- Còn đây chính là Mẫu Đơn Đậu Lục, cực kì quý hiếm do có màu xanh tự nhiên. Đóa hoa nở hình vương miện hoặc hình tú cầu, hoa màu xanh lá cây vàng, cánh hoa có từ hai đến ba vòng: vòng ngoài dày và cứng, vòng trong có cánh hoa nhiều, dày đặc và nhiều nếp gấp; cuống hoa mềm mại nên hoa hay rủ xuống.
- Đậu Lục thuộc giống Mẫu Đơn nở hoa muộn, cây hơi lùn thấp, tỏa ra, cành nhỏ bé, càng trồng lâu thì cành mọc càng nhỏ, càng ngắn. Cây sinh trưởng trung bình, tỷ lệ hoa trưởng thành cao, cành chồi nhiều. Hoa nở có màu xanh lục như hạt đậu nành non nên được gọi là Đậu Lục. Lúc mới nở, hoa màu xanh đậm, càng về sau màu hoa càng nhạt dần, biến thành màu trắng vàng. Đậu Lục có vẻ đẹp thanh cao thoát tục tựa như tiên tử, rất được văn nhân nhã sĩ yêu thích...
Mẫu Đơn được trồng trong vườn Mị Uyển có rất nhiều loại, nhưng bất kể là loại nào thì cũng đều rất xinh đẹp, từ hình dáng cho tới cốt cách. Những bông hoa nở to, kiêu hãnh nhưng cũng đầy duyên dáng. Các cánh hoa mỏng manh mang nét đẹp vừa dịu dàng lại vừa kiên cường. Hương thơm ngọt ngào lại đầy quyến rũ...
- Sẽ là thiếu sót nếu không kể đến những khả năng kỳ diệu lạ thường của loài hoa Mẫu Đơn. Dược tính của Mẫu Đơn chủ yếu ở rễ và hạt. Rễ cây có thể giúp giảm đau, trị bỏng, chữa bệnh vàng da, dị ứng, thận… Hạt hoa thì được xem như một loại gia vị thông dụng. Ở đất Thượng - quê nhà của ta, mọi người còn tin rằng nếu đeo một chiếc vòng kết bằng hạt Mẫu Đơn thì sẽ đem lại may mắn, giúp người đeo tránh được một số loại bệnh tật, đồng thời xua tan những cơn ác mộng, giống như một lá bùa hộ mạng bảo vệ người ta chống lại ma quỷ...
Trần Tĩnh Kỳ càng nghe, đối với loài hoa Mẫu Đơn lại càng có thêm nhiều thiện cảm. Cũng không biết chỉ đơn giản do hoa, hay còn bởi tại người thuyết hoa bên cạnh.
Hắn cất giọng, trong thanh âm có mấy phần nể phục:
- Kiến thức về hoa của nương nương thực là uyên thâm, Tĩnh Kỳ trong lòng cảm thán.
Triệu Cơ được tán dương, môi anh đào liền sinh tiếu ý.
- Có thể khiến một vị Đại học sĩ như ngươi đây thán phục, ta rất lấy làm vinh hạnh.
Rồi nàng chuyển ý:
- Hoa không thể không có bướm, núi không thể không có suối, đá không thể không có rêu, nước không thể không có rong, cây cao không thể không có dây leo, và người ta không thể không say mê yêu thích một thứ gì (U Mộng Ảnh - Trương Trào). Đối với ta, Mẫu Đơn chính là "Bách hoa chi vương", loài hoa xinh đẹp nhất, cao quý nhất. Nhưng mà, thi cử thì có Trạng nguyên nhưng thi hoa thì chỉ có Tâm Hậu (ý nói mỗi người có một tiêu chuẩn riêng nên rất khó đánh giá và xếp hạng xem giống hoa nào đẹp nhất). Tĩnh Kỳ, ngươi nói ta nghe thử, trong các loài hoa, ngươi yêu thích nhất là loại hoa nào?
- Hmm...
Trần Tĩnh Kỳ tỏ vẻ trầm ngâm, làm như suy nghĩ, vài giây sau thì lắc đầu, đáp:
- Tĩnh Kỳ thực sự không rõ. Đối với hoa, Tĩnh Kỳ trước giờ chẳng thường để ý.
- Vậy sao...
Triệu Cơ bảo:
- Vậy thì kể từ hôm nay nhà ngươi hãy lưu tâm nhiều hơn, sau đó trả lời cho ta biết.
- Vâng, thưa nương nương.
Đó là ngày thứ hai Trần Tĩnh Kỳ đến Phượng Nghi Cung, theo lệnh truyền vốn để vẽ tranh, nhưng hết ngày rồi mà bức tranh vẫn chưa thấy đâu. Trên mặt giấy xuyến chỉ, nét mực vẫn còn chưa lưu dấu.
Bản thân Trần Tĩnh Kỳ chẳng thấy ngạc nhiên. Hắn sớm đã đoán được là chuyện sẽ như vậy rồi. Triệu Cơ, nàng chỉ kiếm cớ mà thôi.
Sang ngày thứ ba, Trần Tĩnh Kỳ lại được Hoàng hậu Triệu Cơ cho xe tới đón. Phụ trách tiếp dẫn như cũ vẫn là thái giám Dịch Thành.
"Ngày thứ nhất ăn bánh, uống trà, ngày thứ hai ngắm hoa ngoạn cảnh, hôm nay không biết sẽ lại là gì đây..."
Trần Tĩnh Kỳ thầm tự hỏi, theo chân Dịch Thành ngồi vào trong xe. Ngựa bắt đầu chạy...
...
Sau khi tiến nhập hoàng cung thì Dịch Thành liền thôi trò chuyện, dáng vẻ cũng tập trung hơn hẳn.
Thời điểm hắn và Trần Tĩnh Kỳ đi tới cửa chính cung thì Tiểu Thúy - một trong các cung nữ thân cận của Hoàng hậu Triệu Cơ - cũng vừa lúc bước ra.
Nhìn thấy hai kẻ mới vào, Tiểu Thúy lập tức kính cẩn cúi đầu chào hỏi:
- Dịch tổng quản, An vương điện hạ.
Trần Tĩnh Kỳ nhẹ gật đầu, bên cạnh Dịch Thành hỏi:
- Hoàng hậu nương nương vẫn ở bên trong chứ?
- Thưa tổng quản, nương nương đã đi đến Mị Uyển. Người dặn nô tì ở đây chờ để thông báo.
- Vậy ngươi mau dẫn chúng ta đi.
- Vâng.
Cung nữ Tiểu Thúy không dám chậm trễ, chuyển mình hướng Mị Uyển bước đi.
Diện tích của khu vườn rất rộng, nếu không biết trước địa điểm mà Triệu Cơ ghé tới thì chẳng dễ dàng gì để có thể tìm ra. May nhờ Tiểu Thúy, Trần Tĩnh Kỳ và Dịch Thành mới mau chóng tìm thấy Triệu Cơ. Lúc bọn họ đến nơi, bên tai đã liền nghe tiếng người kêu gọi.
"Tiểu Ngọc", đấy là những gì mà Trần Tĩnh Kỳ đang nghe. Thanh âm... đích xác là của Hoàng hậu Triệu Cơ.
Vị Hoàng hậu này đang kêu gọi ai mà trong giọng điệu lại có phần khẩn trương, ẩn ẩn lo lắng như vậy?
Cung nữ Tiểu Thúy rất tinh ý, nhanh chóng nhận ra nét nghi hoặc trên gương mặt Trần Tĩnh Kỳ, bèn giải đáp:
- Thưa An vương, "Tiểu Ngọc" là tên mà Hoàng hậu nương nương đặt cho một con thỏ.
Thỏ?
Trần Tĩnh Kỳ hơi bất ngờ. Hắn không nghĩ một người như Triệu Cơ lại cũng yêu thích thỏ.
Kế bên, Tiểu Thúy nói tiếp:
- An vương có điều chưa biết, con thỏ này ban đầu vốn được chuẩn bị để làm món ăn cho nương nương tẩm bổ, nhưng lúc tình cờ đi ngang qua Quang Lộc Tự, nương nương trông thấy nó, sinh lòng thương cảm nên đã đem về Phượng Nghi Cung nuôi dưỡng.
- Nương nương thật nhân từ.
Thái giám tổng quản Dịch Thành liền ca ngợi.
Trần Tĩnh Kỳ thì không có nói gì.
- Tiểu Ngọc!
- Tiểu Ngọc!
- Tiểu Ngọc! Ngươi chạy đi đâu rồi? Mau ra đây nào!
Giữa khu vườn Mị Uyển vẫn vọng vang tiếng người kêu gọi. Hoàng hậu Triệu Cơ cùng các cung nữ chia nhau mỗi người một hướng, ra sức kiếm tìm.
Trong hoàn cảnh này, Dịch Thành và Tiểu Thúy thật là không tiện tiến lên bẩm báo. Trần Tĩnh Kỳ cũng tự hiểu, một mình đi tới.
Trùng hợp làm sao, hắn chỉ mới đi được đâu độ chục bước chân thì đã nhìn thấy "Tiểu Ngọc". Con thỏ này, nó hiện đang nằm nấp phía sau một gốc cây xoan đào, ẩn trong đám cỏ xanh rì.
Trần Tĩnh Kỳ thoáng liếc Triệu Cơ, chuyển hướng chỗ cây xoan đào đi tới.
Hắn nín thở, ngưng thần, tận lực cúi thấp. Rồi, bất thình lình, từ phía bên đây gốc cây, hắn nhảy ra chụp lấy Tiểu Ngọc.
Xui thay, con thỏ phản ứng quá nhanh, đã trốn chạy.
Nhưng mà, nó chạy cũng không thoát. Trong lúc hoảng hồn, nó đã mất phương hướng, đâm thẳng vào chân Triệu Cơ - người đang đi tới.
- A! Bắt được ngươi rồi!
Triệu Cơ ôm lấy con thỏ trắng vừa mới bắt được, đem nó xoay vòng trên không trung, miệng reo vui.
Thần thái ấy làm Trần Tĩnh Kỳ bất giác ngẩn ngơ...
Đây là khoảnh khắc rất đặc biệt. Lần đầu tiên Trần Tĩnh Kỳ hắn mới được nhìn thấy dáng vẻ này của Triệu Cơ. Mặc dù mấy lần trước nàng cũng nở nụ cười, nhưng đó là những nụ cười giữ ý, trong khuôn khổ, phần nhiều xã giao. Hiện tại không giống. Vẻ mặt reo vui này, nó rất thật. Hắn có cảm tưởng trước mắt mình đã chẳng phải một Hoàng hậu cao sang quyền quý nữa mà chỉ là một thiếu nữ ở cạnh nhà bên.
Ban đầu, Triệu Cơ bởi quá hân hoan nên quên mất Trần Tĩnh Kỳ, nhưng đến lần thứ hai ánh mắt bắt gặp thì nàng đã ý thức được.
Triệu Cơ nhanh chóng đem tiếu ý thu hồi, lặng lẽ chỉnh trang...