"Tì nữ" cũng có nhiều hạng đấy. Lắm khi, một câu nói của tì nữ còn hữu dụng hơn cả trăm lời tha thiết của đại phú tiền muôn bạc vạn, con cháu thế gia, quan viên triều đình. Cơm canh họ ăn, quần áo họ mặc, trang sức họ dùng, tiểu thư đài các bình thường chưa chắc đã có đâu. Mà, Thu Nguyệt nàng lại chính là kiểu tì nữ như vậy. Nếu không phải Lạc Doanh Doanh tâm lý biến thái, sở thích sai lệch, thường xuyên giày vò thể xác lẫn tinh thần thì cuộc sống của Thu Nguyệt nàng phải nói cũng đáng để cho bao kẻ khốn khổ, nghèn hèn mơ ước lắm.
Trước mặt những người có địa vị cao sang, thân phận tôn quý, Thu Nguyệt đúng sẽ ngoan ngoãn cúi đầu, song, khi đối diện chỉ là một gã xa phu nhỏ nhoi...
Sự khinh rẻ không cần che giấu, Thu Nguyệt phản hồi câu hỏi của xa phu bằng giọng người trên, như thể nàng chính là một vị tiểu thư quyền quý:
- Liên quan gì tới ngươi?
Vẻ miệt thị kia, xa phu hẳn phải nhìn ra. Dù vậy, trên gương mặt hắn không có lấy nửa điểm khó chịu, trái lại miệng còn nở một nụ cười tươi.
- Có đúng là chẳng liên quan gì tới ta?
Thu Nguyệt biến sắc. Thanh âm nàng vừa nghe, so với trước thì hoàn toàn khác hẳn. Giọng nói này...
Xa phu rất biết phối hợp, ngẩng mặt lên để cho Thu Nguyệt nhìn.
Từ nãy giờ, bởi do hắn luôn cúi xuống, trên đầu lại đội một cái nón rộng vành nên Thu Nguyệt không thể nhìn tới chân diện mục, cho đến lúc này thì mới coi như thấy rõ.
Làn da đen rám nắng, mắt bị chột một con, bên má trái có một vết sẹo chạy dài, bộ mặt của xa phu trông khá đáng sợ. Chỉ là, thay vì hoảng sợ, Thu Nguyệt lại cảm thấy thân quen. Nàng chăm chú nhìn kỹ hơn.
- Thế nào? Không nhận ra ta sao?
- Trần... Trần công...
Xa phu đưa một ngón tay lên miệng, ra dấu im lặng.
Thu Nguyệt cũng là người thông minh, lập tức hiểu được tâm tư.
Đầu đối diện, xa phu, cũng chính là Trần Tĩnh Kỳ trong lốt cải trang thấp giọng nói nhỏ một câu, sau đó liền quay gót trở lại chỗ chiếc xe ngựa. Thu Nguyệt thoáng đảo mắt ngó quanh, rồi cũng nhanh chóng bước theo, trèo lên trên xe.
"Shaa...!"
Dây cương được người nắm giật, hai con ngựa tức thì di chuyển, nhắm hướng tây nam mà đi.
Xe chạy dọc con đường cái, rẽ mấy khúc cua, chả mấy chốc đã rời khỏi nơi náo nhiệt phồn hoa. Trên xe, Thu Nguyệt len lén vén màn, ghé mắt nhìn ra, phát hiện khung cảnh bên ngoài, nhà cửa đã bắt đầu thưa thớt, tiếng nói cười đã chẳng còn nghe thấy nữa...
Xe chạy thêm một lúc thì dừng lại. Lần này, Thu Nguyệt gạt hẳn tấm màn chứ không còn khẽ hé xem như trước. Hiện lên trong tầm mắt nàng là những cành cây dương liễu rũ xuống nhánh sông Thiên Thụy; cách đâu độ khoảng mười bước chân, có một cây cầu đá bắc ngang qua sông, chân cầu rêu đóng thành mảng...
"Thịch!"
Trần Tĩnh Kỳ nhảy xuống xe, vòng ra bên hông, dùng tay mở cửa. Ở thời đại này, xe ngựa dùng để làm phương tiện chở người, hầu hết đều có thiết kế như vậy, trước sau đều có vách ngăn, cửa nằm bên hông, lên xuống đều là thông qua cánh cửa này.
Thấy hắn bước lên xe, trong lòng Thu Nguyệt liền nổi khẩn trương. Nàng thu mình lại, nhích mông nép vào thành xe.
- Hừm...
Trần Tĩnh Kỳ hé môi nở một nụ cười, đem chiếc nón rộng vành tháo xuống. Mái tóc dài đen mượt xoã ra, nhìn rất lãng tử. Đáng tiếc, tất cả đều bị gương mặt thẹo thọ kia làm phá hỏng.
- Thu Nguyệt, ngươi sao lại không nói gì hết vậy?
- Trần công tử...
Thu Nguyệt có chút e dè:
- Bộ dáng này của công tử...?
- Sao? Không đẹp?
Cái này còn phải hỏi?
Một gương mặt thẹo thọ, mắt còn bị chột một bên như thế, người ta thấy ghê không hết thì đẹp đẽ nỗi gì!
- Ngươi cũng không cần nghi hoặc. Ta chỉ là muốn tránh tai mắt.
Trần Tĩnh Kỳ nói tiếp:
- Thu Nguyệt ngươi cũng nên như vậy; lần sau, ngươi ra ngoài thì hãy cải trang. Tai mắt của Lạc Doanh Doanh thiết nghĩ hẳn là không ít.
"Lần sau"? Tức là hắn và nàng sẽ còn tiếp tục có những buổi hẹn hò riêng tư nữa?
Thu Nguyệt thầm vui. Chí ít, nàng không phải lo bị Trần Tĩnh Kỳ nhanh chóng ruồng bỏ. Nàng chỉ sợ hắn không cho nàng cơ hội mà thôi, bằng nếu đã có thời gian, thêm những lần khác nữa...
- Công tử dạy phải, lần sau Nguyệt nhi ra ngoài nhất định sẽ chú ý.
- Vậy còn bây giờ?
- Bây giờ?
- Đúng vậy, bây giờ.
Vừa nói Trần Tĩnh Kỳ vừa nhấc mông xê dịch, loáng cái thân mình đã áp sát mỹ nhân.
Với khoảng cách gần như vậy, Thu Nguyệt chẳng khó để ngửi được mùi hương nam tính toát ra từ cơ thể Trần Tĩnh Kỳ. Đánh xe cả buổi, trên người hắn đã sớm đổ mồ hôi, hương vị lại càng nồng.
- Thu Nguyệt.
- V-Vâng.
- Bây giờ chúng ta sẽ làm gì?
Thu Nguyệt hé môi, nhưng còn chưa kịp nói thì khuôn miệng nhỏ nhắn của nàng đã liền bị lấp kín, bởi một cái miệng khác.
- Ưm...!
Đột ngột bị hôn, kẻ hôn lại là một nam nhân, Thu Nguyệt nhất thời hoảng hốt, theo phản xạ muốn đẩy ra. Có điều, sức nàng yếu quá, căn bản là đẩy không được. Hai cánh tay nàng, tất cả đều bị nắm giữ.
Trong không gian chẳng lấy gì làm rộng rãi ấy, Trần Tĩnh Kỳ vẫn tiếp tục ra sức chinh phục mỹ nhân. Mà Thu Nguyệt, nàng cũng dần quen, đã bắt đầu đáp lại.
Dễ dãi?
Đúng có hơi dễ dãi, nhưng chỉ khi đối tượng là Trần Tĩnh Kỳ thôi. Trước khi tới đây, Thu Nguyệt vốn đã chuẩn bị tâm lý rồi. Nàng phải cố gắng câu dẫn Trần Tĩnh Kỳ, khiến hắn mê luyến thân thể mình.
Lại nói, bản thân Thu Nguyệt nàng có còn thanh tân gì nữa đâu mà phải ý tứ giữ gìn? Sớm đã bị Lạc Doanh Doanh chà đạp hết rồi.
- Thu Nguyệt.
- Công tử...
Với khuôn mặt phiếm hồng, trong tiếng thở dồn, Thu Nguyệt nhìn Trần Tĩnh Kỳ với ánh mắt trông mong. Lúc này, Trần Tĩnh Kỳ đã tháo miếng che mắt, vết sẹo giả trang bên má trái cũng đã được gỡ bỏ, khiến cho diện mạo trở nên thanh tú hơn rất nhiều. Vẻ nam tính này, từ sâu trong thâm tâm, Thu Nguyệt vẫn thường hay mơ tưởng.
Những nữ nhân đồng trang lứa với nàng, tính ra thì hôm nay cũng đã con cái đuề huề, mái ấm đông vui; ấy vậy mà riêng Thu Nguyệt nàng đây... Nói chi chồng con, ngay cả một lần hoan ái với nam nhân nàng còn chả có. Bao năm qua, chung chăn chung gối với nàng chỉ duy mỗi Lạc Doanh Doanh và người tỷ muội đồng cảnh ngộ Đông Mai. Lắm lúc, Thu Nguyệt nàng cảm thấy rất tủi thân.
Hôm nay, với Trần Tĩnh Kỳ, nàng sẽ chính thức trở thành một người đàn bà đúng nghĩa phải không?