Sư đoàn 102 lục quân quân Lam Vũ, dưới sự chỉ huy của sư trưởng Phượng Thái Y, đã làm tốt công tác chuẩn bị chiến đâu, hiện giờ chủ lực chủ yếu tập trung ở địa khu phía đông phủ Bích Giang, chuẩn bị tiến vào Tình Xuyên đạo, mục tiêu công kích chủ yếu là phàn quân Bành Việt chiếm cứ Tình Xuyên đạo, ước chừng có bảy vạn tên. Sau khi tiêu diệt phản quân Bành Việt, chủ lực của sư đoàn 102 sẽ lập tức nam hạ, từ phương bắc tiến vào vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, cùng sư đoàn 101 giáp công cứ điểm Lạc Lạp.
Sư đoàn 103 lục quân quân Lam Vũ, dưới sự chỉ huy của sư trưởng Lam Sở Yến, đã đi vào chiến đầu, hiện giờ chủ lực tập trung ở phía đông cứ điểm Tích Lôi sơn, chủ yếu để bảo vệ bên cánh của quân Lam Vũ, đề phòng Ma Ni giáo công kích, bọn họ ở phương bắc cùng đội tuần tra thứ 6 của Ma Ni giáo phát sinh giao chiến kịch liệt, hiện tại chưa có chiến quả cụ thể báo về, trong lần tác chiến ở Lỗ Ni này, nhiệm vụ chủ yếu của sư đoàn 103 là bảo vệ cánh phía bắc của quân Lam Vũ, đảm bảo cho sư đoàn 101 và 102 có thể toàn tâm toàn ý chiến đấu với Lỗ Ni.
Kỵ binh của Phong Phi vũ đã tập kết ở biên cảnh Tình Xuyên đạo, chỉ cần hạ lệnh một tiếng, liền có thể đột nhập vào địa khu Tình Xuyên đạo. Địa khu Tình Xuyên đạo địa thế bằng phẳng, kỵ binh có thể phát huy tác dụng cực lớn, bất quá, kẻ địch bọn họ phải đối diện cũng rất cường đại, bết kể là vương quốc Ương Già hay là vương quốc Cáp Lạp Lôi đều có số lượng kỵ binh tương đối đông, nhất là vương quốc Cáp Lạp Lôi, bố trí ở Tình Xuyên đạo hơn bốn vạn kỵ binh.
Đao Vô Phong và Đồ Đâuc Châu suất linh hai đơn vị lục quân đặc chiến đội, đã dựa theo kế hoạch xâm nhập vào khu vực tác chiến.
Vạn sự đủ cả, chỉ thiếu gió đông.
Ba sư đoàn binh lực cường đại của quân Lam Vũ tập kết, tất nhiên không dấu được con mắt của kẻ địch. Quân đội của liên minh chống quân Lam Vũ đã sẵn sàng đón đợi. Trong khoảng thời gian này, trừ vương quốc Lỗ Ni đã động viên và tập kết hơn sáu vạn chiến sĩ Lỗ Ni ra, vương quốc Ương Già và cương quốc Cáp Lạp Lôi cũng phái rất nhiều quân đội tiến vào địa khu Tình Xuyên đạo, đề phòng quân Lam Vũ đột kích, căn cứ vào tình báo cho thấy, hiện giờ vương quốc Lỗ Ni Lợi Á có sáu mươi vạn chiến sĩ Lỗ Ni, còn ở Tình Xuyên đạo, có ba mươi vạn quân đội liên hợp, tổng binh lực của liên minh chống quân Lam Vũ không dưới chin mươi vạn người.
Đại chiến Lỗ Ni, có thể nổ ra bất kỳ lúc nào.
Thế nhưng, ngay khi Dương Túc Phong bày mưu tính kế, tinh thần hăm hở thì quan quân khí tượng của hạm đội Tô Chẩm Thư chạy vào, báo cáo với Tô Chẩm Thư:” Trong mấy ngày tới, xung quanh vinh Cáp Đắc Tốn có dấu hiệu hình thành cơn bão.
Tô Chẩm Thư sững sờ.
Dương Túc Phong cũng sững sờ
Tô Chẩm Thư vội vàng hỏi:” Có thể phán đoán khi nào hình thành hay không? Phạm vi lớn cỡ nào? Cường độ bao nhiêu?”
Quan quân khí tượng khó xử nói:” Với kỹ thuật hiện nay của chúng ta rất khó phán đoán, nhưng nơi đó khí đối lưu tăng lên, từ tình hình phản ứng của mặt biển mà xét, cũng có dấu hiệu của bão, về phần tình hình cụ thể, chúng tôi tạm thời còn chưa thể có được kết luận.”
Tô Chẩm Thư có chút nóng giận nói:”Vậy mau đi sưu tập tư liệu nghiên cứu.”
Quan quân khí tượng vội vàng rời đi.
Dương Túc Phong gọi quan quân khí tượng lại, quyển chuyển an ủi:” Không cần gấp, cố sức phán đoán rõ ràng, các ngươi là ngành mới thành lập, điều kiện rất đơn sơ, dụng cũng cũng đơn giản, mọi người đều không có kinh nghiệm, các ngươi có thể dự đoán được nơi nào sắp có bão, đã là giỏi lắm rồi. Tiếp tục nỗ lực, các ngươi sẽ còn làm được tốt hơn.”
Quan quân khí tương kích động gật mạnh đầu, vội vã rời đi.
Tô Chẩm Thư nóng ruột nói:” Thế này thì có chút rắc rối rồi, vịnh Cáp Đắc Tốn nếu có bão, vậy kể hoạch chúng ta lên bờ ở cảng Lỗ Đạt…”
Dương Túc Phong đi tới trước bản đồ quân sự, ngẩng đầu lên nhìn vịnh Cáp Đốn Loan.
Nới đó chính là địa phương hải quân lục chiến đội chuẩn bị lên bờ.
Dựa theo kế hoạch tác chiến ban đầu, Dương Túc Phong sẽ tự mình dẫn hải quân lục chiến đội đổ bộ ở nơi đó, cắm mạnh một đao vào sau lưng vương quốc Lỗ Ni Lợi Á, làm loạn bố trí của kẻ địch, sau đó ba sư đoàn lục quân tiến công tập kích quy mô lớn, đánh một trận páh hủy phòng tuyến liên minh chống quân Lam Vũ dốc lòng dựng nên.
Nhưng hiện giờ, có bão…
Tô Chẩm Thư hiển nhiên có chút lo lắng rồi.
Dương Túc Phong khẽ nhíu mày, nhưng lại chẳng lo lắng gì, binh tĩnh nói:” Chúng ta tiếp tục tiến lên, tất cả bộ đội cũng tiếp tục tiến lên, đến vịnh Cáp đắc Tốn đúng hẹn… bão à… chúng ta không thể để bão ngăn cản bước tiến của chúng ta…”
Vịnh Cáp Đắc Tốn, biển Á Đinh.
Nước biển vịnh Cáp Đắc Đốn đục một cách khác thường, đục tới mức mắt thương chỉ có thể nhìn thấy phớt qua bên ngoài, đây là chỗ giao nhau của biển Á Đinh và biển Ni Tư, dòng nước trong tới từ biển Á Đinh và dòng nước trong tới tử biển Ni Tư hòa nhập vào nhau, nước biển xô vào nhau nổi lên bọt nước đục ngầu. Nhưng mà, nước biển đục thì nuôi cá tốt, bên trong nước biển nơi này sinh sống vô số thực vật họ tảo, cung cấp thức ăn không bao giờ hết cho cả biển. Sản lượng cá của Vịnh Cáp Đắc Tốn ở trong ngư trường gần biển của biên Á Đinh tuyệt đối xếp ở vị chí hàng đầu, mỗi năm lượng cá đánh bắt được đều trên bốn trăm vạn, vào lúc bình thường, nơi này có thấy thấy thuyền cá chi chit, qua lại như thoi, náo nhiệt giống như chợ ở bên đường vậy.
Thế nhưng, khi Dương Túc Phong suất linh hạm đội khổng lồ tiến vào vịnh Cáp Đắc Tốn, nơi này đã không còn một còn thuyền cá nào nữa, phóng mắt nhìn tới, mặt biển vịnh Cáp Đắc Tốn vắng tanh, trông hết sức u ám, nước biển đang không an phận cuộn trào, thỉnh thoảng bắn lên những con sóng cao hơn một mét.
“Bão sắp đến rồi.” Tô Chẩm Thư nhìn bầu trời u ám đen kìn kịt, có chút lo lắng nói.
“Không phải sợ.” Dương Túc Phong bình tĩnh nói, vẻ mặt trông bình tĩnh vô cùng.
Ban ngành khí tượng của hạm đội hải quân quân Lam Vũ là vừa mới được thành lập, chỉ có thể phục trách dự đoán khí hậu đơn giản nhất, đối với thời giản xảy ra và cường độ của bão, bọn họ còn chưa có biện pháp hữu hiệu dự đoán. Bọn họ đều là những chàng trai thích dựa đoán thời tiết lâm thời lập nên, các phương pháp dự đoán khí hậu dân gian rất nhiều, nhưng kết luận có được cũng không giống nhau, cuối cùng, Dương Túc Phong tổng hợp ý kiến của bọn họ, quyết định mạo hiểm suất lĩnh hạm đội tiến vào vịnh Cáp Đắc Tốn.
Mặc dù y không biết xem thiên văn lắm, nhưng từ tình huống trước mắt mà xét, cơn bão nhiệt đới này cường độ có thể không lớn lắm, chỉ cần sức gió không quá cấp mười, các loại chiến hạm của quân Lam Vũ còn có thể chịu được, nhưng người trên thuyền có thể sẽ vất vả một chút, cứ coi như rèn luyện là được. hải quân và hải quân lục chiến đội quân Lam V ũ đều thường cần hoạt động trên biển, nếu như gặp phải bão nhiệt đới liền rút lui, sẽ ánh hưởng cực lớn tới tác dụng của họ.
Trong ý thức của y, hải quân và hải quân lục chiến đội quân Lam Vũ đều phải là đội ngũ tác chiến trong mọi thời tiết.
Bão nhiệt đới không lợi cho quân Lam Vũ đổ bộ, nhưng cũng sẽ làm kẻ địch lơ là, trận chiến đổ bộ lên Normandy đã chứng minh đầy đủ cho điểm này, hiện giờ quân đội Lỗ Ni đóng ở càng Lỗ Đạt ướ c chừng có bốn vạn tên, thường xuyên cảnh giác với việ quân Lam Vũ đổ bộ, ở trên bên tàu và cũng chuẩn bị sẵn vô số phương sách phòng ngự. Nếu như thời tiết tốt, trình tự phát động công kích theo tất cả mọi người dự tính sẵn mà nói, thì gặm được khúc xương này cũng chẳng phải chuyện dễ dàng gi.
Nhưng, cơn bão nhiệt đới tới, sẽ mang tới cho quân đội Lỗ Ni quá nhiều chuyện xấu, các loại chướng ngại vật bọn chúng sắp đặt trên bãi cát sẽ bị sóng biển san bằng, tàu đắm đặt ở cửa cảng cũng sĩ bị song biển đánh văng khỏi vị trí, hơn nữa nước biển cuộn trạo cũng có thể đưa bộ đội độ bộ của quân Lam vũ tới xa hơn, quan trọng nhất chính là, bão nhiệt đới khẳng định sẽ suy giáp cực lớn sự cảnh giác của quân đội Lỗ Ni, bọn chúng tuyệt đối không ngờ rằng, quân Lam Vũ sẽ mạo hiểm đổ bộ cùng gió bão.
Bão còn chưa tới, nhưng nước biển đã bất an cuộn sóng, nước biển của vịnh Cáp Đắc Tốn tựa hồ đang từ từ sôi lên, không có sóng quá lớn, nhưng từng đợt sóng biển dồn dập làm nugời ta cảm thấy đại hải đã bắt đầu mất kiên nhẫn rồi, muốn phát gấp ra tiếng kêu gào, phát ra tiếng gầm thét. Trên mặt biển không biết từ đó trơi tới rất nhiều đồ tạp nham, thậm chí còn có thi thể người chết thối rữa, làm quan binh của đệ tam trung đoàn hải quân lục chiến đội mới trải chiến trường thỉnh thoảng phát ra tiếng nôn ọe.
Một chiếc thuyền tam bản được hạ xuống từ trên duy thuyền Lữ Tống, dưới sự trợi giúp của dây thừng, Dương Túc Phong rời khỏi du thuyền Lữ Tống, đi lên thuyền tam bản, nước biển cuộn sòng ngày càng kịch liệt, đem chiếc thuyển tam bản nhấp nhô lên xuống, tựa hồ lúc nào cũng có thể nghiêng đi. Đột nhiên, trên bầu trời tối đen xẹt qua một tia chớp rực sáng, tia chớp đánh xuống ngay bên chiếc thuyền tam bản, chiếu sáng khuôn mặt trắng nhợt bất lực của Tô Phỉ Mã Vận, nàng thực sự có chút sợ rồi, sức mạnh của đại tự nhiên là vô cùng vô tận mà.
Quan binh hải quân trên chiến hạm xung quanh, nhìn quan tư lệnh tối cao của mình chao đảo trên biển, lúc nào cũng có thể chìm vào đại hải, đều không khỏi toát mồ hôi. Nhưng Dương Túc Phong lại trấn tĩnh như không vẫy tay với bọn họ, cứ như đang nói, chẳng có gì đáng sợ cả. Thậm chí y còn đứng lên trên thuyền tam bản, tỏ rõ quyết tâm coi thường gió bão của mình. Dù là như thế, Tô Chẩm Thư vẫn lặng lẽ hạ lệnh đội cứu hộ chuẩn bị sẵn sàng xuống nước bất kỳ lúc nào.
“Uỳnh! Uỳnh! Uỳnh!...” Sấm sét như vang vọng cả vịnh Cáp Đắc Tốn, theo đó là mưa lớn đổ xuống bắt đầu tàn phá.
Chiếc thuyền nhỏ lắc lư kịch liệt, mưa như đạn đánh lên người, nước mưa lạnh thấu xương, nhưng sóng biển lại ấm áp, nước biển rưới lên người đều ấm nóng, cùng nước mưa hình thành tương phản mạnh mẽ. Dương Túc Phong biết, nước biển nóng là điều kiện tiên quyết hình thành bão nhiệt đới, nước biển vịnh Cáp Đắc Tốn ấm như vậy, thì bão thực sự sắp tới rồi.
Khó khăn lắm Dương Túc Phong cuối cùng mới lên được kỳ hạm của Khắc Lai Ô Địch Mã. Khắc Lai Ô Địch Mã và Tô Chẩm Thư trái tim khẩn trương vọt lên tận cổ học lúc này mới hơi hạ xuống, Dương Túc Phong toàn thân đã ướt sũng, mọi người vội vàng đưa y vào trong khoang thuyền thay đổi y phục. Dương Túc Phong lại chẳng để ý, thực tế thì trong cơn mưa xối xả này, chẳng ai có thể giữ được lấy thân, đám Khắc Lai Ô Địch Mã cũng toàn thân ướt sượt sượt.
“Nói tình hình cho ta biết.” Dương Túc Phong vừa lau nước mưa trên mặt, vừa trầm ổn nói.
Khắc Lai Ô Địch Mã giới thiệu sơ qua tình hình.
Trong lần độ bộ này, hạm đội Khắc Lai Ô Địch Mã sẽ phụ trách tiền hành chi viện hỏa lực cho toàn quá trình, hạm đội của ông ta có hai mươi ba chiếc Long Nha chiến hạm võ trang đầy đủ, mỗi chiếc Long Nha chiến hạm đều mang t heo vô số pháo đạn, cơ số đạn dược của mỗi khẩu pháo đều có trên sáu cái, đằng sau còn có thuyền vận chuyển chuyên môn vận chuyển đạn dược, lần này đổ bộ lên cảng Lỗ Đạt, mặt dù đường đi gần hơn so với đảo Sùng Minh rất nhiều, nhưng binh lực phòng ngự cảu kẻ địch cũng rất cường đại, cho nên sự chi việt của hỏa lực hạm pháo là cực kỳ trọng yếu.
Vấn đề duy nhất là, Khắc Lai Ô Địch Mã có chút lo lắng, trong gió bão rung lắng, tỉ lệ bắn trúng của pháo hạm có thể xuống thấp cực lớn.
Vì lần đổ bộ tác chiến này, hộ tống còn có hạm đội Tô Chẩm Thư, hắn chủ yếu phụ trách cảnh giới cơ động, bảo vệ bộ đội trong quá trình độ bộ, không bị gặp phải công kích tới từ phía biển. Mặt biển thực sự quá bao la, không ai biết được có thể đột nhiên xuất hiện hạm đội của địch từ phương hướng nào đó đánh tới hay không, chỉ dựa vào một hạm đội của Khắc Lai Ô Địch Mã là không thể gách vác được. Vốn dựa theo ý của Dương Túc Phong, còn muốn điều hạm đội Phất Lai Triệt tới giúp, mới có thể an toàn trăm phần trăm, nhưng sau lại nghĩ tới vương quốc Lỗ Ni căn bản không có hải quân, Khắc Lý Khắc Lan cũng đang giám thị hải hải nước Y Mộng, không cần thiết làm thế, nên mới thôi.
Chủ lực của lần đổ bộ này, đương nhiên là trung doàn thứ ba của hải quân lục chiến đội, bọn họ có một nghìn chin trăm bảy mươi quan binh, còn có vô số trang bị, tổng cộng chở trên ba mưới chiếc thuyền vận tải cỡ lớn. Đại bộ phận binh sĩ của trung đoàn thứ ba hải quân lục chiến đều tới từ quân đội thu nạp được của vương quốc Mễ Á Lôi, An Lai, mặc dù tố chất cá nhân khá cao, trải qua giáo dục chỉnh quân, độ trung thành cũng đã được khảo nghiệm, nhưng đối diện với lĩnh vực hoàn toàn mới là đổ bộ chiến đấu, bọn họ vẫn kinh nghiệm vô cùng mỏng, bao gồm đoàn trường Bách Viên Sùng trong đó, đều tỏ ra có chút thấp thỏm không yên.
Rất rõ ràng là các quan binh của trung đoàn thứ ba hải quân lục chiến đội đều có chút căng thẳng, bọn họ lần đầu tiên tham dự đổ bộ chiến đấu, hơn nữa còn gặp phải gió bão. Sóng biển rung lắc làm rất nhiều quan binh của hải quân lục chiến đội đang ra sức ôn ọe, bao gồm cả không ít quan quân cao tầng, rất nhiều người cả đứng cũng không đứng nổi. Chỉ có thể gục trên boong thuyền thở mạnh. Nói tóm lại, thời gian huấn luyện của bọn họ còn chưa đủ dài, khảo nghiệm tiếp thục còn chưa đủ nhiều, có lẽ trận này đánh xong, bọn họ vĩnh viễn sẽ không vì song gió rung lắc mà ôn ọe nữa.
Cuối cùng bão đã tới.
Gió, càng ngày càng lớn. Mưa, cũng càng ngày càng lớn. Sóng biển, cũng càng ngày càng hung dữ.
Trận gió mãnh liệt thổi qua boong thuyền, có thể dễ dàng đem chiếc ghễ gỗ nặng hai mươi cân ng hiên ngả, tất cả đồ vật trên boong thuyền dưới lễ rửa tội của cuồng phong bạo vũ, lần lượt rơi vào trong nước biển. Cánh buồm sớm đã được hạ xuống, hết thảy vật tư có thể di chuyện cũng được dây thừng lớn cố định tốt, hạm trưởng có kinh nghiệm nhất tự mình cầm lái. Nhưng, tất cả những điều nhân loại làm, trước mặt gió bão của đại tự nhiên, tựa hồ chỉ có thể miễn cưỡng duy trì sinh tồn mà thôi, mà có thể có sinh tồn được hay không, còn phải xem vận khí của bản thân.
Nguy hiểm nhất không phải là gió, mà là sóng biển.
Sóng biển mỗi lúc một lớn, bọt sóng không ngừng bổ lên mũi thuyền, sau đó vỡ tan tràn qua boong thuyền, đem tất cả những vật phẩm có thể xô đi quét hết vào trong đại hải lấy làm của riêng. Lúc mới bắt đầu, sóng biển chỉ cao hai mét, sau rồi dần dần phát triển tới ba mét, cuối cùng đạt tới gần bốn mét. Sóng lớn nối tiếp nhau đánh lên trên chiến hạm, bộc phát là lực xung kích cực lớn, chiến hạm bình thương hiên ngang mạnh mẽ vào lúc này lại như đứa trẻ nhỏ tập tễnh học đi trước mặt người khổng lồ, độ nghiêng của thân thuyền thậm chí vượt quá một phần ba.
Thuyền vận binh trọng tải cực lớn, bình thường đều trên hai nghín tấn, một số thậm chí vượt quá ba nghìn tấn, gặp phải gió bão thì vấn đề không lớn, chỉ cần thu lại buồm, định rõ phương hướng, Mặc dù rung lắc kịch liệt, nhưng không có nguy hiểm gì, bất quá quan binh hải quân lục chiến đội trên thuyền vận chuyển, không thể không theo sự chòng chành của thuyền mà ngã nghiêng ngả, rất nhiều người nôn ra tới mật xanh mật vàng, đã nôn tới mức không còn thứ gì nôn ra được nữa, nhưng vẫn buồn nôn.
So với sự ổn định của thuyền vận chuyển mà nói, Long Nha chiến hạm lại khác hẳn, tình hình tướng đối nguy hiểm. Long Nha chiến hạm chỉ có trọng tải sáu bảy trăm tấn, dưới sự tấn công của sóng biển, nhấp nhô lên xuống dữ dội, hơn nữa vì để cảnh giới, chúng còn phải ở ngoài cùng của hạm đội, ở dưới những đòn tập kích của gió bão. Cuồng phong bão vũ đánh tới đầu tiên chính là chúng, cuồng phong bão vũ quét ngang mặt biển mang theo sóng cả ngợp trời, đổ hết lên thân chúng, tưởng chừng như mỗi một chiến Long Nha chiến hạm cơ bản đều ngâm mình trong nước biển.
Dương Túc Phong dựa vào lan can, từ cửa sổ nhìn ra bên ngoài, chỉ thấy những chiếc Long Nha chiến hạm kia giống như những mòn đồ chơi bằng gỗ bập bềnh trong sóng biển, lúc thì bị sóng biển nâng lên cao, tựa hồ muốn đưa tới trời cao, tới đáy thuyền cũng rời khỏi mặt biển. Lúc thì bị vứt mạnh xuống, tựa hồ đã chìm vào đại hải, ngay cả đỉnh cột buồm cũng nhìn không thấy đâu nữa, rất lâu rất lâu sau mới nổi lên, toàn thân chảy toàn nước biển, một số cột buồm phụ của Long Nha chiến hạmcũng bị bẻ gãy, cột buồm đứt gãy trôi nổi trong nước biển, gặp phải ai liền cho kẻ đó một đòn, phát ra tiếng va chạm rầm rầm kịch liệt, giống như đánh vào trái tìm mỗi người.
Vịnh Cáp Đắc Tốn tựa hồ bắt đầu sôi lên rồi, trời đất một khoảng tối đen, chợp giật liên hổi, sấm nổ từng cơn.
Cuồng phong bão vũ tàn phá làm Dương Túc Phong nhớ lại trường hợp hai năm trước ở Linh Đình Dương. Khi đó khí hậu tựa hồ cũng như thế này, thậm chí còn ác liệt hơn hiện giờ, còn bị hải tặc Ca Âu tập kích, nghĩ tới sự dũng mãnh của đám hải tặc Ca Âu, Dương Túc Phong vẫn còn sợ hãi trong lòng. Khi đó vì kháng cự lại sự tập kích của hải tặc Ca Âu, người kháng cự phải bỏ ra vô số máu tươi và sinh mạng, nhưng hiện giờ, cho dù hải tặc Ca Âu xuất hiện trước mặt, với trang bị của hải quân quân Lam Vũ, cũng có thể khiến bọn chúng có đi mà không có về.
Không biết là có phải là nghĩ tới cái gì, thì thấy cái đó hay không, đột nhiên y mẫn cảm ngẩn đầu lên nhìn vị trí chòi canh, vừa vặn nhìn thấy chòi canh ở cột buồm cao nhất không ngừng vẫy lá cờ nhỏ đỏ tươi chói mắt, y lại nhìn quét qua một cái, chỉ thấy chòi canh gác của tất cả Long Nha chiếm hạm ở ngoại vi phía tây nam đều đang kịch liệt phất lá cờ nhỏ màu đỏa.
Ý nghĩa của cờ hiệu là: phát hiện hạm đội kẻ địch không rõ lai lịch tới gần.
Dương Túc Phong hơi biến sắc, hạm đội của ai vậy?
Khắc Lai Ô Địch Mã cũng nhìn thấy rồi, sắc mặt nghiêm lại, lập tức lạnh lùng quát:” Thông báo cho các hạm, chuẩn bị chiến đấu.”
Tiếng cảnh bảo chói tai tức thì vang lên, trong cuồng phong bạo vũ nghe chói tai vô cùng.
Long Nha chiến hạm của hạm đội Khắc Lai Ô Địch Mã mau chóng chuyển phương hướng trong sóng gió, đem thuyền vận binh bao vây ở giữa, đồng thời hộ tống chúng chậm rãi rút về phía đông bắc. Các quan binh hải quân lục chiến đội trên thuyền vận binh cũng bất chấp sóng gió, khẩn cẩm mang vũi khí, lên trên boong thuyền, sẵn sàng đón địch, các tiểu độ bộ binh cũng đem bách kích pháo lắp trên boong t huyền, dùng làm hỏa pháo tạm thời, nhưng dưới sóng gió đánh phá, boong thuyền trơn trượt vô cùng, hơn nữa thuyền cho đảo kịch liệt, bách kích pháo rất khó cố định. Cuối cùng có người nghĩ ra biện pháp, đó là đóng vài cái đinh lên boong thuyền, cố định lấy bệ của bách kích pháo. Còn vệ súng trường Mễ Kỳ Nhĩ, bọn họ họ gác ở trên lan can hai bên của boong thuyền, dùng vải mang theo người buộc lấy.
Hạm đội Tô Chẩm Thư đưa ra phản ứng đầu tiên.
Những chiếc Long Nha chiến hạm của hạm độ Tô Chẩm Thư bất chấp cuồng phong bạo vũ tạp kích, bắt đầu hướng hạm đội không rõ nguồn gốc bày đội ngũ, bất chấp sóng gió đánh phá, các pháo thủ cũng mở cửa sổ mạn thuyền, đưa nòng pháo cà-nông nhắm chuẩn về phía tây nam, trong đó Long Nha chiến hạm 606 chạy nhanh nhất, nó bất chấp sóng gió tập kích ở hai bên, giương buồm lên, giống như một thanh lợi kiếm căm vào tuyến trên cùng phía tây nam.
Tô Chẩm Thư nâng kính viễn vọng lên, chỉ thấy trên mặt biển phía tây nam, trong sóng biển gần như là một mảng tối om, mau chóng xuất hiện hơn mười chiếc kỳ hạm buồm màu đen, tất cả chúng đều là thuyền buồm tốc độ nhanh hình tam giác của biển bắc, trọng tải không lớn, nhiều nhất cũng chỉ có chừng nghìn tấn, nhưng tốc độ di chuyện cực nhanh, thao tác vô cùng linh hoạt, nhất là dưới sự tấn công của sóng gió, gần như tên rời dây cung xông về phía thuyền đội của quân Lam Vũ.
Đột nhiên, một tia chớp chói mắt xẹt qua bầu trời, chiếu sáng sáu cái đầu lâu màu trắng trên lá cờ màu đen.
Tất cả mọi người đều hít một hơi khí lạnh.
Hải tặc Solomon.
Tô Chẩm Thư đưa tay lau nước mưa trên mặt, mở to mắt, xoạt một tiếng rút bội kiếm thiếu tướng hải quân, chỉ thẳng về phía hạm đội hải tặc cờ màu đen, nghiêm giọng quát lớn:”Hạm đội hải tặc Bố Đặc Lạp Cách Nặc! Nổ pháo!”
Đùng! Đùng! Đùng! Theo cùng từng tiéng sấm nổ, Long Nha chiến hạm của hạm đội Tô Chẩm Thư nối nhau khai hỏa xạ kích, từng trận mưa đạp rời ở ngay phía trước hạm đội hải tặc, bắn cho sóng biển bốc lên cột nước cao hơn mười mét, uy lực đạn bắt trượt khiến hạm đội hải tặc không thể không giảm tốc độ, chiến hạm hải tặc xông lên trên cùng bị Long Nha chiến ham 606 dày công nhắm chuẩn bắn trúng trực tiếp vào buồm, pháo đạt phát nổ, tức thì làm cho tất cả vật phẩm và trang thiết bị trên boong thuyền chiếc chiến hạm kia nổ thanh mảnh vụn, chì còn trơ trọi lại thân thuyền, trong sóng gió cuồn cuộn, đám hải tặc trên boong t huyền trụi lủi không có chỗ đẻ cố định, một cơn sóng lớn bổ tới, tức thì quét sạch bọn chúng vào đại hải.
Dương Túc Phong nâng kính viễn vọng, quan sát tình thế chiến trường của cuộc kịch chiến trong sóng gió, y cũng nhận ra đó là cờ của hải tặc Solomon, nhưng không biết rốt cuộc là tên khốn kiếp nào. Lòng hắn bắt dầu nghi hoặc, hạm đội hải tặc Solomon không nhờ hoạt động tới hải vực vịnh Cáp Đắc Tốn, đúng là chuyện chưa từng nghe thấy, hơn nữa bọn chúng còn có gan xông thẳng vào vị trí của hạm đội hỗn hợp quân Lam Vũ.
Tựa hồ nhìn ra tâm tư của Dương Túc Phong, Khắc Lai Ô Địch Mã nhỏ giọng nói:” Có thể là đánh bậy đánh bạ mà thôi.”
Dương Túc Phong gật đầu, mong là như thế.
Thế nhưng, tình hình tiếp đó lại không giống với dạng đánh bậy đánh bạ nữa.
Hạm đội Tô Chẩm Thư không chút do dự khai pháo xạ kích, đánh thẳng mặt hạm đội hải tặc, từng trận hỏa phám, phong tỏa nghiêm ngặt đường đi của hạm đội hải tắc, trụ nước bốc lên dệt thành màn nước, cắt đứt đường tiến của kẻ địch. Hơn nữa Long Nha chiến hạm 606 thủ ở phía trên cùng hạm đội hải tặc, rất có khí thế một người giữ ải, vạn địch khó qua. Trong sóng gió chòng chành, liên tục có ba chiếc chiến hạm hải tặc bị đạn bắt sượt phát nổ bốc cháy, thiêu đốt hừng hực, chiếu sáng cả vịnh Cáp Đắc Tốn, làm thời tiết cuồng phong bạo vũ tăng thêm một phong cảnh rực rỡ.
Chậc đoạn này đành phải chú thích về “cận thất đạn” mà ở đây mình dịch là đạn bắn sượt một chút.
Thường thường sau khi hỏa pháo xạ kích, nghe thấy quan sát viên báo điểm đạn rơi là :” Lệch trái ‘cận thất đạn’~~~~ “ Nói là đạn đã bắn gần mục tiêu lắm rồi, nhưng không bắn trúng trực tiếp mục tiêu, mà nổ ở gần mục tiêu, cũng ở trong xác suất bắt trúng.
Mỗi khi quan sát viên báo ra “cận thất đạn” luôn có nói phía trước đó là lệch trái hay lệch phải, như vậy các pháo thủ có thể căn cứ vào điểm đạn rơi các quan sát viên báo cáo, để điều chỉnh góc độ, tăng khả năng bắt trúng.
Thế nhưng, hạm đội hải tặc vẫn liều mạng tiến tới công kích, pháo thanh trượt của bọn chúng cũng không chịu kém nổ pháo xạ kích, phạm đạn rơi chi chit ở gần Long Nha chiến hạm 606 hạm đội Tô Chẩm Thư, kích lên vô số cột nước, làm sóng biển càng cuộn lên dữ dội. Tô Chẩm Thư chỉ huy hạm đội chấm rới ép tới phía trước, dần dần tiếp cận Long Nha chiến hạm 606, lấy nó làm trung tâp, dàn thành hàng ngang, Long Nha chiến hạm xếp hàng nhất tề khai pháo, hỏa lực càng thêm mãnh liệt.
Chớp mắt đã có ba chiếc chiến hạm của hạm đội hải tặc bị đánh chìm, ba chiếc khác đang ở gần chiến hạm bốc cháy cũng bị sóng lớn nhấn chìm, từ đó biến mất trong mặt biển đen ngòm, vị trí nguyên bản của bọn chúng chỉ còn lại thi thể thuyền viên và đồ vật bập bềnh theo từng đợt sóng.
Quan binh hải quân lục chiến đội trên thuyền vận binh đều là lần đầu tiên tận mắt thấy pháo kích trên biển kịch liệt như vậy, đều chen lên mạn thuyền ở boong thuyền, mắt không chớp nhìn pháo kích đằng xa. Do khoảng cách xa xôi, bọn họ chỉ nhìn thấy từng đọt ánh lửa, còn cả thi thoảng nghe thấy tiếng nổ mãnh liệt. Nhưng hỏa lực cường đại của chiến hạm hải quân Lam Vũ cho bọn họ cảm giác an toàn cực lớn, làm bọn họ thấy gió bão cũng không đáng sợ như thế nữa.
Hạm đội hải tặc trong lúc không kịp phòng bị gặp phải trọng thương, lập tức thay đổi phương pháp chiến đấu, bọn chúng không dám đánh tẳng vào hạm đội Tô Chẩm Thư nữa, mà là vòng sang hai bên. Giống như chim nhỏ bay lượn, lượt qua bên người quân Lam Vũ. Quân Lam Vũ vẫn không ngừng nổ pháo ngăn cản, nhưng những chiếc chiến hạm hải tặc này được điều khiển cực kỳ linh hoạt, hơn nữa bọn chúng cực kỳ quen thuộc với đặc điểm của gió bão, lợi dụng ưu thế của gió bão, điều khiển chiến hạm linh hoạt như cá trách tránh khỏi hỏa lực chính diện, lướt tới phía bên của quân Lam Vũ.
Thế nhưng, Khắc Lai Ô Địch Mã kinh nghiệm chu toàn đã dự liệu được phương hướng của kẻ địch, sớm đã tập trung hơn mười chiế Long Nha chiến hạm chờ đợi ở đó. Pháo đã đo sẵn khoảng cách, chỉ đợi kẻ địch đâm đầu vào lưới. Ông ta mặc dù là một vị tướng quân già, nhưng lại là tương quân trung thành chấp hành sách lược của quân Lam Vũ nhất, các quan chỉ huy hạm đội hải quân Lam Vũ đều có đặc tính riêng, rất ít khi để những quyển sách quý huấn luyện do Dương Túc Phong đề xướng đặt vào mắt, hoặc là chỉ chấp hành bề ngoài, nhưng Khắc Lai Ô Địch Mã lại thành thực chấp hành.
Dựa theo phép tắc hải chiến Dương Túc Phong mới đề xướng, Khắc Lai Ô Địch Mã đem ba chiếc Long Nha chiến hạm tập trung lại với nhau, tập trung xạ kích cùng một mục tiêu, để tăng thêm tỉ lệ bắn trúng. Sau mấy lượt pháo kích, sách lược này quả nhiên thu được hiệu, chiến hạm hạm đội hải tặc ý đồ vòng qua hai bên đều rời vào cái bẫy Khắc Lai Ô Địch Mã bày ra, tức thì bị pháo hỏa mãnh liệt bắn cho tan xương nát thịt.
“Hoan hô!” Quan binh hải quân lục chiến đội trên thuyền vận binh không kìm được reo hò lên.
Trên mặt Dương Túc Phong cũng dần dần lộ ra nụ cười, hải quân quân Lam Vũ trải qua mấy trận đại chiến, sức chiến đấu đã ngày càng cường đại rồi.
Nhưng đúng lúc này, chòi canh lại khẩn cấp phát ra cờ hiệu, lại có hạm đội không rõ lai lịch tập kích, hơn nữa thế tới càng hung tợn.
Tiếng báo động chói tai lại vang lên.
Dương Túc Phong thấp giọng nguyền rủa một câu, nhíu mày nâng kính viễn vọng lên.
Chẳng lẽ vương quốc Lỗ Ni Lợi Á lại còn mời được hải tặc Solomon trợ giúp cho mình, hạm đội hải tặc cứ thay nhau tiến tới?
Bản lĩnh của Khắc Lai Mỗ thật không nhỏ.
Rào!
Từ trong kính viẽn vọng, Dương Túc Phong chỉ nhìn thấy giữa bọt sóng bắn tung tóe ở phía nam, mấy chiếc Long Nha chiến hạm loáng lên, giống nhu u linh, tốc độ nhanh như một mũi tên, xoạt một tiếng toàn bộ đã xuất hiện trước mặt hạm đội quân Lam Vũ. Thân ảnh tiêu sái, tốc độ như điện, khí thế lanh lợi, giống như bá vương biển sâu đột nhiên xuất hiện trên biển, mang theo một cỗ bá khí không thể ngăn cản, nghiêm trang không ai bì nổi.
Hạm đội hải quân Lam Vũ sắp nổ pháo xạ kích.
Tô Chẩm Thư đột nhiên phát hiện điều gì đó, vội vàng hạ lệnh ngừng xạ kích.
Cờ tam túc phi long!
Trong sóng gió mãnh liệt, trên cột buồm hạm đội lai lịch không rõ đầy bá khí kia cờ tam túc phi long đón gió tung bay.
Rõ ràng là hạm đội A Phương Toa.
“Oa! Quá giỏi!” Rất nhiều binh sĩ hải quân Lục chiến đội bật kêu lên.
Hạm đội A Phương Tác tựa hồ hết sức hài lòng với màn diễn xuất của mình, hơn mười chiếc Long Nha chiến hạm chỉnh tề đánh một vòng lớn trước mặt hạm đội quân Lam Vũ, mạn thuyền kích lên bọn nước bắn lên cả hạm đội Tô Chẩm Thư. Nhưng A Phương Tác không hề để ý, cười ha hả, suất lĩnh cả hạm đột lướt qua bên hạm đội Tô Chẩm Thư, động tác linh hoạt không hề dưới hạm đọi hải tắc vừa rồi.
Tô Chẩm Thư nhỏ giọng chửi :” Tên tiểu tử nhà người, có cơ hội ta đánh chết ngươi!”
Dương Túc Phong cũng bị A Phương Tác làm cho giật này mình, bất giác nuốt phải không ít nước biển dắng nghét, không nhịn được chửi:” Phát cờ hiệu, bảo hắn xéo đi!”
Khắc Lai Ô Địch Mã không hiểu nguyên cớ, hoang mang hỏi:” Hả? Xéo đi? Ai xéo đi?”
Dương Túc Phong vung nắm đấm, hung dữ nói:” Bảo A Phương Tác xéo đi cho ta! Lần sau hắn dám dọa ta như thế này nữa, ta sẽ không tha cho hắn!”
Khắc Lai Ô Địch Mã thè lưỡi, cờ hiệu lập tức được phát đi.
Hạm đội A Phương Tác căn bản không đáp lại, chẳng thèm để ý.
Mà thấy Long Nha chiến hạm của hạm đội A Phương Tác, thuận theo cánh trải của hạm đội quân Lam Vũ lướt qua, rất nhiều thủy thủ và thuyền viên hình dáng quái đản ở trên mạn thuyền không ngừng hướng quan binh quân Lam Vũ há miệng cười. Thân thuyền của chúng đều bị quét thành màu đen, cờ cũng sửa thành màu đen, con tam túc phi long trên lá cờ nhe nanh múa vuốt, hung dữ đáng sợ, làm người ta nhìn một lần khó quên.
Kỳ hạm của A Phương Tác từ mặt biển cách bên người Dương Túc Phong không tới hai mươi mét lướt qua.
“Xéo!” Dương Túc Phong vung nắm đấm, hung dữ giơ về phía A Phương Tác.
A Phương Tác lại hướng tới y làm cái mặt quỷ, còn ôn nhu nở nụ cười, lộ ra hàm răng trắng muốt.
Khắc Lai Ô Địch Mã không kìm được rùng mình, nhỏ giọng nói:” Hắn cười thật quỷ dị, đêm nay tôi gặp ác mộng mất.”
Dương Túc Phong đá về phía A Phương Tác một cái, A Phương Tác cười ha hả, vung vẩy bỏ đi.
Đột nhiên, sóng gió ngừng lại, mặt trời khôn ngờ thẹn thẹn thò thò lộ ra khuôn mặt tươi tắn, ánh mặt trời tỏ ra dịu dàng hết sức, không khí cũng tươi mát vô cùng, bầu trời cũng vô cùng trong xanh, tựa hồ cõi mộng tinh khiết nhất cuối cùng đã biên thành sự thực. Vịnh Cáp Đắc Tốn cũng dần dàn trở bên bình tĩnh, mặt biển yên bình dưới ánh mặt trời chiếu rọi giống như một tấm gương trắng muốt.
Tất cả binh sĩ cả quân đội quân Lam Vũ đều chưa được nhìn thấy kỳ quan như vậy, đều ngạc nhiên lại tán thưởng nhìn mọi thứ trước mắt. Vừa rồi còn cuồng phong bạo vũ, hiện giờ lại sóng lặng gió yên, mặt trời rực rỡ, bọn họ không khỏi bội phục sự thần kỳ của đại tự nhiên.
Dương Túc Phong nghiêng đầu nhìn bầu trời rạng rỡ, gọi quan quân khí tượng lại, hoài nghi hỏi:” Có phải là bão đã ngừng rồi không?”
Quan quân khí tượng nhìn sắc trời, lắc đầu, gian nan lầm bẩm:” Thuộc hạ nghĩ, chúng ta có thể đang ở trong chính giữa mắt bão…”