Dương Túc Phong cũng không trả lời, chỉ thản nhiên nói: “Ngươi không phải đang ngủ sao? Người muốn ngủ sẽ không muốn nói chuyện.”
Cung Tử Yên nhẹ nhàng thở dài một tiếng, tiếng thở dài mang theo chút ưu sàu, dường như nhớ lại một chuyện cũ không vui nào đó, chỉ trầm mặc trong chốc lát, mới có chút hứng thú nói: “Có người cố tình đánh vỡ cái chén trước cửa phòng ngươi, để báo cho Tiêu Tử Phong ta đang ở trong phòng này, ngươi nói ta còn có thể ngủ được sao?”
Dương Túc Phong nhíu lông mày lại, có chút kinh ngạc nói: “Tiêu Tử Phong, ngươi chính xác chứ?”
Thanh âm của Cung Tử Yên vẫn phiêu đãng trong phòng, làm người ta không biết được phương hướng, thanh âm dường như chỉ có Dương Túc Phong mới nghe được, nói: “Ngươi bán hàng đó, nếu như là một người làm ra vẻ bán hàng, nhất định là một nữ bán hàng vô cùng xinh đẹp, hơn nữa còn là một đôi khiến cho người khác nhìn qua khó mà quên được, như vậy có thể khiến cho nam nhân thất hồn điên đảo. Đây là Hoa Hồ Điệp do chính tay Tiêu Tử Phong huấn luyện ra, những người này bề ngoài chỉ là bạn nhảy và hát cùng Tiêu Tử Phong, nhưng trên thực tế là những tâm phúc do Tiêu Tử Phong chuyên môn huấn luyện ra, chuyên môn phụ trách giúp nàng thăm dò tin tức, sử dụng sắc đẹp để lôi kéo quan lại quyền quý, thậm chí còn có thể làm sát thủ. Ta cùng Tiêu Tử Phong tranh đấu nhiều năm như vậy, năng lực của bọn họ ta hiểu rất rõ, không ngờ ta tìm mọi cách để ẩn giấu, tới Ni Tư cảng cũng chỉ mới một tuần, vẫn bị các nàng phát hiện, quả thực Hoa Hồ Điệp không đơn giản a!”
Dương Túc Phong ngồi trên ghế salon, lẳng lặng nghe, cuối cùng mới thản nhiên hỏi: “Tiêu Tử Phong có Hoa Hồ Điệp hỗ trợ, vậy ngươi có cái gì?”
Cung Tử Yên lạnh lùng nói: “Ta cần hộ trợ sao?”
Dương Túc Phong gật đầu, tỏ vẻ đã hiểu.
Nữ nhân Cung Tử Yên này bề ngoài có vẻ lương thiện, nhưng không ngờ trong lòng lại vô cùng kiêu ngạo, đại khái là bệnh chung của tất cả những người có vị trí cao.
Nhìn thấy ánh mắt đăm chiêu của Dương Túc Phong, Cung Tử yên từ đáy lòng bỗng có một cơn oán giận dâng lên không lý do, bỗng nhiên ngồi dậy. Từ trên sợi dây bay xuống đối diện ghế salon của Dương Túc Phong, ánh mắt lạnh lùng bao phủ người hắn, lạnh lùng nói: “Ngươi nói vậy là có ý gì? Ngươi không phải là cảm thấy ta không có khả năng bồi dưỡng ra một đám người như vậy chứ? Cho dù là miệng ngươi không thừa nhận, nhưng trong lòng ngươi rõ ràng là như vậy, có phải không? Có phải không?”
Dương Túc Phong bình tĩnh đón ánh mắt sắc bén của nàng, mỉm cười uyển chuyển nói: “Cung đại tiểu thư, ngươi thất thố rồi.”
Cung Tử Yên sắc mặt như sương, lời nói như đao nhọn, lạnh lùng nói: “Ngươi không phải là cảm thấy ta đấu không lại Tiêu Tử Phong chứ? Có phải hay không? Cho dù miệng ngươi nói không phải, nhưng trong lòng ngươi lại cho rằng như vậy, có phải không?”
Dương Túc Phong không khỏi có chút buồn cười, cái này làm sao trả lời chứ?
Bỗng nhiên có một giọng nói trầm thấp mà mạnh mẽ tràn đây nữ tính phiêu đãng trong phòng, nhưng lại dường như là do gió của Ni Tư Hải mang đến từ xa xôi, làm người khác không khỏi có chút cảm giác mông lung mờ ảo, thanh âm tràn ngập nữ tính kia thản nhiên nói: “Tiểu muội muội, ngươi hỏi hắn như vậy, hắn làm sao có thể trả lời ngươi chứ? Hắn phải nói là, không phải như vậy?”
Thanh âm thản nhiên này khiến cho Cung Tử Yên phản ứng mãnh liệt, sắc mặt của nàng trong nháy mắt trở thành lúc trắng lúc xanh, thậm chí mơ hồ có chút co giật kịch liệt. Khuôn mặt cũng bởi vì thống khổ mà có giật vặn vẹo, cuối cùng mới hét lên: “Tiêu Tử Phong, ngươi có gan ra đây cùng đánh với ta!”
Thanh âm tràn ngập nữ tính kia thở dài một hơi thầm kín, dường như hàm chưa bất đắc dĩ và buồn rầu vô cùng , lại có chút mang theo thương cảm cùng ưu tư, cảm giác như là ngày tận thế vậy, Dương Túc Phong trong lòng không nhịn được có chút chấn động, âm thầm sợ hãi than, Tiêu Tử Phong này quả nhiên không hổ là đệ nhất mỹ nhân đại lục, chưa từng gặp mặt cũng làm cho mình tâm hồn bay bỗng, quả thật không phải là người hư danh, chỉ riêng thanh âm này, cũng đả làm cho rất nhiều nam nhân không đủ đinh lực rơi vào cuồng si rồi.
Tiếng thở dài theo gió phiêu tán, lại giống như theo gió biến mất càng xa.
Thân ảnh Cung Tử Yên thoáng một cái, cũng đã biến mất không thấy đâu nữa.
Dương Túc Phong đi ra ngoài ban công, nhưng chỉ thấy Ni Tư Hải, có một vài cánh buồm trắng, trang điểm cho biên xanh, thân ảnh Cung Tử Yên ở đâu chứ?
Bên khóe miệng Dương Túc Phong, lộ ra một tia cười khổ.
Tiêu Tử Phong tới Ni Tư cảng buổi chiều, không thể nghi ngờ là khiến cho mọi người rất phấn chấn, Ô Mạn Lặc Tư tướng quân cùng năm vị công tước cùng nhau chủ trì bữa tiếc tối long trọng, hoan nghênh Tiêu Tử Phong đến, trong An Lạc Cung huy hoàng lộng lẫy, Tiêu Tử Phong xinh đẹp, khiến cho tất cả nam nhân đều thần hồn điên đảo, tình nguyện đánh đổi mọi thứ, chỉ mong có thể được vuốt ve.
Bất qua nam nhân trong đó không bao gồm Dương Túc Phong.
Cả Ni Tư cảng đều vì sự xuất hiện của Tiêu Tử Phong mà náo nhiệt hắn lên, buổi tiệc tối tổ chức tại An Lạc Cung náo nhiệt vô cùng, xung quanh An Lạc Cung, tất cả mọi người đều tấp nập chờ đợi Tiêu Tử Phong xuất hiện, trái lại Dương Túc Phong lại nằm ở trên giường, mơ hồ nghe được tiếng người khác hô Tiêu Tử Phong trên đường phố truyền đến, như một âm thanh biển gào rít.
Buổi tối ngày thứ hai, Dương Túc Phong một mình rời khỏi căn phòng, ra bờ sông bến tàu, một bên tử hỏi chính mình hành động tiếp theo. Giết Đường Kiệt Lạp Đức, Triệu Lam Đống có thể bài trừ mọi chướng ngạu, thuận lợi giành được việc đóng tàu tại Ni Tư Cảng để cầm cự tại khu Mĩ Ni Tư này, chiến hạm của Lam Vũ quân cũng có thể quang minh chính đại đóng thuyền ở Cách Lai Mĩ. Chỉ có điều, đây chỉ là bước đầu tiên, Lam Vũ quân còn phải đề cao mục tiêu hơn nữa.
Đi tới bờ sông, nhưng lại không phát hiện chiến hạm hải quân của Khắc Lai Ô Địch Mã đâu cả, cũng không phát hiện gì, không biết là chuyển dời đi đâu. Đi lên thuyền, tin tức liên quan đến Khắc Lỗ Duy Nhĩ rất nhanh đã được đưa tới
Từ tin tức sơ bộ được xem, Khắc Lỗ Duy Nhĩ cùng O Mạn Lặc Tư quả thực là một đôi bạn bè chí cốt. Hai người cùng nhay đảm nhiệm quan quân vương thất vệ đội , Ô Mạn Lặc Tư là thượng úy. Khắc Lỗ Duy Nhĩ là thiếu úy. Trong mười năm nay, Khắc Lỗ Duy Nhĩ vẫn là bộ hạ trung thành của Ô Mạn Lặc Tư, mù quáng thần phục. Bao gồm cả những người con trai của hắn, đều ngoan cố bám gót của Ô Mạn Lặc Tư. Trên phương diện lãnh huyết tàn nhẫn, Khắc Lỗ Duy Nhĩ còn hơn so với Ô Mạn Lặc Tư. Tàn sát vương thất Cách Lai Mĩ đều là do tự mình Khắc Lỗ Duy Nhĩ động thủ, ngay cả trẻ em mới sinh cũng không bỏ qua, vì thủ đoạn máu tanh tàn bạo như vậy nên cái tên “Hồng Sắc Thập Nguyệt” mới vang dội như vậy.
Thí Phong cẩn thận báo cáo tình huống: “Khắc Lỗ Duy Nhĩ rất giảo hoạt. Bình thường rất ít khi xuất thủ, đại bộ phận thời gian đều ở trong quân doanh, cho dù ngẫu nhiên xuất thủ, cũng là vô cùng bất ngờ, căn bản không thể biết trước tin tức được. Ô Mạn Lặc Tư đối với hắn vô cùng tín nhiệm. Rất nhiều chuyện đều giao cho Khắc Lỗ Duy Nhĩ đi làm. Truyền thuyết Tây Đa Phu đã từng vận động chống cự hai lần ám sát Khắc Lỗ Duy Nhĩ, cuối cùng đều đại bại mà về, còn tổn thất vài người, cuối cùng không còn làm động tác gì nữa. Con gián bất tử của Thiết huyết vệ đội được bảo vệ rất chặt chẽ, thành viên bên trong đều không sợ chết. Dũng cảm vô cùng, lần trước ở Ô Cách Lặc thôn chúng ta đã biết rồi. Chỉ có điều, chúng ta nếu như diệt trừ được Khắc Lỗ Duy Nhĩ, như vậy thế lực của Ô Mạn Lặc Tư tướng quân sẽ suy yếu đi rất nhiều.”
Dương Túc Phong chậm rãi vuốt mũi của mình.
Bọn Thí Phong dò la được toàn tin tức ngoài lề, tác dụng không nhiều, hắn trước kia có chỉ thị muốn tìm cách liên hệ với tây đa phu để cùng vận động kháng cự, dường như cũng không có tiến triển, người tây đa phu vận động kháng cự vẫn ẩn núp ở chỗ tối, căn bản là không liên lạc được với Dương Túc Phong, ngược lại công tước Mặc Linh Đốn rõ ràng không để ý đến chuyện Dương Túc Phong nhiều lần muốn gặp mặt này, lại càng khiến cho Dương Túc Phong nghi ngờ thân phận đích thực của Mặc Linh Đốn.
Niếp Lãng đột nhiên tới.
Dương Túc Phong hơi nhíu mày. Thí Phong lập tức đi ra ngoài dạo một vòng, xác nhận không có người theo dõi Niếp Lãng. Theo quy định, Niếp Lãng ở phía sau không nên xuất hiện, hắn hiện tại đang ẩn nấp tại biệt thự. Thí Phong ra ngoài cẩn thận tìm kiếm một chút, mới tiến vào báo cáo: “Không có ai theo dõi, chỉ có điều Niếp Lãng, ngươi cũng quá mạo hiểm rồi, như vậy rất dễ gặp chuyện không may, một mình Khắc Lý Khắc Lan và công của Y Toa Bối lưu lại chỗ tại biệt thự, lỡ như có người gây bất lợi cho bọn họ thì phải làm sao bây giờ?”
Niếp Lãng đương nhiên biết mình không tuân theo quy cũ, vội vàng nói rõ tình huống, nói có tin tức quan trọng cần phải báo cáo. Hắn từ chỗ Khắc Lý Khắc Lan nghe được một tin tức rất hữu dụng, vì vậy bất chấp nguy hiểm, vội vàng đến đây báo cáo.
Dương Túc Phong thản nhiên nói: “Ngươi chậm rãi nói xem.”
Niếp Lãng báo cáo, Khắc Lý Khắc Lan từ chỗ Mặc Linh Đốn công tước may mắn biết được, Khắc Lỗ Duy Nhĩ đêm nay sẽ đến Nạp Tư Lôi Đặc phía tây Ni Tư cảng một chuyến, từ nơi đó mang một thứ đồ vật quan trọng trở về, cho nên Khắc Lỗ Duy Nhĩ sẽ tự mình xuất động. hắn sẽ dẫn đầu hơn hai trăm người Thiết huyết vệ đội xuất phát, dọc theo đại lộ đi tới Ni Tư cảng và Nạp Tư Lội Đặc, buổi tối chính giờ bọn họ sẽ xuất phát, ước chừng hơn mười giờ sáng sẽ đến Nạp Tư Lôi Đặc.
Dương Túc Phong thần sắc không đổi, chậm rãi nói: “Đây là do chính miệng Khắc Lý Khắc Lan nói cho ngươi sao?”
Niếp Lãng lắc đầu nói: “Không phải, là ta từ bên cạnh Khắc Lý Khắc Lan nghe lén được. Hắn lúc ấy đang ở cùng hai người Khắc Lý Tư Đế và Lan Tây Tư khoa nói chuyện, ba người ở đó than ngắn thở dài, nói đây là một cơ hội tốt, cơ hội không khó gặp, không dễ bỏ qua. Đáng tiếc công tước Mặc Linh Đốn nhiều lần dặn hò hắn tuyệt đối không thể coi thường vọng động, hơn nữa bọn họ cũng không có đủ thực lực ám sát Khắc Lỗ Duy Nhĩ, cho nên hắn không nói cho chúng ta biết.”
Dương Túc Phong gật đầu, thản nhiên nói: “Khắc Lý Khắc Lan như thế nào có được tin tức từ Mặc Linh Đốn?”
Niếp Lãng nói: “Cài này nói ra hơi dài, hôm nay Khắc Lý Khắc Lan lén lút đi gặp Mặc Linh Đốn kết quả lúc đi vào bị người ta tra xét một chút, may là hắn cơ trí phản ứng tốt, lừa gạt qua cửa, lúc hắn đi đến thư phòng Mặc Linh Đốn, vừa hay nghe được có người lén lút báo cáo cho Mặc Linh Đốn,chính là về tin Khắc Lỗ Duy Nhĩ đếm nay muốn đến Nạp Tư Lôi Đặc. Không ngờ hắn bị Mặc Linh Đốn phát hiện chuyện hắn nghe lén, nhiều lần đã dặn dò hắn tuyệt đối không được tiết lộ ra ngoài, cũng không được đi tìm Khắc Lỗ Duy Nhĩ tìm phiền toái, hắn vô cùng lo lắng Khắc Lý Khắc Lan ăn trộm gà không xong còn mất nắm gạo.”
Dương Túc Phong nghe xong, bên khóe miệng lô ra một tia cười cao thâm khó lường, thản nhiên nói: “như vậy người báo cáo tình huống kia là ai? Khắc Lý Khắc Lan có biết hay không?”
Niếp Lãng nói: “Không biết, Khắc Lý Khắc Lan nói căn bản không nhận ra người kia, có thể là mới tới.
Dương Túc Phong có vẻ đăm chiêu gật đầu, thản nhiên nói: “Như vậy, còn những tin tức khác thì sao?”
Niếp Lãng gãi gãi sau ót nói: “Chúng ta tìm hiểu được một tin tức, chỉ có điều không biết là thật hay giả, nói là ở Á Bối Lạc hình như xảy ra chuyện gì đó, có người nói là xảy ra bạo động, thủ hạ khác bên ngoài của Ô Mạn Lặc Tư là San Mạn suất lĩnh một vạn quân phòng ngự đi đến Á Bối Lạc, bọn họ xuất phát lúc trưa, lúc đi vô cùng vội vàng, chỉ có điều chúng ta không biết ở Á Bối Lạc đến tột cùng xảy ra chuyện gì, hơn nữa, công tước Cao Căn Chánh của Á Bối Lạc cũng không có rời khỏi Nghi Tư cảng.”
Dương Túc Phong gật đầu, suy tư trong chốc lát, trầm giọng nói: “Được rồi, bọn họ khẳng định muốn tìm một cái cớ để che giấu hành động của mình. Đã như vậy, cơ hội tốt như thế chúng ta không thể bỏ qua, tập hợp đội ngũ, phân phát vũ khí, tối nay chuẩn bị xuất phát.”
Thí Phong có chút do dự nói: “Phong thủ lĩnh, có cần cẩn thận xem có bị lừa gạt hay không? Tin tức của Mặc Linh Đốn rất không....”
Dương Túc Phong kiên quyết cắt lời hắn, trầm giọng nói: “Sẽ không đầu, cơ hội của chúng ta tới rồi.”
Thí Phong muốn nói lại thôi, Niếp Lãng lại hỏi: “Chung ta lúc nào sẽ xuất phát?”
Dương Túc Phong lạnh nhạt nói: “Buổi tối mười một giờ.”
Niếp Lãng ngẩn người, vội vàng nói: “A? Khắc Lỗ Duy Nhĩ chín giờ tối xuất phát, còn đi bằng xe ngựa, chung ta mười một giờ xuất phát như thế nào có thể đuổi kịp được? Phong thủ lĩnh, ngươi không phải là....”
Dương Túc Phong thản nhiên nói: “Ai nói chúng ta đuổi theo Khắc Lỗ Duy Nhĩ? Chung ta đêm nay sẽ tấn công phủ công tước của Mặc Linh Đốn để không chế trong tay chúng ta! Mặt khác, chúng ta còn nhận tiện chiến đóng nhà giam Ngân Giác Giác!”
Thí Phong cùng Niếp Lãng hai mặt nhìn nhau, gần như cả hai người cùng đồng thanh chất vấn: “Tấn công nhà giam Ngân Giác Giác!?”
Đây tuyệt đối là một chuyện ngoài ý muốn!
Dương Túc Phong thản nhiên nói: “Thế nào? Các ngươi thấy có gì không ổn sao?”
Thí Phong trong miệng có chút khô khốc nói: “Phong thủ lĩnh, chung ta sớm như vậy đã cùng Ô Mạn Lặc Tư động đao binh, có thể hay không....”