Biến động lần này đã ảnh hưởng đến lợi ích của rất nhiều người. Bị thiệt nhất đương nhiên là những phần tử đã ủng hộ Lý Long Tích bấy lâu. Cũng trong thời gian này, người ta mới chợt nhận ra Cửu vương Lý Long Thành chẳng biết từ khi nào lại xây dựng được một thế lực rất đỗi hùng hậu. Dưới trướng của hắn, không ít những mưu sĩ, bậc trí thức nổi danh đương thời bỗng nhiên xuất hiện, đi theo phò tá bên cạnh. Thậm chí ngay đến Thái úy Cao Bình Cảnh - kẻ đứng đầu quan võ trong triều, người vốn ủng hộ Lý Long Tích trước đây - bây giờ cũng quay sang trợ giúp cho Lý Long Thành hắn.
Trần Tĩnh Kỳ nghe qua tin tức, càng thêm khẳng định suy đoán trước đây của mình. Viên Hi quả nhiên có quan hệ với Cửu vương Lý Long Thành; Mai Hương Viện, Lạc Doanh Doanh, hẳn cũng thuộc sở hữu của Lý Long Thành và Triệu Phi Yến.
"Xem ra thế cục triều đình Hạng quốc đều đã bị nàng ta nói đúng hết rồi."
Trần Tĩnh Kỳ ngồi một mình ở tửu điếm, tai chăm chú lắng nghe khách nhân ở những bàn bên cạnh bàn luận, trong bụng thầm cảm thán. Nữ nhân Viên Hi kia, thật sự rất là đáng nể. Hắn thậm chí nghĩ nàng rất có khả năng chính là mưu sĩ trọng yếu đã vạch mưu bày kế cho Lý Long Thành.
Nếu còn có điều gì khiến cho hắn phải nghi hoặc thì đó là lời đề nghị của Viên Hi, cái ý tứ mong muốn hắn tham gia vào cuộc tranh đấu giữa mẹ con Lý Long Tích và mẹ con Lý Long Thành. Viên Hi nàng thông minh, tài giỏi như thế, ở bên cạnh Lý Long Thành hiện nay lại còn có cả tá mưu sĩ tài ba, hà tất phải muốn thêm hắn vào?
"Khoan đã... có gì đó không đúng..."
Trần Tĩnh Kỳ hồi tưởng lại cuộc nói chuyện với Viên Hi mấy ngày trước, chợt nhận ra bên trong có vài điểm mâu thuẫn.
Hôm đó, trước khi rời đi Viên Hi có lưu lại mấy câu thế này:
"Hôm nay ta đến gặp ngươi, nói cho ngươi biết không phải chỉ vì bản thân ta mà còn là vì bản thân ngươi. Cuộc chiến tranh giành quyền lực này càng kéo dài, triều đình Hạng quốc càng rối loạn thì đối với Trần Tĩnh Kỳ ngươi lại càng có lợi..."
Nét mặt Trần Tĩnh Kỳ ngưng lại. Hắn càng nghĩ, trong đôi mắt càng lộ rõ sự rung động, xen lẫn hoài nghi.
Một lát sau, khi vò rượu còn chưa cạn thì hắn đã đứng dậy ra về.
Bước qua cửa Chất tử phủ, vừa mới đặt chân đến dãy hành lang thì bóng dáng Bao Bọc Vàng đã hiện ra, lên tiếng kêu gọi.
- Lão Bao, chuyện gì vậy?
Trần Tĩnh Kỳ tạm ngưng cước bộ, hỏi.
Bao Bọc Vàng lấy từ ống tay áo ra một phong thư đưa cho hắn:
- Quán chủ Túy Vân thi quán sai người mang tới cho ngài.
Viên Hi?
- Tới đúng lúc.
Trần Tĩnh Kỳ xé mở phong thư, cầm đọc. Vẫn như cũ, bức thư là một bài thơ, ý tại ngôn ngoại, người khác không dễ gì khám phá ra được.
- Lão Bao, ta phải đến Túy Vân thi quán một lát.
- Công tử, ngài còn chưa ăn cơm.
- Không cần đâu. Ngươi và Bao Tự cứ ăn đi.
Nhìn theo bóng lưng Trần Tĩnh Kỳ, Bao Bọc Vàng khẽ cau mày.
- Tuổi trẻ... haiz...
...
- Trần công tử, ngài tới rồi.
Lưu Phúc mở cửa, trông thấy kẻ đến là Trần Tĩnh Kỳ thì nở nụ cười thân thiện đón tiếp. Không như những thành viên khác của Túy Vân thi quán, hắn không gọi Trần Tĩnh Kỳ bằng ngươi mà là "ngài". Điều đó cho thấy hắn rất tôn trọng, thừa nhận địa vị trong giới văn nhân của Trần Tĩnh Kỳ.
- Phúc bá, không phải đã nói đừng gọi ta là "ngài" nữa rồi sao.
- Công tử, ta cảm thấy gọi như vậy thì tiện hơn.
Trần Tĩnh Kỳ lắc đầu, thôi không nói ở vấn đề ấy nữa. Hắn hỏi:
- Phúc bá, Viên Hi cô nương có bên trong chứ?
Lưu Phúc thâm ý mỉm cười:
- Tiểu thư đã đợi công tử từ sáng giờ.
- À...
Trần Tĩnh Kỳ nhanh chóng hướng Thính Phong Các bước đi.
Một đỗi sau, hắn rốt cuộc đã đến được tầng ba của toà các. Phong cách bài trí ở đây vẫn giống như trước, rất là thanh nhã. Trần Tĩnh Kỳ có cảm giác chỗ này dường như không phải nơi dành cho con người cư ngụ, nó giống nhà ở của bậc thần tiên hơn. Bầu không khí thanh tịnh, chẳng nhiễm bụi trần này... sai biệt hẳn với quang cảnh phồn hoa của đế đô.
Phòng lớn cửa không hề khoá, sớm đã mở rộng tự bao giờ. Thời điểm Trần Tĩnh Kỳ đi tới, đưa mắt nhìn vào bên trong thì thấy ở gần cửa sổ, một cái bàn đang được đặt sẵn, bên trên bày hai vò rượu, hai cái ly sứ tinh xảo.
Chếch sang bên phải một chút là một đôi chân dài ẩn dưới lớp nhung y màu trắng. Viên Hi, nàng đứng ở đấy, mặt hướng ra bên ngoài cửa sổ. Trái với hình ảnh quen thuộc thường ngày, hôm nay nàng không dùng trâm cài đầu, thay vào đó lại lấy một sợi vải buộc lên, nhìn khá tự do phóng khoáng.