Trần Tĩnh Kỳ đi rồi, lúc này Lạc Doanh Doanh mới chính thức trở về nhà mình. Vừa mới bước vô thì chân mày nàng đã liền nhíu lại, càng đi vào trong thì mặt càng nhăn chặt; cuối cùng, khi chứng kiến quang cảnh phòng ngủ của mình, nàng rốt cuộc đã không thể kiềm thêm được, nghiến răng oán hận mắng to ba tiếng "Trần Tĩnh Kỳ!"
...
Chất tử phủ.
Ban đêm.
Sau một giấc ngủ dài thì lúc này thể trạng của Trần Tĩnh Kỳ cũng đã hồi phục mấy phần. Hắn vừa thức dậy chưa lâu thì từ bên ngoài đã vang lên tiếng gõ cửa, rồi Bao Tự đi vào với một bát thuốc cầm ở trên tay.
- Uống đi!
Bao Tự đem bát thuốc đặt mạnh xuống bàn, nói.
Nghe ra ngữ khí có mấy phần tức giận, Trần Tĩnh Kỳ mới nghi hoặc:
- Bao Tự, ngươi làm sao vậy?
- Hứ... Ham mê tửu sắc, trăng hoa phóng túng!
Trần Tĩnh Kỳ rốt cuộc hiểu ra. Hắn cười gượng, thanh minh:
- Bao Tự, chuyện này... kỳ thực cũng không giống như ngươi nghĩ đâu. Ta... chỉ là tình thế ép buộc...
- Tình thế ép buộc?
Bao Tự xem thường:
- Công tử ngài coi ta là đứa ngốc chắc? Cái bộ dạng ngài như vậy có chỗ nào giống bị bắt ép hả?
Nàng vòng tay trước ngực, xoay đầu sang hướng khác:
- Cha ta nói công tử ngài chính là đã "lao lực" quá độ, thất tinh thoát khí, dẫn đến thân thể hư nhược...
Trần Tĩnh Kỳ âm thầm xấu hổ, trong bụng thầm mắng Bao Bọc Vàng. Cái tên quỷ keo kiệt này rõ ràng là tranh thủ cơ hội bỏ đá xuống giếng, tận lực bôi nhọ hình ảnh của hắn trong lòng Bao Tự.
- Bao Tự, ngươi cũng không nên chỉ nghe một phía như vậy. Tối qua ta...
- Dừng!
Bao Tự đưa tay cản ngăn:
- Công tử ngài không cần phải hướng ta giải thích. Chuyện phong nguyệt của ngài ta không có muốn nghe... Thuốc đấy, ngài uống đi cho chóng hồi phục, sau đó lại đi tới Mai Hương Viện tìm Doanh Doanh cô nương của ngài.
Dứt câu Bao Tự liền quay gót bước đi, ra đến cửa thì đóng sầm một tiếng, thanh âm lớn đến mức khiến Trần Tĩnh Kỳ phải giật mình.
- Như vậy mà nói là không thèm để ý...
Cúi nhìn bát thuốc, hắn thổi qua mấy bận, uống xong thì cũng đứng dậy đi ra khỏi phòng. Hiện hắn đang muốn tìm Bao Bọc Vàng để hỏi chuyện. Không can hệ đến Bao Tự, việc này liên quan tới Viên Hi.
- Công tử, thể trạng của ngài còn chưa hồi phục bao nhiêu đâu, tốt hơn hết là không nên ra ngoài.
Bao Bọc Vàng đang ngồi trên ghế đá ở hoa viên, thấy bóng dáng Trần Tĩnh Kỳ đi đến, tưởng hắn lại muốn ra ngoài nên lên tiếng nhắc nhở.
- Ai nói với ngươi là ta muốn ra ngoài? Ta là đang tìm ngươi.
- Tìm ta?
Bao Bọc Vàng chép miệng:
- Công tử, ngài cũng không nên trách ta. Là Bao Tự muốn biết cho nên ta mới nói rõ tình trạng của ngài a.
- Không phải chuyện đó.
Trần Tĩnh Kỳ hạ mông ngồi xuống chiếc ghế đá, trực tiếp đi thẳng vào đề:
- Ta là muốn ngươi kiểm tra một chút, xem xem thân thể ta có chỗ nào bất ổn hay không.
- Cần gì phải kiểm tra chứ. Lấy kinh nghiệm hành y mấy chục năm của ta, liếc qua cũng đủ biết là đêm qua công tử ngài đã phóng túng thế nào...
- Không phải.
Trần Tĩnh Kỳ cau mày:
- Lão Bao, ta nghi ngờ đêm qua ta đã bị người đánh thuốc.
Thoạt đầu Bao Bọc Vàng còn tưởng Trần Tĩnh Kỳ nói chơi, sau quan sát thấy vẻ mặt nghiêm túc của hắn thì mới tin là đã có chuyện gì đó xảy ra ở Mai Hương Viện đêm qua.
- Công tử, ngài đưa tay ta xem.
Trần Tĩnh Kỳ lập tức làm theo.
Bao Bọc Vàng bắt mạch kiểm tra, một hồi sau lại dùng tay vạch mắt Trần Tĩnh Kỳ, rồi kêu hắn thè lưỡi...
- Lão Bao, thế nào?
Bao Bọc Vàng lắc đầu:
- Ta không thấy có điểm nào bất thường... Công tử, mà tại sao ngài lại hoài nghi? Có thể kể đầu đuôi cho ta nghe không?
Trần Tĩnh Kỳ cũng chẳng từ chối, lập tức đem sự tình xảy ra đêm qua kể lại. Chỉ là ở trong câu chuyện, hắn không hề đề cập đến Viên Hi, thay vào đó chỉ qua loa đại khái, chẳng nói rõ là ai giở thủ đoạn, đã ngủ với ai.
Bao Bọc Vàng im lặng lắng nghe, lâm vào trầm mặc, một đỗi mới lên tiếng:
- Công tử, ngài nghi ngờ mình bị hạ xuân dược?
- Ta không chắc.
Trần Tĩnh Kỳ cau mày nhớ lại:
- Lúc đó trong người ta rất lạ, lý trí dường như mất hết, chỉ biết cùng nàng ấy... Ta cảm thấy ta của đêm qua có chút không giống ta...
- Hmm...
Bao Bọc Vàng vuốt nhẹ chòm râu màu muối tiêu, suy đoán:
- Công tử, chiếu theo những lời ngài nói, nếu quả thực đêm qua ngài đã bị đánh thuốc, như vậy thuốc kia hẳn phải là hai loại Triền Ti Thảo và Mộng Hồn Hương.