mới có đủ vị trí để bọn chúng thoát khỏi biển lửa.
“Một số chiến hạm của bọn chúng muốn đột vây rồi.” Tô Chẩm Thư lạnh lùng nói, trên mặt mang theo một tia khinh miệt, tới lúc này hải quân Mễ Á Lôi mới nghĩ tới phải bỏ chạy, nhưng đã là muộn rồi, ít nhất bảy mươi phần trăm chiến hạm đã vĩnh viễn chìm trong nước biển cảng Bố Lôi Tư.
“Nếu như Nặc Mễ Á không chết, hắn nhất định sẽ hối hận cả đời vì quyết định của hắn.” Vũ Phi Phàm bình tĩnh nói, hắn không hề cho rằng Nặc Mễ Á là một đối thủ không chịu nổi một đòn. Trên thực tế thì Nặc Mễ Á hoàn toàn là một người hiểu sâu vè chiến thuật của hải quân, nếu như chẳng phải đại pháo của quân Lam Vũ xạ trình xa, uy lực lớn, hắn bày ra trận doanh nghiêm mật đón đợi như vậy, lại có hỏa pháo nòng lớn của cứ điểm pháo đài Bố Lôi Tư, bản thân thực sự chẳng làm gì nổi hắn. Trừ phi bản thân không muốn xống xông qua sự phong tỏa của cứ điểm pháo đài, sau đó tiến vào bến càng cùng hắn liều mạng, bất quá trước mặt hơn sáu mươi chiếc chiến hạm vũ trang đầy đủ, có lẽ chỉ cần một loạt đạn của đối phương thôi, mình liền toàn bộ táng thân dưới đáy biển.
Sai lầm duy nhất của Nặc Mễ Á chính là hắn đã đoán được sự uy mãnh của hỏa pháo quân Lam Vũ, nhưng vẫn xem nhẹ tầm bắn của hỏa pháo quân Lam Vũ, hắn không ngờ được rằng, tầm bắn đại pháo quân Lam Vũ còn xa hơn cả tầm bắn của đại pháo đường kính bốn trăm ly của cứ điểm pháo đài, tới tận lúc này, cả hạm đội hải quân Mễ Á Lôi còn chưa có cơ hội phát ra một phát đạn pháo.
Quả nhiên trong ánh lửa bùng bùng thiêu đốt chiếu sáng bầu trời đêm phía bên trên Bố Lôi Tư, ba chiếc chiến đấu hạm cỡ lớn dũng cảm xông ra, xông thẳng về phía hạm đội quân Lam Vũ, muốn cùng hạm đội quân Lam Vũ đồng quy vu tận. Một chiến chiến hạm đi đầu, có thân hình khổng lồ và bề ngoài hoa lệ, trọng tài có tới trên hai nghìn tấn, hai bên mạng thuyền đều là chi chit họng pháo thanh trượt, cột buồn cao tận trời treo cờ thượng tướng hải quân vương quốc Mễ Á Lôi, rõ ràng là kỳ hạm của thượng tướng hải quân Nặc Mễ Á tổng tư lệnh hải quân Mễ Á Lôi.
Kỳ hạm của Nặc Mễ Á hiển nhiên cũng bị thương trong trận pháo kích mãnh liệt, trong cánh buồm trắng muốt bị bắn thủng vố số lỗ lớn, phụ cạn đuôi thuyền cũng bị bắn đứt mất nửa phần, trên mặt boong thuyền cũng là một mảng tàn tạ, khắp nơi đều là thi thể và thương binh nằm ngổn ngang, nhưng chiếc chiến đầu hạm này vẫn hùng dũng tiến lên, trên mũi thuyền cao cao, một lão tướng quân vung đao chỉ huy, phảng phần như đang điên cuồng gào thét gì đó, hẳn đó chính là thượng tướng hải quân Nặc Mễ Á rồi.
“Để Tư Khoa Đặc và A Nặc Đức tiễn ông ta lên đường đi.” Vũ Phi Phàm mặt không biểu tình nói, trong lòng thoáng qua một chút tiếc nuối và cảm khái, dáng vẻ của thượng tướng hải quân Nặc Mễ Á làm hắn nhớ tới câu chuyện về thiếu tướng hải quân Đặc Mạt Khắc mà Dương Túc Phong kể. Có lẽ, đứng trên góc độ vương quốc Mễ Á Lôi, sự anh dũng của Nặc Mễ Á đã không thẹn với quân kỳ và tướng kỳ của ông ta, nhưng trước mặt tính quyến định của hỏa lực và kỹ thuật tiên tiến, sự anh dũng của cá nhân đã không thể mang tới tính quyết định trong chiến tranh rồi, thay vào đó là sự lợi dụng khéo léo với sức mạnh và kỹ thuật.
Khi kỳ hạm của Nặc Mễ Á tiến vào điểm công kích hai vị hạm trưởng Tư Khoa Đặc và A Nặc Đức trù bị sãn, tám khẩu pháo ca nông của hai chiến chiến hạm Long Nha gần như khai pháo cùng một lúc, hai phát pháo rơi xuống đầu tiên không trực tiếp đánh trúng kỳ hạm của Nặc Mễ Á, mà bắn lên cột nước khổng lồ trước chiến đầu hạm, làm thượng tướng hải quân Nặc Mễ Á bao trùm trong nước biển, nhưng bốn phát đạn liên tiếp sau đó đều bắn trúng ông ta, đồng thời cũng đã quyết định vận mệnh của ông ta.
Dưới sự theo dõi của Vũ Phi Phàm và Tô Chẩm Thư, trong ánh lửa rực rỡ chói mắt, kỳ hạm của Nặc Mễ Á và mọi thứ trên kỳ hạm đều nổ tung lên, đạn pháo đã khiến cho kho đạn dược trên thuyền phát nổ, liên túc gây ra vụ nổ không ngừng, vụ nổ mãnh liệt cơ hồ làm cả hải vực khe khẽ chấn động, tất cả mọi thứ khác dường như đều thành nho nhoi trước sức nổ và ánh lửa của nó, thậm chí có thể bỏ qua không tính đến. Tới lúc tiếng nổ liên tục không ngừng cuối cùng dừng lại, kỳ hạm Nặc Mễ Á và thượng tướng hải quân Nặc Mễ Á đều bị nổ thành tro bụi, không còn thấy nữa, chỉ có trên mặt biển trôi nổi vật còn sót lại, còn có lá cờ thượng tướng hải quân tàn tạ đón gió rơi xuống, tựa hồ là dấu hiệu bi sảng cho một thời đại đang kết thúc.
Sát ngay sau kỳ hạm Nặc Mễ Á, hai chiếc chiến đấu hạm khác may mắn từ trong bến cảng chạy thoát cũng bị đạn pháo của quân Lam Vũ bắn trúng giữa mãn thuyền, bọn chúng bị bắn nát ngay tại chỗ, gãy thành mấy mảng, chìm trong vòng xoáy của biển Ái Cẩm, xoáy nước chìm xuống và ánh lửa bừng bừng thiêu cháy đan xen nhau tạo thành bức tranh thảm liệt, phối hợp với tiếng nổ yếu ớt vô lực của đại pháo trên cứ điểm pháo đài, thành một ngày bi tráng nhất từ khi sáng lập tới nay của hải quân vương quốc Mễ Á Lôi, lịch sử hải quân Mễ Á Lôi cũng kết thúc từ đây.
Vũ Phi Phàm thần sắc bình tĩnh bỏ kính viễn vọng xuống.
Tô Chẩm Thư cũng hạ kính viễn vọng xuống, nhưng hắn lần đầu tiên thực sự trải qua chiến đấu nên đầy cảm xúc, cảm thụ được nhiệt huyết sôi trào do thắng lợi mang tới cho bản thân, cũng cảm thụ được sự sợ hãi mơ hồ, cảm thụ được sự tôn kính đối với Dương Túc Phong. Hắn mang theo ánh mắt kính trọng nhìn những khẩu pháo ca nông có bề ngoài không hề bắt mắt, còn có dụng cụ đồ đạc có vẻ ngoài xấu xí, chính Dương Túc Phong mang tới hai thứ này của hải quân, làm hải quân Lam Vũ dễ như trở bàn tay nhảy lên hàng đầu bảng xếp hạng hải quân, không còn ai dám coi thường nữa.
Đáng thương cho hơn hai mươi chiến đấu hạm của hải quân Mễ Á Lôi, không ngờ tới một phát pháo chưa bắn ra, đã toàn bộ tống táng dưới hỏa pháo của quân Lam Vũ. Trong đó tất nhiên có sai lầm về chỉ huy của Nặc Mễ Á, nhưng cho dù ông ta không phạm bất kỳ sai lầm nào, liệu có khả năng giành được thắng lợi trong trận chiến này không? Tô Chẩm Thư trầm tư lắc đầu, đầy là điều không thể nào, bất kể Nặc Mễ Á sử dụng phương pháp gì, ông ta chỉ có còn đường bị tiêu diệt, hạm đội hải quân do ông ta suất lĩnh và hạm đội hải quân của quân Lam Vũ so với nhau đã hoàn toàn không cùng một thứ bậc rồi.
“Kẻ địch của quân hạm kéo cờ trắng, chúng ta có tiếp thụ sự đầu hàng của kẻ địch hay không?” Quan quân thông tin trẻ tuổi tới báo cáo, trên mặt còn mang vẻ hưng phấn không che dấu được sau thắng lợi, lần đầu tiên tự thân trải nghiệm khung cảnh thắng lợi, hắn đương nhiên có lý dó đáng vui mừng.
Cùng với các xưởng đóng tàu lớn không ngừng đưa vào sử dụng chiến hạm Long Nha mấu mới, chiến hạm của hải quân quân Lam Vũ dần dần tăng lên, lượng lớn những quan quân hải quân thuần thục được an bài trở thành hạm trưởng hoặc là lái chính, rất nhiều vị trí quan quân chỉ có thể do những người thanh niên vừa mới rời khỏi quân giáo tới đảm nhiệm, bọn họ còn cẩn phải tiếp tục bồi dưởng bản thân trong chiến đấu. Là người tổng phụ trách hải quân, Vũ Phi Phàm đương nhiên biết được trên vai mình mang trọng trách nặng nề, cho nên, người mới trong hạm đội của hắn cũng là nhiều nhất, hắn hi vọng hết khả năng bồi dưỡng càng nhiều người mới, làm lớn mạnh lực lưởng của hải quân quân Lam Vũ.
Vũ Phi Phàm nâng kính viễn vọng lên, quả nhiên nhìn thấy trong bến cảng những hạm đội hải quân vương quốc Mễ Á Lôi còn sót lại toàn bộ giương cờ trắng, thỉnh cầu đầu hàng, những quân hạm này đều bị tổn thương nghiêm trọng, có chiếc bị nghiêng vẹo nặng nề, cách việc chìm xuống bất quá chỉ là chuyện chốc lát mà thôi, rất nhiều thủy thủ thậm chí ào ạt này xuống thuyền, bơi về phía bờ biển, ý đồ leo lên lục địa, may mắn thoát thân.
“Mặc kệ chúng, bắn chìm hết các quân hạm.” Vũ Phi Phàm trầm giọng hạ lệnh.
Theo mệnh lệnh của Vũ Phi Phàm, hạm đội hải quân quân Lam Vũ đánh một vòng trên mặt biển, đem một phía còn chưa có cơ hội khai pháo nhắm chuẩn vào bến cảng, tiếng pháo đùng đùng đùng lại lần nữa vang lên, đạn pháo không ngừng rơi xuống đem toàn bộ chiến hạm còn sót lại của hải quân vương quốc Mễ Á Lôi trong bên càng đánh chìm, trừ những thi thể và đồ vật tan nát nổi bệp bềnh trong bến cảng, trong bến cảng đã không còn một chiến quân hạm nào nữa.
Hải quân Mễ Á Lôi hoàn toàn biến mất, tư vị cay đắng của chiến tranh, bắt đầu thấm vào bến cảng Bố Lôi Tư.
Nhưng mà nhiệm vụ tác chiến của hạm đội Vũ Phi Phàm còn chưa kết thúc.
“Đem tất cả thiết bị phương tiện xung quanh cửa cảng quét sạch toàn bộ, bất kể là quân dụng hay dân dụng, mỗi khẩu đại pháo giữ lại năm phát đạn pháo dự bị, còn lại bắn hết toàn bộ.” Thanh âm của Vũ Phi Phàm rất bình tĩnh, nhưng một câu nói nhẹ nhàng này không nghi ngờ gì đã khiến cái tên Bố Lôi Tư bị loại khỏi những cửa cảng lớn. Cửa cảng Bố Lôi Tư trải qua pháo kích của quân Lam Vũ, sẽ ít nhất trở về trạng thái hai trăm năm trước, mà mấy trăm chiếc thương thuyền lớn nhỏ chen lấn trong bến cảng, bọn họ cũng phải tìm cửa cảng mậu dịch mới, mà lựa chọn tốt nhất chắn chắn là các cửa cảng trên bờ biển vương quốc Cách Lai Mỹ hoặc là Tháp Lâm dưới sự khống chế của quân Lam Vũ.
Đánh sập Bố Lôi Tư, mang đi mấy trăm thương thuyền, đây mới là kết quả làm Vũ Phi Phàm hơi hài lòng.
Đùng! Đùng! Đừng!...
Uy lực sức nổ của đạn pháo của pháo ca nông 100 ly kà cực lớn, nhất là khi phát nổ trên lục địa, những kho hàng trên bến tàu Bố Lôi Tư tức thì bị nổ tới khắp nơi là ánh lửa, ánh lửa lại cấp cho quân Lam Vũ mục tiêu xạ kích tốt hơn, đơn giản là chẳng cần nhắm kỹ, các chiến hạm của hạm đội Vũ Phi Phàm đã hạ neo, các pháo thủ nhắm mắt cũng có thể xạ kích.
Vì để tiếp nhận nhiều nhất những thương thuyền tới từ ngũ hồ tứ hải, cửa cảng của Bố Lôi Tư trang thiết bị vô cùng hoàn thiện, thậm chí đã xuất hiện loại thiết bị cần trục hình tháp, để dùng hết khả năng tiếp nhận hàng hóa, phụ cẩn cửa cảng Bố Lôi Tư dựng lên rất nhiều kho hàng theo đề nghị. Những kho hàng này đều là dùng gỗ và giấy dầu sơ sài dựng lên, trước mặt đại pháo của quân Lam Vũ, quả thực là không chịu nổi một đòn. Liên miên không dứt oanh tạc tạo thành trận lửa lớn kéo dài dọc bờ biển hơn mười km, cả thành Bố Lôi Tư cũng thành một biển lửa.
Trong từng trận pháo kích này, đài pháo trên cứ điểm cửa cảng Bố Lôi Tư chỉ có thể phát động phản kích yếu ớt, nhưng tầm bắn của đạn pháo của bọn chúng làm chúng chỉ có thể thành người xem ở trận pháo kích này. Đương nhiên, bọn chúng thỉnh thoảng còn phải phóng ra pháo hoa. Còn thành Bố Lôi Tư đã triệt để chìm vào trong hoảng loạn, đối diện với hỏa pháo ùn ùn kéo đến, cư dân thành Bố Lôi Tư có phản ứng đầu tiên là chạy nạn, rất nhiều người còn chạy khắp nơi gào loạn những lời như “quân Lam Vũ sắp đổ bộ rồi!”. Kinh hoàng lan ra như ôn dịch, cuối cùng biến thành khung cảnh không thể thu thập.
Cứ điểm pháo đài Bố Lôi Tư trở thành mục tiêu công kích cuối cùng của quân Lam Vũ, bất quá thời khắc này chúng đơn thuần trở thành mục tiêu luyện tập xạ kích của những quan quân dự bị của hải quân quân Lam Vũ. Đạn pháo ca nông 100 ly rơi xuống trên pháo đài phát ra tiếng động hết sức trầm muộn, điều này chứng minh cứ điểm pháo đài thực sự rất kiên cố, kiên cố tới mức pháo hạm 100 ly rất khó phá hủy hoàn toàn.
“Thôi vậy, kéo dãn xạ trình.” Vũ Phi Phàm nhẹ nhàng nói, tựa hồ đang suy nghĩ điều gì, có chút không tập trung.
“Quan tư lệnh, nếu kéo dài xạ trình thì tới cư dân của thành Bố Lôi Tư sẽ…” Tô Chẩm Thư có chút do dự nói.
“Vậy…. tặng chút lễ vật cho hoàng cung Mễ Á Lôi đi.” Vũ Phi Phàm vẫn lơ đễnh nói.
Tô Chẩm Thư vẫn tiếc nuối lắc đầu, tỏ vẻ điều này là không thể, bởi vì cứ điểm pháo đài ngăn trở, dụng cụ đo lường không thể tính toàn được khoảng cách chuẩn xác của vương cung Mễ Á Lôi, mà xung quanh vương cung Mễ Á Lôi, đều là vô số khu dân cư dày đặc và khu công nghiệp, nếu như ngang nhiên phát pháo, chắn chắn sẽ tạo thành con số tử vong cực lớn cho bình dân vô tôi.
“Quan tư lệnh, tôi cho rằng dân chúng vương quốc Mễ Á Lôi đã biết được tư vị cay đắng của chiến tranh rồi, bọn họ sẽ đưa ra lựa chọn sáng suốt.” Tô Chẩm Thư cẩn thận nói, hắn không biết rốt cuộc Vũ Phi Phàm mang ý đồ gì, có lẽ tâm tư của Vũ Phi Phàm đang di chuyển tới trên hải quân thiết giáp chiến đấu hạm đang nghiên cứu, bên trên nó trang bị hạm pháo 208 ly, sẽ có thể triệt để phá hủy cứ điểm pháo đài ngoan cố chống cự này.
Vũ Phi Phàm lặng lẽ gật đầu, truyền xuống mệnh lệnh rút quân, mệnh lệnh pháo kích khu dân cư là không thể hạ xuống, cho dù đó đều là kẻ địch, nhưng bọn họ rất nhanh sẽ trở thành con dân dưới sự khống chế của quân Lam Vũ. Bất quá hắn cho rằng, trận pháo kích này đã cấp cho trên trên dưới cả vương quốc Mễ Á Lôi một bài học sâu sắc. Muốn đem chiến tranh áp đặt lên người khác, thì phải suy nghĩ cẩn thận một lượt năng lực chịu đựng chiến tranh của bản thân, có lẽ Cổ Tư Tháp Phu đệ tam sẽ cân nhắc kỹ càng hành vi của mình, nếu không, lão sẽ phải trả giá nặng nề hơn.
Khi pháo kích bắt đầu, Cổ Tư Tháp Phu đệ tam đang hưởng dụng một trong số phi tử trẻ tuổi mới được tuyển trúng, khi lão đang hưng phấn bừng bừng muốn tiến sâu vào trong thân thể đối phương thưởng thức tư vị mới mẻ, tiếng pháo mãnh liệt làm toàn thân hắn chấn động, tiếp đó thoát hết ra ngoài, không cách nào phấn chấn trở lại nữa. Quan thị vệ cung đình hớt ha hớt hải chạy tới, không nói hai lời, đưa lão chạy đi, đưa thẳng vào trong tầng hầm của hoàng cung. Trong cái hầm ẩm ướt dưới đất này, Cô Tư Tháp Phu đệ tam trải qua một đêm khó quên nhất trong cuộc đời từ trước tới nay.
Quân Lam Vũ tiếp tục pháo kích Bố Lôi Tư suốt cả một đâm, tới chín giờ sáng ngày hôm sau mới kết thúc, hạm đội Vũ Phi Phàm nghênh ngang rời đi. Cả hạm đội được trang bị gần một vạn phát đạn pháo ca nông 100 ly, đã trút hết xuống phụ cận cửa cảng Bố Lôi Tư.
Căn cứ vào thống kê chưa đầy đủ, quân Lam Vũ tổng cộng đánh chìm hơn bảy mươi chiếc quân hạm lớn nhỏ của hạm đội hải quân Mễ Á Lôi, phá hủy phòng ốc và kho hàng phụ cận cửa cảng hơn một vạn hai ngàn sáu trăm gian, tất cả thiết bị của cửa cảng hoàn toàn biến mất, tất cả hàng hóa cũng đều trở thành tro bụi. Bố Lôi Tư qua trận pháo kích thành một mảng tàn tạ, khắp nơi đầu là cư dân và chủ thương thuyền hoang mang.
Tiếp được con số thương vong và tổn thất báo vể Cổ Tư Tháp Phu đệ tam phảng phất như đã ngây dại, mông đặt phịch xuống vương vị, không còn vinh quang ngày xưa nữa. Hải quân Mễ Á Lôi tiêu diệt hoàn toàn, có nghĩa là hạm đội hải quân Lam Vũ bất kể lúc nào cũng có thể công kích Bố Lôi Tư, thậm chí vượt qua kênh đào Y Mã, xuất hiện ở bở biển phía tây vương quốc Mễ Á Lôi. Quốc phòng trên biển của Mễ Á Lôi đã mở toang rồi.
“Quân Lam Vũ…” Trong hoàng cung tịch mịch trống trải, Cổ Tư Tháp Phu đệ tam thưởng thức tỉ mỉ tư vị chua xót của chiến tranh.