Thân là đội trưởng cảnh vệ Tô Phỉ Thải Vi gấp tới đầu đầy mồ hôi, mấy lần thỉnh cầu Dương Túc Phong đồng ý phái bộ đội cảnh vệ cưỡng ép mở đường, nhưng Dương Túc Phong lại không muốn nhiễu dân, nên không đồng ý, hơn nữa còn đầy hứng thú thân thiết nói chuyện với những người đi đường, tìm hiểu tình hình, cùng nhau mơ ước về tương lai Tô Khắc La, đưa tới không ít người nghe, cho nên cả dọc đường đi chần chà chần chừ, một đoạn lộ trình ngắn như vậy lại đi tới hơn ba ngày, tới sáng ngày 8 tháng mười mới nhìn thấy tường thành của thành Duy Nạp Tư.
Khi đội xe của Dương Túc Phong tiến vào thành Duy Nạp Tư, được nhân dân Tô Khắc La tự phát hoan nghênh nhiệt liệt, hai bên đường chen đầy đoàn người hoanh nghênh, một số người dân Tô Khắc La luôn bầu bạn Dương Túc Phong đi đường tuyên truyền rộng khắp sự hòa ái thân thiết và tri thức uyên thâm của Dương Túc Phong, khiến cho thanh danh của y càng vang đội, như sấm nổ bên tai, không ngừng có có trẻ nhỏ chạy tới tặng hoa, còn có người ngay trên đường dâng lên lễ vật trân quý nhất tổ truyền của mình, làm cho khung cảnh càng thêm náo nhiệt.
Nhưng trước mặt loại hoan hô nhiệt liệt này, trong tiềm thức Dương Túc Phong đột nhiên ý thức được một tia âm lãnh khắc cốt ghi lòng, bất giác nhìn qua đoàn người bên trái không xa, lập tức mẫn cảm nhìn thấy một bóng người trang phục thư sinh áo trắng, tên thư sinh đó đang xoay người rời đi, chỉ lưu lại bóng lưng thon dài, nhưng trong đầu Dương Túc Phong đã một trận đau nhức, chớp mắt tỉnh táo trở lại không ít, bởi vì y nhận ra người kia.
Phương Phỉ Thanh Sương.
Bóng người áo trắng kia rõ ràng là Phương Phỉ Thanh Sương nữ giả trang nam .
Cũng có lẽ cảm thấy người dân xung quanh quá mức điên cuồng, lại một lòng một dạ với Dương Túc Phong, cho nên bóng người Phương Phỉ Thanh Sương chỉ loáng lên một cái liền biến mất không thấy nữa, nhưng bóng ma của nàng lại thủy chung bao trùm trong lòng Dương Túc Phong. Y đương nhiên sẽ không ngu xuẩn tới mức cho rằng Phương Phỉ Thanh Sương cũng tới hoan nghênh mình nhập thành, nữ vương của giới ám sát này sở dĩ không lập tức động thủ ám sát mình, chính là đang đợi thời cơ càng tốt hơn. Vừa nghĩ tới ngày đó trong Đan Phượng phủ Phương Phỉ Thanh Sương võ công giết người vô hình, dù là Dương Túc Phong có trấn tĩnh hơn, sắc mặt cũng không khỏi có chút tái đi.
Tô Phỉ Mã Vận cũng nhìn ra Dương Túc Phong không ổn, còn cho rằng vì y tiếp thụ không được hoàn cảnh không khí ngột ngạt nước chảy không thông, cuối cùng vẫn hạ lệnh bộ đội cảnh vệ bắt đầu mở rộng phạm vi cảnh giới, không cho người dân thường tiếp cận bên người Dương Túc Phong.
Phượng Thải Y sớm đã đợi Dương Túc Phong tới ở cửa thành, theo bênh cạnh nàng đương nhiên không thể thiếu Mễ Nặc Tư Lương Cách bậc yếu nhân của Tô Khắc La. Phượng Thải Y toàn thân quân phục, vóc người cao ráo, mặc trang phục thiếu tưởng lục quân quân Lam Vũ chỉnh tề phẳng phiu, sao vàng của huân chương trên vai dưới ánh ban mai chiếu rọi phát sáng lấp lánh, đem sự mỹ lệ và anh vũ của nàng kết hợp chặt chẽ lại với nhau, làm người ta có một loại cảm giác mãnh mẽ xinh đẹp, thu hút không ít ánh mắt của quần chúng vây quanh.
Nhưng PHượng Thải Y không phải là tiêu điểm duy nhất toàn trường chú ý, thiếu nữ bên người nàng cũng thu hút không ít ánh mắt của mọi người.
Dùng đầu gối Dương Túc Phong cũng có thể đoán được, lúc này có thể cùng PHượng Thải Y đứng sóng vai với nhau, tất nhiên là Nguyệt Di công chúa thần bí khó dò kia rồi. Bất quá không ngờ nàng lại dám thẳng công khai tỏ ý hữu hảo với mình như vậy, làm Dương Túc Phong có chút bất ngờ. Có lẽ, trong hoàng cung của ba nước liên minh, ba vị quốc vương sớm đã hận không thể không xé nàng thành vạn mảnh, bao gồm phụ thân của nàng trong đó.
Trong mắt Dương Túc Phong, dung nhan Nguyệt Di công chúa cực kỳ thuần khiết tú lệ, ẩn chứa sự yếu ớt và trí tuệ khó diễn tả bằng lời, nàng là con lai điển hình, nhưng trông giống thiếu nữ Đường tộc hơn một chút, toàn thân trên dưới đều mang một tư thái yểu điểu mỏng manh không tả xiết. Mái tóc buông bên vai mang màu hồng nhạt, khuôn mặt xinh xắn như bạch ngọc, đôi mi nhàn nhạt, lông mày thật dài, chiếc mũi cao thẳng, đôi mắt như bảo thạch, cánh môi đỏ hồng. Vóc người nàng thon cao yểu điệu, chân rất dài, eo mỏng manh mềm mại, gọn một vọng vòng tay, ngọc đồn đầy đặn tròn lẳn, ngọc thối thon dài ưu mỹ, bầu ngực phong mãn nhô cao rung rinh làm người ta kích động.
Nàng tựa hồ không cố ý trang điểm cho mình, chỉ tùy tiện mặc một bộ váy bằng lụa mỏng, giống như một thiếu nữ xinh tươi chưa gả chồng đứng nơi đó, tựa hồ còn mang theo một loại thẹn thùng không dám gặp người, toàn thân trên dưới thể hiện ra đều là một thần thái thiếu nữ yểu điệu đáng yêu, làm người ta bất kể như thế nào cũng rất khó tin được nàng và người tự tay giết chết mãnh tướng La Khắc kia liên hệt lại với nhau. Người bên ngoài càng khó tưởng tượng, chính thiếu nữ bề ngoài tựa hồ rất yếu đuối này, đem sáu vạn quân đội của ba nước liên minh khống chế vững vàng trong tay của mình.
“ Vị này chính là Khắc Lệ Tô Na, bất quá nàng thích người ta gọi là Nguyệt Di hơn.” Phương Thải Y kéo tay Khắc Lệ Tô Na, giọng nói của nàng nghe không ra có cảm tình gì, nhưng ngữ khí nói chuyện vẫn rất ôn nhu, tựa hồ ấn tượng của nàng đối với Khắc Lệ Tô Na xem như không tệ.
“Tham kiến Phong lĩnh.” Khắc Lệ Tô Na chỉ nói bốn chữ, sau đó hơi nhún mình, tiếp đó cung kính lùi sang một bên, giống như thuộc hạ trung thành nhất hướng cấp trên kính lễ vậy, không hề nói thừa. Giọng nói của nàng mang theo một loại tứ tính làm người ta muốn nghe thêm mấy lần, dư âm văng vẳng, đáng tiếc bản thân nàng lại cực kỳ ít nói.
“Xin chào.” Dương Túc Phong không biết rốt cuộc nàng mang ý đồ gì, thuận mồm đáp lại một câu. Khắc Lệ Tô Na cố ý biệu hiện ra loại thần sắc khiêm cung thấp kém, làm trong lòng y càng thêm hồ nghi, chẳng lẽ nàng còn có âm mưu lớn hơn ở đằng sau?
Khắc Lệ Tô Na ngoan ngoãn tránh sang một bên, làm một động tác mời, phảng phất nàng mới là chủ nhân thành Duy Nạp Tư.
Người Tô Khắc La chuẩn bị yến hội hoan nghênh long trọng trong hoàng cung, hoan nghênh Dương Túc Phong tới, đồng thời cũng là chúc mừng toàn quốc Tô Khắc La có được cuộc sống mới, tham gia yến hội này trừ quan chỉ huy cao cấp của quân Lam Vũ, còn có đại biểu dân gian và các cấp yếu nhân của Tô Khắc La, khung cảnh và quy mô long trọng vô cùng.
Bảy giờ tối, trong hoàng cung Tô Khắc La nguy nga lộng lấy, người qua người lại, âm thanh huyên náo, tựa hồ tất cả người Tô Khắc La đều biết chiến tranh từ nay kết thúc, cho nên tỏ ra vô cùng thỏa thuê. Lòng yêu cái đẹp của người Tô Khắc La, còn biểu hiển đầy đủ trên việc theo đuổi mỹ thực, những đầu bếp ngự dụng của hoàng cung Tô Khắc La mang ra toàn thân kỹ thuật, vì khách khứa tối này tạo ra thực đơn thịnh soạn nhất. Mễ Nặc Tư Lương Cách còn thi triển bản lĩnh hơn người của mình, không biết từ nơi nào có được hồng tửu cực kỳ lâu năm, hét lớn phải uống tới say mới thôi.
Bất quá, ánh mắt và tâm tư tuyệt đại đa số người tham gia yến hội, sau khi thử qua mỹ tửu cao lương của Tô Khắc La, liền dừng ở trên người Dương Túc Phong và công chúa Nguyệt Di, bọn họ đều biết, ba nước liên minh đi đâu về đâu, chính tại trong một ý niệm của hai người này. Bọn họ đều hết sức quan tâm hành động tiếp theo của quân Lam Vũ, nhất là những thương nhân có sinh ý qua lại mật thiết với quân Lam Vũ.
Dương Túc Phong mặc đồng phục thiếu tướng hải quân đế quốc Đường Xuyên, trông tinh thần phấn chân, ngồi ngay ngắn trên chủ vị, sặc mặt mang nụ cười xã giao học được từ chỗ Mễ Nặc Tư Lương Cách. Bất quá nếu như nhìn cẩn thận vẫn có thể nhìn thấy trên sắc mặt có y có chút lo lắng âm thầm, đó đến từ bóng ma Phương Phỉ Thanh Sương. Tô Phỉ Mã Vận đã có được tin tức này, cho nên bố trí cảnh giới nhiều lớp, bản thân nàng cũng thay thường phục, hông giắt súng lục K54, cảnh giác thủ vệ đằng sau Dương Túc Phong.
Ở bên trái Dương Túc Phong, chính là nhân vật số hai của quân Lam Vũ, thiếu tướng lục quân Phượng Thải Y, nàng cũng biết được tin tức Phương Phỉ Thanh Sương bí mật tới Tô Khắc La, cho nên sắc mặt cũng không tốt lắm, nàng đã hạ lệnh đám người Tang Cách và Mao Lợi Bá tìm kiếm nơi hạ lạc của Phương Phỉ Thanh Sương, nhưng hi vọng rất mong manh. Đám Sương Nguyệt Hoa, Đan Nhã Huyến, Tiết Tử Khỉ cũng nghiêng trời lật đất đi tìm Phương Phỉ Thanh Sương, nhưng tới giờ vẫn còn chưa có tiến triển gì, làm trong lòng nàng càng thấy nặng trĩu, đối với đám Mễ Nặc Tư Lương Cách cũng chỉ nhấp qua loa rồi thôi, thần tình có chút không tập trung.
Ở bên phải Dương Túc Phong, chính là nhị công chúa Khắc Lệ Tô Na của vương quốc An Lai, người Tô Khắc La có mặt cơ bản đều chỉ nghe nói tới tên nàng, nhưng trước nay lại chưa từng gặp qua. Khi tự giới thiệu bản thân, Khắc Lệ Tô Na chỉ giới thiệu tên Đường tộc của mình, đó là Nguyệt Di, sự xuất hiện của nàng làm không ít người có mặt ở đây thì thầm, hơn nữa đều cùng cái tên Dương Túc Phong gắn liền với nhau, không ít người còn dùng ánh mắt ám muội nhìn hai người.
Khi tham gia yến hội, công chúa Nguyệt Di vẫn mặc bộ váy đầm không có tay bằng lụa mỏng kia, lộ ra hơn nửa cánh tay, da thịt trắng như tuyết, khuôn mặt thanh lệ tuyệt luân, màu da sáng ánh như ngọc, đường nét trên khuôn mặt tràn đầy mỹ cảm như dùng đao khắc, đôi mắt sáng lóng lánh quyến rũ, mày liễu cong cong, chiếc múi xinh xinh trắng mịn, đôi cánh môi đỏ hồng mà mềm mại, chiếc cổ cao ưu mỹ như thiên nga. Thần tình của nàng dịu dàng hiền thục, giữ vững trinh tiết, nhưng lại ẩn chứa phong tình quyến rũ, nàng nhấc tay nhấc chân đều mang theo mỹ cảm không sao sánh được, lúc vô tình lại lộ ra muôn vạn phong tình, toàn thân trên dưới ngập tràn vận vĩ nữ nhân thành thục, thanh thùy xuất phù dung, thiên nhiên khứ điêu sức, như thực như ảo, khiến người tranh giành.
Nếu như nói vẻ đẹp của Phượng Thải Y là mạnh mẽ, là anh tư oai dũng, như vậy vẻ đẹp của Nguyệt Di công chúa chính là yếu ớt, là yểu điệu mềm mại. Nếu nói hai người có gì tương đồng, đó chính là con mắt hai nàng đều trong sáng mà đầy trí tuệ, một giọt nước rơi xuống, liền không biết xoay chuyển bao nhiêu ý nghĩ. Ba thiếu nữ trẻ tuổi vây Dương Túc Phong ở giữa, cảm giác như thổ hoàng đế thời xưa.
Sự nhiệt tình hiếu khách của người Tô Khắc La rất nhanh biểu hiện ra, hơn nữa thông qua phương thức kính tửu đạt tới đỉnh cao nhất. Là nhân vật chính của yến hội tối này, Dương Túc Phong tất nhiên không thể tránh nước, không cách nào chối từ, người tới kính tửu liên miên không dứt, nhưng Dương Túc Phong vốn tửu lượng rất kém, hiện giờ bời vì liên quan tới Phương Phỉ Thanh Sương, tâm tình thủy chung không thoải mái, chỉ uống mấy chén, là biết bản thân không được rồi chỉ đành liên tục từ chối, nhưng trong lòng người Tô Khắc La, tựa hồ cảm thấy Dương Túc Phong không uống rượu là bọn họ rất mất mặt, cho nên vẫn quấn chết lấy, làm Dương Túc Phong có khổ không nói ra được.
Phượng Thải Y mặc dù có lòng cứu giá, nhưng nàng ốc không mang nổi mình ốc tự thân khó giữ chỉ đành đưa ánh mắt cầu viện hướng công chúa Nguyệt Di.
Nguyệt Di công chúa mỉm cười đứng dậy nâng chén rượu, phóng khoáng nói:” Ta uống thay Phong lĩnh, thế nào?”
Lòng hiếu kỳ và nhiệt tình của người Tô Khắc La tức thì có được sự giải phóng toàn diện, bọn họ mang theo thần sắc chúc mừng và ám muội nhìn Dương Túc Phong và Nguyệt Di công chúa, không khí càng thêm nhiệt liệt. Dương Túc Phong không quen với ánh mắt ám muội và suy nghĩ xấu xa của bọn họ, trên mặt có chút mất tự nhiên, ngược lại Nguyệt Di công phảng phất như không có chuỵện gì, khuôn mặt tươi cười, rượu tới chén cạn, từng chén từng chén hồng tửu rót vào bụng, trừ sắc mặt hơi ửng hồng ra, không có gì khác thường. Tức thì được một đám người Tô Khắc La gọi là nữ anh hùng.
Dương Túc Phong lại biết sau khi uống rượu loại biểu hiện bề ngoài không có gì này phản ứng tổn hại với thân thể càng lớn, vì thế cuối cùng tìm được cớ, kiếm Mễ Nặc Tư Lương Cách tới, để ông ta phụ trách chủ trì yến hội tiếp sau. Sau đó ra hiệu cho Phượng Thải Y và Nguyệt Di, lặng lẽ rời khỏi yến hội. Công chúa Nguyệt Di quả nhiên ngoài mạnh trong yếu, vừa mới rời đi, liền lập tức nôn ọe không ngừng, sắc mặt cũng trận xanh trận trắng, thân thể mềm nhũn như bún, lúc nào cũng có thể ngất đi, bất quá nàng vẫn ngoan cường chống đỡ tới lúc đàm phán.
Sau khi yến hội kết thúc, đàm phán chính thức bắt đầu.
Địa điểm đàm phán chính ở trong hồng lâu của hoàng cung Tô Khắc La, thư phòng trước đây của Dương Túc Phong, trải qua quân đội mấy nước qua qua lại lại, hoàng cung Tô Khắc La xa hoa lộng lấy tựa hồ không bị phá hỏng nghiêm trọng, bao gồm tất cả công trình như hồng lâu trong đó, đều là hoàn hảo vô khuyết, riêng từ điểm này mà nói, Ni Lâm Tùng đích xác là một quân nhân chính thống, không lấy phá hoại làm mục đích.
Trong phòng chỉ có ba người, Dương Túc Phong, PHượng Thải Y, Khắc Lệ Tô Na.
Dưới tuyệt đại đa số tình huống, nhất là khi có người ngoài, PHượng Thải Y đều mang quân trang, mặc đồng phục thiếu tướng lục quân quân Lam Vũ phẳng phiu chỉnh tế, trên vai gắn sao vàng lấp lánh ánh vàng, cho nên dù ngồi ở trên ghế, nàng cũng lưng thẳng tặp, trông nghiêm túc trang trọng, có một loại cao quý và kiêu ngao không thể xâm phạm.
Nhưng Nguyệt Di công chúa hiển nhiên là khác hẳn, nàng vừa mới nôn ọe xong, mặc dù đã uống không ít trà đặc và canh nóng, nhưng tinh thần rõ ràng là không đủ tốt, vẻ ngoài của nàng càng mong manh yếu đuối, sắc mặt ửng hồng trông càng thêm kiều diễm. Nàng tựa hồ có chút mệt mỏi cuộn mình trong ghế xô pha, mặc dù nổ lực muốn phấn chấn lên, nhưng rất rõ ràng con mắt của nàng tựa hồ đã mi trên mí dưới dính chặt với nhau, chỉ có lúc ngẫu nhiên mới có thể mở ra mấy cái.
Nhưng nàng cự tuyệt kiến nghị trì hoãn đàm phán của Phượng Thải Y.
Dương Túc Phong uông nhiều rượu, cũng cảm giác có chút khô nóng, cởi mấy móc gài trên quân trang, ngồi ở trên ghế gần cửa, day day huyệt thái dương, làm bản thân hơi tỉnh táo một chút, bình đạm nói:” Nàng có yêu cầu gì thì cứ nói ra đi.”
Y đã tin tưởng, mặc dù còn chưa biết rõ Nguyệt Di công chưa rốt cuộc vì sao đầu kháo mình, nhưng thành ý của nàng đúng là đã biểu hiện ra, bản thân cũng không cần mất công suy nghĩ nhiều. Chỉ có điều, dưới tình huống thần trí mọi người đều không tỉnh táo lắm tiến hành đàm phán nghiêm túc liên quan tới tiền đồ ba nước liên minh, có phải có chút đùa cợt hay không?
Công chúa Nguyệt Di ngáp một cái, tựa hồ cảm thấy gò má mình có chút nóng lên, không kìm được đưa tay sờ qua, cuối cùng mới uể oải đưa tay che lên chiếc miệng anh đào của mình, mang theo vẻ lười biếng chậm rãi nói:” Thứ nhất, ngài phải đưa ra lời hứa, công khai tuyên bố đảm bảo an toàn sinh mệnh của thành viên hoàng thất ba nước liên minh, cùng với cho phép bọn họ có phần tài sản hợp pháp, đồng thời không được hạn chế tự do xuất cảnh của bọn họ, bọn họ có thể ly khai cái liên bang La Ni Tây Á này tới địa phương khác định cư bất cứ lúc nào.”
Dương Túc Phong gật đầu, đây là chuyện có thể dự kiến được, nếu như ba nước liên minh lựa chọn quy thuận hòa bình, mình cũng không có lý do làm khó bọn họ thêm, nếu như bọn họ lựa chọn rời nước tới địa phương khác định cư, vậy càng tốt, tránh cho ngày sau gặp nhau lại xấu hổ, vì thế nói:” Ta sẽ đảm bảo cho an toàn và tự do của bọn họ, nhưng tải sản phải trải qua thẩm duyệt, xác định là tài sản hợp pháp mới có thể mang đi.”
Nguyệt Di công chúa lười biếng nói:” Ngài yên tâm, tiền riêng trong quốc khố ba nước sẽ không đụng tới nửa phần.”
Dương Túc Phong gật đầu:” Được, điều hiệp nghị đầu tiên đạt thành rồi.”
Nguyệt Di công chúa ngáp một cái, dường như sắp ngủ mất rồi, nhưng lại không hề ngủ đi, cố gắng phấn khởi tình thần, đưa tay vổ vỗ chiếc miệng nhỏ, tiếp tục nói:” Thứ hai, ngài phải đảm bảo an toàn cho sáu vạn quân đội trong vòng vây, không được đồ sát với bọn họ. Đương nhiên, ta cũng sẽ đảm bảo bọn họ sẽ không làm ra hành vi gây hấn. Ta kiến nghị đem bọn nạp vào hàng ngũ quân Lam Vũ, điều này đối với ngài, với bọn họ, đều là chuyện tốt.”
Dương Túc Phong lại gật đầu, điều này chẳng phải là điều kiện gì, là điều chắc chắn, sáu vạn quân đội này sau khi trải qua chỉnh biên và chọn lựa, hẳn có bộ phận kha khá quân nhân sẽ thành binh sĩ quân Lam Vũ, còn lại, có khả năng làm sức lao động tự do để thỏa mãn nhu cầu thị trường. Quân Lam Vũ ở liên bang La Ni Tây Á lăn qua lộn lại, mục đích cuối cùng không phải vì tài nguyên và nhân lực ở nơi này sao?
“Điều thứ hai chính là điều chúng ta muốn, ta chấp nhận là được.”Dương Túc Phong sảng khoái nói, y cũng không muốn làm ra vẻ này nọ, nếu sự thật là thế, y cũng thản nhiên thừa nhận.
Nguyệt Di công chúa nhìn y một cái thật sâu, trong còn mắt tựa hồ ẩn chứa chút u buồn, lại liếc mắt nhìn Phượng Thải Y, mới chậm rãi nói:”Thứ ba, ta nguyện ý góp sức cho quân Lam Vũ, ngài phải an bài cho ta một chức vụ thích hợp, vì như phó tham mưu trưởng gì đó, tóm lại giống như Lam Sở Yến là được. Ta có thể ra sức vì ngài, hướng ngài hiệu trung.”
Lông mày Dương Túc Phong lặng lẽ nhíu lại.
Nguyệt Di công chúa nhìn thấy thần sắc của y, không khỏi có chút thất vọng, sau đó trầm mặc không nói.
Dương Túc Phong do dự nói:” Nàng… muốn chức vụ thế nào?”
Nguyệt Di công chúa không nói, nhưng Phượng Thải Y lại tiếp lời:” Chức vị ngang bằng Lam Sở Yến.”
Dương Túc Phong buột miệng nói:” Khắc Lệ Tô Na, ta dựa vào cái gì để tin nàng.”
Nguyệt Di công chúa lạnh lùng nói:” Dương Túc Phong, ngươi dựa vào cái gì không tin ta?”
Dương Túc Phong nghẹn họng, lập tức nhận thấy mình thật ngu, không ngờ nói ra lời như vậy. Mà phản ứng của Khắc Lệ Tô Na, hiển nhiên cũng nằm ngoài dự liệu của y, nàng tựa hồ đột nhiên giống như bị kích động, không khống chế được tâm tình của mình, từ trong đáy lòng một tia kiêu ngạo không tự chủ lộ ra ngoài.
Khắc Lệ Tô Na sắc mặt đột nhiên hơi trầm xuống, lập tức khôi phục vẻ yếu ớt, gò má ửng hồng, ý tứ sâu xa nói:” Ta chỉ là một nữ nhân, ngài muốn gì ta đều có thể cho ngài, chỉ cần ngài tin ta.”
Dương Túc Phong nhíu mày, loại ngôn ngữ khiêu khích từ trong miệng nàng nhẹ nhàng nói ra, điểm nhiên như không, thật sự không biết nữ nhân này tâm tư rốt cuộc thế nào, nàng cuối cùng vì sao nhất định muốn đầu kháo mình.
Khắc Lệ Tô Na tựa hồ nhìn ra sự hoài nghi của y, cười duyên dáng, lại khẽ ngáp một cái, bình tĩnh nói:” Nói đùa mà thôi, hiện giờ bên ngài mỹ nữ như mây, ta sao có thể lọt vào mắt ngài? Nghe nói ngay cả thập tứ công chúa đế quốc Đường Xuyên ngài cũng dám có ý đồ, ta có đáng là gì? Dù sao ngài tin cũng được, không tin cũng được, ta đã giết La Khắc của vương quốc Mai Lý Đạt, bọn họ sẽ không tha thứ cho ta, nếu như ngài không giúp ta, ta chỉ đành chết trong tay bọn họ thôi.”
Dương Túc Phong trầm giọng nói:” Nàng có năng lực gì khống chế quân đội ba nước?”
Nguyệt Di công chúa cười nhạt, nụ cười tựa hồ tràn đầy tự tin, uể oải nói:” Nếu như ta không thể khống chế bọn họ, hiện giờ có lẽ đã cùng các vị đánh nhau rồi đấy.”
Dương Túc Phong thở ra một hơi, chậm rãi nói:” Nói thẳng nhé, ta khật không hiểu được hành vi của nàng.”
Khắc Lệ Tô Na nhãn thần tức thì trở nên sắc bén, lạnh lùng nói:” Ngài cho rằng hành vi của ta không bình thường sao? Phản bội quốc gia của mình?”
Dương Túc Phong gật đầu.
Khắc Lệ Tô Na lạnh lùng nói:” Ngài sai rồi, đây là ta cứu quốc gia của mình, ta và ngài đều hiểu rõ, Tô Khắc La không thể trở lại như trước, ba nước liên minh cũng không thể trở lại như trước. Khi ta ở kinh đô Ni Lạc Thần, ta đã chuyên tâm nghiên cứu (pháp điển quân Lam Vũ) của ngài. Ta dám nói, trong tất cả học sinh và thầy giáo của đại học lục quân đế quốc, ta là người duy nhất hết sức đồng ý với ngài, mặc dù là một chuyện rất thống khổ, nhưng ta không thể không thừa nhận hiện thực, đó là vương quốc An Lai chúng ta căn bản không có lực lượng kháng cự công kích của quân Lam Vũ, để ngọc thạch câu phần, không bằng niết bàn trùng sinh. Mặc dù người nhà của ta mất đi quyền lực, nhưng ít nhất bọn họ giữ được tính mạng, nếu như ta không làm thế. Kết quả của bọn họ sẽ giống như Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, ngài thấy, ngài sẽ bỏ qua cho họ sao?”
Dương Túc Phong lắc đầu, thản nhiên thừa nhận, nếu như ba nước cuối cùng vẫn lựa chọn chống cự vô ích, như vậy hoàng thất ba nước kết quả giống như Ai Đức Tư Đặc La Mỗ, chỉ có vận mệnh bị diệt trừ.
Khắc Lệ Tô Na lạnh lùng nói:” Đây chính là nguyên nhân ta lựa chọn đầu kháo ngài, đương nhiên, trừ bảo tồn người nhà của ta, ta còn có lòng riêng của mình, dù sao trước mặt ngài ta chưa từng che dấu điều gì. Ta muốn mượn lực lượng của quân Lam Vũ để thể hiện tài hoa của mình, ta muốn để cho đám gia hỏa kiêu ngạo hống hách ở kinh đô Ni Lạc Thần biết, ta, Khắc Lệ Tô Na mới là học sinh xuất sắc nhất của đại học lục quân đế quốc.”
Dương Túc Phong nói:” Nàng? Học sinh xuất sắc nhất ư?”
Khắc Lệ Tô Na lạnh lùng nói:” Sao? Ngài không tin ư?”
Dương Túc Phong giữ im lặng, y không biết đáp lại như thế nào.
May mà Khắc Lệ Tô Na cuối cùng cũng không chống được men rượu, lờ đờ ngủ mất.