Đông Mai nằm bên dưới, cái miệng nhỏ xinh không ngừng rên rỉ, hô gọi. Hai cánh tay nàng, hết bấu lấy tấm lưng, ghì lấy cái cổ Trần Tĩnh Kỳ lại đưa xuống vò đầu bứt tai mình, liên tục quơ loạn. Lý trí của nàng hiện giờ thực đã vô cùng ít ỏi, mọi phản ứng đều chỉ xuôi theo bản năng, giống như thân thể đã chẳng còn là của nàng nữa. Nó đang chìm đắm dưới bể dục ái ân.
Chính bộ dáng phóng túng, nhục dục ấy lại càng làm cho nam nhân phía trên nàng thích thú, ra sức chinh phạt.
Qua thêm một đỗi, hắn bỗng dừng lại, thôi không tiến công nữa. Dục vọng thô to kia cũng nhanh chóng được hắn rút ra khỏi tiểu huyệt âm u lầy lội. Sự chuyển biến đột ngột này đối với Đông Mai giống như là một sự tha thứ. Thú thực, suốt từ nãy giờ, nàng đã phải căng mình đón nhận, cảm giác có chút ăn không tiêu. Ngọn núi Vu Sơn, nàng sớm cũng đã trèo lên tới đỉnh.
Chỉ là...
Quái lạ làm sao. Sau khi thân thể được buông thõng, bên trong nàng lại thấy trống trải, mơ hồ luyến tiếc. Cảm giác giống như là vẫn chưa hoàn toàn thoả mãn, mặc dù trước đó đã phải liên tục rên rỉ van xin, mong người tha thứ. Có lẽ vì trải nghiệm của nàng so với lời kể của Thu Nguyệt hãy còn chênh lệch chăng? Thu Nguyệt nói lần đầu tiên cùng Trần Tĩnh Kỳ, nàng đã vô cùng khoái hoạt, đến độ linh hồn cũng muốn lịm đi.
Trần Tĩnh Kỳ vẫn lưu tâm quan sát, trông thấy nơi đáy mắt giai nhân thoáng qua một tia hụt hẫng, mới nhếch môi cười hỏi:
- Sao vậy? Còn chưa ăn đủ?
Bản thân mình, hắn cũng thấy nữ nhân đôi lúc thật khó hiểu. Lúc hắn ra sức thì các nàng không ngừng rên rỉ van xin, muốn hắn hãy dừng, thế nhưng khi hắn chính thức dừng... Nhìn xem, nét biểu cảm này, ý tứ rõ ràng là vẫn muốn ăn.
Đông Mai không nói, nhưng thái độ của nàng đã cho thấy điều đó. Cơ thể nàng cũng phản ứng rất thành thật. Trần Tĩnh Kỳ thoáng vuốt ve, rồi bảo:
- Nếu ngươi đã muốn ăn thêm, vậy ta sẽ cho ngươi ăn. Nhưng mà, Đông Mai ngươi cũng đừng hối hận.
Đấy giống như một lời cảnh báo. Đông Mai chợt thấy trong dạ bất an. Nhất là khi nàng nhìn vào nụ cười tà mị của nam nhân trên người. Dẫu vậy, nàng vẫn xuôi theo bản năng nhục dục của mình, nhanh chóng bắt lấy cái lưỡi vừa mới đưa vào bên trong khoang miệng, gắt gao giao triền.
- Tới lúc cho tiểu Đông Mai ăn thêm rồi.
Dứt câu, cũng chẳng đợi xem phản ứng của Đông Mai thế nào thì Trần Tĩnh Kỳ đã liền nắm giữ eo thon, đem nàng xốc dậy. Hắn không cho nàng đứng thẳng mà bắt phải khom lưng, đưa mông về phía mình, còn hai cánh tay nàng thì hắn cầm đặt lên trên cây cột ở đầu giường.
Tư thế này, lẽ nào hắn muốn...
- A...!
Suy nghĩ của Đông Mai tức thì gián đoạn. Từ phía sau, hung khí thô to của Trần Tĩnh Kỳ đã đâm thẳng vào nàng. Rất sâu.
Đông Mai ngửa đầu, miệng bật thốt, thanh âm sao mà thống khổ. Dám cá, nếu chỉ nghe thanh âm mà không nhìn hình ảnh, chắc chắn ai cũng đều sẽ cho rằng Đông Mai đang bị tra tấn hết sức dã man, hành hạ vô cùng tàn nhẫn.
Mặc dù vậy, đau rát vẫn là có chứ chẳng phải không, kể cả khi hiện giờ, bên trong hoa cốc đã sớm ướt đẫm, nhầy nhụa. Cái này cũng dễ hiểu, với tư thế khom lưng hiện tại, dục vọng nam tính của Trần Tĩnh Kỳ đương nhiên sẽ rất dễ dàng xâm nhập; trong khi với bản thân Đông Mai, tư thế này lại khiến cho hoa cốc của nàng thu hẹp hơn trước, cảm xúc mãnh liệt âu cũng lẽ thường.
Lại nói, nếu trước đó Trần Tĩnh Kỳ chỉ cuồng dã một thì bây giờ hắn mạnh bạo gấp đôi. Cái thứ nóng bỏng kia không ngừng vào ra, tựa hồ thực muốn đem nàng đâm chết.
Cố ý! Chắc chắn là hắn cố ý!
Là muốn cho nàng ăn đến no căng mà tức chết sao?
Mặc dù không nhìn thấy gương mặt của nam nhân phía sau, nhưng Đông Mai biết chắc là hắn đang cười.
- Dừng... Dừng lại...!
- A a...! Sâu quá...!
Đông Mai thực là chịu không nổi. Nàng cảm giác hoa huy*t của mình sắp sửa bị xé toạc ra, vách thịt mị hoặc cũng vì căng tức mà khẩn trương co rút.
Kêu la mãi mà nam nhân phía sau cũng chả thèm để ý, vẫn tiếp tục thúc động điên cuồng, Đông Mai chính thức hoảng sợ. Nàng vội vã di chuyển về phía trước, ý đồ thoát ra khỏi Trần Tĩnh Kỳ.
Hừ, muốn chạy?
Trần Tĩnh Kỳ khẽ nhếch môi tà, lập tức ôm lấy eo thon, đem Đông Mai kéo ngược trở về, kế đó vung tay đánh lên mông nàng một cái rõ đau.
"Chát!"
- Không phải ngươi đòi hỏi được ăn thêm ư? Định trốn đi đâu?