Dương Túc Phong vội vàng chạy tới bên người Dương túc Phong, xem xét qua thương thể của y. Người bị thương đã hôn mê, hiển nhiên được rút khỏi chiến đấu từ trước rồi.
- Tư Cơ Bối Ni, ta giao liên đội cho ngươi chỉ huy.
Dương Túc Phong kìm nén bi thương, hết sức nói vững vàng, ra lệnh quan chỉ huy liên đội mới.
Chàng thanh niên môi hồng răng trắng, mi thanh mục tú Tư Cơ Bối Nhi nghiêm túc gật đầu, y cũng là người Đường tộc mang huyết thống Ô Lố Khắc, cũng vừa được quân Lam Vũ chiêu lãm được trừ trong nội địa của đế quốc Đường Xuyên. Y học chuyên nghành tham mưu ở đại học lục quân đế quốc, thông thường đây một trong số vị trí không thể thiếu bên quan chỉ huy cao cấp,
Dưới sự giúp đỡ của người thủy thủ thần kỳ đó, Bách Kích pháo đã áp chế mưa tên của kẻ địch một cách hữu hiệu, nhưng dù sao thì cũng không thể tiêu diệt được toàn bộ, bời vì đám cung tiễn thủ có thể tự do thay đổi vị trí xạ kích, cho nên thỉnh thoảng vẫn còn có tên bay lạc xuống bên người Dương Túc Phong, đầu mũi tiễn bằng thép đen xì phảng phất như tiếng gọi của tử thân, làm người ta không dám sơ xuất. Cung tiễn của kẻ địch trừ gây sát thương ở cư ly xa ra, còn rất có tổ chức phong tỏa vị trí chừng ba mươi mét trước đê chắn sóng, liên tục mấy công binh chuẩn bị tiến hành đánh bộc phá đều im lặng gục ngay xuống đó trong mưa tên, cũng không biết là còn sống hay đã chết.
Tang Bố muốn tự minh tiến lên, may mà bị các chiên sĩ bên cạnh giữ chặt lấy, y phân nộ chỉ huy các chiến sĩ dùng lựu đạn đánh cho kẻ địch dưới đê chắn sóng nổ tan xương nát thịt. Nhưng vẫn không cách nào tiêu diệt hết cung tiễn thủ của kẻ địch. Ai Đức Tư Đặc La Mỗ sở dĩ có thể hô phong hoán vũ trong liên bang La Ni Tây Á, chính là dựa vào quân đội tinh nhuệ của y. Làm đội vệ binh tư nhân của y, tố chất quan binh của nó đương nhiên phải vựợt trội rồi.
Nhưng quân Lam Vũ đương nhiên sẽ không bỏ qua một cơ hội tiến lên nào, bọn họ phân tán thành đội hình hàng ngang rộng lớn, dài tới ba trăm mét trên bãi ghềnh phân thành nhiều đường tấn công. Bách Kích pháo dần đội cung tiễn thủ có tổ chức của địch nhân thanh trừ sạch sẽ, nhưng hỏa lực trên đê chắn sóng của kẻ địch vẫn rất mạnh. Tăng viện của kẻ địch hiển nhiên cũng tới rồi, gần như có thể nghe thấy tiếng kẻ địch hò hét, đó là khẩu âm xa lạ của chiến sĩ vương quốc Tháp Lâm, trên mặt đê chắn sóng rốt cuộc chen chúc bao nhiêu tên địch, không ai biết được.
Trong khoảng thời gian rối ren đó, tất cả chiến sĩ quân Lam Vũ đều trận tự gọn gang tụ tập trên bãi đá dăm phía trước đê chắn sóng, mặc dù có người bị thương, bất quả tổn thất tổng thể không lớn, binh lực kẻ địch an bài trên đê chắn sóng còn chưa đủ để ngăn cản con đường tiến lên của quân Lam Vũ. Hỏa lực của súng máy được mau chóng lắp lên đã áp chế hữu hiệu phản kích của kẻ địch, thêm nhiều công binh bắt đầu mang bao thuốc nổ bò tới trước, hi vong có thể đột phá sự phong tỏa của mưa tên, tìm cơ hội thích hợp phá hủy.
Chỉ cần thời gian vài phút, chỉ cần công binh thành công đem thuốc nổ Hắc Tác Kim nhét vào lỗ hở ở dưới đê chắn sóng. Đê chắn són sẽ vỡ nát hoàn toàn, tất cả mọi người chuẩn bị sẵn sàng ào lên, chỉ còn đợi giây phút đê chắn sóng bị đánh sụp.
Chính tại thời khắc khẩn trương đó, Dương Túc Phong đột nhiên nhìn thấy Khắc Lai Ô Địch Mã bừng bừng lửa giận đi về phía mình, sắc mặt âm trầm cứ như bầu trời trước khi có bão cấp mười tám, những mũi tên thỉnh thoảng xẹt tới như bị sự uy nghiêm của ông ta chấn nhiếp, không dám tiứu gần nửa bước.
- Tướng quân đại nhân, ông tìm ta có việc gì sao?
Dương Túc Phong trên mặt mang nụ cười nhẹ nhàng, tròng mắt không hể chớp động lấy một cái.
- Dương Túc Phong, ngươi biết rõ còn cố hỏi.
Khắc Lai Ô Địch Mã hung dữ nói, động tác thủ thế dường nhu muốn đánh cho Dương Túc Phong một phát ngất ngay ra đất rồi dấm thêm cho vài cước, một mũi tên sượt qua bên tai ông ta mà vẫn không hề hay biết.
Dương Túc Phong lắc đầu, bình tĩnh đáp:
- Ta không hiểu ý của ông.
Khắc Lai Ô Địch Mã đầy giận dữ chỉ vào các thủy thủ đang nỗ lực vận chuyển vũ khí trang bị ở đằng sau, quát hỏi:
- Những vũ khí trang bị đó, căn bản không phải chuẩn bị cho các ngươi! Mà là cho chúng ta! Ngươi muốn dùng chúng ta làm lục quân! Đây là điều ngươi đã tính toán trước! Có phải thế không?
Dương Túc Phong yên lặng để ông ta nói xong, mới khẽ gật đầu.
Khắc Lai Ô Địch Mã suýt chút nữa ngất xỉu, ông ta thế nào cũng không ngờ tới Dương Túc Phong lại thẳng thắn thoải mái thừa nhận sự chỉ trích của mình.
Trong giây lát, ông ta chỉ cảm thấy cổ họng bị tắc nghẹn, lời phía sau nói không ra được nữa, lập tức ông ta vỡ lẽ ra, mình đúng là hỏi phí công, bởi vì vũ khí được khóa chặt trong những chiếc rương gỗ kia chính là chuẩn bị cho một nghìn hai trăm thủy thủ của mình, có lẽ bắt đầu vào giây phút quyết định tấn công Hắc Hổ Loan, Dương Túc Phong đã đem một ngàn hai trăm người này tính vào trong binh lực lục quân rồi, thuyền hủy người không chết đại khái cũng là kết cục mà y an bài. Hải quân thủy thủ cùng thuyền viên của Khắc Lai Ô Địch mã ước chừng một nghìn hai trăm người, mà Dương Túc Phong cũng vừa khéo chuẩn bị bốn trăm cây súng trường Mễ Kỳ Nhĩ cùng lượng lớn lựu đạn.
Khắc Lai Ô Địch Mã khạc một cái thật mạnh, nhổ miếng đờm đặc sệt ra, đưa tay chỉ Dương Túc Phong, nhưng vẫn nói không ra lời.
Dương Túc Phong lại khẽ mỉm cười, tựa hồ tỏ ý ông ta không cần thiết phải kích động như thế, phản bác lại:
- Tướng quân Khắc Lai Ô Địch Mã, chẳng lẽ ông muốn để bộ hạ của mình tay trắng đón chịu thương vong lãng phí ở nơi này sao?
- Ngươi đã dự tính trước rồi! Ngươi là thằng khốn kiếp! Tại sao ngươi muốn làm như vậy?
Khắc Lai Ô Địch Mã cuối cùng cũng phát ra lời, biết rõ gạo đã thành cơm, không còn vãn hồi được nữa, bản thân dù có tức giận hơn nữa cũng vô dụng, nhưng cục giận đó sao có thể dễ dàng nuốt xuống được, vẫn nhìn không được trầm giọng quát lên.
- Không, điều ta kỳ vọng là có thể sánh vai tác chiến với ông.
Dương Túc Phong một vẻ nghiêm trang bình tĩnh nói, ánh mắt không chút nhường nhịn đối diện với Khắc Lai Ô Địch Mã, không hề cảm thấy chút áy náy nào.
- Hải quân chạy lên bờ sóng vai tác chiến cùng với lục quân….
Khắc Lai Ô Địch Mã phát hiện ra mình không có cách nào nói tiếp được nữa, cuối cùng chỉ gượng cười một tiếng cay đắng. Cái tên trẻ tuổi này là thiên tài và ác ma trộn lẫn với nhau, y chỉ nhẹ nhàng thế thôi đã kéo mình lên thuyền giặc, làm mình cưỡi hổ khó xuống, đáng thương mình bị người ta lừa mà vẫn chẳng hay biết gì.
- Điều này đúng là trái với lẽ thường, nhưng tình hình trước mắt mà nói, chỉ có cách đó thôi.
Dương Túc Phong cười khẽ, y thẳng thắn thừa nhận suy nghĩ của mình. Đúng, ngay từ lúc bắt đầu, y đã tính một ngàn hai trăm thủy thủ của Khắc Lai Ô Địch Mã vào trong lục quân rồi, cách sử dụng súng trường Mễ Kỳ Nhi và lựu đạn đều rất đơn giản, nói là hiểu, học là biết, cho dù thủy thủ có ngu hơn nữa cũng có thể tỏng vài phút nắm được phương pháp sử dụng chúng.
Nếu không, quân Lam Vũ với binh lực chỉ gần bảy trăm người, không có địa hình thuận lợi yểm hồ, sao có thể chịu được kẻ địch hai mặt giáp kích?
Khắc Lai Ô Địch MÃ hít thật sâu một hơi, nỗ lực xua tan cơn giận trong lòng. Ông ta dù sao cũng là thống soái nhiều năm, mặc dù biết rõ mình đã bị Dương Túc Phong lợi dụng, nhưng dưới tình hình trước mắt, hai bên chỉ trích lẫn nhau cũng vô dụng, nước lại, tình thế ép bọn họ chỉ có thể làm như kiến nghị của Dương Túc Phong, để các thủy thủ cầm lấy vũ khí của lục quân chuẩn bị chiến đấu, nếu không bọn họ chỉ còn một đường chết.
Nghĩ tới đây, Khắc Lai Ô Địch Mã cũng chỉ đành thở dài một tiếng, bất đắc dĩ nói:
- Ô Mạn Lặc Tư từng nói nếu như ta bước lên mặt đất Cách Lai Mỹ, y nhất định không tha cho ta. Giờ thì ta tới rồi, ta muốn xem xem y có thể làm gì được ta.
Dương Túc Phong đưa tay ra, mỉm cười nói:
- Hoan nghênh ông, tướng quân Khắc Lai Ô Địch Mã, có thể sóng vai tác chiến với ông là vinh hạch của ta.
Khắc Lai Ô Địch Mã đưa bàn tay to như cái quạt nắm lấy tay Dương Túc Phong, ngầm dùng sức, như muốn bóp nát tay y, nhưng thần sắc Dương Túc Phong lại không hề thay đổi chút nào, dường như không hề cảm thấy đau đớn. Khắc Lai Ô Địch Mã hừ mạnh một tiếng, trở về tập hợp bộ đội của mình, để bọn họ lập tức dùng vũ khí của quân Lam Vũ trang bị cho bản thân. Chuẩn bị cùng quân Lam Vũ tiến hành chiến đấu trên lục địa, nhưng thủ thủ này đều tinh nhuệ Khắc Lai Ô Địch Mã mang theo bên mình nhiều năm, rất nhanh đã cầm lấy vũ khí, tiến vào trạng thái chuẩn bị chiến đấu.
Nếu thuần túy nói về nhân số, quan binh của quân Lam Vũ không nhiều bằng người của bên hải quân, nhưng thành phần chiến đấu bên hải quân chỉ có thể thể hiện được trên biển, đối với loại vũ khí như súng trường Mễ Kỳ Nhĩ tuyệt đại đa số bọn họ còn là lần đầu tiên được chạm đến. Vì thế Dương Túc Phong để lại một liên đội Tư Cơ Bối Ni chỉ huy tạm thời làm giáo quan huấn luyện, huấn luyện cho những thủy thủ hải quân bất hạch bị lâm thời gia nhập lục quân này, còn bản thân chỉ huy chủ lực hai liên đội còn lại tiếp cận đê chắn sóng.
Đám Nham Long, Tang Bố đều đã trải trận mạc nhiều rồi, không cần mệnh lệnh của Dương Túc Phong, liền bắt đầu tổ chức hỏa lực yểm hộ công binh tiến lên đánh bộc phá. Thời gian từng giây từng phút tiêu hao sinh lực của hai bên, dưới sự chỉ dẫn của người thủy thủ không biết tên kia, hỏa lực của quân Lam Vũ chuẩn xác đánh bại tòa bộ cung tiễn thủ và pháo cầu vồng của kẻ địch, mặc dù thỉnh thoảng còn có mưa tên lẻ tẻ, nhưng đã không thành chướng ngại quá lớn với công binh tiến lên đánh bộc phá nữa, bảy tám công binh ào lên thuận lợi tiếp cận đê phòng ngự.
May mắn là, giống như suy tính của Dương Túc Phong, đê chắn sóng dùng những khối đá hoa cương khổng lồ xây thành kia mặc dù rất kiên cố, nhưng ở giữa cũng để lại không ít lỗ hở, nhất là sau khi bị nước biển đánh vào, nhưng lỗ hở đó đều không nhỏ. Vừa vặn để công binh quân Lam Vũ dùng nhét thuốc nổ HắcTác Kim, sau liên tục mấy lần phát nổ, đê chắn sóng đã bị nổ ra một lổ hổng cực lớn, mắc dù chỗ hở không bằng phẳng, nhưng vượt qua thì không chướng ngại gì, vấn đề Khắc Lai Ô Địch Mã lo lắng nhất trước đó đều thuật lợi giải quyết.
Phía sau đê chắn sóng quả nhiên tụ tập lượng lớn quân địch, cơ hồ ngay tích tắc đê chắn sóng bị phá vỡ thành công, kẻ địch cũng tổ chức phát động tấn công, hơn nữa lại khí thế bừng bừng, hết sức hung tợn. Quân địch phủ trách bảo vệ đê chắn sóng chia làm hai bộ phận, một là quan binh thiết huyết vệ đội mang quân đồng phục quân quốc phòng Cách Lai Mỹ, phần còn lại là binh sĩ quân đội vương quốc Tháp Lâm toàn thân đồng phục màu đen. Đồng phục của bọn chúng là màu đen, nhưng xung quanh lại là viền vàng, cúc áo trên đồng phục cùng lã nút đồng lớn màu hoàng kim.
Hai bên tấn công trực diện vào nhau, dưới làn đàn như mưa, mỗi bên đều không ngừng có người gục xuống.
Dương Túc Phong đột nhiên cảm thấy đầu vai nóng lên, còn chưa kịp phản ứng lại đã bị đẩy ngã xuống đất. Y quay đầu lại nhìn, vừa khéo nhìn thấy khuôn mặt đen xì và đôi mắt tròn sáng tỏ của A Phương Tác lâu rồi không gặp, vừa rồi người chỉ huy bách kích pháo tiêu diệt toàn bộ cung tiễn thủ của kẻ địch chính là y, chẳng trách mà nhìn bong lưng quen đến thế.
- A Phương Tác…
Dương Túc Phong mừng rỡ kêu lên, lúc này phát hiện đầu vai đã bị súng trường Nặc Phúc Khắc của kẻ địch bắn bay một khối thịt nhỏ, cơn đau như muối sát trào lên từng trận.
A Phương Tác không nói gì, vừa túm vừa đẩy Dương Túc Phong tới đằng sau một tảng đá, đạn và tên của kẻ địch bắn lên đá, phát ra tiếng động chói tai. Bên cạnh tảng đá không ngừng có chiến sĩ quân Lam Vũ hoặc là thủy thủ gục ngã, có thể tưởng tượng được tình hình chiến đấu kịch liệt thế nào.
Ô Mạn Lặc Tư đương nhiên biết tầm quan trọng của Hắc Hô Loan, nơi này một khi bị công phá, pháo đài Ni Tư sẽ tở thành cô đảo. cho nên đã định sẵn y phải liều chết tranh đoạt nơi này, nghiêm phòng tử thù, mà quân Lam Vũ thì phải từ nơi này đánh ra một con đường máu, mũi nhọn đụng đầu gai, tức thì nổ ra chiến đấu đẫm mãu vô cùng thê thảm.
Dương Túc Phong đẩy A Phương Tác ra, trừ trên tảng đá thò đầu ra nhìn chiến trường như địa ngục A Tu La trước mắt. Phía Ô Mạn Lặc Tư hiển nhiên là chiếm ưu thế về nhân số, hơn nữa phát động tấn công từ trên xuống, bọn chúng ào áo xông ra không ngớt, giống như dòng nước giết mãi không hết. Còn các chiến sĩ quân Lam Vũ thì dựa vào ưu thế của hỏa lực, không ngừng bắn gục bọn chúng dưới chỗ thủng của đê chắn sóng, mỗi khẩu súng máy Mã Khắc Thấm đều đang rít lên như phát điên, quét đạn như mưa to gió lớn về phía đối phương.
Q vài phút chiến đấu kịch liệt, chỗ hở của đê chắn sóng đã bị thi thể lấp kín, quân Lam Vũ không thể không kiếm đoạn khác để phá nổ, dưới sự tiến công nhiều đường, quân phòng ngự đê chắn sóng cuối cùng toàn bộ sụp đổ.
Đột nhiên A Phương Tác kêu lên:
- Khắc Lỗ Duy Nhĩ.
Dương Túc Phong vội vàng nhìn theo hướng y chỉ, quả nhiên nhìn thấy bóng dáng Khắc Lỗ Duy Nhĩ. Hắn đang điên cuồng vung đao chém chết binh sĩ rút lui, nghiêm lệnh bọn chúng tiếp tục trụ vững, nhưng binh bại như núi lở, năng lực cá nhân của hắn không ngăn được sự rui lui của bộ đội. Đột nhiên, hắn giận giữ rống lên, vung đao chỉ huy xông tới, khuôn mắt hung dữ nhuốm đầy máu, nhìn càng thêm dữ tợn. Dưới cơn mưa đạn mù mịt, không ngờ hắn không chút tổn thương xông lên chỗ hở của đê chắn sóng, tới khi mấy họng súng máy Mã Khắc Thấm nhắm chuẩn vào hắn.
“Tạch tạch tạch..” Tiếng súng đơn điêu mà thê lương nghe vô cùng nhức tai.
Trên người Khắc Lỗ Duy Nhĩ máu phọt tung tóe, sau đó ngả ngửa ra sau, đao chỉ huy dưới làn đạn ào ạt của súng máy đã thành mảnh vụn.
“A men…” Mắt thấy Khắc Lỗ Duy Nhĩ trận vọng, Khắc Lai Ô Địch Mã lặng lẽ làm dấu thánh trước ngực.
Quân y tế đi tới, băng bó đơn giản cho Dương Túc Phong, vết thương của y đơn thuần là ngoại thương, đau đớn thì khó tránh được, nhưng căn bản không cẩn phải lo lắng. Dương Túc Phong đang muốn tìm A Phương Tác hỏi han tình hình, nhưng phát hiện y biến mất tăm rồi.
- Đúng là tên quái nhân xuất thần nhập quỷ!
Dương Túc Phong chỉ đành cười khổ.