Chỉ có điều, mai phục ở phủ công tước Mặc Linh Đốn cũng không phải là đêm nay mới bố trí, mà là trước khi giả vờ phóng thích Mặc Linh Đốn cũng đã bố trí tốt, kẻ dưới tay Ô Mạn Lặc Tư có “Ngũ Tiểu Lang Quân” được gọi là thượng tá La Đức Tư Cưu, trung tá Ba Khắc Tư Lợi, thiếu tá Y Hồ An, thiếu tá Mã Lợi Cơ và thiếu tá Minh Đức Lâm đều ở dưới tầng hầm khổng lồ ở phủ công tước Mặc Linh Đốn có trách nhiệm thay phiên nhau suất lĩnh phục binh, chờ Dương Túc Phong hoặc những người khác mắc bẫy.
Kết quả Dương Túc Phong đã mắc bẫy.
Dương Túc Phong im lặng liếm môi. Trong miệng có chút cay đắng, nghĩ lại một chút về khuyết điểm của mình, xét đến cùng, bản thân mình tình báo vẫn không rõ ràng, cũng chỉ vì cái trước mắt, đánh giá thấp năng lực của Ô Mạn Lặc Tư. Chính mình nếu có thời gian, thì sẽ tổng kết thật tốt kinh nghiệm giáo huấn đêm nay, nếu như Ô Mạn Lặc Tư không có chút bản lĩnh hơn người, thì làm sao có thể lật đổ thành công căn cơ của Cách Lai Mĩ vương thất mấy ngàn năm, và khống chế được ba bốn nghìn vạn quốc dân của Cách Lai Mĩ?
Từ đau khổ trở lại, Trầm Lăng Vân chuyển đổi ngữ khí, khâm phục nói: “Các ngươi vậy mà có thể đem hơn bốn trăm sáu mươi phục binh toàn bộ giết sạch, ‘Ngũ Tiểu Lang Quân’ cũng bị các ngươi thanh trừ toàn bộ, quả thật là ngoài dự liệu của chúng ta. Lấy năng lực của Tây Đa Phu chúng ta, trừ khi chúng ta tấn công quy mô lớn. Nếu không quả thật chúng ta không có cách nào làm được. Ô Mạn Lặc Tư có nằm mơ cũng không ngờ tới, năng lực chiến đấu của các người lại mạnh như vậy, hắn nghĩ, bốn trăm sáu mươi phục binh của Thiết huyết vệ đội là đã có thể hoàn toàn xé xác các ngươi.
Thí Phong lạnh lùng cười, không hề nhìn lại nói: “Như vậy thì tính làm cái gì, có nhiều hơn nữa chúng ta cũng không sợ.” Chỉ có điều miệng thì nói lợi hại, nhưng trong lòng thì lại biết rõ đêm nay rất nguy hiểm, nếu đổi là người khác, nhất định đã bị phục binh khiến cho luống cuống chân tay rồi.
Dương Túc Phong phục hồi tinh thần lại. Thản nhiên gật đầu, thâm trầm nói: “Trầm huynh đệ, mời ngươi đem những an bài của Ô Mạn Lặc Tư ở phủ công tước Mặc Linh Đốn nói cẩn thận một chút, chúng ta còn có kế hoạch hành động tiếp theo.
Trầm Lăng Vân gật đầu.
Căn cứ theo miêu tả của Trầm Lăng Vân, Ô Mạn Lặc Tư đã an bài hơn ba nghìn phục binh xung quanh phủ công tước Mặc Linh Đốn. Chủ yếu là lấy Thiết huyết vệ đội là chính, khoảng cách lộ trình đến phủ công tước khoảng tám phút đồng hồ, đồng thời tất cả quốc phòng quân trên pháo đài đều chờ đợi, nhận được lệnh lập tức xuất phát, bởi vậy, thông qua tính toán đơn giản, Lam Vũ quân phải phá tan vòng vây của ba nghìn quân Thiết huyết vệ đội này trong vòng năm phút, nếu không sẽ lâm vào sự vây công của hơn một vạn quốc phòng quân.
Dương Túc Phong nắm chặt tay. Thanh âm trầm thấp nói: “Tốt lắm!”
Thí Phong cơ bản đã an bài tốt để chuẩn bị phá vòng vây, người bị thương cùng những vật phẩm quý giá đều được an bài thỏa đáng, chỉ là thi thể của những người hy sinh tạm thời phải bỏ lại. Dương Túc Phong kiểm tra một chút, cẩn thận xem lại lộ tuyến, không nghĩ ngợi gì nói: “Xuất phát!”
Đội ngũ lập tức dùng đội hình mũi dùi hướng phía đông nam phát động tấn công.
Trầm Lăng Vân càng chạy càng phát hiện không đúng, nhịn không được hoài nghi nói: “Dương Túc Phong, chúng ta hẳn là nên tấn công về hướng đông, lui về biển rộng, nơi đó sẽ có đội thuyền tiếp ứng. Nhưng chúng ta bây giờ hình như không phải như vậy....”
Dương Túc Phong lắc đầu thản nhiên nói: “Không, chúng ta không thể rút lui phía bến tàu, nơi đó là nơi trọng điểm mà địch nhân bố trí phòng ngự, khẳng định sẽ có trọng binh canh gác. Chúng ta dựa theo kế hoạch, hướng nhà giam Ngân Giáp Giác xuất phát.”
Trầm Lăng Vân kinh ngạc nói: “A? Nhà giam Ngân Giáp Giác?”
Dương Túc Phong không giải thích gì nữa, bởi vì phía trước không đến năm mươi thước chính là phong tỏa của Thiết huyết vệ đội, rất nhiều Thiết huyết vệ đội đang từ ngã tư đường bên đó mà giết sang bên này. Hắn bình tĩnh ra lệnh: “Ra lệnh bách kích pháo, toàn lực oanh kích phía đông, đem Thiết huyết vệ đội ở đó phá tạo ra một lỗ hổng, để tạo thành biểu hiện giả là chúng ta muốn thối lui phía đông. Thí Phong, ngươi tự mình tổ chức hai mươi cao thủ ném lựu đạn, đem tất cả lựu đạn tập trung lại, chúng ta hướng phía đông nam phá vòng vây.”
Địch nhân phía đối diện bắt đầu lớn tiếng hô: “Các người võ trang công kích phủ công tước nghe đây, chúng ta là Ngả Lực Khắc thiếu tướng chỉ huy lục quân bộ đội Toàn Phong, ta ra lệnh, các ngươi lập tức buông vũ khí đầu hàng....” Kết quả không có lời đáp trả, tên lính phụ trách hô lên đã bị một súng của Thí Phong bắn vỡ nửa cái sọ não rớt xuống.
“Chúng ta cũng không phải là chim bồ câu, để các ngươi tới bao vây sao?” Thí Phong buông nòng súng xuống, thấp giọng lầm bầm.
“Chim bồ câu?” Dương Túc Phong cảm thấy những lời này rất quen thuộc, dường như đã nhìn thấy trên tivi, Thí Phong như thế nào lại biết? Trong lòng đồng thời có chút kinh hãi, nghĩ không ra Ô Mạn Lặc Tư có thể phái Khắc Lỗ Duy Nhĩ, và Sa Mạn cùng là một trong nhưng kẻ dưới tay Tứ Đại Kim Cương với Ngả lực Khắc thiếu tướng lục quân tự mình chỉ huy phục binh, xem ra địch nhân đối với bản thân mình quả thật là rất coi trọng.
Nhưng không kịp nghĩ nhiều, địch nhân ở đối diện đã tiến vào vị trí công kích, Thí Phong trước đây đã từng nói những người ở Cách Lai Mĩ không đủ huyết tính giống như Thiết huyết vệ đội là hoàn toàn sai lầm, bởi vì những binh lính này đều là can đảm không sợ chết đã chạy thẳng tới, dường như căn bản không sợ mưa bom bão đạn trước mặt.
Lúc pháo binh bắt đầu phát pháo, Dương Túc cầm súng nâng lên cao, lớn tiếng hô: “Hai quân đội gặp nhau! Dũng cảm theo ta xông lên!” Dẫn đầu xông ra ngoài.
Hơn hai mươi người cầm lưu đạn ném về trước mặt địch nhân, nhất thời đem đường ở phía trước nổ thành một biển lửa, trong biển lửa hết thảy người và vật đều biến mất sạch không để lại chút dấu vết nào.
Gần như cũng cùng lúc đó, địch nhân cũng bắt đầu tấn công đến. Xông lên phía trước đều là những con gián Thiết huyết vệ đội có dấu hiệu hình tác giác. Bọn họ dũng cảm không sợ chết lấy đội hình dày đặc để bao vây con đường, cho dù bị chết từng đám cũng không hề sợ hãi, trên đường phố trống trải nhất thời nằm đầy thi thể, máu tươi tràn thành một dòng nhỏ, sau đó chảy vào rãnh hai bên đường.
Thiết huyết vệ đội bị hỏa lực mãnh liệt ép tới không ngóc đầu dậy nổi, nhưng Lam Vũ quân hy sinh cũng không ít. Dù sao trong chiến đấu đánh giáp lá cà lấy cứng đối cứng này, súng Nặc Phúc Khắc bắn ra dù sao cũng có thể tìm kiếm được mục tiêu của mình, loại đường kích mười hai li này lực sát thương quả thật không phải là nói giỡn, tùy tiện bắn vào trên chỗ nào của cơ thể đều để lại một vết thương lớn như ngón tay cái.
Súng Nặc Phúc Khắc nhược điểm chính là tầm bắn quá gần, hơn nữa thời gian nạp đạn lại rất lâu, điều này tạo cho Lam Vũ quân cơ hội công kích vô cùng tốt, chỉ cần hắn bắn, sau khi bại lộ mục tiêu, lập tức sẽ chịu hỏa lực mãnh liệt của Lam Vũ quân bắn trả, ngay lập tức xạ kích và phản xạ kích liền lâm vào trạng thái giằng co. Thương tích khiến cho bước tiến của Lam Vũ quân bị chậm lại.
Sau khi chiến đấu máu tanh giằng co chừng nửa phút, hơn ba trăm Thiết huyết vệ đội xông tới đều bị bắn chết, Lam Vũ quân thuận lợi đi đến sân trống ở Ni Tư cảng, bản thân cũng thương vong chừng hai ba mươi người.
Địch nhân càng lúc càng nhiều.
Chiến sĩ Lam Vũ quân gần lối ra của sân trống, xếp hàng. Hơn một trăm khẩu súng không chút lưu tình từ bốn phương tám hướng bắn về phía địch nhân xông tới, tiếng súng đinh tai nhức óc, địch nhân dũng mãnh tiến tới như lá rụng mùa thu đều nằm toàn bộ trên sân, ở nơi trống trải này, hỏa lực của Lam Vũ quân được phát huy hoàn toàn. Rất nhiều súng bị bắn đến đỏ cả nòng. Không tới một phút, sân rộng Ni Tư cảng đều bị thi thể bao trùm, thi thể dần chất thành đống.
Thương vong của Lam Vũ quân cũng dần dần gia tăng.
Chết vài trăm người. Thiết huyết vệ đội rốt cuộc bắt đầu không chống cự được, xuất hiện dấu hiệu lùi lại về sau.
“Xông lên! Trước lưỡi lê! Quan quân ở phía sau phụ trách cản hậu!” Dương Túc Phong kiên quyết ra lệnh, đồng thời sải bước đi tới. Dưới sự chỉ huy của hắn, Lam Vũ quân chia thành ba cánh quân, trước súng là lưỡi lê, lựu đạn mở chốt, một bên đánh trả còn một bên hướng phía đông nam triệt thối.
Rời khỏi sân rộng, phía trước chính là con đường chật hẹp dài chừng một trăm thước, hai bên đường đều là tầng lầu và gác xếp. Tạo thành phiền toái rất lớn. Ẩn nấp ở trên các nóc nhà, chính là những tay súng Thiết huyết vệ đội không ngừng bắn, không ngừng có chiến sĩ Lam Vũ quân ngã xuống, nhưng bọn chúng rất nhanh bị áp chế bởi hỏa lực dày đặc của Lam Vũ quân đánh trả, cửa sổ của những tên Thiết huyết vệ đội bị Lam Vũ quân bắn cho nát bấy, có một vài tầng lầu còn bị lựu đạn ném cho nổ sập. Càng về sau, Lam Vũ quân dùng phương thức sử dụng lựu đạn để mở đường, đem chướng ngại vật hai bên đường dọn dẹp, cả con đường bị nổ thành một đống đổ nát, không cho địch nhân một cơ hội để ẩn nấp.
Trầm Lăng Vân mở to hai mắt, dường như không thể tin vào tất cả những thứ trước mắt, lấy suy nghĩ của hắn tạm thời vẫn không có cách giải thích nào.
Người bị thương của Lam Vũ quân cũng càng ngày càng nhiều, người hy sinh tạm thời mặc kệ, nhưng người bệnh thì bất luận như thế nào cũng không thể bỏ lại. Phải dìu đỡ người bệnh càng ngày nhiều, không thể tránh khỏi làm cho tốc độ tiến tới bị chậm lại, hơn nữa hai ba mươi người tập trung một chỗ, tạo thành mục tiêu càng lớn, khiến cho thương vong càng gia tăng. Niếp Lãng cầm đầu những người bị thương cảm thấy cùng đường, như vậy tiếp tục đi tới rất có thể toàn quân bị diệt, bởi vậy đều yêu cầu Dương Túc Phong để mặc bọn họ ở lại, để cho dễ dàng mà thối lui.
“Để chúng ta yểm hộ các ngươi chạy! Chúng ta sẽ không làm mất mặt Lam Vũ quân đâu!” Niếp Lãng sốt ruột gầm lên, những người bị thương còn lại cũng đều tỏ vẻ như thế.
“Không! Ta không thể để các ngươi ở lại!” Dương Túc Phong kiên quyết nói, một tay đặt Niếp Lãng lên trên lưng, Niếp Lãng gấp đến mức giãy dụa, nhưng bất luận như thế nào Dương Túc Phong cũng không thả hắn ra.
Trầm Lăng Vân từ bên cạnh đi tới, đem Niếp Lãng từ trên lưng đoạt lấy, thản nhiên nói: “Khí lực ta so với ngươi lớn hơn, lên lưng đi.”
“Không nói nữa! Mọi người chạy thôi!” Dương Túc Phong quả quyết ra lệnh, hắn mặc dù không bị thương, nhưng máu tươi vẩy vào mặt hắn nhìn có vẻ tàn khốc, mang theo một chút khói và dữ tợn. Thanh âm kiên nghị của hắn không thể nghi ngờ khiến cho tinh thần các chiến sĩ đều chấn động, mọi người lập tức im lặng, tốc độ tiến tới liền nhanh hơn.
Niếp Lãng ở trên người Lăng Vân, tay vẫn không quên cầm súng Mễ Kỳ Nhĩ bắn, thương pháp (tài bắn súng) của hắn rất chuẩn, Trầm Lăng Vẫn cũng dần nhận thấy, bởi vậy động tác cũng rất phối hợp Niếp Lãng bắn, hai người càng ngày càng ăn ý, hoàn toàn thật sự phát huy tác dụng của một thần súng. Địch nhân từ bên trong cửa sổ hai bên ngã tư đường đầu không ngừng gục xuống, đây đều là chiến tích của Niếp Lãng.
Tuy nhiên, Thiết huyết vệ đội càng lúc càng tụ tập nhiều, bọn chúng lấy số lượng nhân số chiếm ưu thế so với Lam Vũ quân để chặn đường, đi ước chừng hai km, chiến sĩ của Lam Vũ quân còn khả năng tác chiến không tới năm mươi người. Còn lại thì không chết cũng bị thương, còn phải dìu đỡ người bị thương. Trên người bản thân Thí Phong cũng loang lỗ vết máu, bên hông bị thương, Trầm Lăng Vân cũng bị bắn trúng bắp chân, đi khập khiễng, nếu không phải hắn võ công cao cường, bị thương cũng không phải tại nơi yếu hại, thì bản thân cũng đã trở thành người bị thương cần được chiếu cố rồi.
“Dương Túc Phong đầu hàng đi, tướng quân đã bày ra thiên la địa võng. Ngươi chạy không thoát đâu.” Thượng tá La Đức Tư Cưu vừa mới tỉnh lại đắc ý nhe răng cười, kết quả bị một chiến sĩ Lam Vũ quân ở bên cạnh đánh cho máu chảy đầy đầu, lại hôn mê lần nữa.
Dương Túc Phong tỉnh táo nhìn một chút địch nhân xuất hiện trong tầm mắt, nòng súng hướng đến, lập tức đã có người đi đến báo cáo. Càng về sau, những chiến sĩ bên cạnh hắn dứt khoát chuyên phụ trách việc giúp Dương Túc Phong nạp đạn. Người của Thiết huyết vệ đội tuy nhiều, nhưng cũng không chịu nổi được tiêu hao như vậy, khi Lam Vũ quân đi ra khỏi con đường chật hẹp đó, tiếng súng ở phía trước đã thưa thớt hơn rất nhiều.
Hơn nữa, may mắn chính là. Ra khỏi trung tâm của Ni Tư cảng, vật cản hai bên ngày càng ít, cơ bản đều là vùng đất bằng phẳng. Rất bất lợi cho Thiết huyết vệ đội ẩn nấp, dưới hỏa lực dày đặc của Lam vũ quân, binh lính Thiết huyết vệ đội từ xa đã bị bắn ngã, súng Nặc Phúc Khắc trong tay bọn họ tầm bắn không đủ, cũng không cách nào tạo thành uy hiếp đối với Lam Vũ quân.
Cũng vào lúc này, phụ cận nhà giam Ngân Giáp Giác truyền đến tiếng nổ mạnh, cả Ni Tư cảng đều bị chấn động, nhìn thấy hỏa quang đầy trời, nhà giam vang lên tiếng cảng báo chói tai.
Dương Túc Phong móc đồng hồ ra nhìn một chút. Quả nhiên là đám người Phong Phi Vũ đã suất lĩnh đại bộ đội đến, phụ cận nhà giam vang lên tiếng pháo cùng tiếng súng đúng là bọn họ tại bến tàu nhà giam mạnh mẽ đổ bộ lên mà phát ra, lấy bảy liên đội hai ngàn năm trăm binh lực, cướp đoạt cái bến tàu đó quả là chuyện quá dễ dàng, quả nhiên, ước chừng ba phút sau, nhà giam một lần nữa lại khôi phục sự yên lặng.
Đại bộ đội Lam Vũ quân đến khiến cho mọi người bên cạnh Dương Túc Phong được cổ vũ, mặc dù sau lưng còn một đám Thiết huyết vệ đội đuổi theo, nhưng người nào cũng biết, bọn chúng bất quá cũng chỉ là châu chấu cuối thu, có nhảy nhót cũng không quá vài ngày (ý bảo không còn sống được bao lâu). Chỉ có điều, Thiết huyết vệ đội theo sát Lam Vũ quân cũng không ý thức được điều này, bọn họ vẫn gắt gao truy đuổi không buông tha.
“Mọi người dựng công sự tại chỗ, chúng ta cho bọn chúng một đòn phủ đầu mạnh mẽ!” Đoán trước Phong Phi Vũ sẽ rất nhanh đến đây viện trợ mình, Dương Túc Phong thản nhiên ra lệnh, lập tức những chiến sĩ đầy một bụng oán khí cảm thấy sảng khoái, bị địch nhân ở sau đít truy đuổi hơn mười phút, chịu phải sự hy sinh nặng nề, bây giờ lúc báo thù đã đến. Bọn họ lập tức quay người lại, đều tự tìm kiếm thứ để che chở, đem nòng súng nhắm vào địch nhân ở phía sau lưng, hung hăng bắn ra những viên đạn tràn đầy cừu hận.
Quả nhiên, một trận mưa bom bão đạn rơi lên trên đầu đám truy binh, bọn chúng lập tức bị nổ cho tan xác, vội vàng ngã rạp trên đường tìm kiếm thứ để che chở, nhưng trên đường bằng phẳng, bọn họ có thể ẩn nấp ở chỗ nào? Cho dù bọn hắn quỳ rạp trên mặt đất, cũng bị đạn tìm tới mục tiêu.
“Mẹ nó! Các ngươi truy đuổi nữa đi!” Thí Phong vô cùng hả giận mắng, trong nhất thời kích động, lại đứng lên, nâng súng lên bắn địch nhân đang quỳ rạp trên mặt đất bắn, kết quả đối phương cũng không phải ngồi không, không biết là ai bắn một phát trúng vào bụng của hắn, hắn không tự chủ được mà hơi lung lay, cúi cầu có chút khó tin nhìn bụng của mình, dường như không thể tin mình bị bắn trúng thật, chiến sĩ bên cạnh hắn vội vàng ấn xuống, sau đó nhanh chóng kéo lui phía sau sườn núi.
Dương Túc Phong vội vàng đi qua xem thương thế của hắn, may là đạn bắn vào bên dưới bụng, hẳn là không bị thương tổn đến lục phủ ngũ tạng, chỉ có điều có khả năng là phải cắt bỏ một hai căn ruột, nhìn một chút, nếu như cứu chữa kịp thời mà nói, thì không có nguy hiểm đến tính mạng, chỉ có điều cũng không quá lạc quan.
Thí Phong vẫn còn hô hấp, đầu óc cũng xem như thanh tỉnh, chỉ là sắc mặt có chút tái nhợt, bên khóe miệng cũng có một tia máu tươi chảy ra, nhìn thấy bộ dáng lo lắng của Dương Túc Phong, lộ vẻ sầu thảm cười, rên rỉ nói: “Mẹ nó.... Vui quá hóa buồn.... Ta muốn cùng tiếp tục với ngươi....”
Dương Túc Phong để cho thành viên xử lý vệ sinh vết thương của hắn đơn giản một chút, ân cần nói: “Không có việc gì, trở về Mỹ Ni Tư tỉnh dưỡng thật tốt đi.”
Thí Phong cảm thấy mất mát, buồn bực lưu luyến nói: “Ta.... không muốn trở về Mỹ Ni Tư.... Nơi đó không có đánh nhau.....”
Dương Túc Phong không nói gì nữa, vỗ vỗ đầu vai hắn, sau đó bảo hai chiến sĩ khiêng hắn đưa đi.
Địch nhân phía trước quỳ rạp trên mặt đất bắn trúng Thí Phong, tinh thần đại chấn, lại có kẻ không muốn sống mà đứng lên, dựa vào ưu thế nhân số nhiều tiếp tục đánh sâu vào trận địa phòng thủ của Dương Túc Phong. Nhưng đột nhiên đúng lúc này, hơn mười phát đại pháo rơi trên đầu bọn chúng, nhất thời đem bọn chúng nổ đến huyết nhục tung tóe, thi thể người cùng với bùn đất bay đầy trời. “Ầm ầm, ầm ầm.” Tiếng pháo liên tiếp vang lên không ngừng, rơi dày đặc xuống truy binh làm cho chúng tan xương nát thịt. Trong nhất thời, đem phạm vi mấy trăm thước vuông, không còn người và vật gì, tất cả đều bị san thành bình địa.
“Pháo binh của bọn Phong Phi vũ!” Niếp Lang hưng phấn cao giọng gầm rú, nếu không phải hắn bị thương ở chân, hắn chắc chắn lại giống như Thí Phong muốn đứng lên lớn tiếng hô.
Theo tiếng pháo oanh kích, mấy trăm tiếng bước chân chỉnh tề của chiến sĩ Lam Vũ quân xuất hiện phía sau lưng của Dương Túc Phong, bao vây hai bên đánh bọc sườn, truy binh rốt cuộc tan rã, bỏ chạy tứ tán, Lam Vũ quân một hơi đuổi theo ba dặm đường, cho đến lúc toàn bộ địch nhân chạy vào hẻm nhỏ của Ni Tư cảng mới dừng tay.
Một giáo quan thân hình bưu hãn cao lớn anh dũng từ trong Lam vũ quân sải bước đến trước mặt Dương Túc Phong, nghiêm túc khom người, lớn tiếng báo cáo: “Báo cáo sư trưởng! Lam Vũ quân sư đoàn 101 trung tá quan quân Phong Phi Vũ hướng ngài báo danh!”