Dương Túc Phong cũng không thể không thừa nhận, sự kiên cường của Tô Phỉ Thải Vi đúng là khác với những nữ nhân khác, nàng có khuynh hướng tự luyến tự ái bản thân cực độ, đánh giá quá cao với bản thân, còn đối với người khác thì toàn bộ đều là con cờ bị nàng lợi dụng. Nàng đã không còn thích hợp đảm đương nữ vương Tô Khắc La, thậm chí nàng không nên tiếp tục ở lại Tô Khắc La, nàng phải được đưa tới Đan Phượng hành cung tĩnh dưỡng cho thật tốt, sau đó để Tiêu Tử Phong mài dũa tính cách của nàng một chút. Dương Túc Phong có đầy đủ lý do tin rằng, Tiêu Tử Phong tuyệt đối có biện pháp biến Tô Phỉ Thải Vi thành một nữ nhân dịu dàng, bất kể là tài trí hay dung mạo, hoặc cả thủ đoạn, Tiêu Tử Phong đều có thể áp được Tô Phỉ Thải Vi.
Nến bình thường thì nhu hòa là vậy, nhưng tại thời khắc này lại kích động như thế, cứ giống như dục vọng kích động như dã thú của Dương Túc Phong. Tô Phỉ Thải Vi phải trả giá cho hành động của mình, mà hiện giờ nàng chỉ có thể trả bằng thân thể cao quý tôn nghiêm bất khả xâm phạm, hắn phải đem lời hứa nàng không mong muốn nhất triệt để biến thành hiện thực, sau đó mới để nàng từ này rời xa khỏi Tô Khắc La.
Tô Phỉ Thải Vi dường như đã thất thần, nghỉ đứng ngây ra bên giường, im lặng không nói, nhưng thần tình của nàng vẫn trang nghiêm, là bất khả xâm phạm, bất kể tâm tình nàng thế nào, nàng vĩnh viễn khác lên mình chiếc áo nữ vương dung mạo cũng không có biến hóa quá lớn.
Tất cả những thị nữ sỡm đã nhẹ nhàng lùi ra ngoài, chỉ còn lại một mình Tô Phỉ Mã Vận ở bên hầu hạ. Tô Phỉ Mã Vận đương nhiên biết được tiếp theo sẽ xảy ra chuyện gì, vì thể sắc mặt hồng nhuận vô cùng, cúi đầu đem toàn bộ rèm trân châu ở bên ngoài treo lên, lại thổi tắt một phần ba số nến một cách có tuyển chọn, làm ánh nến trong tẩm thất hoàng cung càng thêm ấm áp và nhu hòa.
Mang theo tâm tình báo thù và dâm dục, Dương Túc Phong chăm chú nhìn Tô Phỉ Thải Vi. Hôm nay sau khi Tô Phỉ Thải Vi trở về hoàng cung, tâm tình cực độ sa sút, nên mặc trang phục thường ngày, chiếc áo mỏng màu lục nhạt bó chặt lấy thân thể lả lướt, nổi bật lên những đường cong tuyệt vời của cơ thể. Chiếc váy hoa ngắn màu hồng buông lỏng chùm lên đầu gối, chiếc áo sơ mi lục nhạt làm nàng trở nên mỹ lệ vô song. Chiếc áo mỏng manh bọc lấy thân thể sống động của nàng, khuôn mặt lãnh diễm, ngạo như băng sương.
Hô hấp của Dương Túc Phong có chút gấp gáp, mặc dù nhìn chăm chú vào mặt nàng, nhưng dư quang ở khóe mắt lại chiếu tới bầu ngực căng tràn của nàng. Đôi chân của Tô Phỉ Thải Vi khép chặt lại với nhau, ánh nến nhàn nhạt hắt lên trên người nàng. Phảng phất như đem cả con người nàng tắm trong ánh sáng thánh khiết, dung nhan thanh lệ và khí chất thoát tục, làm nàng nhìn qua giống n hư nữ thần ung dung hoa quý, cao không với tới.
Nàng đích xác là một nữ vương xứng với danh xưng, nữ vương cao cao tại thượng không ai dám xâm phạm.
Nhưng hắn lại muốn đập nát chính cái vẻ bề ngoài cao quý của nữ vương cái giả dối của nàng.
“Dương Túc Phong, ngươi đã có được muội muội của ta, ngươi còn chưa thỏa mãn sao?” Tô Phỉ Thải Vi đột nhiên lại khôi phục thần sắc trang nghiêm, âm thanh không cao nhưng tỏ ra rất uy nghiêm, cho dù tại thời khắc này, nàng vẫn không chịu hạ cái đầu cao ngạo, hướng nam nhân định sẵn trong vận mệnh mở rộng thân thể của mình.
Dương Túc Phong không nói gì, chỉ chậm rãi cởi quân trang của mình, Tô Phỉ Mã Vận vội đi lên, thay y cởi bỏ y phục.
Trong con mắt của Tô Phỉ Thải Vi lạnh băng như muốn đem không khí ngưng kết lại vậy, không mang chút tình cảm nói: “Dương Túc Phong, ngươi chính là một tên cầm thú! Ngươi ở bên cạnh ta dâm nhục nữ nhân khác, dâm nhục tỷ muội của ta. Ngươi muốn ta làm một người khách xem sao? Ta khinh bỉ dạng nam nhân như ngươi! Ngươi trừ chiếm hữu với nữ nhân thì còn làm được những gì? Ngươi và động vật có gì khác nhau”
Dương Túc Phong cũng lạnh lùng nói” “Ít nhất, ta cũng không nghĩ tới việc muốn giết chết ân nhân cứu vớt quốc gia của mình.”
Con mắt lam thẫm của Tô Phỉ Thải Vi từ từ khép lại, nhưng vẫn mang theo một vẻ quật cường, nàng lạnh lùng nhìn động tác của Dương Túc Phong. Cứ giống như nàng là một người hoàn toàn xa lạ vậy, qua một lúc, nàng mới như hạ được quyết tâm, cũng chậm rãi đứng lên, nhẹ nhàng giơ hai tay của mình lên, Tô Phỉ Mã Vận thấy vậy, vội vàng bỏ Dương Túc Phong, đi giúp Tô Phỉ Thải Vi cởi từng món từng muón y phục xuống.
Tô Phỉ Thải Vi nghiến răng nói: “Được, chẳng phải ngươi muốn có được thân thể của ta sao? Ta cho ngươi đó! Ngươi là thứ cầm thú! Cho dù ngươi có được thân thể của ta, cũng vĩnh viễn không có được trái tim của ta! Chỉ cần có cơ hội, ta cũng sẽ lại giết ngươi!”
Dương Túc Phong hời hợt nói: “Thế sao? Nàng sẵn lòng dùng cả Tô Khắc La tới bồi táng sao? Nàng sẵn lòng dùng ba trăm bảy mươi sáu nam nhân của gia tộc càng tới bồi táng sao? Bọn họ hiện giờ bị Mễ Nạp Tư Lương Cách giam giữ ở Tế Liễu doanh, bao gồm cả cha mẹ ruột và huynh đệ tỷ muội của nàng…”
Tô Phỉ Thải Vi gào rú lên như phát điên: “Dương Túc Phong, ngươi không phải là người! Ngươi dám … ngươi lại dám đối xử với ta như vậy….
Từ sau khi từ Tế Liễu doanh trở về, quân Lam Vũ và Mễ Nặc Tư Lương Cách bắt đầu lùng sục toàn thành, tầm nã tất cả nhân vật khả nghi liên quan tới việc Ca Thư Lam bị “ngộ hại”. Tất cả thế lực phản đối quân Lam Vũ đều bị nhổ tận gốc, trực tiếp dùng thủ đoạn thép xử lý, không để lại dấu vết. Người của các quốc gia Mai Lý Đạt, An Lai, Tháp Lâm nếu như không có giấy chứng nhận hợp pháp hoặc là không có lý do hợp pháp, toàn bộ đều bị giam giữ, một số người thậm chí còn bị bí mật xử quyết. Dưới loại khủng bố trắng này, dưới tình huống người dân Tô Khắc La dân tình phẫn nộ, chết mất mấy người của gia tộc vương thất thật sự quá bình thường, bởi vì cả gan ám sát nữ vương, khẳng định là có nội ứng, mà nội ứng tốt nhất là người thế nào, tất nhiên là người bên cạnh Tô Phỉ Thải Vi rồi.
Nữ ma đầu giết người không chớp mắt Sương Nguyệt Hoa thành người phụ trách trực tiếp cuộc lùng sục lần này, Tô Phỉ Thải Vi ít nhiều cũng biết được thủ đoạn của nàng, đây là nữ thổ phỉ đầu lĩnh bị người ta gọi đằng sau lưng là “nữ nhân khủng bố nhất bên người Dương Túc Phong”, phảng phất muốn đem tất cả thù hận của mình phát tiết trong hành động lùng sực này, không tiếc sức lực thể hiện sự lãnh khốc thâm trầm, cơ hồ không một kẻ người mang lòng dạ xấu nào có thể thoát khỏi mắt lửa ngươi vàng và thập đại khốc hình của nàng. Chỉ cân nghĩ thoáng qua, Tô Phỉ Thải Vi đã phải rung mình, đó chính là tình cảnh muốn sống không được muốn chết không xong.
Dương Túc Phong cười lạnh lùng, dửng dưng nói: “Như vậy khi nàng ở Tế Liễu doanh, nàng có nghĩ qua rằng có nên đối xử với ta như vậy hay không? Nàng là nữ vương, cho nên nàng có thể giết ta, còn ta không thể giết nàng? Ta có thể thẳng thắn nói với nàng, hôm nay Mễ Nặc Tư Lương Cách đã phát sát lệnh với bộ lạc dân tộc thiểu số của Thập Vạn Đại Sơn, phàm là giết được một nam nhân tộc Cao Sơn hoặc là nam nhân tộc Bạo Long, sẽ có thể thu được phần thưởng mười kim tệ. Ta nghỉ không cần dùng thời gian mười ngày, chính phủ Tô Khắc La liền có thể đem tên của hai dân tộc này xóa bỏ trên danh sách rồi, bọn họ phải phải chịu trách nhiệm cho cái chết của Ca Thư Lam.”
Nghe giọng nói lãnh khốc của Dương Túc Phong, Tô Phỉ Thải Vi bất giác co quắp lại, ánh mắt của nàng cuối cùng bắt đầu mang theo một tia kinh khủng nhìn người thanh niên bề ngoài trầm tĩnh mà nội tâm lại tàn độc này, dưới bề ngoài bình tĩnh của y quả thực là che dấu một trái tim của ma quỷ.
“Ngươi buông tha cho ta... ta…” Tô Phỉ Thải Vi cơ hồ không nhận ra được mình đang nói gì, nàng chỉ bắt đầu cảm thấy sự sợ hãi nồng đậm.
Nhưng trong ánh mắt Dương Túc Phong lại ánh lên màu lửa nóng rực, lạnh lùng nói: “Hôm nay ở Tế Liễu doanh, ngươi có nghĩ tới việc tha cho ta không?”
Tô Phỉ Thải Vi chết lặng.
Dưới sự ra hiệu của ánh mắt dâm dục của Dương Túc Phong, Tô Phỉ Mã Vận cúi đầu đi tới bên cạnh Tô Phỉ Thải Vi, nhẹ nhàng đỡ nàng lên, để nàng đứng trước mặt Dương Túc Phong. Thay nàng cởi bỏ y phục, cùng với việc y phục từng món bị cởi bỏ, Tô Phỉ Thải Vi giống như mất đi linh hồn vậy, trên mặt không có chút biểu tình nào, khi Tô Phỉ Thải Vi chỉ còn lại áo lót và quần lót, Tô Phỉ Mã Vận lặng lẽ lùi ra, phần còn lại chỉ là chuỵện của nam nhân rồi.
Tô Phỉ Thải Vi đã cởi áo sơ mi, chỉ còn lại quần áo lót, kiên cường đứng thẳng trước mặt y. Chỉ thấy đôi bờ vai tròn trịa trơn bóng trắng như tuyết kia giống như một tác phẩm điêu khắc tinh tế, có một vẻ đẹp cổ điển không nói ra lời. Chiếc áo lót màu đen làm bằng chất liệu mỏng nhẹ như một tầng sương mù nhàn nhạt, mặc dù bao bọc lấy thân thể ngạo nhân, đem bầu ngực của nàng bảo hộ thật hoàn chỉnh, nhưng vẫn như ẩn như hiện lô ra nùi đồi nhấp nhô xen giữa sơn cốc, nhưng làm người ta động tâm nhất là thần tình trên mặt nàng. Mặc cho nàng gắng hết sức khống chế tình dục của bản thân, nhưng nửa trần truồng xuất hiện ở trước mặt nam nhân, nàng vẫn có phản ứng tự nhiên, đó là khuôn mặt xinh đẹp dần ửng đỏ, đang mang theo vài phần thẹn thùng, vài phần khiêu khích lại xem vào đó là vài phần kinh hoàng, còn có vài phần phẫn nộ và khuất nhục, khiến người ta bốc lên một cỗ dục vọng chiếm hữu cường liệt từ sâu tận đáy lòng.
Hô hấp của Dương Túc Phong dần trở nên nặng nề, trong mắt lộ vẻ dâm dục, chỉ thấy đôi mắt mê người, khuôn mặt đẹp đẽ của Tô Phỉ Thải Vi tuyệt không có nửa phần tỳ vết có thể bắt bẻ. Cơ thể thong thả mỹ lệ, thân thể phát tán ra u hương xử nữ thoang thoảng, thanh tú vô cùng, mê người cùng cực. Mái tóc vàng óng làm nổi bật da thịt trơn mềm của nàng càng thêm trắng như tuyết, nhất là khí chất cao ngạo lãnh diễm khiến vẻ đẹp nàng càng tăng lên, đây vẫn là lần đầu tiên cùng nàng tiếp xúc gần như thế, cho dù trước đó có tiếp xúc thân mật cố ý bảo trì 10 cm.
Tô Phỉ Thải Vi không cam tâm vận mệnh bị vũ nhục của bản thân, nàng nổ lực rướn người lên nhìn con mắt cháy bừng bừng dục hỏa của Dương Túc Phong, càng làm ráng hồng tới chiếc cổ trắng như tuyết, không kìm lòng được bại trận hạ xuống, chiếc áo lót màu đen riềm hoa nói là che dấu thà chẳng bằng nói là khơi lên dâm dục của người ta. Chiếc áo lót bằng tơ mặc dù che được bầu vú nẩy nở cao vút, không để nhũ phong trắng muốt ưu mỹ cong lên bại lộ ra ngoài, nhưng hai vật nhô lên ở trên bầu vú lại có thể xuyên qua áo lót nhìn rõ ra rõ ràng hình dạng. Tô Phỉ Thải Vi vóc người cực cao, nhũ phong cao vút sừng sững đứng ngay trước dưới mũi Dương Túc Phong cách không tới 5 cm, Dương Túc Phong không chút khách khí nhìn thỏa nhãn phúc.
Mái tóc vàng óng của Tô Phỉ Thải Vi thoải mái buông xuống vai, nổi bật đôi mắt trong vắt ẩn chứa trí tuệ càng làm người ta khó kháng cự. Hai hàng răng trắng muốt như ngọc khơi lên xao động trong lòng người, đó là một vẻ đẹp thực sự tự nhiên, như phù dung trong nước, làm người ta kinh ngạc vẻ thiên sinh lệ chất có thể đạt tới cảnh giới này. Cánh tay ngọc phơi bày bàn tay tinh tế trắng muốt như tuyết, vòng eo mảnh mai xinh xắn không vừa vòng tay, áo lót đen bọc lấy cặp vũ đầy đặn, hai chấm hồng đỏ tươi lờ mờ hiện ra, ngẫu nhiên từ bên mép áo lót lột ra xuân quang vô hạn, nhũ phong vươn cao như ẩn như hiện.
Dương Túc Phong không nhịn nổi hôn tới cánh môi tươi non đỏ hồng, Tô Phỉ Thải Vi hoang mang tránh đi, nhưng bị y thừa thế hôn lên chiếc cổ ưu mỹ trắng nõn trơn mịn như ngọc. Nữ vương bệ hạ bình thường cao không với tới, đẹp tựa thiên tiên lúc này cũng chỉ kháng cự theo bản năng lại chẳng thể làm nhiều hơn. Không phải nàng không muốn, mà là nàng không dám, nàng không biết thực sự chọc giận đối phương sẽ có hậu quả dạng gì, cũng có lẽ là trong thành Duy Nạp Tư máu tuôn như suối, vô số đầu người rơi xuống đất, thậm chí lịch sử vương quốc Tô Khắc La cùng từ nay kết thúc. Dương Túc Phong hôn lên thân thể u nhã mỹ lệ thanh thuần của Tô Phỉ Thải Vi, không để ý tới kháng nghị của nàng, hai tay bắt đầu vuốt ve trên thân thể mỹ diệu lung linh uốn lượn của nàng, dưới sự xoa nắn vuốt ve dâm tà của y, Tô Phỉ Thải Vi thẹn tới mặt đỏ bừng, ý thức phản kháng cũng ngày càng yếu ớt.
Trong tiềm thức, nàng tựa như mờ hồ nhận ra, đây chính là cái giá cho sự kiện ở Tế Liễu doanh.
Lúc này, đôi tay chậm rãi mà kiên định của Dương Túc Phong đã tiến vào trong áo lót của Tô Phỉ Thải Vi, tỉ mỉ cảm thụ từng tấc da thịt non mềm trơn mịn ở dưới tay, mềm mại mịn màng như chạm vào tơ lụa. Y bóp chặt lấy đôi vú xinh đẹp phẫn nộ vươn lên của Tô Phỉ Thải Vi, vuốt ve, nắn bóp, đầy hứng thủ thưởng thức loại đầy đặn và săn chắc của nữ nhân thành thục. Tô Phỉ Thải Vi theo bản năng muốn chống lại sự xâm nhập của Dương Túc Phong, nhưng bị y thô lỗ đẩy ra, Tô Phỉ Thải Vi căn bản không cách nào chống đỡ được sự mạnh mẽ của Dương Túc Phong, chỉ đành chậm rãi buông đôi tay bảo hộ trước ngực xuống, mặc cho ánh mắt dục vọng và đôi tay thô bạo của nham nhân thưởng thức của cải đặc biệt riêng của nữ giới.
Mang theo nụ cười lãnh khốc, Dương Túc Phong đẩy Tô Phỉ Thải Vi gần như tê liệt ngã xuống bên giường, y phủ người xuống, sỗ sàng cắn khẽ lên vành tai non mềm của nữ vương cao quý, tay trái thò vào trong áo lót của Tô Phỉ Thải Vi dùng sức bóp lên nhũ phong cao vút, tiểu phúc đè sát lên mông Tô Phỉ Thải Vi, sau đó tay phải hướng tới vùng cuối cùng của bãi cỏ bắt đầu thăm dò từng tấc từng tấc một.
“Dương Túc Phong… đừng mà…” Tô Phỉ Thải Vi theo bản năng rên rỉ phát ra tiếng khẩn cầu bạc nhược, yếu ớt khép chặp hai chân, muốn ngăn trở sự xâm nhập của nam nhân, nhưng cho dù động tác nho nhỏ này nàng cũng cảm thấy một sự khó khăn trước nay chưa từng có.
Dương Túc Phong thở hào hển, đem vật phòng ngự cuối cùng trên thân thể Tô Phỉ Thải Vi lột bỏ, chậm rãi tách song thối còn chưa kịp khép lại của Tô Phỉ Thải Vi. Đôi chân bị banh thẳng ra, thánh địa trinh khiết sớm không còn được phòng vệ, bại lộ hết thảy trước mặt nam nhân. Trong chớp mắt đó, Tô Phỉ Thải Vi chỉ muốn cắn lưỡi tự tử, nhưng lại phát hiện ra mình đã không còn dũng khí tự tận nữa, cho dù lúc này mình chết rồi, cũng không tránh khỏi vận mệnh bị cưỡng hiếp. Dương Túc Phong không vội công chiếm nơi thánh hiết nhất của Tô Phỉ Thải Vi, mà từ từ chơi đùa con mồi đã không còn đường chạy, phóng túng hưởng thụ nữ vương cao quý băng thanh ngọc khiết trước mắt. Y muốn đem nàng thành nữ nhân ti tiện nhất để dày vò để chiếm hữu. Khi thánh địa trinh khiết bị xâm nhập từng tấc từng tấc, Tô Phỉ Thải Vi xấu hộ giận giữ vùng vẫy, nhưng càng làm thỏa mãn dục vọng đang bốc cao của Dương Túc Phong.
Chiếc lưng cong ưu mỹ của Tô Phỉ Thải Vi cương lên thành một cánh cung tuyệt vọng, cấm địa thuần khiết còn chưa từng mở ra cho bất kỳ người nào, đang bắt đầu bị ngón tay thấp hèn vô sỉ mà dâm dục của Dương Túc Phong khinh nhờn, làm nhục. Tô Phỉ Thải Vi liều mạng muốn vặn hông cũng không cách nào thoát được, vùng thần bí hoàn toàn bị bàn tay dâm dật kia chiếm cứ, Tô Phỉ Thải Vi gần như đã không thể nào giữ được dung nhan đoan trang nữa, chỉ có nước mắt trong suốt không ngừng trào ra gò má, nếu như biết được vận mệnh bất kỳ lúc nào cũng phải chịu lăng nhục, nàng có nghĩ lại về kế hoạch ám sát ở Tế Liệu doanh?
Quả nhiên, Tô Phỉ Thải Vi rất nhanh không còn cầm cự được nữa, tiếng rên rĩ của nàng càng lúc càng lớn, mặc dù nàng kiệt sức không để biểu lộ ra hình dáng khuất nhục này, nhưng bản năng của nữ giới vẫn làm nàng không thể kháng cự nổi sự khát khao sâu trong thân thể, hai tay của nàng nắm chặt cánh tay của Dương Túc Phong, đồng thời vặn vẹo thân thể, nổ lực làm Dương Túc Phong dừng lại. Dương Túc Phong há có thể bỏ qua con cừu non đã dâng tới tận miệng, hai tay đẩy một cái, đẩy Tô Phỉ Thải Vi ngã lên trên chiếc giường rộng rão. Tô Phỉ Thải Vi còn chưa kịp lật người lại, đã bị Dương Túc Phong từ đằng sau đè xuống dưới thân, Tô Phỉ Thải Vi biết lập tức sẽ xảy ra chuyện gì, vừa nghỉ tới thứ xấu xí của nam nhân cắm vào trong thân thể của mình, toàn thân nàng liền run lên.
Tô Phỉ Thải Vi bắt đầu tận lực vùng vẫy, để tránh khỏi tạo ngộ khuất nhục nhất của nữ nhân, nhưng sức lực của nàng so với của Dương Túc Phong thực chênh nhau quá xa. Dương Túc Phong chỉ dùng một tay liền vặn hai tay của nàng ra sau người, hạ thân đem hai chân trơn bóng của nàng cố định thành tư thế phân chia trước sau, mang theo một nụ cười lạnh lùng tàn khốc, Dương Túc Phong thành thục mà kiên định tiến vào chố sâu trong thân thể của nữ vương, trong tiếng rên thống khổ và tuyệt vọng của đối phương, y cảm nhận được chướng ngại mỏng manh mà vững chắc của nữ nhân, đó là trinh tiết nàng giữ gìn cả đời, tâm tình của hắt thình lình trở nên kích động, không chút do dự phá tan sự cản trợ của nó, dũng mãnh tiến tới.
“A!....” Cơn đau kịch liệt từ hạ thân truyền trới, loại cảm giác như muốn xé rách cơ thể làm Tô Phỉ Thải Vi không kìm được phát ra tiếng kêu gào thê thảm không thể khống chế. Thân thể của nàng cũng không kìm dược ngã gục trên giường, uốn cong giống như là một chiếc thuyền nhỏ muốn trượt về phía trước. Dương Túc Phong hồi tưởng lại cái cảm giác căng chặt bị dồn ép, bị hút lấy, dục vọng trong chớp mặt tăng lên tới cực điểm, nhưng y cảm thấy còn chưa đủ sướng khoái, cho nên hơi lùi lại một chút, sau đó lại dùng sức tiến vào, tiến đến tận cùng.
“Á…” cơn đau càng thêm kịch liệt làm Tô Phỉ Thải Vi phát ra tiếng than tuyệt vọng, hạ thân bỏng rát đau đơn bao chùm toàn thân nàng, nhưng sự thống khổ trong lòng so với sự đau đớn của cơ thể thì càng kịch liệt hơn nhiều, nàng cuối cùng đã không thể giữ gin tương trinh tiết của mình, làm nàng roi vào trong tay các ma. Bất kể nàng vùng vẫy thế nào, trù mưu thế nào, kế hoạch thế nào, phí hết tâm tư, vặn sạch dịch não, nàng vẫn không thể chạy thoát khỏi vận mệnh ngày hôm nay, lại tuyệt vọng sâu sắc đo đả kích mạnh mẽ tâm linh từng cao ngạo của nàng. Ở thời khắc này, nàng cuối cùng đã hiểu ra, mình và bất kỳ nữ nhân nào cũng không có gì khác biệt, cùng phải tiếp thụ trời cao an bài.
Dương Túc Phong lại hoàn toàn không biết nội tâm của Tô Phỉ Thải Vi đang thống khổ nhỏ máu, y đã bị nhục dục và khoái cảm chinh phục đơn thuần bao vây, nghe thấy nữ nhân dưới thân gào thét đứt đoạn, y chỉ cảm thấy vô cùng êm ái dễ nghe, thậm chí y còn có một loại khoái cảm muốn hét lên, ra vẻ cao quý gì chứ, ra vẻ lãnh ngạo gì chứ, ra vẻ thuần khiết gì chứ, cuối cùng còn không phải cũng nằm bò dười thân nam nhân, tiếp thụ sự xung kích của nam nhân, phát xuất tiếng rên rỉ muốn sống muốn chết kích thích dục vọng nam nhân hay sao?
Loại tiếp xúc chặt chẽ này đối với Dương Túc Phong mà nói là khoái cảm và tiêu hồn không gì bì nổi, y có thể tỉ mỉ thể hội loại cảm giác ngứa ngáy nhập tâm khi nhục thể hai người tương giao, còn có thể cảm nhận được loại vinh dự độc chiếm cưỡng bách lăng nhục nữ vương Tô Khắc La cao quý mỹ lệ, càng quan trọng hơn là, Dương Túc Phong thích loại quá trình khiến người từ phản bác tới bị ép tiếp nhận vâng lời. Nhưng mà loại tiếp xúc thân mật này đối với Tô Phỉ Thải Vi mà nói lại là sự thống khổ to lớn, mây mưa hoan ái, vốn là chuyện vui sướng nhất nhân gian, nhưng, thất thân về một ác ma mình cực kỳ căm ghét thậm chí muốn giết chết, đối với bất kỳ cô gái nào mà nói đều là một loại khốc hình, nàng thà nguyện mình sẽ ngất đi, trong tình huống vô thức tiếp nhận tất cả những điều này, nhưng nàng lại cứ tỉnh táo, nàng không thể không chịu đựng đối phương không ngừng tiến hành xâm phạm cơ thể mình, lăng nhục mà không thể phản kháng, loại thống khổ trên sinh lý này thêm vào sự u phẫn trên tâm lý làm Tô Phỉ Thải Vi hoàn toàn bị đánh xụp.
Nhưng sự thật đã không thể thay đổi, Tô Phỉ Thải Vi chỉ hi vòng trường ác mộng này mau kết thúc một chút, nhưng sự tấn công của nam nhân lại hết đợt này tới đợt khác, tự hồ vĩnh viễn không tới hồi kết, nàng cảm giác được sinh mệnh của mình như đang mất đi, ý thức cũng ngày càng mơ hồ. Cũng không biết bao lâu, Tô Phỉ Thải Vi cuối cùng nhận thấy tiếng thở dốc khoan khoái chờ đợi đã lâu của tên nam nhân chiếm hữu mình kia, nàng cảm giác được có thứ gì đó đánh thọc và sâu trong thân thể của nàng, đó là vết tích không thể nào trừ sạch của đối phương. Từ nay về sau, mình đã không còn cách nào trừ bỏ nam nhân này ra khỏi đầu óc được nữa, bất kể là yêu hay là hận, y và mình đều phải quấn lấy nhau suốt đời, mình, có lẽ sẽ vĩnh viến trở thành một trong số nữ nhân của y.
Vừa nghĩ như thế, hi vọng liền mất hết, Tô Phỉ Thải Vi thở ra một hơi dài, bầu ngực nhấp nhô kịch liệt dần dân bĩnh tĩnh trở lại, nàng thậm chí còn chẳng muốn che dấu sự yếu ớt và bất lực của mình nữa, nàng nỗ lực sử dụng ngữ khí bình tĩnh thản nhiên nói: “Dương Túc Phong, ta đã thỏa mãn được dâm dục của ngươi, ngươi cũng đã có được thân thể của ta, xin ngươi hãy buông tha cho ta và người nhà của ta đi.”
Dương Túc Phong lật người đè lên nàng, dùng ngữ khí không thể kháng cự chậm rãi mà trầm thấp: “Không, nàng ít nhất còn phải sinh cho ta một đứa con trai…”
Tô Phỉ Thải Vi nhìn y một cái thật sâu, sau đó nhắm mắt lại, nàng biết cơn ác mộng còn xa lắm mới có kết thúc, mà vận mệnh của Tô Khắc La, cũng có lẽ sẽ quyết định trong đêm nay, nghĩ tới đây nàng không kiềm chế được đưa hai tay ra, ôm chặt lấy nam nhân kia trong lòng của mình….
Tô Phỉ Mã Vận rón rén tiến vào, từ dưới người Tô Phỉ Thải Vi rút ra một tấm vải trắng, nàng cầm lấy tấm vải trắng đi ra khỏi phòng ngủ, đem tấm vải trắng kia cho Viên Ánh Lạc. Viên Ánh Lạc rút ra quyển sách nhỏ thần bí kia, bên trên viết xuống tin tức thế này: “Ngày 28 tháng 8 năm 1728, đêm, Tô Phỉ Thải Vi, xử nữ.”