- Cái gì mà làm được với làm không được? Bọn ta nói ngươi làm được thì ngươi phải làm được. Trước kia chẳng phải ngươi cũng lo lắng không đảm nhận được vị trí Tổng đốc Phương Xuyên đạo hay sao? Thế nhưng dưới sự hỗ trợ của ta, chẳng phải ngươi cũng đã đảm nhận một cách xuất sắc ư? Đế quốc có hơn ba mươi Tổng đốc các tỉnh, có người nào xuất sắc bằng ngươi không? Cho dù tương lai ngươi tiến vào triều đình thì dám chắc ngươi cũng sẽ đảm nhiệm rất tốt. Đến lúc đó, sự nghiệp Thánh giáo của chúng ta sẽ phải cần đến ngươi rất nhiều. Ngươi nhất định phải ghi nhớ điều này trong lòng!
Đường Tư nói với vẻ kinh sợ:
- Đường Tư nguyện vì Thánh giáo, cho dù gan óc lầy đất cũng không tiếc. Đến lúc đó, đệ nhất định sẽ vì Thánh giáo cung cấp thật nhiều tư kim, giúp cho Thánh giáo có thể phát triển mạnh mẽ hơn.
Lão nhân trên mặt có vết sẹo nhìn Dương Túc Phong, sau đó chậm rãi nói:
- Tứ đệ nói không sai, nếu chúng ta không thể quản lý hướng đi của tất cả các nguồn tư kim thì tất cả mọi nỗ lực của chúng ta sẽ đều bị uổng phí. Tư kim cho dù nhiều cũng phải được chứng thực là sử dụng đúng mục đích, nếu để hắn sử dụng sai mục đích thì sẽ sinh ra không hiệu quả, đây là khó khăn lớn nhất của chúng ta lúc này. Hắn đích thị là một khối thịt béo cực kỳ ương ngạnh đúng không? Ngay cả Phân Cân Thác Cốt và Đại Sưu Hồn Thủ của ngươi hắn cũng có thể chịu đựng được đúng không? Thực là không thể nhận xét con người từ bề ngoài được. Còn mấy người Cao Lệ kia thì thế nào rồi?
Đường Tư cung kính nói:
- Người xinh đẹp nhất đã bị hắn nhiều lần dày vò, thể xác và linh hồn đều bị tổn thương nghiêm trọng, tựa như đang ở trong trạng thái chết lặng, đệ đang phân phó người trị liệu cho các nàng.
Lão nhân mặt sẹo nhìn Dương Túc Phong với vẻ hưng phấn, quan sát kỹ hắn một lượt, đoạn nói:
- Ngươi chính là Dương Túc Phong? Ta là Canh Tang Loan, đây là Ngạnh Dương Liệt, hai người bọn ta đều là người của Xích Luyện giáo, chúng ta đều thẳng thắn gặp nhau, không cần phải nguyền rủa hai ta là dư nghiệt Xích Luyện giáo nữa. Nghe nói bản lĩnh làm nhục nữ nhân của ngươi không tệ đâu, một đêm mà bảy lần, có năng lực một đêm đại chiến bảy lần quả nhiên lợi hại.
Dương Túc Phong nhất thời đỏ mặt, bối rối vô cùng.
Lão nhân mất đi hai ngón tay cái cười lạnh lẽo, thanh âm như phát ra từ cái chuông lớn, đoạn nói:
- Dương Túc Phong, Ngạnh Dương Liệt ta ghét nhất kẻ nào làm nhục nữ nhân đàng hoàng, ngươi chuẩn bị chịu chết đi! Nếu ngươi không trả lời được vấn đề của ta, ta sẽ phế đi bộ phận sinh dục của ngươi, để ngươi từ nay về sau không cách nào có thể làm tổn hại đến nữ nhân nữa!
Dương Túc Phong không khỏi toát mồ hôi lạnh trên trán, nhưng lại có một tia hy vọng xuất hiện từ đáy lòng, thấp thỏm nói:
- Các người muốn hỏi về vấn đề gì? Quy tắc ra sao?
Đường Tư lạnh lùng lên tiếng:
- Xích Luyện giáo của bọn ta không lạm sát kẻ vô tội, nhưng ngươi thực sự lợi hại, ngươi có thể đoán biết, nhận ra ta là người Xích Luyện giáo, bọn ta buộc phải giết ngươi diệt khẩu. Tuy nhiên ta vẫn tuân thủ đúng quy của của Xích Luyện giáo. Theo quy định của Thánh giáo, ngươi có thể lựa chọn trả lời hai vấn đề, chỉ cần ngươi có trả lời đúng một trong hai câu hỏi đó thì ngươi có thể tìm được sinh lộ cho mình. Bây giờ bọn ta ban cho ngươi cơ hội này.
Dương Túc Phong trong lòng thoáng vui mừng, muốn nói nhưng lại thôi, trầm ngâm một lúc mới cất tiếng:
- Ta muốn hỏi rõ một chút, đáp án của câu hỏi đó lấy gì làm chuẩn? Ngộ nhỡ ta trả lời đúng nhưng ngươi lại nói sai thì chẳng phải là không công bằng sao? Ngươi nói rõ ràng xem sao. Nếu không thì phải có người công minh làm trọng tài.
Đường Tư lạnh lùng nói:
- Không ngại nói cho ngươi biết, đáp án đúng hay sai đều nằm trong nhận định của bọn ta, không có trọng tài.
Dương Túc Phong tức giận nói:
- Nói như vậy, sinh tử của ta cũng vẫn nằm trong tay các ngươi, do các ngươi thao túng mà thôi!
Đường Tư thản nhiên nói:
- Sống chết của ngươi vốn vẫn nằm trong tay bọn ta.
Dương Túc Phong nén không được mắng rằng:
- Con mẹ nó, Xích Luyện giáo các ngươi thật là ….rõ ràng muốn ta chết nhưng lại quanh co, giả vờ giả vịt. Chao ôi, các ngươi đừng có vòng vèo hoa lá cành như thế có được hay không? Sống hay chết thì cho ta thoải mái một chút cũng được.
Đường Tư lạnh lùng đáp:
- Ngu ngốc, đây là quy củ…
Dương Túc Phong phẫn nộ cắt ngang:
- Dẹp mẹ nó cái quy củ thối hoắc của ngươi đi!
Đường Tư nhất thời định phát tác, nhưng Ngạnh Dương Liệt khuyết hai ngón cái đã đưa tay, ý nói y không cần tức giận. Chỉ nghe Ngạnh Dương Liệt nói:
- Dương Túc Phong, nói thế nào đi nữa thì ngươi cũng còn một hy vọng sinh tồn, có đúng không? Rốt cuộc ngươi có muốn chọn cơ hội này hay không, hay là, ngươi muốn…
Dương Túc Phong vội vàng nói:
- Tại sao ta không muốn? Ta còn muốn sống rời khỏi đây, ngày sau sẽ tiêu diệt toàn bộ tổ quỷ các ngươi!
Ngạnh Dương Liệt cười phá lên, chấn động cả màng nhĩ của Dương Túc Phong, thản nhiên nói:
- Lão phu sống bảy mươi năm vẫn chưa từng có ai dám ở trước mặt lão phu nói chuyện cuồng vọng như thế! Cho dù là Thiên Vương nói chuyện với lão phu cũng phải khách khí một chút! Ngươi là người thứ nhất có can đảm đó. Tuy nhiên vì thế, ta lại càng muốn nhìn xem ngươi có thể phá lệ ra khỏi nơi này hay không! Đường Tư, chuyện này giao cho ngươi, hỏi đi.
Đường Tư ngạc nhiên, ánh mắt hiện ra vẻ nghi hoặc nhìn Canh Tang Loan, đến khi lão nhân kia gật đầu thì Đường Tư mới thuận miệng nói:
- Hay lắm, Dương Túc Phong, ta hỏi ngươi, ngươi có biện pháp nào có thể hạn chế được sự chuyên quyền độc đoán của hoàng đế hay không?
Dương Túc Phong ngẩn người, nhìn thấy sắc mặt Canh Tang Loan và Ngạnh Dương Liệt biến đổi, ánh mắt nhìn chằm chằm vào Đường Tư. Sắc mặt Đường Tư lúc này cũng đã trở nên xám ngoét như một đám tro tàn, lão cúi đầu nhìn xuống đất, không dám nhìn hai kẻ kia. Nhìn thần sắc cổ quái của ba người, Dương Túc Phong suy nghĩ một lúc lâu cũng không hiểu rõ được nguyên ủy bên trong, sao tình thế có vẻ giống như một tiểu hài tử vô tình tiết lộ ra bí mật, sau đó bị người lớn xử phạt đến thế !?
Ngạnh Dương Liệt và Canh Tang Loan nhìn nhau, sau đó trong căn phòng vang lên thanh âm nặng nề của hai lão về câu hỏi của Đường Tư một lần nữa.
Nội tâm Dương Túc Phong mặc dù rất căng thẳng nhưng mặt ngoài vẫn cười nói tự nhiên, ung dung đáp:
- Thật là buồn cười, vấn đề này có gì đâu mà phải đưa ra làm câu hỏi, chỉ cần tám chữ là có thể khái quát tất cả: Pháp Lớn Hơn Vua, Vua Ở Dưới Pháp.
Ngạnh Dương Liệt và Canh Tang Loan nhất thời biến sắc, phỗng người kinh ngạc. Thần sắc Đường Tư lại hiện ra một vẻ khinh thường, thế nhưng lập tức đã hiện ra vẻ khiếp sợ. Nét mặt ba người đều hoàn toàn toát ra thần sắc kinh hãi khó có thể tin được. Trong nhất thời, thư phòng trở nên lặng lẽ như tờ, chỉ có tiếng hít thở đều đặn vang lên.
Dương Túc Phong lại rất nhẹ nhàng, hắn hiểu được sinh cơ của mình đã có triển vọng. Vào thời đại này thì các học thức tiên tiến kiếp trước của hắn như quyền lực và pháp luật cần cân bằng đều đang ở trong giai đoạn phôi thai bóng tối. Hiển nhiên hai lão nhân trước mặt hắn cũng đã nghiên cứu rất sâu về vấn đề này. Bản thân hắn chỉ tùy tiện nói một câu đã chấn động bọn họ, chuyện này phải cảm tạ một bộ phim tài liệu có tên là “Đại Quốc Quật Khởi” được chiếu trên TV, trong đó có nhắc đến tám chữ này ở hiến chương của nước Anh, chính nó đã cứu tính mạng của hắn.
Quả nhiên, Canh Tang Loan sắc mặt ngưng trọng, trầm giọng nói:
- Nguyện nghe cao kiến.
Dương Túc Phong thở phào một hơi, đằng hắng sắp xếp lại ý tưởng trong đầu, đoạn chậm rãi nói:
- Theo ý của ta thì Vua – bao hàm hết thảy hoàng đế, quốc vương, hoặc là lãnh đạo cao nhất; Pháp tức là viết tắt của pháp luật, nghĩa hẹp chính là pháp luật cơ bản nhất, chúng ta có thể đặt cho nó một cái tên gọi là hiến pháp. Hiến pháp là xương sống của một quốc gia, là pháp luật căn bản nhất, ai cũng phải tuân theo, ngoài nó ra, không có bất cứ thứ pháp luật nào được xung đột với nó nữa, nếu không, sẽ không có hiệu quả. Hơn nữa, đối với hiến pháp, bất luận kẻ nào, kể cả quốc vương cũng phải chịu sự ước thúc của nó. Pháp luật quy định thế nào, quốc vương phải thực hiện thế đó, không được vượt qua vi phạm pháp luật, thậm chí còn có thể căn cứ vào hiến pháp để bãi bỏ chức vị quốc vương.
Sắc mặt Ngạnh Dương Liệt kích động đỏ bừng, lão không thể kìm hãm được, chỉ tay về phía Dương Túc Phong, lắp bắp nói:
- Bãi…miễn…chức vị của quốc vương?
Dương Túc Phong không hề do dự nói ngay:
- Đương nhiên! Nếu người đó không thích hợp ở tư cách lãnh đạo thì chúng ta đương nhiên có quyền căn cứ vào hiến pháp để tước bỏ, thay đổi quốc vương! Vô luận là thế nào cũng hợp tình hợp lý!
Thần sắc Canh Tang Loan càng thêm kích động, thanh âm cũng trở nên khàn khàn, cơ hồ từng chữ phát ra đều phải mang theo khí lực toàn thân:
- Theo như lời ngươi nói thì quốc vương bao gồm cả hoàng đế tối cao vô thượng phải không?
Dương Túc Phong trả lời kiên quyết như chém đinh chặt sắt:
- Quốc vương mà ta nói đương nhiên phải bao gồm cả hoàng đế tối cao vô thượng.
Canh Tang Loan thở một hơi thật dài, chậm rãi đứng lên, Ngạnh Dương Liệt cũng đứng dậy, hai người nhìn nhau, tựa hồ nhận thấy nội tâm người kia đều rất vui sướng. Bọn họ quay về Dương Túc Phong, cảm kích nói:
- Mời ngồi!
Dương Túc Phong không khách khí, ngồi xuống.
Canh Tang Loan ngồi xuống lại chỗ cũ, ánh mắt không ngừng lóe sáng. Ngạnh Dương Liệt thì dùng tay tạo ra bộ dáng mời nói lịch thiệp, thỉnh mời Dương Túc Phong tiếp tục nói.
Dương Túc Phong ngừng lại một chút, đè nén sự hưng phấn trong lòng xuống, chậm rãi nói tiếp:
- Từ xưa đến nay,tuyên truyền của hoàng đế đều là quân quyền thần chịu, không bị ước thúc, cho nên hoàng đế có thể muốn làm gì thì làm. Nhưng theo sự thay đổi của thời gian, quyền lực của hoàng đế phải bị pháp luật ước thúc mới có thể bảo đảm quốc gia ổn định và phát triển không ngừng. Hoàng đế phải dựa vào pháp luật mà làm việc. Nếu hoàng đế vi phạm pháp luật, chúng ta có quyền bãi miễn y, để người khác lên thay thế. Đây chính là Pháp lớn hơn Vương. Riêng về Vương ở dưới Pháp thì rất đơn giản, địa vị của quốc vương phải nằm dưới pháp luật. Pháp luật mới là tối cao vô thượng. Nếu ý chỉ của quốc vương xung đột với quy định cũa pháp luật thì phải lấy pháp luật làm chuẩn. Nhân dân cũng thế, phải lấy pháp luật làm chuẩn, thực hiện theo nó, không phải lấy lệnh vua làm chuẩn, đây chính là điểm khác biệt lớn nhất.
Đường Tư đột nhiên chen vào:
- Hoàng đế tối cao vô thượng sẽ đồng ý cho quyền lực của mình bị ước thúc ư?
Canh Tang Loan và Ngạnh Dương Liệt cũng đều chăm chú nhìn Dương Túc Phong, chờ câu trả lời của hắn.
Dương Túc Phong chậm rãi nói:
- Đương nhiên là không có hoàng đế nào đồng ý buông ra quyền lực tối cao vô thượng của mình. Nhưng nếu quan niệm của ta từ từ thấm nhuần vào lòng người thì cho dù hoàng đế không muốn cũng không thể không tuân theo quy tắc này. Pháp luật chính là dùng khuôn khổ để trói buộc hành vi con người, không ai sinh ra đã có bản tính đồng ý tuân thủ pháp luật. Nhưng, pháp luật cũng có quy định về trừng phạt ở bên trong, dùng sự trừng phạt này để sử dụng đối với những người không tuân thủ pháp luật. Quy định này cũng sẽ hữu hiệu đối với quốc vương, nói thẳng ra, nếu hoàng đế không tuân thủ quy định pháp luật thì sẽ phải gánh chịu sự trừng phạt của pháp luật, tỷ như ngôi vị hoàng đế của y sẽ bị phế trừ, tất cả đều là lẽ dĩ nhiên.
Canh Tang Loan đột nhiên thâm trầm hỏi:
- Hoàng đế nắm trong tay quân đội, nắm giữ các cơ quan có khí lực trong quốc gia, ngươi có phương thức gì khiến y có thể tuân thủ pháp luật?