Mục lục
Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Dương tướng quân, ta mang theo tấm lòng chân thành nhất của ta đến nơi đây, vì Tổ quốc, chúng ta nguyện toàn tâm toàn ý hiến dâng tất cả những gì thuộc về mình. Chúng ta đã chặt đứt tất cả liên lạc với Thái Dương thần giáo, cũng niêm phong tất cả tài sản của bọn chúng ở Tô Khắc La, hơn nữa, chúng ta tự nguyện đem một nửa số tiền trong quốc khố ra làm lễ vật tạ ơn, đương nhiên, lời hứa hẹn của chị gái ta cũng vĩnh viễn sẽ không thay đổi......” Tô Phỉ Mã Vận quả thật là một nhà ngoại giao tài giỏi, ít nhất nếu so với Tô Phỉ Mã Cát thì cũng thuận mắt hơn rất nhiều, sắc đẹp của nàng, phong thái của nàng, dáng vẻ của nàng, đều làm những người ở đây không người nào có thể bắt bẻ được. Có lẽ, khí chất mà nàng biểu hiện ra ngoài so với sắc đẹp của nàng lại càng làm người khác thêm phần ái mộ, bởi vậy từ đó có thể suy ra được phong độ của chị gái nàng là Tô Phỉ Thải Vi.

Dương Túc Phong lẳng lặng nghe Tô Phỉ Mã Vận nói xong, mới nhẹ nhàng nói: “Tô Phỉ Mã Vận cô nương, ta nghĩ chuyện Thái Dương thần giáo đã không thuộc về phạm vi thảo luận của chúng ta nữa rồi.”

Tô Phỉ Mã Vận nhã nhặn gật đầu, tựa hồ sớm đã liệu tới kết quả như vậy, nói với vẻ có chút xin lỗi: “Quả thật, trong quá khứ, do chúng ta không cẩn thận, chúng ta đã từng làm sai một số việc, chúng ta cũng hy vọng có cơ hội để có thể đền bù.”

Dương Túc Phong lắc đầu, có chút thâm trầm nhẹ nhàng nói: “Có một số sai lầm không thể nào đền bù nổi, hơn nữa, bây giờ cũng không còn kịp nữa rồi.”

Ngừng một chút, không đợi Tô Phỉ Mã Vận cất lời, Dương Túc Phong tiếp tục nói: “Muốn chúng ta xuất binh viện trợ Tô Khắc La cũng không khó, chúng ta chỉ cần một điều kiện mà thôi. Nếu như các ngươi đáp ứng, ngày mốt quân Lam Vũ có thể bắt đầu xuất hiện ở phía trước Tinh Tinh Hạp rồi.”

Tô Phỉ Mã Vận sắc mặt có chút vui vẻ. Nhưng lập tức lại sa sầm mặt, nàng đương nhiên biết Dương Túc Phong khẳng khái như vậy liền suy ra kết quả phía sau khẳng định là chuyện không phải có thể dễ dàng làm được, cho nên, nàng nhẹ nhàng nhướng đôi lông mày lá liễu thanh tú, chậm rãi nói: “Mời nói.”

Dương Túc Phong bình thản như không có việc gì to tát, chậm rãi nói: “Cho phép chúng ta đóng quân tại Tô Khắc La.”

Tô Phỉ Mã Vận trên khuôn mặt hình trái xoan trắng muốt mịn màng như sữa có chút đỏ bừng, đó là biểu hiện trong lòng đang phẫn nộ. Vẻ ửng đỏ đôi chút này càng làm gia tăng thêm sắc đẹp và kiều mị của nàng, cơ hồ không cần nghĩ ngợi, nàng trầm giọng nói với vẻ phẫn nộ đang cố kìm nén: “Đây là chuyện không thể, như vậy có khác gì kẻ xâm lược?”

Dương Túc Phong nhún nhún vai ra vẻ ko có gì, thản nhiên nói: “Đã như vậy, thì đàm phán kết thúc.”

Vừa nói, hắn vừa đứng lên, duỗi lưng uể oải, hướng về đám phụ nữ phía sau nói một tiếng cáo từ rồi bỏ đi.

Tô Phỉ Mã Vận thần sắc trên mặt không ngừng thay đổi. Hiển nhiên nội tâm đang đấu tranh quyết liệt, mất nước hay bị ngoại quốc đóng quân đều là những việc mà Tô Khắc La không thể tiếp nhận được, nhưng cũng rất hiển nhiên, Dương Túc Phong đã cương quyết đóng lại tất cả những lối thoát khác. Sự phỏng đoán về hắn trước đó đã vấp phải sai lầm nghiêm trọng, hắn đã không còn là con người đơn giản có thể dễ dàng lay chuyển nữa rồi. Đặc biệt là sau khi hắn dần dần thể hiện ra dũng khí và quyết tâm tranh bá thiên hạ, hắn bắt đầu có càng ngày càng nhiều vấn đề xem xét từ phương diện lợi ích. Mà việc kiên quyết muốn đóng quân tại Tô Khắc La chính là một minh chứng cho việc muốn nhúng tay vào toàn bộ liên bang La Ni Tây Á.

Cho đến khi Dương Túc Phong sắp biến mất khỏi tầm mắt của nàng, Tô Phỉ Mã Cát mới không thể không gọi với theo với thanh âm cầu khẩn: “Dương tướng quân, xin dừng bước. Hãy nghe ta nói......”

Dương Túc Phong chậm rãi ngừng lại, nhưng vẫn không quay đầu lại.

Tô Phỉ Mã Vận trong đôi mắt to diễm lệ từ từ rơi xuống một dòng lệ trong veo như thủy tinh, giọng nói tiếp tục mang theo vẻ cầu khẩn van xin: “Dương tướng quân. Đóng quân ko thể được...... Tô Khắc La không cho phép bất cứ quân đội ngoại quốc nào tiến vào...... Hay là, ngài có thể đổi lại điều kiện khác hay không? Tô Khắc La chúng ta có mỹ nữ......”

Dương Túc Phong nói chắc như đinh đóng cột: “Không thể. Chúng ta phải đóng quân ở nơi đó!”

Tô Phỉ Mã Vận đứng lặng người tại đó, mang theo tia hy vọng đã bị nghiền nát mà dõi theo hình bóng của Dương Túc Phong, chỉ có dòng lệ trong veo chầm chậm lăn dài trên gò má, nhưng rất nhanh sau đó nàng dường như khôi phục được sự tự tin cùng vẻ đoan trang, nàng lén lút lau vệt nước mắt còn vương trên gương mặt, đứng thẳng thân mình, chậm rãi nói với vẻ tiếc nuối: “Thì ra là thế. Ta hiểu rồi, quấy rầy ngài quá, ta xin cáo từ trước.”

Dương Túc Phong giữ nguyên im lặng.

Tô Phỉ Mã Vận đi lướt qua bên cạnh Dương Túc Phong, dáng người kiên cường mà cô quạnh khuất lấp sau hành lang trở ra ngoài hành cung Đan Phượng.

Phượng Phi Phi len lén đi đến bên cạnh Dương Túc Phong, bán tín bán nghi nói: “Điều kiện này thật sự không thể thương lượng sao?”

Dương Túc Phong chậm rãi lắc đầu.

Phượng Phi Phi thở dài, có vẻ tiếc nuối nói: “Ngẫm lại bọn họ cũng thật đáng thương, tuốt ở phương xa chạy đến chỗ chúng ta thỉnh cầu viện trợ, thật không phải là chuyện dễ dàng gì, xét về mặt đạo nghĩa mà nói, chúng ta dường như nên giúp bọn họ một phen, có điều xét từ góc độ quân đội của chúng ta mà nói, đây quả thật là cơ hội tốt nhất để chúng ta nhúng tay vào cả liên bang La Ni Tây Á. Biểu hiện vừa rồi của ngươi mười phần rõ ràng là một bộ dạng thấy chết mà không cứu, ai, xem ra thành kiến của vị nữ vương Tô Phỉ Thải Vi đối với ngươi sẽ càng trở nên sâu sắc, ngươi muốn có được nàng, e rằng sẽ không dễ dàng như vậy nữa đâu.”

Dương Túc Phong không nói gì.

Phượng Phi Phi lén lút làm mặt quỷ giễu cợt, rồi rón ra rón rén rời đi.

Mấy người phụ nữ còn lại đều đang âm thầm cười trộm, các nàng đã sớm ngấm ngầm có được sự nhất trí, những người phụ nữ khác muốn tiến vào cửa của Dương gia, như vậy không thể nói vào là vào được, chuyện bừa bãi như chuyện Lam Sở Yến bất luận thế nào cũng không thể xảy ra lần nữa.

Mặc dù không đáp ứng lời thỉnh cầu của Tô Phỉ Mã Vận, nhưng Dương Túc Phong quay đầu lại đã ngay lập tức gửi điện báo cho Phượng Thải Y, yêu cầu nàng chuẩn bị tốt công cuộc tấn công từ Tinh Tinh Hạp tiến đánh vương quốc Tháp Lâm, áp dụng kế sách vây Ngụy cứu Triệu, tấn công khu vực trung tâm vương quốc Tháp Lâm, khiến cho Ai Đức Tư Lặc La Mỗ từ Tô Khắc La phải lui quân. Đương nhiên, mục đích tiến quân cũng không phải là để cứu lại Tô Khắc La, mà là muốn tiêu hao thực lực của Ai Đức Tư Đặc La Mỗ. Trong liên bang La Ni Tây Á, thực lực quân đội của vương quốc Tháp Lâm là hùng mạnh nhất, Ai Đức Tư Đặc La Mỗ cũng là điển hình cho đội quân có sức mạnh điên cuồng, chỉ cần đánh ngã được hắn, liên bang La Ni Tây Á cũng chỉ còn Thước Á Lôi là có thể phải cần quân đội để giải quyết mà thôi.

Chỉ đáng tiếc cho lục quân hoàng gia Cách Lai Mỹ hiện nay, bởi vì có rất nhiều quan binh có quê quán ở Cách Lai Mỹ xuất ngũ, mà những tân binh từ khu vực Mỹ Ni Tư chiêu mộ sang đang ở giai đoạn triển khai sơ bộ huấn luyện. Cho nên hiện giờ chủ lực có thể đi vào sử dụng ước chừng cũng chỉ có hai ngàn người, muốn một miếng nuốt sống Ai Đức Tư Đặc La Mỗ vẫn còn có chút khó khăn, chỉ có thể là hủy bỏ biện pháp đánh nhanh thắng nhanh, cùng Ai Đức Tư Đặc La Mỗ va chạm, một mặt tiêu hao thực lực của hắn, mặt khác để tân binh của quân Lam Vũ rèn luyện ở trong chiến đấu.

Trong điều chỉnh chiến lược. Thì ra các đội quân ở khu vực Cách Lai Mỹ là Thí Phong, Long Duệ, Tư Cơ Bối Ni đều đã về tới Mỹ Ni Tư, đến càng nhiều hơn là tân binh của Hốt Kỵ Thi Nhân và Hòa Sa Lỗ thì bổ sung có quy hoạch đến lục quân hoàng gia Cách Lai Mỹ, bộ phận giáo đồ của Thái Dương thần giáo bị Lam Sở Yến bắt được sau khi trải qua giáo huấn, cũng bị bổ sung đến lục quân hoàng gia Cách Lai Mỹ, bởi vậy, vào khoảng tháng năm, lục quân hoàng gia Cách Lai Mỹ gia tăng tới hơn bốn nghìn người, đáng tiếc đại bộ phận đều là tân binh, nếu không, Phượng Thải Y có thể thực hiện kế hoạch của mình. Chia làm hai lộ tiến công vương quốc Tháp Lâm.

Vào tháng năm khu vực Mỹ Ni Tư vẫn ở trong tình trạng ngày nóng ngày lạnh, cuộc chiến giữa đế quốc Quang Minh và Ma Ni giáo tựa hồ đã đi vào giai đoạn thoái trào, song phương đều thương vong trầm trọng, nhưng vẫn xảy ra xung đột triền miên không dứt. Ngược lại ở Tình Xuyên đạo lại xuất hiện cục diện mấy thế lực lớn chung sống hòa bình, quân đội Lỗ Ni rốt cuộc hiểu được sai lầm trước kia của chính mình. Bắt đầu chậm rãi rút chân ra khỏi vũng lầy chiến tranh. Phía tây sau khi Thái Dương thần giáo hứng chịu đòn tấn công nghiêm trọng của Lam Sở Yến, gần như co vòi lại, cũng không dám rầm rầm rộ rộ tiến vào Trinh Xuyên đạo nữa, tuy nhiên ưu thế nhân số khổng lồ của bọn chúng vẫn là một trong những tâm bệnh của Lam Vũ quân.

Đàn Mạn Ái rốt cuộc đã trở lại khu vực Mỹ Ni Tư, mang đến cho Dương Túc Phong một số lượng lớn sức lao động và nhân tài kỹ thuật. Chiến loạn ở đế quốc đất liền gây nên một số lớn người thất nghiệp và người vô gia cư. Dân chạy nạn hết lớp người này đến lớp người khác, rất nhiều người đều chạy về phía Ni Lạc Thần Kinh, Đàn Mạn Ái dễ dàng hoàn thành việc đạt tới hiệp nghị cùng Dương Túc Phong. Tiến Xuyên đạo trong nội địa đế quốc và Mỹ Ni Tư địa khu trong lúc đó thiết lập nhân tài chuyên môn vận chuyển, chỉ cần hải vận thuận lợi, mỗi nguyệt cũng có thể cấp cho Mỹ Ni Tư địa khu trên vạn người, hơn nữa đại bộ phận đều là lao động trẻ tuổi và công nhân thuật.

Người nhà của Lăng Thanh Tư đã được Đàn Mạn Ái tìm thấy và chuyển về Mỹ Ni Tư, kể từ lúc này, Lăng Thanh Tư biết, bản thân mình và nội địa đế quốc đã hoàn toàn cắt đứt quan hệ, tỷ muội Điệp Phong Vũ và Điệp Tư Thi, bởi vì có quan hệ với Lam Vũ quân. Tương lai có khả năng hội trở thành địch nhân, tất cả điều này, còn phải xem chí hướng của Dương Túc Phong. Lam Vũ quân sau khi đánh bại quân đội Lỗ Ni, đã từ từ biểu lộ ra một loại khí phách như ẩn như hiện, Cần Vương lệnh của đế quốc chính là thể hiện khí phách lớn nhất.

Dương Túc Phong giới thiệu Mông Bách cho Đàn Mạn Ái, để cho hai người bọn họ phối hợp, đưa người nhà của những quan binh biên phòng tự nguyện ở lại địa khu Mỹ Ni Tư chiến đấu hăng hái cùng đến địa khu Mỹ Ni Tư sinh sống. Đồng thời, Mông Bách cũng làm theo yêu cầu của Dương Túc Phong, liệt kê danh sách toàn bộ nhân viên tài hoa mà mình biết cho Đàn Mạn Ái, để nàng phụ trách tìm kiếm nhân tài. trong lịch sử các cuộc chiến tranh của đế quốc đã tạo nên rất nhiều tướng lãnh quân sự kiệt xuất, thế nhưng trong số bọn họ có rất nhiều người không thất bại trên chiến trường mà thất bại trong việc tranh quyền đoạt lợi với đại thần triều đình, như thiếu tướng Ngõa Thiết chính là một ví dụ điển hình. Dương Túc Phong cần chính là những người này, tự thân bọn họ có tố chất quân sự xuất sắc, hơn nữa đối với triều đình đế quốc cũng có sự thất vọng đáng kể.

“Mỗi người ít nhất năm trăm đồng vàng.” Dương Túc Phong tâm tình thoải mái nói. Lam Vũ quân thiếu nhất chính là con người, chỉ cần có con người, Lam Vũ quân rất nhanh có thể từ Mỹ Ni Tư tham gia nội chiến đế quốc, chính thức xâm lược trung nguyên.

Nói đến chuyện xảy ra trên hải lộ, Đàn Mạn Ái kể, từ đất liền đế quốc đến đảo Sùng Minh trong lúc đó hải lộ vẫn cơ bản trót lọt, không có nguy hiểm bao nhiêu, mặc dù hải quân đế quốc Đường Xuyên liên tiếp chiến bại, nhưng ở ngoài khơi biển San Hô vẫn không có chiến hạm hải quân của Mã Toa quốc xuất hiện. Nhưng sau khi qua đảo Sùng Minh liền bắt đầu có chút phiền toái, chủ yếu là một số tàu hải tặc, mặc dù không có treo quốc kỳ của nước Y Mộng nhưng rõ ràng là phục vụ cho nước Y Mông, có một số thậm chí rõ ràng chiến hạm hải quân của nước Y Mộng giả mạo làm tàu hải tặc, thường xuyên làm phiền thuyền vận chuyển của địa khu Mỹ Ni Tư, may là lúc này hạm đội của Vũ Phi Phàm cùng Phất Lai Triệt đã xuất hiện tại vùng hải vực này, phụ trách nhiệm vụ bảo vệ tàu, bọn họ mới có thể thuận lợi bình an đi qua.

Đàn Mạn Ái chứng kiến trận chiến khốc liệt giữa hải quân Lam Vũ và hải tặc quốc gia nước Y Mộng, lúc ấy có hơn ba mươi chiến hạm nước Y Mộng bao vây hạm đội của Vũ Phi Phàm, hai bên đánh nhau trời long đất lở, bất phân thắng bại, hải quân nước Y Mộng dựa vào chiến hạm hạng nặng, chiếm ưu thế vượt trội về số lượng, khí thế hung hãn muốn đớp một miếng nhai tươi nuốt sống hải quân Lam Vũ, kết quả lúc nã pháo vào nhau, hải quân nước Y Mộng có mấy chiến thuyền bị pháo ca nông 105 li của quân Lam Vũ bắn trúng, nổ tan tành ngay hiện trường, hạm pháo oanh tạc xong rồi bèn lên thuyền đánh xáp lá cà. Kết quả đám thủy thủ người đông thế mạnh của nước Y Mộng bị đám thủy thủ của Lam Vũ quân đánh cho tơi bời hoa lá, chỉ có sức chống đỡ mà không hề có sức phản công.

“Đây là đương nhiên.” Dương Túc Phong thản nhiên nói. Đối với trận chiến đấu này Vũ Phi Phàm đã thông qua vô tuyến điện để báo cáo cho hắn vô cùng rõ ràng, kì thực, kẻ địch căn bản không phải là hải tặc, mà là hạm đội số bốn của hải quân nước Y Mộng chuyên môn giả mạo hải tặc dùng để cướp bóc, kết quả bọn chúng bị Vũ Phi Phàm tiêu diệt sạch. Còn bắt được sáu chiến hạm loại nhỏ cùng hơn một ngàn bốn trăm tên thủy thủ làm tù binh, thu hoạch đại thắng.

Dương Túc Phong khẽ cười nhạt một chút, hải quân nước Y Mộng có năng lực gì mà đòi đọ hơn thua dài ngắn với hải quân Lam Vũ chứ? Huống gì sĩ quan chỉ huy lại là Vũ Phi Phàm. Có điều, mức độ hải quân nước Y Mộng nhúng tay vào biển Á Đinh có vẻ nghiêm trọng hơn so với tưởng tượng, bọn chúng ngang nhiên có dũng khí làm phiền thuyền vận chuyển của địa khu Mỹ Ni Tư, xem ra thật có phần không biết trời cao đất rộng a! Cùng với sự chấm dứt của trận chiến này, xung đột quân sự giữa Lam Vũ quân và nước Y Mộng cũng bắt đầu công khai hóa, bản thân lại có thêm một kẻ thù nữa rồi.

“Những thứ ở Cách Lai Mỹ làm sao vậy? Đều giao cho nội địa đế quốc ư?” Dương Túc Phong đột nhiên nói.

Đàn Mạn Ái thở dài, có chút miễn cưỡng nói:“Chúng ta là đòn gánh, gánh một đầu nặng a! Quân đội đế quốc dường như đối với uy lực hỏa khí vẫn không mấy tin tưởng, mặc dù có bộ đội trang bị hỏa khí. Nhưng vẫn đều ở lại phía sau duy trì trị an, chính thức ra chiến trường lại không có bao nhiêu. Bọn họ hiện nay đang có vẫn là quân đội với đa phần binh lính tiếp nhận cách huấn luyện quá cứng nhắc, đợi cho số binh sĩ đã trả qua cách huấn luyện cứng nhắc đó chết gần hết, bọn họ sẽ nghĩ đến tác dụng của hỏa khí. Tạm thời a, đồ vật giao phó cho bọn hắn. Có điều bọn chúng dùng như thế nào ta cũng không biết.”

Dương Túc Phong nói: “Đường Tư?”

Đàn Mạn Ái lắc đầu nói: “Đường Tư nghe nói đã bị ủy phái đi sứ liên minh tám đạo rồi. triều đình đế quốc Đường Xuyên hy vọng liên minh tám đạo có thể như ngày xưa xuất động quân đội cùng nhau đối phó giặc ngoại xâm, có điều lần này hình như không mấy lạc quan a! Liên minh tám đạo của Cúc Xuyên Gia lãnh đạo dường như đã mất đi sự tôn kính căn bản nhất đối với đế quốc rồi.”

Dương Túc Phong gật đầu, trong lòng không khỏi có chút tiếc nuối, chuyện liên minh tám đạo hắn không muốn quản, nhưng số hỏa khí hoàn mĩ quốc phòng quân của nước Cách Lai Mĩ đã từng sử dụng lại bị phân phát tới bộ đội trị an. Thật là lãng phí , xem ra quan niệm của con người quả nhiên quan trọng a! Bởi vì thất bại của địa khu Mỹ Ni Tư, quân đội đế quốc bèn nhất mực cự tuyệt sử dụng hỏa khí. Cũng khó trách mỗi lần chiến đấu đều bị bất lợi...... có điều, Mã Toa quốc và Y Lan quốc sử dụng cũng chỉ là vũ khí lạnh a...... tính nhân tố quyết định cuối cùng của chiến tranh vẫn là con người......

Đang lúc nghĩ ngợi mông lung, Đàn Mạn Ái đột nhiên nói: “Dương Túc Phong, ta và ngươi đàm phán một vụ giao dịch nữa, thấy thế nào?”

Dương Túc Phong phục hồi lại tinh thần, cười cười nói:“Đàn lão bản mời nói, lần này lại có chỗ tốt nào đây?”

Đàn Mạn Ái trở nên nghiêm túc lạ kỳ, thanh âm trầm thấp mà thong thả nói:“Đây là 1 vụ làm ăn rất lớn, nhưng thu hoạch cũng rất khá, chỉ cần thời gian hai ba tháng. Là có thể kiếm hai ngàn vạn kim tệ, nói không chừng thậm chí còn nhiều hơn cũng nên.”

Dương Túc Phong không khỏi cảm thấy hứng thú cao độ, tò mò nói: “Đàn lão bản, hiện nay chỗ nào còn có phi vụ làm ăn tốt như vậy? Đến buôn bán quân hỏa cũng không có nhanh như vậy a! Aa, ngươi nói đi, rốt cuộc là làm ăn gì?”

Vừa vặn mấy ngày hôm trước Tài Băng Tiêu đưa tới báo cáo tài chính, bởi vì tái kiến trúc Đan Phượng phủ và Phù Phong phủ, lại thêm từ từ thu phục Trinh Xuyên đạo, thành lập hải quân và đội hải quân lục chiến, mua lương thực tiếp tế cho dân chạy nạn, chi tiêu tài chính của quân Lam Vũ giống như nước chảy, số tiền bạc tích trữ trước giờ, cũng bị tiêu hao gần hết. Mà hiện nay tài chính của Lam Vũ quân, ngoại trừ bộ phận trợ cấp từ Cách Lai Mỹ, ở Mỹ Ni Tư địa khu cơ bản là không có nguồn tài chính thu vào, tạm thời chỉ có đầu tư không ngừng, còn sản xuất, thì ít nhất phải cần thời gian một năm, bởi vậy, phải tìm kiếm nguồn tài nguyên mới. Nhưng mà, ngoại trừ hiệp trợ A Phương Tác đánh cướp hải tặc ra, tựa hồ cũng không có con đường phát tài nào tốt. Hiện tại Đàn Mạn Ái vừa nói như thế, Dương Túc Phong đương nhiên có hứng thú.

Đàn Mạn Ái thanh âm rất nhẹ nhưng vô cùng rõ ràng: “Bảo tiêu.”

Dương Túc Phong ngẩn người, hồ nghi nói: “Bảo tiêu?”

Đàn Mạn Ái thận trọng lập lại một lần, chậm rãi nói: “Bảo tiêu.”

Dương Túc Phong không tự chủ nhíu đôi lông mày, nhìn Đàn Mạn Ái với ánh mắt bán tín bán nghi. Nếu như nói có bảo tiêu gì mà một chuyến có thể kiếm hai ngàn vạn đồng vàng, thì đại khái cũng chỉ có bảo vệ hoàng đế bệ hạ tránh khỏi chiến tranh mới có thể đáng giá như vậy.

Đàn Mạn Ái giải thích giản đơn sơ lược một chút, có điều có chút thần bí khó hiểu, từ ngữ không rõ, rất nhiều chỗ đều là ậm ừ phớt qua. Ví dụ như người cần bảo tiêu là người nào, đến từ phương nào, lại muốn đi nơi nào, một mực không hề tiết lộ. Nhưng nàng nhiều lần nhấn mạnh, nhiệm vụ của nàng là phối hợp. Phải có sự phối hợp của Dương Túc Phong mới có thể hoàn thành, mà thù lao chia chác, Đàn Mạn Ái cũng sẽ không nhận lấy một chút nào, nàng có thù lao riêng.

Đàn Mạn Ái nhiều lần dùng ngón tay tinh tế trắng nõn gõ nhè nhẹ lên bản đồ Y Vân đại lục, chỉ vào 2 khu vực Bà Châu cảng và trọng điểm Lê Minh thản nhiên nói: “Chỉ đơn giản như vậy, từ nơi đó đến nơi này xem như đã hoàn thành.”

Thoạt nhìn bề ngoài, nhiệm vụ bảo tiêu thần bí thật sự rất đơn giản, chính là do Đàn Mạn Ái phụ trách dẫn dắt, mà Dương Túc Phong thì phụ trách suất lĩnh người ngựa hộ tống, hộ tống một nhân vật thần bí từ Bà Châu cảng xuất phát. Sau đó đi qua Lỗ Ni Lợi Á, vương quốc Ương Già, Lâu Lan, vương quốc Dạ Lang, giao giới của địa khu hoàng triều Âm Nguyệt, tới trọng điểm Lê Minh của liên minh Nhã Ca là đã hoàn thành nhiệm vụ. Đường đi qua khu vực này không dễ đi, đại khái cần thời gian hơn hai tháng, đương nhiên, nếu như trên đường có trắc trở. Có lẽ cần có thời gian dài hơn.

Nhiệm vụ hoàn thành được hậu tạ là hai ngàn vạn kim tệ, tại Bà Châu cảng sẽ trả trước một phần tư số tiền đầu tiên, sau khi tới trọng điểm Thiên Vũ của hoàng triều Âm Nguyệt tiếp tục trả một phần tư số tiền, số tiền còn lại sẽ được trao trả toàn bộ sau khi tới trọng điểm Lê Minh của liên minh Nhã Ca, thậm chí còn có thể sẽ có thưởng thêm. Đây là nguyên nhân căn bản nhất hấp dẫn Dương Túc Phong. Hắn lúc này đích thực rất cần tiền, bởi vì những công xưởng của Mỹ Ni Tư mở ra rất nhiều.

Dương Túc Phong trầm tư một lúc lâu, chậm rãi nói: “Đàn lão bản. Ngươi có thể nói cho ta biết, người cần bảo tiêu là người nào hay không? Chúng ta cũng cần làm tốt một số chuẩn bị a! Cần biết......”

Đàn Mạn Ái lắc đầu, kiên quyết không chịu tiết lộ, chỉ chậm rãi nói: “Rất xin lỗi, đã nhận sự dặn dò đặc biệt của chủ thuê, ta không thể giới thiệu cho ngươi bất cứ thứ gì có liên quan đến tư liệu của nàng, có điều, ta có thể nói rõ ràng cho ngươi, bây giờ có năm trăm vạn kim tệ tiền đặt cọc ở trong tay của ta. Nếu như ngươi đồng ý, như vậy bấy giờ ta có thể đem tiền giao cho ngươi, nếu như ngươi muốn suy nghĩ, ta có thể cho ngươi thời gian hai ngày, tối ngày mốt ta trở lại tìm ngươi. Nhớ kỹ, phải do ngươi tự mình hộ tống mới được.”

Dương Túc Phong nghĩ tới đám người Đồ Đấu Châu phụ trách tổ hợp và huấn luyện bộ đội lục quân đặc chủng tác chiến, trong lòng không khỏi có chút sốt ruột bèn đứng lên, nhẹ nhàng khẽ cắn môi, thận trọng nói: “Được, ngày mai ta sẽ trả lời ngươi.”

Đàn Mạn Ái gật đầu, cáo từ rời đi.

Dương Túc Phong lập tức cho tìm Phượng Phi Phi đến, đem chuyện này nói cho nàng, để nàng hỗ trợ suy nghĩ xem rốt cục có thể làm được hay không.

Phượng Phi Phi cẩn thận xem bản đồ đại lục Y Vân, cau tít chân mày, trăm mối không có cách giải nói: “Chuyện này quả thật có nhiều điểm kì lạ, ta càng nghĩ càng thấy không đúng. Từ cảng Bà Châu đến trọng điểm Lê Minh, đi bằng đường biển càng thêm nhanh chóng thuận tiện, cũng càng thêm an toàn. Trừ hải vực Liễu Sở La Môn là có hải tặc thường lui tới ra, khu vực ngoài khơi khác đều vô cùng an toàn. Bọn họ tại sao phải đi theo nóc nhà của đại lục Y Vân, đây là con đường cửu tử nhất sinh a!”

Dương Túc Phong hơi kinh hãi, thấp giọng nói: “Cửu tử nhất sinh?”

Phượng Phi Phi nói với giọng điệu trầm trọng: “Nếu không phải ta cũng hiểu rõ Đàn Mạn Ái, cũng biết nàng không có lý do để cố ý hãm hại ngươi, nếu không ta quả thực sẽ tưởng Đàn Mạn Ái muốn đưa ngươi vào chỗ chết. Ai, con đường này được các nhà thám hiểm của Y Vân đại lục mệnh danh là con đường ma quỷ tử vong, ngay cả ma quỷ cũng không thể đi qua, con người thì càng không cần phải nói......”

Nhẹ nhàng thở dài một hơi, Phượng Phi Phi giới thiệu tỉ mỉ một chút về tình hình của khu vực này cho Dương Túc Phong.

Địa hình của đại lục Y Vân là ở giữa cao còn bốn phía lại thấp, bộ phận cao nhất ở giữa chính là địa khu Hi Nhĩ Mã Ni Á là chỗ giao giới của bốn nước vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, vương quốc Ương Già, nước Lâu Lan, vương quốc Dạ Lang, khu vực địa khu này đã được mệnh danh là nóc nhà của đại lục Y Vân. Bên trong địa khu này có nhiều núi cao và bồn địa, cũng có nhiều rừng rậm nguyên sinh và bộ tộc người man rợ, về phần tình hình cơ bản của nó, cứ xem một cái tên khác của nó là biết, bởi vì địa khu này còn có một cái tên càng thông dụng khác, chính là Nại Diệt Nhĩ, giải thích ra tiếng Đường có nghĩa là cơn ác mộng (nightmane).

Địa khu Nại Diệt Nhĩ chính là một trong những khu vực thần bí nhất của đại lục Y Vân, lịch sử từ trước tới nay chưa không từng có ai từ bên ngoài tiến vào, có lẽ có, nhưng đã chết ở nơi đó rồi, cho nên chuyện xưa của nơi đó vĩnh viễn không cho người ngoài biết. toàn bộ những gì Phượng Phi Phi hiểu biết, cũng chỉ là nơi đó núi non gập ghềnh, khí hậu ác liệt hay thay đổi, rừng rậm mịt mờ, chính là nơi cư ngụ tự nhiên của bọn dân tộc dã man. Chưa người nào thống kê được nơi đó rốt cục có bao nhiêu bộ lạc người man rợ, nhưng nghe nói là “Nhất sơn nhất thế giới, nhất bồn địa nhất bộ lạc”(1 ngọn núi là 1 thế giới, 1 bồn địa là 1 bộ lạc), bởi vậy có thể tưởng tượng ra nơi đó phức tạp đến cỡ nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK