Mục lục
Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Đột nhiên nhớ ra chuyện gì, Phong Tĩnh Hiên lại khôi phục vẻ băng giá cố hữu, nghiêm khắc nói:

- Ngươi theo dõi ta làm cái gì?

Dương Túc Phong cả sợ nói:

- Ta muốn làm rõ chuyện của Đường Lãng.

Phong Tĩnh Hiên tựa hồ có chút bất mãn, bất quá đối với thái độ của y tỏ ra có chút hài lòng, có thể dọa cho thống soái tối cao của đế quốc Lam Vũ thành dáng vẻ này, cho dù là đối với chưởng môn nhân của Hải Thiên Phật Quốc cũng là một loại cảm giác thành tự không thể nói ra, bời thể cũng không phát tác, mà khẽ cau mày lại nói:

- Chuyện có liên quan tới Đường Lãng, chẳng lẽ Úc Thủy Lan Nhược không nói cho ngươi sao?

Úc Thủy Lan Nhược kỳ thực không nói gì với Dương Túc Phong chuyện liên quan tới Đường Lãng, bởi vì hai người đã bởi vì một số nguyên nhân liên hợp lại với nhau, muốn đối phó với Phong Tĩnh Hiên, cho nên nhiệm vụ Phong Tĩnh Hiên giao cho Úc Thủy Lan Nhược, sớm đã bị nàng quên béng rồi.

Dương Túc Phong đương nhiên sẽ không tiết lộ ra sự thực này, chỉ hàm hồ đáp:

- Cô ấy đã nói cho ta biết, nhưng lại không được chi tiết lắm, ta muốn biết thêm nhiều một chút … cô biết đó dù sao Đường Lãng cũng là … gia gia của ta.

Hai chữ ‘gia gia’ y nói ra thật vất vả, trừ cái tấm thân này ra y và Đường Lãng chẳng hề có chút quan hệ nào, bất quá vì lừa lấy dược lòng tin của Phong Tĩnh Hiên, y phải tận dụng triệt để cái thân phận này.

Hai chữ “gia gia” đó xem ra sau này phải luyện thập nên, còn có cả “ba ba” Đường Hán cũng phải nỗ lực luyện tập, kỳ thực nghiêm túc mà nói có thể có được vị gia gia danh lùng thiên hạ thế này, cũng là một loại phúc phận rồi.

Phong Tĩnh Hiên khả năng không dự đoán được dụng tâm xấu xa của y và Úc Thủy Lan Nhược, nên không sinh ra hoài nghĩ, khẽ buông một tiếng than nhẹ nhàng, khẽ nói:

- Cho dù hiện giờ ngươi có biết chuyện của Đường Lãng mà nói cũng đã vô dụng rồi, Đường Minh đã chết rồi, đế quốc Đường Xuyên cũng đã thành đế quốc Lam Vũ, đối với ngươi mà nói, Đường Lãng đã là chuyện quá khứ rồi, có một số chuyện, có thể ngươi không biết thì càng hơn.

Dương Túc Phong mặt đầy vẻ cầu khẩn, cấp thiết nói:

- Nhưng dù sao Đường Lãng cũng là gia gia của ta, Đường Hán là phụ thân của ta, dù thế nào ta cũng phải biết rõ ràng đúng không? Rốt cuộc là ai hại chết bọn họ, là một hậu bối, cho dù ta không thể báo thù rửa hận cho bọn họ, thì ít nhất cũng có quyền lợi được biết hung thủ là ai chứ?

Phong Tĩnh Hiên tựa hồ thực sự bị sự giả tạo của y lừa gạt rồi, hoặc là không hề phát giác ra sự phẫn nộ và đau thương của y hoàn toàn là giả vờ ra, dù sao tình huống của Dương Túc Phong quá đặc thù, thân thể của y rõ ràng là hậu nhân của Đường Lãng và Đường Hán, chỉ có linh hồn là không phải.

Cho dù với kiến thức rộng lớn của Phong Tĩnh Hiên cũng không thể dự liệu tới tình huống như thế này, cho nên nàng hơi do dự chốc lát, rồi chậm rãi nói:

- Ngươi thực sự không biết Đường Lãng là ai sao?

Dương Túc Phong hết sức thành thực nói:

- Ta thực sự không hề biết.

Y đương nhiên là biết Đường Lãng là gia gia của “Dương Túc Phong”, nhưng rất rõ ràng đó không phả là loại đáp án mà Phong Tĩnh Hiên muốn, Đường Lãng hiển nhiên là còn có thân phận khác.

Dương Túc Phong nhìn Phong Tĩnh Hiên với vẻ rất mong mỏi, mong nói nàng nói cho mình thân phận thực sự của Đường Lãng, thuận tiện còn mang theo chút ánh mắt khinh bạc nhìn khuôn mặt mỹ lệ vô ngàn của nàng, còn có bầu ngực khẽ nhấp nhô của nàng.

Có tiền lệ vừa rồi, y phóng chừng Phong Tĩnh Hiên cũng sẽ không làm gì y cả, y đã nhận sai trước rồi, cái này cũng giống như trò lưu manh là : ta không phải là lưu manh, mà là cô quá xinh đẹp làm ta không kìm chế được.

Quả nhiên Phong Tĩnh Hiên tỏ ra có chút bất mãn với ánh mắt khinh bạc của Dương Túc Phong, bất quá nàng không nổi giận thật sự, chỉ trong tiềm thức kéo chặt y phục trên người, không cho Dương Túc Phong có cơ hội phạm tội.

Phong Tĩnh Hiên nghiêm khắc nhìn Dương Túc Phong, y vội vàng thu lại ánh mắt xúc phạm đó, sau đó làm ra vẻ rất sợ hãi luống cuống, tựa hồ như đang sám hối tội lỗi của mình.

Phong Tĩnh Hiên không nghĩ tới suy nghĩ xấu xa trong lòng y, nên không phật lòng, chậm rãi nói:

- Thân phận của Đường Lãng không phải giống như điều được viết bên trong cuốn tiểu sử rắm chó kia của ngươi, là ông ta xuất thân giang hồ. Cuốn tiểu sử Đường Lãng mà ngươi cho xuất bản, trừ tên người ra, còn các chi tiết khác cơ bản đều là sai lầm, có một số suy đoán là chính xác, nhưng ngươi lại không có chứng cớ xác thực, cuốn tiểu sử như vậy mà người cũng dám cho xuất bản, ngươi cố ý làm cho người trong thiên hạ hiểu sai lạc..

Còn chưa nói ra thân phận của Đường Lãng, ngược lại cuốn tiểu sử của Đường Lãng lại bị nàng phê bình cho không đáng lấy một xu, trong lòng Dương Túc Phong đương nhiên có chút không thoải mái.

Không ngờ rằng tiểu sử của Đường Lãng trong mắt người sáng suốt lại bị đánh giá như vậy, mặc dù cuốn tiểu sử của Đường Lãng này là do Vũ Văn Thiên Nhai viết, nhưng bí mật này không được mấyngười biết, Phong Tĩnh Hiên tự nhiên không chút do dự đem công tội đều tính hết lên đầu Dương Túc Phong, y cũng chỉ đành bấm bụng mà chịu.

Bất quá không thoải mái thì không thoải mái, muốn đốp chát lại với Phong Tĩnh Hiên vào lúc này là không có khả năng, cho nên vẫn phải bày ra dáng vẻ khiêm tốn nghe chỉ bảo.

Phong Tĩnh Hiên thấy y trẻ nhỏ dễ dạy, còn có chút dáng vẻ ngượng ngùng, cũng không chỉ trích y thêm nữa, chậm rãi nói:

- Đường Lãng, là nhi tử của Đường Thắng, là thân đại ca của Đường Duệ, là người kế thức của hoàng thất đế quốc Đường Xuyên…

Mồm Dương Túc Phong dần dần há hốc ra, giống như đồng thời nuốt vào hai qua trứng vịt, con mắt trơ ra như đông cứng lại, đứng như trời trồng nhìn khuôn mặt tú mỹ của Phong Tĩnh Hiên.

Bất quá lần này Phong Tĩnh Hiên không cảm thụ được ánh mắt khinh nhờn, nàng biết lời của mình đã làm Dương Túc Phong chết sững rồi, bất quá đây cũng là điều trong dự liệu của nàng, nàng biết chân tướng sự thật sẽ làm Dương Túc Phong chấn động.

Thực sự là thế, Dương Túc Phong bị chấn động chết sững rồi.

Đường Lãng là thân huynh đệ của Đường Duệ?

Đường Lãng là người kế thừa của hoàng thất Đường gia?

Đây có phải là trò đùa không? Trò đùa này có phải hơi thái quá rồi không?

Cũng không biết qua bao lâu, Dương Túc Phong mới từ từ tỉnh táo lại, cảm giác đầu óc vẫn còn đờ đẫn, cũng không biết là đang nghĩ cái gì, miệng cũng có chút khô khốc.

Phải mất một lúc rất lâu, Dương Túc Phong mới nửa tin nửa ngờ hỏi:

- Đường.. gia gia ta, đúng là người của hoàng thất đế quốc Đường Xuyên sao?

Phong Tĩnh Hiên lạnh lùng nói:

- Đúng!

Cái chữ “đúng” này nàng nói rất lãnh đạm, rất bình tĩnh, nhưng mang theo sức mạnh không thể phản bác, tựa hồ tin tức từ trong miệng nàng nói ra, là tuyệt đối không cần phải hoài nghi, mỗi một câu chưởng môn nhân của Hải Thiên Phật Quốc nói ra, đều là chân lý đích thực.

Phong Tĩnh Hiên dừng lại chốc lát, nói với vẻ lạnh lẽo:

- Đường Thắng có hai người con trai, lớn là Đường Lãng, nhỏ chính là Đường Duệ, hai người bọn họ sinh cùng một năm, bất quá Đường Láng lớn hơn Đường Duệ một tháng năm ngày, dựa theo phép tắc kế thừa hòng vị khi đó của đế quốc Đường Xuyên, thì Đuờng Lãng chính là người kế thừa hoàng vị hợp pháp…

Dương Túc Phong càng nghe càng cảm thấy không sao tin nổi, nhưng y cũng biết Phong Tĩnh Hiên tuyệt đối không bịa ra câu chuyện này để lừa y, nàng căn bản không cần phải làm như thế, nên ý trừ kinh ngạc không có một vẻ mặt nào khác nữa.

Tìm hiểu nửa ngày trời, hóa ra cái xác này của mình đúng là có quan hệ huyết thống với Đường Minh! Thảm rồi, thảm rồi, mình và Thập Tứ công chúa có quan hệ huyết thống, vừa vặn nằm ở trong phạm vi cấm kết hôn, hiện giờ Thập Tứ công chúa còn hoài thai em bé, không biết liệu có sinh ra một đứa ngốc không? Tệ hại, thực sự tệ hại, chẳng trách mà Phong Tĩnh Hiên nói cái chân tướng này chưa chắc là mình đã muốn biết.

Xui xẻo là mình chẳng còn chút sức lực và chứng cứ nào để nghi ngờ chất vấn lời nói của Phong Tĩnh Hiên, ngược lại vốn vô số chuyện nghi hoặc, hiện giờ lại đã tựa hồ đều có được câu trả lời hợp lý, ví như Đường Minh vì sao lại dùng dằng không quyết mãi ở vấn đề Thập Tứ công chúa, có lẽ ông ta đã biết quan hệ huyết thống giữa mình và Thập Tứ công chúa, cho nên tỏ ra không biết làm sao mới được.

Ví như vì sao vào thời khắc cuối cùng Đường Minh lại từ bỏ quyền lực triệt để như thế, hóa ra do quanh đi quẩn lại cái quyền lực này thủy chung vẫn khống chế ở trong tay tông thất Đường gia.

Ví như Đường Minh ở trên vấn đề xử lý mình, chẳng bao giờ đưa ra được chiêu số nào có sức sát thương, bởi vì hẳn ông ta còn chưa tàn độc như Minh Sơn Quế, dù sao thì một giọt máu đào vẫn hơn ao nước lã, tông thất Đường gia trên lịch sử chuyện tương tàn với nhau đúng là cũng không có nhiều …

Nhưng vì sao Đường Lãng có thể là nhi tử của Đường Thắng được cơ chứ? Nếu như ông ta là nhi tử của Đường Thắng, còn có thân phận người kế thừa hoàng đế, vì sao lại không yên ổn mà làm hoàng đế, ngược lại còn chạy đi làm nguyên soái hải quân? Cuối cùng còn làm cho người của toàn thiên hạ cho rằng ông ta bị oan khuất tày trời, còn cho rằng phu nhân của ông ta bị hoàng đế lão tử chiếm làm của riêng cho nên ông ta mới thù hận cái thế giới này như thế…

Còn mẹ nó chuyện này rốt cuộc là làm sao đây? Tất cả mọi thứ Phong Tĩnh Hiên nói cũng quá sởn gai ốc rồi!

Không đợi cho Dương Túc Phong sắp xếp rõ ràng suy nghĩ ở trong lòng, Phong Tĩnh Hiên đã tiếp tục lạnh lùng nói:

- Ngươi có biết vì sao Đường Lãng không ngồi vào vị trí hoàng đế? Ngược lại là Đường Duệ về sau trở thành hoàng đế của đế quốc Đường Xuyên thứ mười bốn không? Chuyện này là vì sao? Ngươi có biết không?

Vấn đề này tự nhiên là đơn giản rồi, Dương Túc Phong không cần suy nghĩ đáp ngay:

- Khẳng định là địa vị của gia gia bị soán đoạn rồi, Đường Duệ âm mưu soán đoạt vị trí của gia gia, hoặc là Đường Thắng không thích người, cho nên mới thay đổi vị trí người kế thừa …

Điều này mà còn phải giải thích sao? Chẳng lẽ là Đường Lãng tự mình không thích làm hoàng đế? Chắc chắn là có nguyên nhân khác ép Đường Lãng không thể nào ngồi lên bảo tọa của hoàng đế rồi.

Phong Tĩnh Hiên lắc đầu, tựa hồ cho rằng suy đoán của Dương Túc Phong quá ấu trĩ, trên mặt không khỏi có chút dáng vẻ hận sắt không thể rèn được thành dao, muốn nói gì đó nhưng thủy chung lại klhông nói ra, một lúc lâu sau mới chậm rãi nói:

- Đường Lãng và Đường Duệ là huynh đệ thân sinh cùng cha khác mẹ, lai lịch của Đường Lãng có chút kỳ quái, điều này ta tạm thời không nói cho ngươi, bởi vì nó liên quan tới quá nhiều chuyện riêng tư, nhưng Đường Thắng đối với hai người bọn họ yêu quý ngang nhau, tuyệt đối không thiên vị Đường Duệ, nói một cách chính xác thì Đường Thắng hẳn là phải yêu quý Đường Lãng hơn. Đường Duệ cũng vô cùng bội phục ca ca của mình, nguyện vọng từ nhỏ của ông ta chính là làm sĩ tốt cho ca ca của mình, có cho Đường Duệ một trăm cái lá gan, ông ta cũng không dám soán đoạt vị trí của ca ca mình, huống chi ông ta cũng không muốn soán đoạt…

Dương Túc Phong càng ngày càng thấy chuyện này quá hoang đường, không kìm được mỉa mai:

- Vậy gia gia ta ngốc rồi! Cuối cùng không làm hoàng đế chạy đi làm nguyên soái hải quân! Còn bắt đầu làm từ cơ sở làm nên, dùng sáu bày năm mới làm tới tư lệnh hải quân.

Phong Tĩnh Hiên tựa hồ như không nghe thấy lời nói của Dương Túc Phong, chỉ im lặng không biết dang suy nghĩ cái gì, đại khái là chấn chỉnh suy nghĩ của mình, dù sao câu chuyện mà nàng kể, thời gian đã khá xa xôi rồi, có một số chuyện, đều cần phải suy nghĩ mới nhớ ra được, một lúc lâu sau nàng mới nói:

- Đường Lãng sở dĩ không thể làm được hoàng đế, không phải là do người khác bức ép… mà là do Đường Lãng quá mạnh mẽ, quá ngạo mạn, thích đi vào những chuyện chi tiết…

Dương Túc Phong càng nghe càng cảm thấy hồ đồ rồi, Đường Lãng quá mạnh mẽ, quá ngạo mạn rồi chẳng lẽ ngay cả hoàng vị cũng không để ý, chẳng lẽ ngay cả đối với quyền lực tối cao vô thượng cũng không có hứng thú?

Nhưng trong truyền thuyết dân gian, Đường Lãng chính là điển hình của người có thù hận tựa bể bị hoàng đế đế quốc Đường Xuyên bức hại! Ngay cả người ông ta yêu thương nhất cũng bị hoàng đế cướp mất, nhưng ông ta lại không thể không tiếp tục bán mạng cho hoàng đế. …

Phong Tĩnh Hiên tựa hồ biết Dương Túc Phong suy nghĩ cái cái, nói chậm rãi mà chắc chắn:

- Hoàng vị là do tự Đường Lãng từ bỏ không có ai ép ông ta, là bản thân ông ta từ bỏ, là do chính ông ta từ bỏ…

Hình như vì chuyên môn nhấn mạnh cái ý này, cho nên câu nói đó nàng lặp lại tới hai lần, mỗi lần đều dùng khá nhiều sức, rất hiển nhiên, nàng muốn dùng ngữ khí cứng rắn để nói với Dương Túc Phong, Đường Lãng sở dĩ không lên làm hoàng đế của đế quốc Đường Xuyên, nguyên nhân hoàn toàn không giống như suy nghĩ của y.

Bất quá lúc này Dương Túc Phong chỉ có phận ngồi mà nghe thôi, chuyện này hoàn toàn vượt khỏi dự liệu của y rồi, y thực sự không biết phải nói cái gì.

Không ngờ Đường Lãng lại chủ động từ bỏ hoàng vị, hơn nữa còn không có ai ép ông ta, Dương Túc Phong chỉ đành khẳng định vấn đề đầu óc Đường Lãng có vấn đề.

Từ bỏ hoàng đế yên lành không làm chạy đi làm nguyên soái hải quân cầm quân đánh trận, trừ người não bị lọt nước ra, thì người bình thường có đưa ra lựa chọn hoang đường như vậy không?

Phong Tĩnh Hiên chậm rãi từ trên bậc thêm đi xuống, nhìn cây hòe cổ thụ cành lá um tùm, đột nhiên thay đổi đề tài, thong thả nói:

- Ngươi hẳn là phải biết, đế quốc Đường Xuyên luôn có một kế hoạch khống chế cả đại lục Y Lan, Đường Minh trước khi chết khẳng định là đã nói cho ngươi biết rồi, chính cái kế hoạch này đã làm cho Đường Lãng không trở thành hoàng đế, lại trở thành nguyên soái hải quân vĩ đại nhất trên lịch sử, ngươi biết nội dung của bản kế hoạch này không?

Dương Túc Phong gật đầu, biểu thị mình biết nội dung chi tiết của kế hoạch này, kế hoạch mà Phong Tĩnh Hiên nói, hẳn chính là kế hoạch chia cách nước Y Lan và nước Mã Toa mà Đường Minh trịnh trọng nói cho mình ở điện Cần Chính.

Nội dung chủ yếu của kế hoạch này, ở trên đã nói qua, đó chính là tận dụng toàn bộ sức mạnh của đế quốc Đường Xuyên, xây dựng một phòng tuyến kiên cố ở giữa bát đạo liên mình và nước Y Lan hiện nay, chia tách nước Y Lan và nước Mã Toa ra, từ đó đạt được mục đích tiêu diệt từng phần, chỉ cần tiêu diệt được hai quốc gia này, chỉ đế quốc Đường Xuyên thống nhất toàn bộ đại lục Y Lan chỉ còn đợi ngày nữa mà thôi.

Nhưng kế hoạch này liên quan gì tới Đường Lãng chứ? Chẳng lẽ kế hoạch này còn hấp dẫn hơn cả hoàng đế sao?

Khuông mặt tú mỹ của Phong Tĩnh Hiên tựa hồ hiện lên chút vẻ ưu thương, đôi mắt cũng trở nên mơ màng, nàng chắp hai tay sau lưng, ngửa mặt lên nhìn bầu trời âm u, nói:

- Đường Lãng chính bởi vì kế hoạch này mà từ bỏ hoàng vị, nói một cách chính xác, ông ta vì muốn thực hiện kế hoạch này mà từ bỏ bảo tọa của hoàng đế…

Dương Túc Phong tìm một bậc thềm tương đối sạch sẽ ở bên cạnh ngồi luôn xuống, rửa tai cung kính lắng nghe, tin tức Phong Tĩnh Hiên tiết lộ ra, so với điều mà y nắm bắt đựa tựa hồ cách biệt nhau quá xa, cũng khác biệt quá lớn so với dân gian, trước khi Phong Tĩnh Hiên đem hết cả câu chuyện này kể ra tỉ mỉ, y quyết định không lên tiếng hỏi han bất kỳ điều gì nữa.

Phong Tĩnh Hiên chắp tay sau lưng, chậm rãi đi vòn quanh, tựa hồ ngữ khí nhấn mạnh hơn:

- Đường Duệ đúng là không dám tranh dành vị trí hoàng đế với Đường Lãng, sự thực thì trong số bao nhiêu huynh đệ, không có ai có năng lực tranh giành hoàng vị với Đường Lãng, mà là Đường Lãng tự động từ bỏ quyền kế thừa hoàng vị..

Đây là lần thứ ba Phong Tĩnh Hiên nhấn mạnh vấn đề này rồi, hiển nhiên là nàng cho rằng điều này vô cùng trọng yếu, cho nên muốn nhấn mạnh nhiều lần với Dương Túc Phong.

Dương Túc Phong cuối cùng không nhẫn nại được, hỏi:

- Rốt cuộc vì sao gia gia lại muốn từ bỏ vị trí hoàng đế chứ?

Phong Tĩnh Hiên do dự rất lâu, tựa hồ đang cân nhắc từ ngữ, tựa hồ rất khó dùng lời lẽ biểu đạt được đáp án mà Dương Túc Phong muốn biết, hoặc là tình hình khi đó đúng là vô cùng kỳ quái, nàng không biết phải miên tả thế nào, cuối cùng gian nan lên tiếng: - Bời vì ông ta muốn chứng minh cho người chung quanh ông ta đều sai lầm, chỉ có ông ta mới đúng…

Dương Túc Phong hơi cau mày lại, điều này nghĩa là sao?

Cái gì gọi là mọi người đều sai lầm, chỉ có mình ông ta là đúng?

Tựa hồ nói ra điều này rồi, Phong Tĩnh Hiên thấy nhẹ nhõm hơn nhiều, lời phía sau lưu loát hơn, tiếp tục nói:

- Ngươi hẳn là biết vào những năm cuối thời Đường Thắng, quốc lực của đế quốc Đường Xuyên kỳ thực đã bắt đầu suy yếu nói, nói một cách chính xác là từ sau khi bát đạo liên minh chia tách ra, quốc lực của đế quóc Đường Xuyên đã dần dần suy thoái, cuối cùng đi tới nước không thể thu thập được. Lúc này uy hiếp của nước Mã Toa và nước Y Lan với đế quốc Đường Xuyên cũng ngày càng rõ ràng, bọn họ liên tục khơi lên xung đột ở biên giới đế quốc Đường Xuyên, muốn chia cắt lãnh thổ của đế quốc Đường Xuyên … đối mặt mới tình thế uy hiếp mạnh mẽ của nước Mã Toa và nước Y Lan, triều đình đế quốc Đường Xuyên khi đó có hai loại ý kiến xử lý, một là kiên quyết phản kích, thậm chí là chủ động xuất kích, một lọai khác là ngoan cường phòng ngự, để đối phương biết khó mà lui…. Khi đó hoàng thái tử Đường Lãng và tất cả mọi người xung quanh ông ta chính vì hai loại xử lý này mà sinh ra sự chia rẽ nghiêm trọng, chối cùng dẫn tới hoàn toàn quyết liệt …

Dương Túc Phong mơ hồ như đoán ra được điều gì, nhưng không nói ra.

Quả nhiên thần sắc của Phong Tĩnh Hiên tựa hồ có chút thống khổ, lông mày nhíu chặt nói:

- Đường Lãng kiên quyết thực hiện kế hoạch chia tách nước Y Lan và nước Mã Toa, dốc sức toàn quốc thu phục bát đạo liên minh, sau đó chia tách hai nước này ra, đem uy hiếp của hai nước này đối với đế quốc Đường Xuyên bóp nát trong trứng nước. Song, kế hoạch này bị Đường Thằng và tuyệt đại đa số các thành viên của triều đình khi đó cho rằng quá điên cuồng quá mạo hiểm, quá mức được ăn cả ngã về không, bọn họ không thể đồng ý với kế hoạch này của Đường Lãng…

Một trận gió thổi qua, Dương Túc Phong đột nhiên cảm thấy hơi lạnh, lá rụng cũng rào rào rơi xuống, bởi vì câu chuyện Phong Tĩnh Hiên kể quá kinh tâm động phách, nên ai cũng không để ý tới, lúc này là cuối xuân đầu hạ, chính là lúc cây cối sức sống thịnh vượng nhất, làm sao lại có thể có lá rụng tung bay chứ?

Phong Tĩnh Hiên nằm lấy một chiếc lá rơi xuống, im lặng vuốt ve, thần sắc có chút đau khổ, kẻ ngắt quãng:

- Cuộc tranh cãi này vô cùng kịch liệt, bất quá người biết được rất ít, bời vì tin tức về sau đề bị che dấu. Tính khí của Đường Lãng rất cố chấp, chuyện mình cho là đúng rất khó cải biến, cho dù Đường Thắng khuyên can ông ta cũng không nghe, ông ta công khai tuyên bố, một khi mình ngồi lên vị trí hoàng đế, ông ta lập tức thực hiện kế hoạch này. Những lời lẽ đó làm cho những người khác khiếp sợ, khi tranh cãi kịch liệt nhất, binh bộ thượng thư khi đó, cũng chính là Minh Đái Sư đường thúc họ xa của Minh Sơn Quế, đã tự vẫn thân vong ngay trước mặt Đường Lãng, dùng tính mạng của mình để khuyên Đường Lãng không thể thực hiện cái kế hoạch như vậy …

Dương Túc Phong có chút bất mãn nói:

- Bọn họ vì sao lại phản đối kịch liệt Đường Lãng… à, là kế hoạch của gia gia ta như vậy? Chẳng lẽ bọn họ cho rằng cái kế hoạch này quá điên cuồng sao? Bọn họ chỉ ra sơ hở của kế hoạch này không phải là được sao? Còn phải tự sát nữa?

Phong Tĩnh Hiên khẽ cười khổ:

- Nguyên nhân cụ thể ta cũng không rõ, nội dung tranh cãi đều bị người ta cố ý xóa bỏ rồi, không có bất kỳ tư liệu văn bản nào ghi lại. Căn cứ vào suy đoán sau này của ta, sở dĩ bọn họ phản đối Đường Lãng kịch liệt như thế, là bởi vì bọn họ cho rằng, với quốc lực của đế quốc Đường Xuyên khi ấy, một khi thực hiện kế hoạch to lớn ấy có khả năng mang tới hậu quả vạn kiếp bất phục cho đế quốc Đường Xuyên … trong mắt Đường Lãng khả năng chỉ nhìn thấy mặt thành công của kế hoạch này, những những người xung quanh ông ta, lại đa phần nhìn thấy hậu quả nghiêm trọng lỡ chẳng may kế hoạch này thất bại…

Hơi dừng lại một chút, Phong Tĩnh Hiên lại gian nan tiếp tục:

- Kế hoạch này, nói trắng ra là một con dao hai lưỡi, nó có thể giết kẻ địch, cũng có thể giết bản thân. Một khi kế hoạch thành công, tất nhiên có thể làm đế quốc Đường Xuyên trùng hưng, khôi phục lại sự huy hoàng thùa xưa, thậm chí thống nhất đại lục Y Lan. Nhưng một khi thất bại, hậu quả không thể tưởng tượng, đế quốc Đường Xuyên có khả năng từ đó mà trở thành vong quốc. Ngươi là thống soái quân sự, hẳn là ngươi rõ ràng hơn ta, cái kế hoạch này gần như tiêu hao toàn bộ quốc lực của đế quốc Đường Xuyên, một khi không thể giành được thắng lợi, ngày diệt vong của đế quốc Đường Xuyên cũng chỉ có thể đếm được trên đầu ngón tay….

Dương Túc Phong gật đầu hết sức đồng cảm, đúng thế, một khi cái kế hoạch điên cuồng này thất bại, ngày diệt vong của đế quốc Đường Xuyên định sẵn rồi, nhớ năm xưa Tùy Dương Đế, ba lần viên chinh vùng đất nhỏ nhoi như Cao Ly, lại thêm mở ra một con sông Đại Vận Hà, làm quốc lực đang như mặt trời chính ngọ của triều Tùy rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Nếu như Đường Lãng mạo hiểm thực hiện cái kế hoạch này, đế quốc Đường Xuyên quốc lực không bằng triều Tùy, kế quả khẳng định càng thảm hại hơn.

Hơi để cao âm thanh một chút, Phong Tĩnh Hiên tựa hồ khôi phục lại bình tĩnh, thong thả nói:

- Cái chết của Minh Đái Sư đối với Đường Lãng mà nói là đả kích tương đối lớn, Minh Đái Sư từng là lão sư của Đường Lãng, giáo dục vỡ lòng cho Đường Lãng nửa đời, nhưng Minh Đái Sư phản đối kế hoạch mạo hiểm của Đường Lãng, mặc dù Đường Lãng tràn ngập tham vọng, nhưng bên cạnh không tìm ra được một ai tán đồng, ngay cả lão sư cũng không tán đồng, làm ông ta cảm thấy vô cùng thất vọng. Nhưng ông ta là một người kiêu ngạo tự phụ, ông ta không khuất phục, ông ta muốn chứng mình suy nghĩ của mình là đúng, người khác đều sai hết …

Dương Túc Phong nghi hoặc nói:

- Nếu đã như thế, gia gia càng phải nên ngồi vào vị trí hoàng đế để chứng minh bản thân chứ?

Phong Tĩnh Hiên lắc đầu:

- Không, gia gia ngươi không chọn tiếp tục làm hoàng đế để chứng mình năng lực của mình, còn cả sự phản đối kịch liệt của những người xung quanh, đều làm ông ta mất đi hứng thú với bảo tọa hoàng đế. Ông ta đương nhiên có thể giết chết toàn bộ bọn họ, đổi hết thần tử mới, nhưng đáng tiếc là gia gia người lại không nghĩ như thế, khi đó những đại thần kia không phải giống như hạng Đường Cảnh hiện giờ, bọn họ đều là những nhân tài thực sự. Gia gia ngươi mặc dù không làm hoàng đế, nhưng ông ta không thất vọng, ông ta quyết tâm chứng minh với tất cả mọi người xung quanh, cho dù không có bảo tọa hoàng đế, riêng vào năng lực của ông ta, đế quốc Đường Xuyên cũng có thể trùng hưng..

Dương Túc Phong hồ đổ rồi.

Cái vị gia gia này của “Dương Túc Phong”, sao tư duy so với người thường quái dị tuyệt luân? Rốt cuộc ông ta nghĩ gì.

Phong Tĩnh Hiên thờ dài một hơi, vẻ mặt buồn bã, nói:

- Sau lần tranh cái kịch liệt đó, Đường Lãng từ bỏ địa vị kế thừa hoàng đế, đồng thời chủ động cắt đứt quan hệ với tông thất Đường gia, chạy tới hải quân làm một hạm trưởng. Ông ta yêu cầu Đường Thắng lập Đường Duệ làm thái tử, đồng thời xóa bỏ tất cả tư liệu của ông ta trong tông thất Đường gia, thậm chí giúp đỡ ông ta che dấu thân phận hoàng tử, ông ta quyết tâm không dựa vào giúp đỡ của bất kỳ ai, chỉ dựa vào mỗi tài hoa của mình, làm đế quốc Đường Xuyên, một lần nữa trở nên hùng cường, ông ta muốn thông qua chứng minh năng lực của mình, rồi sau đó chứng minh bản thân có năng lực thực hiện kế hoạch chi tách nước Mã Toa và nước Y Lan…

Nàng hơi dừng lại một chút rồi mới tiếp tục:

- Nhưng, cuối cùng chuyện xảy ra một chút sai lệnh nho nhỏ, vấn đề này nằm ở trên người Đường Duệ, bản thân Đường Duệ chỉ là một người mềm yếu, sự sùng bái đối với Đường Lãng gần như xuất phát từ nội tâm, cũng là mù quáng, cho nên sau khi Đường Lãng nhường hoàng vị, Đường Duệ cho rằng vì sự tồn tại của mình, mới ép cho Đường Lãng đưa ra quyết định kia, cho nên trong lòng Đường Duệ luôn có một cám giác day dứt … ừm đúng là day dứt, chú ý, chính loại cảm giác day dứt này đã hại chết Đường Lãng…

Dương Túc Phong gật gù theo bản năng, Phong Tĩnh Hiên lại tiếp tục:

- Đường Lãng cảm thấy kế hoạch ở trên lục địa nếu như không thể thực hiện được, thì ông ta thực hiện kế hoạch của mình trên biển, ông ta muốn cho những đại thần cổ hủ kia thấy, đế quốc Đường Xuyên trong tay ông ta quốc gia khác tuyệt đối không thể dễ dàng xâm phạm …chuyện tiếp sau đó, chính như phần đúc kết nhất trong tiểu sử Đường Lãng kia, gia gia ngươi ở trên hải dương giành được hết thắng lợi này tới thắng lợi khác, cuối cùng chứng minh được năng lực của mình, chứng minh với năng lực của ông ta có thể làm đế quốc Đường Xuyên trùng hưng… Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu "

Chậm rãi đi hai vòng trong sân, Phong Tĩnh Hiên nói với chút tiếc nuối:

- Nhưng thật đáng tiếc, mặc dù Đường Lãng chứng minh được năng lực của mình, những những người từng phản đối kế hoạch của ông ta, lúc đó đều đã thay nhau thành người thiên cổ rồi, không còn thấy được huy hoàng của Đường Lãng, không thể mang lại sự an ủi về tâm lý cho Đường Lãng, cho nên tâm lý của ông ta mới dần dần càng ngày càng đi theo hướng cực đoan, ngược đãi hải tặc, ngược đãi tù binh, chinh là sự thể hiện loại tâm lý biến thái này ….

Dương Túc Phong ngập ngừng muốn nói, cuối cùng vẫn không kìm được thử thăm dò:

- Không phải nguyên nhân là bởi vì … vì lão bà của gia gia ta bị người ta chiếm mất sao?

Truyền ngôn trong giang hồ, sự điên cuồng và biến thái của Đường Lãng tựa hồ là vì nữ nhân mà gây nên, trước kia quân Lam Vũ tấn công đảo Sùng Minh, đã nghe trưởng lão cư dân bản sứ kế, khi đó Đường Lãng từng mang theo hoàng phi lên đảo Sùng Minh, trong con mắt của cư dân bản xứ, nữ nhân đó hẳn phải là lão bà của Đuờng Lang, là không phải là hoàng phi. Phát hiện của đám người A Phương Tác ở hải vực Solomon tựa hồ cũng chứng mình chuyện này. Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu "

Phong Tĩnh Hiên mang theo vẻ khinh miệt, lạnh lùng nói:

- Nực cười! Ai dàm giành nữ nhân với Đường Lãng? Đường Duệ ư? Ông ta nịnh nọt tầu tử của mình còn không kịp, một ngày ba bữa cũng phải hết sức thận trọng hậu hạ, thở to một cái cũng chả dám. Đường Lãng mặc dù không có danh nghĩa của hoàng đế, nhưng thực chất lại là hoàng đế thực sự của đế quốc Đường Xuyên, thứ gì ông ta muốn, Đường Duệ căn bản thời gian suy nghĩ cũng chẳng có, lập tức cấp cho cái đó, nếu không hải quân của đế quốc Đường Xuyên sao có thể quật khởi nhanh như thế? Đó là do toàn bộ quốc lực của đế quốc Đường Xuyên tập trung lên người hải quân! Có một số chuyện bản thân Đường Lãng chắc gì đã nghĩ tới, nhưng Đường Duệ lại nghĩ tới, cũng thỏa mãn hải quân trước…

Phong Tĩnh Hiên nhấn mạnh:

- Trước đó ta đã nói rồi, Đường Duệ rất day dứt, sự sùng bái với Đường Lãng cũng phát ra từ nội tâm, Đường Lãng nếu muốn làm hải quân đế quốc Đường Xuyên hùng mạnh, thì trong mắt Đường Duệ cũng chỉ có hải quân, Đường Duệ đem tất cả nguồn lực đốc cho hải quân, thậm chí mặc kệ cảnh cầu bình thường của lục quân. Điều này tất nhiên giúp cho hải quân quật khởi, nhưng cũng suy giảm thực lực lục quân rất nhiều. Ngươi cũng biết thái độ của lục quân đế quốc Đường Xuyên đối với hải quân là như thế nào, thực sự là coi hải quân là kẻ địch! Người của hải quân ăn sung mặc sướng, nhưng binh sĩ lục quân ngay cả trang phục cũng không thể đồng bộ, nếu không, Nhạc Thần Châu sao có thể chấp thuận nghe Đường Mình sai khiến, ra tay giết chết Đường Hán? Nguyên nhân căn bản nhất, vẫn là do mâu thuẫn giữa lục quân và hải quân …

Dương Túc Phong tạm thời không thể lý giải được nhiều chuyện như thế, lầm bẩm hỏi:

- Vậy về sau thì sao? Sau này sao gia gia ta lại uất ức mà qua đời.

Phong Tĩnh Hiên tựa hồ đối với việc về chính trị quân sự không có thiện cảm gì cả, miễn cưỡng nói ra cũng mang cảm giác rất xa cách, nhưng bởi vì Dương Túc Phong muốn nghe, còn với cả thân phận đặc thù của y, nên nàng mới chấp thuận kể tiếp:

- Bởi vì gia gia của ngươi càng ngày càng thất vọng, càng ngày càng tuyệt vọng, cuối cùng không biết làm sao thoát khỏi vòng trong quái ác đó, biểu hiện của ông ta ở trên hải dương càng lợi hại, thì ông ta cách mục tiêu mình muốn đạt được càng xa. Mục tiêu thực sự mà ông ta muốn thực hiện, là muốn chia cách nước Mã Toa và nước Y Lan ở trên lục địa, sau đó tiêu diệt từng phần, diệt trừ hoàn toàn hai cường địch của đế quốc Đường Xuyên. Nhưng, chuyện không được như mong muốn, mới ban đầu ông ta không có đủ nhân lực ủng hộ thực hiện kế hoạch này, nhưng về sau khi ông ta lại không đủ vật lực để thực hiện mục tiêu này, ông ta phung phí ở trên hải dương quá dữ, làm cho quốc lực của đế quốc Đường Xuyên càng ngày càng tiêu hao tợn, thực lực của lục quân cũng càng ngày càng suy nhược .…

- Đương nhiên, bên trong truyện này còn có công lao của Đường Duệ, Đường Lãng không hề biết rằng đệ đệ của mình không ngờ tước giảm sức mạnh của lục quân để thỏa mãn nhu cầu của mình, khi ông ta phát hiện ra thì đã quá muộn rồi, lục quân đế quốc Đường Xuyên đã bị suy yếu nghiêm trọng, tướng lĩnh lục quân sản sinh thù địch cực lớn với hải quân, sự thù địch này trong thời gian ngắn không thể thay đổi được. Đường Lãng cưỡi hổ khó xuống, chỉ đành tiếp tục suất lĩnh hải quân tiếp tục lớn lên, làm cho về sau, vì bảo vệ hải quân, bản thân ông ta cũng bất giác bắt đầu đả kích lục quân, sai lầm cứ từ đó dần dần tạo thành.

- Tài nguyên của một quốc gia, dù sao cũng có giới hạn, vì chứng minh thực lực của mình, Đường Lãng đẽ đem quá nhiều tài nguyên tiêu hao trên việc quật khởi của hải quân, không thể không làm suy yếu thực lực của lục quân. Song, mục đích chia tách để tiêu diệt kia lại phải dựa vào lục quân để hoàn thành. Cho nên lúc này Đường Lãng đã rơi vào một vòng tròn ác tính không thể nào vùng thoát ra được, ông ta muốn chứng minh với người ta mình có năng lực thực hiện kế hoạch này, thì phải không ngừng thắng lợi ở hải chiến, nhưng mỗi lần hải quân thắng lợi, đều là cơ sở suy yếu lục quân, hải quân càng cường đại, lục quân càng yếu ớt, cuối cùng… Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu "

- Gia gia ngươi không có cách nào thoát ra được vòng tròn quái ác này, ông ta chỉ đành thất vọng theo Thần Tú đại sư lên Ngũ Đài Sơn, ý đó tìm kiếm biện pháp giải quyết … nhưng, thần phật của Ngũ Đài Sơn có lợi hại hơn chăng nữa, đối với một quả đào phải chia làm hai này, cũng chẳng có biện pháp nào cả, ông ta không có cơ hội tìm thấy biện pháp giải thoát, bởi vì chuyện này, khi ông ta từ bỏ hoàng vị, đã định sẵn là một bi kịch.

Buồn bã buông một tiếng thở dài, Phong Tĩnh Hiên có chút thương cảm nói:

- Từ góc độ của ta mà nói, sự diệt vong của đế quốc Đường Xuyên ngày nay, có liên quan rất lớn tới gia gia của ngươi, nếu như khi xưa gia gia của người bất chấp tất cả lên ngôi hoàng đế, bất chấp tât cả thực hiện kế hoạch của mình, có lẽ đế quốc Đường Xuyên sẽ mau chóng diệt vong, nhưng cũng có thể cường đại hơn bây giờ nhiều. Nhưng gia gia của ngươi không làm được điều này, có lẽ ông ta còn thiếu một chút bá khí, ông ta không thể lấy toàn bộ đế quốc Đường Xuyên đi mạo hiểm, hoặc có lẽ, bản thân ông ta mặc dù cực lực chủ trương chấp hành kế hoạch này, nhưng sâu trong thâm tâm, ông ta lại không đủ tự tin, cho nên ông ta cũng muốn thông qua một phương thức khác để chứng minh bản thân, kết quả, ông ta mặc dù chứng minh được mình, nhưng cũng đã mất đi cơ hội tốt nhất, tài nguyên của đế quốc Đường Xuyên đã bị tiêu hao quá lớn, từ đó trở đi không còn cơ hội thực hiện kế hoạch đó nữa.

Gió nhẹ thổi qua, trong lòng Dương Túc Phong cảm khái vạn phần, khó kìm nén được.

Sai rồi, thì ra toàn bộ đều sai hết cả rồi.

Chân tướng lịch sử và câu chuyện trong truyền thuyết lại là hai chuyện hoàn toàn khác nhau.

Đường Lãng không hề bị một ai bức hại, cũng không có bất kỳ ai có tư cách bức hại ông ta, mà là bản thân ông ta, cuối cùng thất bại ở trong cơn các mộng do chính mình tạo thành, cuối cùng không thoát ra được cái vòng tròn quái ác chết tiệt đó.

Kỳ thực, nếu như ông ta có thể bấp chấp tất cả lên ngôi hoàng đế, sau đó dốc toàn bộ quốc lực chấp hành kế hoạch chia tách kia, có lẽ kết quả sẽ tốt hơn rất nhiều, đương nhiên cũng có thể càng tệ hại hơn rất nhiều.

Một ngày chưa có ai chấp hành kế hoạch đó, thì không ai có thể dự liệu được tỉ lệ thành công và thất bại của kế hoạch đó rốt cuộc là bao nhiêu.

Dương Túc Phong đột nhiên nhớ tới chuyện gì, cấp thiết hỏi:

- Không phải về sau Đường Lãng bị triệt chức sao?

Phong Tĩnh Hiên lạnh lùng nói:

- Ông ta sở dĩ bị triệt chức, là bời vì tâm của ông ta đã chết, Đường Duệ không muốn nhìn thấy ông ta tiếp tục trầm luân chịu tội, cho nên mới chủ động trừ bỏ tất cả chức vụ của ông ta. Nhưng yêu cầu của bản thân Đường Lãng cũng rất kỳ quái, ông ta không muốn có bất kỳ liên hệ dính líu nào với đế quốc tông thất Đường gia nữa.

Đối với nguyên nhân thực sự của việc ông ta bị triệt chức, ông ta chưa từng lộ ra, thêm vào thân phận của ông ta bị che dấu, cho nên rất nhiều người mới hiểu lầm. Trên thực tế, chủ động ra vào hoàng cung không phải do Đường Lãng là quyền thần vượt qua quy củ hoàng thất, mà Vị Ương vốn chính là nhà của ông ta, lão bà của ông ta, chính là nữ nhân xuất hiện ở trên đảo Sùng Minh, bản thân chính là hoàng phi … lão bà của Đường Lãng, đương nhiên cũng là hoàng phi .

Dương Túc Phong không còn gì để nói.

Nội tình thì ra là như thế.

Bất kể là Vũ Văn Thiên Nhai hay là truyền thuyết trong dân gian, tựa hồ đều bị hoàn toàn hiểu lầm rồi, chẳng trách tông thất Đường Xuyên thủy chung không ra mặt giải thích, chuyện này cũng không thể nào giải thích được, nếu như muốn giải thích, thì khẳng định phải liên quan tới bí mật mỗi hoàng đế đế quốc Đường Xuyên đời đời truyền nhau, cũng chính là kế hoạch chia tách nước Mã Toa và nước Y Lan.

Kế hoạch này ở trong con mắt của Dương Túc Phong thì không đáng nhắc tới, nhưng với tông thất Đường Xuyên mà nói, lại là bảo vật vô giá.

Đối với phụ thân của Đường Lãng và Đường Duệ là Đường Thắng, y từ chối cho y kiến, suy nhĩ cả bọn họ vô cùng bảo thủ, không dám phá vỡ hiện trạng, làm chết bao nhiêu hậu sinh.

Thế nhưng, nếu như nói là suy nghĩ của bọn họ là sai lầm thì cũng chưa chắc, bất kỳ việc gì cũng có hai mặt vấn đề, giống như năm xưa kháng Mỹ vậy, kết quả xuất binh thì bây giờ mọi người đều thấy cả rồi, nếu như không xuất binh thì sao? Vĩnh viễn đều chỉ là giả thiết mà thôi, không xuất binh có lẽ tệ hơn so với xuất binh nhiều, nhưng cũng có khả năng không tệ đến thế.

Lịch sử không có giả thiết, bi kịch của Đường Lang cũng chính ở đó.

Đường Lãng thực hiện kế hoạch đó, có lẽ sẽ mang tới hậu quả không thể tưởng tượng với đế quốc Đường Xuyên, nó sẽ tiêu hao nghiêm trọng hết chút nguyên khí còn sót lại của đế quốc Đường Xuyên, làm đế quốc Đường Xuyên rơi vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Nhưng vạn nhất Đường Lãng thành công thì sao? Nếu như thành công, đế quốc Đường Xuyên có còn bị nước Mã Toa và nước Y Lan liên hợp không? Chỉ tiếc rằng lịch sử không có nếu như.

Đường Thắng cuối cũng vẫn thiếu một chút dũng khí, không kiên quyết ủng hồ kế hoạch của Đường Lãng, bản thân Đường Lãng cũng thiếu đi tinh thần quyết chiến tới cùng, đã không liều mình thực hiện.

Thế nhưng đứng ở góc đồ người sau này nhìn lại, đúng là sẽ cho rằng Đường Thắng và Đường Lãng có chỗ thiếu xót, song nếu bản thân ở vào địa vị của bọn họ khi đó, liệu có thể đưa ra tuyển chọn được ăn cả ngã về không kia đó cũng là điều chưa biết được.

Người hùng tài đại lược như Mao chủ tịch, là số rất rất ít.

Khoan khoan!

Dương Túc Phong cấp thiết nói:

- Đường Lãng uất ức qua đời, điều này có thể lý giải được …. Nhưng Đường Hán thì sao? À, cũng chính là phụ thân của ta, Nhạc Thần Châu vì sao lại phải giết người? Nhạc Thần Châu là người của lục quân, chẳng lẽ là lấy việc công trả thù riêng?

Phong Tĩnh Hiên tựa hồ có tình cảm rất phức tạp với Đường Hán, mỗi một lần nghe thấy đều có ra có chút thẫn thờ, luôn phải suy nghĩ một lúc mới trả lời được, lần này cũng không ngoại lệ, nàng không đáp mà lãnh đạm hỏi lại:

- Ngươi cho rằng nguyên nhân lớn nhất Đường Hán bị giết là sao?

Dương Túc Phong suy đoán:

- Đường Hán là người hoàng tộc, những chuyện xấu của ông ấy trong hoàng cung kỳ thực cũng có là cái gì… có phải là ông ta biết quá nhiều nội tình, cho nên Đường Minh muốn giết người bịt miệng?

Phong Tĩnh hiên khẽ lắc đầu, chậm rãi nói:

- Phụ thân của ngươi bị giết, không phải là bởi vì nữ nhân, càng không phải là bởi vì người khác muốn giết người bị miệng, mà là bởi vì hắn muốn làm chuyện giống như gia gia của ngươi, nhưng năng lực của hắn, lại không bằng được gia gia của ngươi, nhưng năng lực vận động của hắn, hiển nhiên là còn mạnh hơn gia gia của ngươi, quốc lực của đế quốc Đường Xuyên đã không còn cường thịnh như thời gia gia của ngươi nữa … kế hoạch đó căn bản không có khả năng thực hiện, cưỡng ép thực hiện nó, chỉ có thể làm cho đế quốc Đường Xuyên đi vào hướng diệt vong… lý tưởng đúng là rất sâu xa, nhưng hiện thực rất tàn khốc …. Đường Hán bất hạnh sinh muộn hai mươi lăm năm, nếu như Đường Hán là Đường Lang, khẳng định đế quốc Đường Xuyên đã thực hiện bản kế hoạch kia rồi….

Dương Túc Phong choàng tỉnh, đột nhiên hiểu ra rất nhiều chuyện, những chuyện này đúng là rất hoang đường, nhưng nghiền ngẫm tới cuối cùng sẽ phát hiện ra, thì ra tất cả đều hợp lý, bất kỳ hạnh động không bình thường nào đều không rời khỏi thúc đẩy của lợi ích, Đường Lãng là thế, Đường Hán là thế, và Đường Minh cũng là như thế, phía đằng sau những người này, không có gì ngoài sự lựa chọn lợi ích mà thôi. Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu "

Trong những lời đồn đại hè phố, bên trong tiểu sử của Đường Lãng do Vũ Văn Thiên Nhai chủ biên, có một vấn đề khó giải thích nhất là vì sao Nhạc Thần Châu giết chết Đường Hán, nhưng lại lưu lại nhi tử của Đường Hán là “Dương Túc Phong”, bởi đây là một điều không bình thường, với tình cách của Nhạc Thần Châu và Đường Minh khẳng định sẽ giết người diệt khẩu, nhỏ cỏ tận gốc tuyệt không thể lưu lại hậu quả được.

Đây cũng chính là nguyên nhân chủ yếu Dương Túc Phong bị chất vấn về cuốn tiểu sử của Đường Lãng, nhưng vấn đề này nếu như dùng lời của Phong Tĩnh Hiên kể, thì theo đó mà được giải quyết, Đường Minh và Nhạc Thật Châu chỉ muốn giết Đường Hán mà thôi, không phải là muốn nhổ cỏ tận gốc, diệt tuyệt hậu đại của Đường Lãng, cho nên “Dương Túc Phong” mới may mắn được sống sót.

Đường Hán sở dĩ bị giết, vấn đề lớn nhất là bởi vì ông ta dốc tâm kiệt lực muốn tiến hành bản kế hoạch kia, hoàng thất đế quốc Đường Xuyên muốn chấm dứt, không phải là tính mạng của Đường Hán, mà là bàn kế hoạch xưng bá kia.

Nếu như Đường Hán có thể từ bỏ kế hoạch đó, thì tính mạng của ông ta hẳn sẽ không có nguy hiểm, hay nói một cách khác, Đường Vinh kế nhiệm Đường Duệ làm hoàng đế cũng sẽ không ngầm đoạt quyền của Đường Lãng, sau này Đường Minh hạ lệnh bí mật giết chết Đường Hán cũng không phải là thù riêng, mà là xuất phát từ việc công, tất cả những chuyện này, đều là vì bản kế hoạch đáng chết kia.

Sau khi hải quân của Đường Lãng làm tiêu hao lượng lớn tài nguyên của đế quốc Đường Xuyên, đế quốc Đường Xuyên đã không còn năng lực tiến hành kế hoạch khổng lồ đó nữa, cưỡng ép thi hành chỉ làm đế quốc Đường Xuyên bị diệt vong càng nhanh hơn thôi.

Khi đó đế quốc Đường Xuyên đế bị Đường Lãng tiêu hao cực lớn, xuất hiện dấu hiệu Xích Luyện giáo nổi loạn, nếu như khi ấy còn dốc quân viễn chinh, chẳng chắn là tìm đường chết.

Thế nhưng, không may là phụ thân và gia gia của “Dương Túc Phong” xem ra đều rất cố chấp, mãi mãi không quên kế hoạch kia.

Hành vi của Nhạc Thần Châu tới đây cũng có thể lý giải được rồi, trong truyền thuyết của những người khác, vì sao Đường Minh lại chọn trúng Nhạc Thần Châu đi chấp hành kế hoạch giết người này, cũng là vấn đề bị chấn vấn rất nhiều.

Nhạc Thần Châu là nhân tài mới nổi, kỳ thực hành động cũng tương đối quang minh lỗi lạc, nếu không cũng không thể làm nhiều người yêu quý đến thế, dù sao con mắt của người dân cũng rất sáng suốt, Nhạc Thần Châu chỉ có thể lừa gạt nhất thời, không thể lừa gạt suốt kiếp.

Rất nhiều người suy đoán hẳn là do Đường Minh dùng lộc hậu để lung lạc Nhạc Thần Châu, nhưng suy đoán này không đứng vững được, Nhạc Thần Châu không thể tính là người quá tham lam, hơn nữa khi đó Nhạc Thần Châu chức vị cực phẩm, trừ lấy hoàng vị ra dụ dỗ mới có thể làm cho ông ta động tâm, nhưng Đường Minh liệu có thể dùng hoàng vị ra dụ dỗ Nhạc Thần Châu không? Hiển nhiên là không thể.

Bất quá, những chuyện này nếu như dùng nguyên bản lời kế của Phong Tĩnh Hiên, thì rất đơn giản, cho dù không có mệnh lệnh của Đường Minh, chỉ cần Đường Minh ngầm cho phép, nghĩ cho đế quốc Đường Xuyên, Nhạc Thần Châu cũng sẽ giết chết Đường Hán, không thể để Đường Hán chấp hành kế hoạch mạo hiểm này.

Vào niên đại Đường Lãng, lục quân đế quốc Đường Xuyên đã bị ép cho không thở nổi, quân phí hàng năm đại bộ phận bị hải quân hoành hành bá đạo cướp mất, lục quân luân lạc thành dân phu hậu cần cho hải quân, là nhân tài của lục quân, nếu như Nhạc Thần Châu không có định kiến với Đường Lãng thì là giả, nhưng ông ta đương nhiên không thể có biện pháp gì đối phó với Đường Lãng vô địch được.

Sau khi Đường Lãng chết rồi, Đường Hán vẫn muốn kiên trì thực hiện kế hoạch này, khẳng định xảy ra xung đột với Nhạc Thần Châu, vào lúc này Nhạc Thần Châu đã có được thế lực của mình, còn rất được Đường Minh sủng ái, Nhạc Thần Châu biết rất rõ, đế quốc Đường Xuyên không thể thực hiện kế hoạch đó nữa, nhưng Đường Hán cố chấp không chịu thôi, hai bên xung đột tới mức không chết không thôi, Nhạc Thần Châu cuối cùng dựa theo mệnh lệnh của Đường Minh giết chết Đườn Hán, bản kế hoạch kia cuối cùng cũng đã đi vào hồi kết, đế quốc Đường Xuyên cũng gian nan duy trì được.

Khi xử lý đứa bé “Dương Túc Phong” kia, Nhạc Thần Châu hiển nhiên là đã giở chủ mánh khóe, để hậu nhân của Đường Lãng tự sinh tự diệt ở trên biển, để ông trời quyết định sinh tử của hậu nhân Đường Lãng. Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu "

Cuối cùng đứa bé kia ngoan cường sông được, đương nhiêu, chuyện này cũng có khả năng là kết quả xử lý mà Nhạc Thần Châu và Đường Minh đã thương lượng trước, để ông trời quyết định sống chết của đứa bé, chắc chắc là lựa chọn tốt nhất.

Nhưng chỉ vì kết thúc bản kế hoạch kia, có cần phải trả giá bằng Đường Lãng và Đường Hán không?

Dương Túc Phong không biết.

Không ở vào bối cảnh lịch sử cụ thể khi đó, y rất khó phân tích được đúng sai của hai bên, bản kế hoạch đó cuối cùng bị dừng lại, đế quốc Đường Xuyên tiêp tục gian nan sinh tồn, có lẽ Đường Minh và Nhạc Thần Châu cho rằng, cách làm của bọn họ chắc chắn là đúng.

Nhưng chuyện kéo dài này cũng không được bao lâu, nước Mã Toa và nước Y Lan tiến công, làm đế quốc Đường Xuyên thất bại the thảm, cuối cùng đế quốc Đường Xuyên bị đế quốc Lam Vũ thay thế, từ góc độ này mà nói thì quyết định khi đó của bọn họ lại tỏ ra vô cùng đáng buồn.

Thế nhưng, mặc cho Đường Lãng hoặc Đường Hán chấp hành kế hoạch này chẳng lẽ lại là chính xác sao? đế quốc Đường Xuyên thực sự có lực lượng chia tách hai nước kia, rồi tiêu diệt từng bên sao? Nước Mã Toa khi đó tuyệt đối không có binh cường mã tráng như hiện nay, nhưng cũng tuyệt đối không dễ đối phó, nước Y Lan cũng như vậy, huống chi còn có bát đạo liên minh mới tách ra không được bao lâu.

Chấp hành kế hoạch này chắc chắn là một gánh nặng rất lớn mà lâu dài, nếu như bọn họ không thể thành công, đúng là tiêu hao nghiêm trọng quốc lực của đế quốc Đường Xuyên, đẩy nhanh sự diệt vong của đế quốc Đường Xuyên, thậm chí có khả năng cùng lúc tiền phương chiến bại, hậu phương lập tức rơi vào sụp đổ hoàn toàn.

Dương Túc Phong cũng không thể không thầm hỏi một câu, Đường Lãng và Đường Hán, bọn họ có thể đạt được mục đích của mình sao?

Bất quá cho dù là như thế nào, thông qua lời kể của Phong Tĩnh Hiên, Dương Túc Phong cuối cùng làm rõ chân tướng của chuyện này, làm rõ nguồn gốc thân phận của “Dương Túc Phong”, rất nhiều vấn đề thông qua lời kể hôm nay mà có được đáp án hoàn chỉnh. Truyện "Giang Sơn Như Thử Đa Kiêu "

Mặc dù có một số đáp án khả năng không phải Dương Túc Phong muốn, càng không phải là quân Lam Vũ muốn, chân tướng mặc dù hiểu rồi, nhưng tâm tình Dương Túc Phong không hề vui vẻ, chân tướng như vậy, trừ bản thân ra, y không thể để cho ai biết được.

Trong tiểu sử của Đường Lãng mà Vũ Văn Thiên Nhai chủ biên, Đường Lãng là miêu ta xuất thân thảo mãng, nổi lên thành anh hùng hảo hán của quân đội, ông ta vì đế quốc Đường Xuyên lập nên vô số chiến công, là thống soái hải quân vĩ đại nhất trong lịch sử đế quốc Đường Xuyên.

Nhưng vị thống soái vĩ đại này, lại bị đãi ngộ không công bằng từ hoàng thất, lão bà của ông ta bị hoàng đế cướp mất, nhi tử của ông ta bị hoàng đế sai người giết chết, ông ta công tích ngút trời nhưng thù sâu tựa bề, làm chấn động cực lớn dân chúng tầng lớp dưới của đế quốc Đường Xuyên, lời chất vấn của bọn họ như những đợt sóng cái sau lớn hơn cái trước, cuối cùng đế quốc Đường Xuyên bị tan thành mây khó trong làn sóng cực lớn này.

Dương Túc Phong vào lúc này đã cảm thụ sâu sắc, khi xưa Vũ Văn Thiên Nhai chủ biên cuốn sách này, có lẽ là không có ý đồ tốt đẹp gì, mục đích của ông ta là dựa vào cuốn sách này khơi lên thù hận giữa dân chúng đế quốc Đường Xuyên và hoàng thất Đường Xuyên, từ đó khơi lên nổi loại trong đế quốc Đường Xuyên.

Cho dù không có Dương Túc Phong vừa vặn xen vào, Vũ Văn Thiên Nhãi cũng sẽ nghĩ cách làm quyển sách này lưu thông trongnội bộ đế quốc Đường Xuyên, nhằm đạt được mục đích vô hình trung suy giảm sức hiệu triệu của đế quốc Đường Xuyên.

Chỉ có điều, vì quân Lam Vũ vừa khéo xen vào, cuốn sách này đã trở thành công cụ tuyên truyền, hình tượng của Đường Lãng cũng trở thành thần tượng thần dân đế quốc Đường Xuyên hâm mộ, tới thời đại đế quốc Lam Vũ, Đường Lãng càng trở thành một loại hóa thân tinh thần nào đó.

Hiện giờ chân tướng đã sáng tỏ, nhưng nội dung của cuốn tiểu sử Đường Lãng lại không thể có chút sửa đổi nào, hình tượng của Đường Lãng sẽ không thể có chút thay đổi nào, quân Lam Vũ cần cái xuất thân thảo mãng, mang mối thù sâu của Đường Lãng, Dương Túc Phong cần Đường Lãng đối lập với hoàng đế Đường Xuyên.

Chỉ có như thế mới có thể đem lòng người mau chóng từ thời đại đế quốc Đường Xuyên chuyển sang thời đại đế quốc Lam Vũ.

Tất cả những điều Phong Tĩnh Hiên là thật, nhưng Dương Túc Phong tuyệt đối không thể để chân tướng này tiết lộ ra ngoài.

Dương Túc Phong không cần cái chân tướng này, quân Lam Vũ không cần cái chân tướng này, đế quốc Lam Vũ c ũng không cần chân tướng này, chân tướng này, vĩnh viễn sẽ mai một trong lòng một số ít người, cuối cùng trở thành mây khói của lịch sử.

Im lặng.

Tuyệt đối im lặng.

Ánh sáng còn sót lại của buổi chiều ta chiếu lên mặt hồ Thiên Tuế, phản chiếu những tia nắng cuối cùng, nhưng khu vực lãnh cung đã hoàn toàn rơi vào trong bóng tối, Dương Túc Phong và Tiêu Tử Phong cách nhau không xa, nhưng đều cảm thấy bóng dáng đối phương lờ mờ.

Trong bóng đêm đột nhiên đột nhiên truyền tới tiếng khóc của một nữ nhân, nghe vô cùng ai oán mà ác độc.

Bóng dáng Tiêu Tử Phong đột nhiên xuất hiện, hiển nhiên cảm thấy tiếng khóc này vô cùng quái dị.

Phong Tĩnh Hiên cũng hơi biến sắc, nhỏ giọng nói với Dương Túc Phong:

- Ngươi đi theo ta!

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website TruyenOnl.COM
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK